[Thập Niên 90] Xuyên Thành Mèo, Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc
Chương 29:
Tam Tam Cửu Cửu
23/09/2023
Không chỉ có chiếc nón biến mất mà con mèo đáng lẽ phải ngủ yên ở đầu giường cũng không thấy đâu nữa.
Quách Triều Minh: “Trung Đoàn Trưởng, ông có thấy mèo nhỏ không? Hay là nó chạy ra ngoài rồi nhỉ?”
Cái con đó thông minh tới mức sắp thành tinh luôn rồi, chỉ trừ việc không biết nói tiếng người thôi.
“Cửa phòng khóa mà chạy đi đâu?” Tống Bắc lắc đầu, tên đội phó này ngốc tới mức sắp nổi bong bóng luôn rồi, đúng là không chịu nổi mà, cho vào thùng rác là vừa.
Căn phòng to như thế, Bạch Hạ Hạ thì như một cục bông trắng tinh, Quách Triều Minh chống một tay rồi nhìn dưới gầm giường, không có con mèo nào cả… Anh ta bò dậy thì thấy chiếc chăn đơn màu trắng hơi nhô lên một cục.
Một nhúm lông trắng xù xù lộ ra ngoài góc chăn, vừa nhìn còn tưởng là nếp uốn xoắn lại của cái chăn.
Trên thực tế là một con mèo Ba Tư biết cách hưởng thụ đang ngủ ngon lành, cuộn tròn một cục, lại còn biết đắp chăn cho bản thân… Quách Triều Minh bó tay: Hèn chi hôm qua anh ta cứ cảm thấy có thứ gì đó áp sát bên chân, cẳng chân còn thấy mát lạnh nữa… Con mèo này thành tinh thật rồi, đã ngủ trên giường mà còn giành chăn của anh ta!
Quan trọng nhất là… Anh ta thế mà không giành lại nó: “Mèo nhỏ, dậy đi.”
“Mày là một con mèo, đắp chăn ngủ làm gì? Nóng tới mức sắp nổi mẩn luôn rồi kìa!” Quách Triều Minh xốc chăn lên, mèo nhỏ cuộn chân ôm chặt góc chăn rồi bị xốc ra giữa giường, lộ ra nón màu xanh quân đội đang bị đè dưới thân mèo.
Quách Triều Minh:... Nón của anh ta!
Bạch Hạ Hạ đang ngủ ngon thì bỗng dưng một ngọn gió lạnh thổi vào đệm chân hồng phấn, cô thấy lạnh nên mở to mắt với vẻ bất mãn: “Thằng nhóc chán sống này, để bà đây cào mấy phát.”
Cô bị gắt ngủ rất nghiêm trọng.
Mèo Ba Tư tức giận kéo lại góc chăn, cơ thể xù lông bị ép lộ ra nhanh chóng cuộn tròn lại. Một con mèo đang nằm ngủ vừa vặn trong chiếc nón quân nhân, Bạch Hạ Hạ nằm một cách thoải mái. Cô còn không quên mở to đôi mắt mèo mơ màng ra trừng Quách Triều Minh với vẻ hung dữ để cảnh cáo, móng vuốt quơ qua quơ lại để ra oai rồi nhanh chóng rụt lại vào ổ chăn thoải mái: “Meo!”
Lúc trước cô không biết tại sao mèo lại thích chui vào trong các loại hộp, dép bông, bản thân biến thành mèo rồi chui vào, cái cảm giác đó… Giống như bào thai ở trong tử cung ấm áp dễ chịu vậy, cả người cô được bao bọc vừa khít.
Có cảm giác cực kỳ an toàn.
Quách Triều Minh mềm lòng, một người đàn ông cao 1m8 nhào đến bên giường: Dễ thương quá, anh ta nuôi con mèo này chắc rồi! Móng vuốt mèo vừa hung dữ vừa đáng yêu. Anh ta cầm lấy hai cái chân mèo đang cuộn lại một nửa rồi nhéo lên nhéo xuống, nhéo tới nhéo lui…
“Thắng lợi~”
Bạch Hạ Hạ rụt chân lại một cách bất mãn, đôi tai hồng mỏng manh được bao phủ bởi lớp lông tơ ngắn run lên cũng bị Quách Triều Minh vuốt ve.
