[Thập Niên 90] Xuyên Thành Mèo, Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc
Chương 49:
Tam Tam Cửu Cửu
04/10/2023
Lắc qua lắc lại rồi bám chắc lấy xe, Tiểu Phương còn phải giữ anh ấy lại, giáo sư Văn mới không bị đụng đầu vào nóc xe.
Sau khi Bạch Hạ Hạ xuyên thành mèo, không những có được năm giác quan hơn người của loài mèo, hình như cô còn nhận được những lợi ích khác nữa.
Cơ thể bé nhỏ xóc lên xóc xuống, thích nghi rất tốt.
Cây cối hai bên đường bay ngược về đằng sau, khi xe đi qua con đường quen thuộc, trong tầm mắt của Bạch Hạ Hạ trông thấy màu sắc sặc sỡ lóe lên rồi biến mất trong bụi cây trên núi.
“Dừng xe!”
Bạch Hạ Hạ chắc chắn là mình không nhìn nhầm, thị giác của mèo ở trạng thái tĩnh vô cùng kém, nhưng ở trạng thái động thì lại cực kỳ lợi hại.
Đây chính là thứ mà loài mèo dựa vào để có thể săn mồi trong bóng tối.
Vùi trong núi, bị những cành cây rậm rạp che khuất, Bạch Hạ Hạ cũng cực kỳ chắc chắn.
Tiếng sột soạt đó, hành động như một tên trộm với bộ lông mềm mại đó chính là Đại Hoa.
Nhưng tài xế làm sao có thể hiểu được ý của một con mèo.
Cứ tiếp tục hướng về phía trước, Bạch Hạ Hạ vội vàng nhảy lên đùi Quách Triều Minh, hai chân sau dẫm lên đùi Quách Triều Minh rồi gào vào cửa sổ xe, đứng thẳng như người, lúc thì nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc thì nhìn về phía Quách Triều Minh.
“Dừng xe!”
Tài xế rất kinh ngạc, phản ứng cũng rất nhanh. Bánh xe lăn điên cuồng, tiếng thắng xe chói tai xuyên qua rừng cây.
Con mèo Ba Tư trắng như tuyết lướt qua cửa sổ xe như bóng ma, sau khi nhẹ nhàng đáp đất, nó chu thẳng vào bụi cây rậm rạp, biến mất không vết tích.
Ánh mắt Quách Triều Minh có hơi ảm đạm, nhìn chằm chằm về hướng mà con mèo biến mất, bình tĩnh nói: “Cái đồ không có lương tâm, không thèm quay đầu nhìn cha mày.”
Con mèo thông minh, nói không chừng sau này còn có thể gặp lại, Khi nào, vẫn chưa biết nữa…
Anh ta quay đầu hỏi han gáo sư ở sau: “Giáo sư, chúng ta còn phải đi hơn nửa tiếng nữa, anh có thể chịu được không?”
Quách Triều Minh rất kính trọng những người có học thức. Vị giáo sư Văn này gầy gò ốm yếu, nhìn như cây tăm. Anh ta vô cùng lo rằng nếu lao đi với tốc độ nhanh quá thì chưa đến nơi giáo sư Văn đã lăn ra ngất rồi.
Văn Đông đang hoa mắt chóng mặt, đầu óc choáng váng, yếu ớt khoát tay, cửa sổ xe ở phía sau đều được kéo hết xuống.
Gió núi phần phật thôi qua gò má, mát lạnh và sảng khoái, không khí trong lành tràn vào phổi, miễn cưỡng đỡ hơn được một chút.
Bây giờ giáo sư Văn đã sớm quên mất con mèo mà anh ấy để ý vừa nãy.
Anh ấy yếu ớt nó với đôi mắt đầy kiên định: “Tôi không sao đâu, cậu cứ nói di.”
“... Nếu đến đó sớm thì càng có thêm hy vọng tìm được di vật văn hóa.” Mặc dù anh ấy nghiên cứu về động vật học, những thứ quý giá mà tổ tiên truyền lại cho con cháu không bị thất lạc.
Anh ấy cảm thấy mình may mắn khi tham gia vào việc này, có thể góp một phần công sức. Dù thế nào thì Văn Đồng cũng sẽ không liên lụy người khác. Vậy ở đâu có thể làm như được như vậy? Để mình liên lụy họ thì thà anh ấy không tới còn hơn!
Sắc mặt của giáo sư Văn rất khó nhìn, xanh xao và trắng bệch. Nhưng anh ấy vẫn kiên trì đi tiếp, liên tục tỏ ý mình không sao cả.
Quách Triều Minh cũng không thể lay chuyển được Văn Đông, có đôi lúc người có học là những người cứng đầu nhất.
Anh ta cũng hiểu được sự mong chờ và sự kiên trì trong việc tìm kiếm di tích văn hóa của các giáo sư.
m thầm trao đổi ánh mắt với tài xế, trong giây lát tài xế đã hiểu ra.
Tốc độ trên đoạn đường còn lại lặng lẽ giảm, đương nhiên là giáo sư Văn có thể cảm nhận được, cảm giác xóc nảy cũng ít hơn.
Mặc dù vậy, tới khi xuống xe anh ấy vẫn được đỡ xuống. Vừa xuống xe, anh ấy vịn vào thân cây, nôn tới tối tăm mù mịt.
Khi Quách Triều Minh đến, tiểu đội 20 người đang canh gác ngã tư. Thấy xe đến, tiểu đội trưởng báo cáo tình hình.
Quách Triều Minh nói giáo sư Văn nghỉ ngơi một lúc, còn mình đi xem trước một chút. Nhưng giáo sư Văn từ chối, Văn Đông nâng kính lên, sau khi nôn, tinh thần cũng tốt hơn một chút: “Không sao, đồng chí, tôi thật sự không sao hết! Tôi đi cùng với mọi người!”
“Tôi đến đây để làm việc. Bỏ giữa chừng, như này mà xem được sao?” Giáo sư Văn không ngừng dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, Tiểu Phương và huấn luyện viên ôm chó nghiệp vụ để vỗ về một lúc lâu, chó nghiệp vụ được bọn họ dắt theo tinh thần cũng không được tốt cho lắm.
Một đoàn người đi vào trong rừng, đi sâu vào núi Thúy Liên: “Ồ, đúng rồi! Con mèo lúc nãy đâu rồi?” Giáo sư Văn nhìn thấy chó nghiệp vụ, bỗng nhiên nhớ ra Bạch Hạ Hạ.
“À, về núi rồi, lúc trước nó là mèo núi, thích tự do, tính cách rất hoang dã. Chỉ đi cùng đường với chúng ta thôi.”
Hoang dã, mèo hoang?
Giáo sư Văn, một nhà động vật học trẻ tuổi, chuyên nghiệp, nỗ lực nhớ lại con mèo vừa gặp. Hình dáng, bộ dạng đặc trưng, nâng kính rồi nghi ngờ hỏi: “Ủa, vừa nãy tôi thấy… Hình như là mèo Ba Tư?”
Đoàn người đi theo con đường nhỏ vào trong núi, Văn Đông đang được bảo vệ ở trong cùng. Bốn bên đều có các anh lính ôm súng để bảo vệ, bọn họ vừa ra khỏi khu vực an toàn của căn cứ. Bước vào một khu vực không xác định, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, nhất định phải thật cẩn thận.
“Đúng vậy!” Quách Triều Minh rất bất ngờ, rõ ràng vậy? Con mèo được đồn đại rất nhiều! Ai cũng có thể nhận ra. Hoảng hốt quay lại nhìn giáo sư Văn, ánh mắt đờ đẫn, bộ dạng ngốc nghếch, thầm nói: vị giáo sư Văn này trông có vẻ không thông minh lắm, không lẽ Trung Đoàn Trưởng tìm nhầm chuyên gia rồi hả…
Không lẽ xe lắc quá nên choáng?
Văn Đông thật sự rất bất ngờ, theo như anh ấy biết, núi Thúy Liên có một chuỗi sinh thái hoàn chỉnh, môi trường sinh thái phong phú, có nhiều loài động vật hoang dã.