A a a~
Sao con mèo này vừa thông minh vừa dễ thương như vậy? Quách Triều Minh đè lại cái đầu dưới lớp lông mèo như tấm thảm của cô, anh ta muốn vuốt…
“Tôi liều mạng với anh!” Bạch Hạ Hạ duỗi móng đánh Quách Triều Minh điên cuồng, anh ta phòng thủ kịp thời: “Ấy, không đánh được!”
Bạch Hạ Hạ: Mèo nhỏ than thở cuộc sống quá khó khăn.
Người Qua Đường Bắc: “Tiểu Quách, cậu…”
“Cốc cốc cốc!”
Đội trưởng Lý râu ria xồm xoàm với vẻ mặt bị cuộc đời chà đạp đến nỗi không thiết sống tới ghé thăm.
Trước mặt người lạ thì Quách Triều Minh rất trưởng thành thận trọng, anh ta lấy nón, gấp chăn với tốc độ còn nhanh hơn cả mèo ngủ rồi đặt cô lên tủ đầu giường như thể cô là quả bom vậy, còn không quên đè cái đầu mèo tròn vo lại rồi vuốt xuống chóp đuôi một cách trơn tru.
“Không được… Meo~” Bạch Hạ Hạ vểnh cái đuôi dài với vẻ dễ chịu, vui vẻ vẫy qua vẫy lại.
Bạch Hạ Hạ không kiểm soát được phản ứng của loài mèo, cô nhất định không thừa nhận rằng bản thân đã kêu lên một cách thoải mái do được vuốt ve đâu.
Bạch Hạ Hạ ưỡn ngực kèm theo vẻ mặt nghiêm túc: Chỉ cần cô không thừa nhận thì cô vẫn là con mèo xinh đẹp lạnh lùng cao quý~ meo meo~
Bộ đồ nhăn nhúm đã được Lý Ái Quốc mặc hai ngày, ba người chào hỏi mấy câu.
Lý Ái Quốc bày tỏ lòng biết ơn một cách nghiêm túc, trong lúc nói chuyện, ánh mắt của ông ta luôn liếc về phía mèo Ba Tư màu trắng đang ngồi ngay ngắn, nhưng trong lòng còn có chuyện, mười mấy mạng người đang đè nặng lên vai nên ông ta cũng không có tâm trạng để hỏi Tống Bắc sao lại cho mèo ở trong phòng tiếp khách.
Bạch Hạ Hạ đã được tắm rửa sạch sẽ nên trông rất đẹp, bây giờ những người muốn nuôi giống mèo nước ngoài đa số đều là người giàu có. Họ mua mèo để khoe giàu cũng như phô bày địa vị của bản thân.
Mèo Ba Tư có hai màu mắt cùng với ngoại hình xinh đẹp như Bạch Hạ Hạ rất hiếm thấy trong Thông Thành.
Hơn nữa lại còn ở bên nhóm người Tống Bắc, nuôi chó nghiệp vụ trong căn cứ thì cũng thôi đi, con mèo này… Cho dù là mèo nuôi trong nhà thì ai lại không ngại vất vả mà dắt nó theo để gây phiền chứ?
Hửm? Lý Ái Quốc đã thức thâu đêm không kìm được mà suy tư, Tống Bắc biết được ông ta đang nghĩ gì, ông ấy cười rồi chủ động giải thích: “Đây là con mèo đã cứu Tiểu Tần, nó tới thăm Tiểu Tần với chúng tôi.”
Tống Bắc kể chuyện rất thú vị, làm cho Lý Ái Quốc phải liếc nhìn Bạc hạ Hạ nhiều hơn: “Lần này may mà có nó, nếu đồng chí Tần xảy ra chuyện thì e là sau này tôi không thể ngủ yên giấc được.”