Những năm trước đây, vì để bảo vệ các loài động vật trên núi Thúy Liên. Đã tổ chức một vài hoạt động, khoanh vùng khu vực bảo vệ núi Thúy Liên, không được phép tự do ra vào. Không chỉ bảo vệ mà còn giữ gìn các loài động vật quý hiếm trên ngọn núi.
Nơi hoang dã này có rất nhiều loài động vật họ mèo, mèo cát, mèo rừng, mèo sa mạc, mèo Pallas, mèo báo, mèo đầu phẳng… Nhưng ở đây chắc chắn không có giống mèo trầm ổn, yêu kiều và quý phái như mèo Ba Tư đâu!
Mèo Ba Tư tính cách dịu dàng, là giống mèo điển hình của loài mèo cưng. Ngay cả khi được nuôi thì vẫn thường vì chăm sóc không tốt mà chết, vậy mà nó lại chạy đến cái nơi hoang dã này để sóng sao?
Giáo sư Văn cảm thấy việc này là không thể nào, chắc chắn là đã có sai sót gì đó rồi. Anh ấy muốn hỏi thêm về chuyện của con mèo Ba Tư nên đuổi theo Quách Triều Minh để hỏi cho rõ ràng. Quách Triều Minh bên ngoài thì cười ha ha, trong bụng thì đang thầm nghĩ: Sao cái vị giáo sư Văn này hứng thú với mèo vậy?
Anh ta hơi cảnh giác. Trong hai ngày ngắn ngủi, Bạch Hạ Hạ đã cho thấy cô thông minh hơn những con mèo bình thường rất nhiều. Đừng nói là vị giáo sư này phát hiện ra gì đó rồi muốn nghiên cứu về nó ư? Không thể được.
“... Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết là con mèo đó tình cờ tìm được đồng đội của chúng tôi là đội trưởng Tần, cũng coi như là đã lập công. Trung Đoàn Trưởng của chúng tôi tiện đường mang nó xuống núi, cho một chút đồ ăn ngon. Lúc đầu con mèo này vốn ở trên núi Thúy Liên, giáo sư Văn đừng lo quá, chúng ta mau đi tìm bầy khỉ thôi.”
Sau khi Bạch Hạ Hạ xuyên thành mèo, không những có được năm giác quan hơn người của loài mèo, hình như cô còn nhận được những lợi ích khác nữa.
Cơ thể bé nhỏ xóc lên xóc xuống, thích nghi rất tốt.
Cây cối hai bên đường bay ngược về đằng sau, khi xe đi qua con đường quen thuộc, trong tầm mắt của Bạch Hạ Hạ trông thấy màu sắc sặc sỡ lóe lên rồi biến mất trong bụi cây trên núi.
“Dừng xe!”
Bạch Hạ Hạ chắc chắn là mình không nhìn nhầm, thị giác của mèo ở trạng thái tĩnh vô cùng kém, nhưng ở trạng thái động thì lại cực kỳ lợi hại.
Đây chính là thứ mà loài mèo dựa vào để có thể săn mồi trong bóng tối.
Vùi trong núi, bị những cành cây rậm rạp che khuất, Bạch Hạ Hạ cũng cực kỳ chắc chắn.
Tiếng sột soạt đó, hành động như một tên trộm với bộ lông mềm mại đó chính là Đại Hoa.
Nhưng tài xế làm sao có thể hiểu được ý của một con mèo.
Cứ tiếp tục hướng về phía trước, Bạch Hạ Hạ vội vàng nhảy lên đùi Quách Triều Minh, hai chân sau dẫm lên đùi Quách Triều Minh rồi gào vào cửa sổ xe, đứng thẳng như người, lúc thì nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc thì nhìn về phía Quách Triều Minh.
“Dừng xe!”
Tài xế rất kinh ngạc, phản ứng cũng rất nhanh. Bánh xe lăn điên cuồng, tiếng thắng xe chói tai xuyên qua rừng cây.
Con mèo Ba Tư trắng như tuyết lướt qua cửa sổ xe như bóng ma, sau khi nhẹ nhàng đáp đất, nó chu thẳng vào bụi cây rậm rạp, biến mất không vết tích.
Ánh mắt Quách Triều Minh có hơi ảm đạm, nhìn chằm chằm về hướng mà con mèo biến mất, bình tĩnh nói: “Cái đồ không có lương tâm, không thèm quay đầu nhìn cha mày.”
Con mèo thông minh, nói không chừng sau này còn có thể gặp lại, Khi nào, vẫn chưa biết nữa…
Anh ta quay đầu hỏi han gáo sư ở sau: “Giáo sư, chúng ta còn phải đi hơn nửa tiếng nữa, anh có thể chịu được không?”
Quách Triều Minh rất kính trọng những người có học thức. Vị giáo sư Văn này gầy gò ốm yếu, nhìn như cây tăm. Anh ta vô cùng lo rằng nếu lao đi với tốc độ nhanh quá thì chưa đến nơi giáo sư Văn đã lăn ra ngất rồi.
Văn Đông đang hoa mắt chóng mặt, đầu óc choáng váng, yếu ớt khoát tay, cửa sổ xe ở phía sau đều được kéo hết xuống.
Gió núi phần phật thôi qua gò má, mát lạnh và sảng khoái, không khí trong lành tràn vào phổi, miễn cưỡng đỡ hơn được một chút.
Bây giờ giáo sư Văn đã sớm quên mất con mèo mà anh ấy để ý vừa nãy.
Anh ấy yếu ớt nó với đôi mắt đầy kiên định: “Tôi không sao đâu, cậu cứ nói di.”
“... Nếu đến đó sớm thì càng có thêm hy vọng tìm được di vật văn hóa.” Mặc dù anh ấy nghiên cứu về động vật học, những thứ quý giá mà tổ tiên truyền lại cho con cháu không bị thất lạc.
Anh ấy cảm thấy mình may mắn khi tham gia vào việc này, có thể góp một phần công sức. Dù thế nào thì Văn Đồng cũng sẽ không liên lụy người khác. Vậy ở đâu có thể làm như được như vậy? Để mình liên lụy họ thì thà anh ấy không tới còn hơn!
Sắc mặt của giáo sư Văn rất khó nhìn, xanh xao và trắng bệch. Nhưng anh ấy vẫn kiên trì đi tiếp, liên tục tỏ ý mình không sao cả.
Quách Triều Minh cũng không thể lay chuyển được Văn Đông, có đôi lúc người có học là những người cứng đầu nhất.
Anh ta cũng hiểu được sự mong chờ và sự kiên trì trong việc tìm kiếm di tích văn hóa của các giáo sư.
m thầm trao đổi ánh mắt với tài xế, trong giây lát tài xế đã hiểu ra.
Tốc độ trên đoạn đường còn lại lặng lẽ giảm, đương nhiên là giáo sư Văn có thể cảm nhận được, cảm giác xóc nảy cũng ít hơn.
Mặc dù vậy, tới khi xuống xe anh ấy vẫn được đỡ xuống. Vừa xuống xe, anh ấy vịn vào thân cây, nôn tới tối tăm mù mịt.
Khi Quách Triều Minh đến, tiểu đội 20 người đang canh gác ngã tư. Thấy xe đến, tiểu đội trưởng báo cáo tình hình.
Quách Triều Minh nói giáo sư Văn nghỉ ngơi một lúc, còn mình đi xem trước một chút. Nhưng giáo sư Văn từ chối, Văn Đông nâng kính lên, sau khi nôn, tinh thần cũng tốt hơn một chút: “Không sao, đồng chí, tôi thật sự không sao hết! Tôi đi cùng với mọi người!”
“Tôi đến đây để làm việc. Bỏ giữa chừng, như này mà xem được sao?” Giáo sư Văn không ngừng dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, Tiểu Phương và huấn luyện viên ôm chó nghiệp vụ để vỗ về một lúc lâu, chó nghiệp vụ được bọn họ dắt theo tinh thần cũng không được tốt cho lắm.