Lý Ái Quốc không có tâm trạng để ý tới mèo, dù cho cô có trời xui đất khiến mà cứu đồng chí Tần, con mèo này không giống trong tưởng tượng của ông ta lắm… Ý nghĩ thoáng lướt qua trong đầu, Lý Ái Quốc nhanh chóng tỉnh táo lại rồi lấy tay vỗ mạnh vào đầu, ép buộc bản thân tập trung lực chú ý: “Trung Đoàn Trưởng, lần này lại làm phiền các ôngrồi…”
Lý Ái Quốc kể lại việc lấy khẩu cung của Lão Liêu suốt đêm qua một cách ngắn gọn súc tích, quả thực khớp với tin tức của những đứa trẻ mất tích. Việc này có thể gia tăng độ đáng tin cho lời nói của Lão Liêu, Lão Liêu rất phối hợp, nhưng những chuyện khác thì lại không chịu nói một câu.
Có thể Lão Liêu thật sự chỉ biết tin tức của hai đứa trẻ đó, còn những thứ khác thì không biết. Cũng có thể là ông ta lo bản thân nói nhiều thì sẽ lộ, Lý Ái Quốc không để tâm việc dùng vài phương pháp đặc biệt.
Nhưng lần này Lão Liêu đang nằm viện, ông ta lại còn là cáo già rất khó đối phó. Cũng may tên này ngoài miệng thì nói rằng phải đi dạo huyện Thông Thành hơn nửa tháng nhưng trên thực tế là ông ta sợ xảy ra chuyện nên cũng không có ra ngoài được mấy lần.
Những nơi gần chỗ mà ba người Lão Liêu ở đã sớm bị lục soát rồi, bây giờ việc họ phải làm là kiểm tra với quy mô lớn, không có camera giám sát thì bổ sung bằng nhân lực.
Thật ra Lý Ái Quốc hơi lo lắng, ông ấy không dám chắc là Tống Bắc có đồng ý hay không. Nhiệm vụ của phía bên căn cứ là giúp họ giữ an ninh trật tự, nhưng việc cụ thể như điều tra vụ án thì…
[Nhận được nhiệm vụ “Điều phiền muộn của Lý Ái Quốc”, manh mối như sau: “Bọn bắt cóc vô nhân tính đã bắt cóc 7 người đáng thương ở huyện Thông Thành, xin ra sức phát huy năng lực giúp họ thoát khỏi nguy hiểm, giải quyết điều phiền muộn của đội trưởng Lý!]
Quách Triều Minh: “Trung Đoàn Trưởng, ông có thấy mèo nhỏ không? Hay là nó chạy ra ngoài rồi nhỉ?”
Cái con đó thông minh tới mức sắp thành tinh luôn rồi, chỉ trừ việc không biết nói tiếng người thôi.
“Cửa phòng khóa mà chạy đi đâu?” Tống Bắc lắc đầu, tên đội phó này ngốc tới mức sắp nổi bong bóng luôn rồi, đúng là không chịu nổi mà, cho vào thùng rác là vừa.
Căn phòng to như thế, Bạch Hạ Hạ thì như một cục bông trắng tinh, Quách Triều Minh chống một tay rồi nhìn dưới gầm giường, không có con mèo nào cả… Anh ta bò dậy thì thấy chiếc chăn đơn màu trắng hơi nhô lên một cục.
Một nhúm lông trắng xù xù lộ ra ngoài góc chăn, vừa nhìn còn tưởng là nếp uốn xoắn lại của cái chăn.
Trên thực tế là một con mèo Ba Tư biết cách hưởng thụ đang ngủ ngon lành, cuộn tròn một cục, lại còn biết đắp chăn cho bản thân… Quách Triều Minh bó tay: Hèn chi hôm qua anh ta cứ cảm thấy có thứ gì đó áp sát bên chân, cẳng chân còn thấy mát lạnh nữa… Con mèo này thành tinh thật rồi, đã ngủ trên giường mà còn giành chăn của anh ta!
Quan trọng nhất là… Anh ta thế mà không giành lại nó: “Mèo nhỏ, dậy đi.”
“Mày là một con mèo, đắp chăn ngủ làm gì? Nóng tới mức sắp nổi mẩn luôn rồi kìa!” Quách Triều Minh xốc chăn lên, mèo nhỏ cuộn chân ôm chặt góc chăn rồi bị xốc ra giữa giường, lộ ra nón màu xanh quân đội đang bị đè dưới thân mèo.