Một đoàn người đi vào trong rừng, đi sâu vào núi Thúy Liên: “Ồ, đúng rồi! Con mèo lúc nãy đâu rồi?” Giáo sư Văn nhìn thấy chó nghiệp vụ, bỗng nhiên nhớ ra Bạch Hạ Hạ.
“À, về núi rồi, lúc trước nó là mèo núi, thích tự do, tính cách rất hoang dã. Chỉ đi cùng đường với chúng ta thôi.”
Hoang dã, mèo hoang?
Giáo sư Văn, một nhà động vật học trẻ tuổi, chuyên nghiệp, nỗ lực nhớ lại con mèo vừa gặp. Hình dáng, bộ dạng đặc trưng, nâng kính rồi nghi ngờ hỏi: “Ủa, vừa nãy tôi thấy… Hình như là mèo Ba Tư?”
Đoàn người đi theo con đường nhỏ vào trong núi, Văn Đông đang được bảo vệ ở trong cùng. Bốn bên đều có các anh lính ôm súng để bảo vệ, bọn họ vừa ra khỏi khu vực an toàn của căn cứ. Bước vào một khu vực không xác định, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, nhất định phải thật cẩn thận.
“Đúng vậy!” Quách Triều Minh rất bất ngờ, rõ ràng vậy? Con mèo được đồn đại rất nhiều! Ai cũng có thể nhận ra. Hoảng hốt quay lại nhìn giáo sư Văn, ánh mắt đờ đẫn, bộ dạng ngốc nghếch, thầm nói: vị giáo sư Văn này trông có vẻ không thông minh lắm, không lẽ Trung Đoàn Trưởng tìm nhầm chuyên gia rồi hả…
Không lẽ xe lắc quá nên choáng?
Văn Đông thật sự rất bất ngờ, theo như anh ấy biết, núi Thúy Liên có một chuỗi sinh thái hoàn chỉnh, môi trường sinh thái phong phú, có nhiều loài động vật hoang dã.
Những năm trước đây, vì để bảo vệ các loài động vật trên núi Thúy Liên. Đã tổ chức một vài hoạt động, khoanh vùng khu vực bảo vệ núi Thúy Liên, không được phép tự do ra vào. Không chỉ bảo vệ mà còn giữ gìn các loài động vật quý hiếm trên ngọn núi.
Nơi hoang dã này có rất nhiều loài động vật họ mèo, mèo cát, mèo rừng, mèo sa mạc, mèo Pallas, mèo báo, mèo đầu phẳng… Nhưng ở đây chắc chắn không có giống mèo trầm ổn, yêu kiều và quý phái như mèo Ba Tư đâu!
Mèo Ba Tư tính cách dịu dàng, là giống mèo điển hình của loài mèo cưng. Ngay cả khi được nuôi thì vẫn thường vì chăm sóc không tốt mà chết, vậy mà nó lại chạy đến cái nơi hoang dã này để sóng sao?
Giáo sư Văn cảm thấy việc này là không thể nào, chắc chắn là đã có sai sót gì đó rồi. Anh ấy muốn hỏi thêm về chuyện của con mèo Ba Tư nên đuổi theo Quách Triều Minh để hỏi cho rõ ràng. Quách Triều Minh bên ngoài thì cười ha ha, trong bụng thì đang thầm nghĩ: Sao cái vị giáo sư Văn này hứng thú với mèo vậy?
Anh ta hơi cảnh giác. Trong hai ngày ngắn ngủi, Bạch Hạ Hạ đã cho thấy cô thông minh hơn những con mèo bình thường rất nhiều. Đừng nói là vị giáo sư này phát hiện ra gì đó rồi muốn nghiên cứu về nó ư? Không thể được.
“... Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết là con mèo đó tình cờ tìm được đồng đội của chúng tôi là đội trưởng Tần, cũng coi như là đã lập công. Trung Đoàn Trưởng của chúng tôi tiện đường mang nó xuống núi, cho một chút đồ ăn ngon. Lúc đầu con mèo này vốn ở trên núi Thúy Liên, giáo sư Văn đừng lo quá, chúng ta mau đi tìm bầy khỉ thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.