Quách Triều Minh:... Nón của anh ta!
Bạch Hạ Hạ đang ngủ ngon thì bỗng dưng một ngọn gió lạnh thổi vào đệm chân hồng phấn, cô thấy lạnh nên mở to mắt với vẻ bất mãn: “Thằng nhóc chán sống này, để bà đây cào mấy phát.”
Cô bị gắt ngủ rất nghiêm trọng.
Mèo Ba Tư tức giận kéo lại góc chăn, cơ thể xù lông bị ép lộ ra nhanh chóng cuộn tròn lại. Một con mèo đang nằm ngủ vừa vặn trong chiếc nón quân nhân, Bạch Hạ Hạ nằm một cách thoải mái. Cô còn không quên mở to đôi mắt mèo mơ màng ra trừng Quách Triều Minh với vẻ hung dữ để cảnh cáo, móng vuốt quơ qua quơ lại để ra oai rồi nhanh chóng rụt lại vào ổ chăn thoải mái: “Meo!”
Lúc trước cô không biết tại sao mèo lại thích chui vào trong các loại hộp, dép bông, bản thân biến thành mèo rồi chui vào, cái cảm giác đó… Giống như bào thai ở trong tử cung ấm áp dễ chịu vậy, cả người cô được bao bọc vừa khít.
Có cảm giác cực kỳ an toàn.
Quách Triều Minh mềm lòng, một người đàn ông cao 1m8 nhào đến bên giường: Dễ thương quá, anh ta nuôi con mèo này chắc rồi! Móng vuốt mèo vừa hung dữ vừa đáng yêu. Anh ta cầm lấy hai cái chân mèo đang cuộn lại một nửa rồi nhéo lên nhéo xuống, nhéo tới nhéo lui…
“Thắng lợi~”
Bạch Hạ Hạ rụt chân lại một cách bất mãn, đôi tai hồng mỏng manh được bao phủ bởi lớp lông tơ ngắn run lên cũng bị Quách Triều Minh vuốt ve.
A a a~
Sao con mèo này vừa thông minh vừa dễ thương như vậy? Quách Triều Minh đè lại cái đầu dưới lớp lông mèo như tấm thảm của cô, anh ta muốn vuốt…
“Tôi liều mạng với anh!” Bạch Hạ Hạ duỗi móng đánh Quách Triều Minh điên cuồng, anh ta phòng thủ kịp thời: “Ấy, không đánh được!”
Bạch Hạ Hạ: Mèo nhỏ than thở cuộc sống quá khó khăn.
Người Qua Đường Bắc: “Tiểu Quách, cậu…”
“Cốc cốc cốc!”
Đội trưởng Lý râu ria xồm xoàm với vẻ mặt bị cuộc đời chà đạp đến nỗi không thiết sống tới ghé thăm.
Trước mặt người lạ thì Quách Triều Minh rất trưởng thành thận trọng, anh ta lấy nón, gấp chăn với tốc độ còn nhanh hơn cả mèo ngủ rồi đặt cô lên tủ đầu giường như thể cô là quả bom vậy, còn không quên đè cái đầu mèo tròn vo lại rồi vuốt xuống chóp đuôi một cách trơn tru.
“Không được… Meo~” Bạch Hạ Hạ vểnh cái đuôi dài với vẻ dễ chịu, vui vẻ vẫy qua vẫy lại.
Bạch Hạ Hạ không kiểm soát được phản ứng của loài mèo, cô nhất định không thừa nhận rằng bản thân đã kêu lên một cách thoải mái do được vuốt ve đâu.
Bạch Hạ Hạ ưỡn ngực kèm theo vẻ mặt nghiêm túc: Chỉ cần cô không thừa nhận thì cô vẫn là con mèo xinh đẹp lạnh lùng cao quý~ meo meo~
Bộ đồ nhăn nhúm đã được Lý Ái Quốc mặc hai ngày, ba người chào hỏi mấy câu.
Lý Ái Quốc bày tỏ lòng biết ơn một cách nghiêm túc, trong lúc nói chuyện, ánh mắt của ông ta luôn liếc về phía mèo Ba Tư màu trắng đang ngồi ngay ngắn, nhưng trong lòng còn có chuyện, mười mấy mạng người đang đè nặng lên vai nên ông ta cũng không có tâm trạng để hỏi Tống Bắc sao lại cho mèo ở trong phòng tiếp khách.
Bạch Hạ Hạ đã được tắm rửa sạch sẽ nên trông rất đẹp, bây giờ những người muốn nuôi giống mèo nước ngoài đa số đều là người giàu có. Họ mua mèo để khoe giàu cũng như phô bày địa vị của bản thân.
Mèo Ba Tư có hai màu mắt cùng với ngoại hình xinh đẹp như Bạch Hạ Hạ rất hiếm thấy trong Thông Thành.
Hơn nữa lại còn ở bên nhóm người Tống Bắc, nuôi chó nghiệp vụ trong căn cứ thì cũng thôi đi, con mèo này… Cho dù là mèo nuôi trong nhà thì ai lại không ngại vất vả mà dắt nó theo để gây phiền chứ?
Hửm? Lý Ái Quốc đã thức thâu đêm không kìm được mà suy tư, Tống Bắc biết được ông ta đang nghĩ gì, ông ấy cười rồi chủ động giải thích: “Đây là con mèo đã cứu Tiểu Tần, nó tới thăm Tiểu Tần với chúng tôi.”
Tống Bắc kể chuyện rất thú vị, làm cho Lý Ái Quốc phải liếc nhìn Bạc hạ Hạ nhiều hơn: “Lần này may mà có nó, nếu đồng chí Tần xảy ra chuyện thì e là sau này tôi không thể ngủ yên giấc được.”
Lý Ái Quốc không có tâm trạng để ý tới mèo, dù cho cô có trời xui đất khiến mà cứu đồng chí Tần, con mèo này không giống trong tưởng tượng của ông ta lắm… Ý nghĩ thoáng lướt qua trong đầu, Lý Ái Quốc nhanh chóng tỉnh táo lại rồi lấy tay vỗ mạnh vào đầu, ép buộc bản thân tập trung lực chú ý: “Trung Đoàn Trưởng, lần này lại làm phiền các ôngrồi…”
Lý Ái Quốc kể lại việc lấy khẩu cung của Lão Liêu suốt đêm qua một cách ngắn gọn súc tích, quả thực khớp với tin tức của những đứa trẻ mất tích. Việc này có thể gia tăng độ đáng tin cho lời nói của Lão Liêu, Lão Liêu rất phối hợp, nhưng những chuyện khác thì lại không chịu nói một câu.
Có thể Lão Liêu thật sự chỉ biết tin tức của hai đứa trẻ đó, còn những thứ khác thì không biết. Cũng có thể là ông ta lo bản thân nói nhiều thì sẽ lộ, Lý Ái Quốc không để tâm việc dùng vài phương pháp đặc biệt.
Nhưng lần này Lão Liêu đang nằm viện, ông ta lại còn là cáo già rất khó đối phó. Cũng may tên này ngoài miệng thì nói rằng phải đi dạo huyện Thông Thành hơn nửa tháng nhưng trên thực tế là ông ta sợ xảy ra chuyện nên cũng không có ra ngoài được mấy lần.
Những nơi gần chỗ mà ba người Lão Liêu ở đã sớm bị lục soát rồi, bây giờ việc họ phải làm là kiểm tra với quy mô lớn, không có camera giám sát thì bổ sung bằng nhân lực.
Thật ra Lý Ái Quốc hơi lo lắng, ông ấy không dám chắc là Tống Bắc có đồng ý hay không. Nhiệm vụ của phía bên căn cứ là giúp họ giữ an ninh trật tự, nhưng việc cụ thể như điều tra vụ án thì…
[Nhận được nhiệm vụ “Điều phiền muộn của Lý Ái Quốc”, manh mối như sau: “Bọn bắt cóc vô nhân tính đã bắt cóc 7 người đáng thương ở huyện Thông Thành, xin ra sức phát huy năng lực giúp họ thoát khỏi nguy hiểm, giải quyết điều phiền muộn của đội trưởng Lý!]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.