[Thập Niên 90] Xuyên Thành Mèo, Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc
Chương 50:
Tam Tam Cửu Cửu
04/10/2023
Nền tảng kiến thức phong phú và vững chắc của giáo sư Văn đang bị lung lay, chịu phải sự đả kích mạnh mẽ, anh ấy bắt đầu nghi ngờ chính bản thân mình: Mấy năm nay mình chỉ tập trung nghiên cứu về loài khỉ, một khoảng thời gian dài không nghiên cứu về mèo. Ối, không lẽ mình đã bị thụt lại phía sau rồi sao, mèo Ba Tư mà cũng có thể sống ở nơi hoang dã này ư?
Giáo sư Văn sửng sốt, rơi vào tình trạng ngơ ngác.
Chuyên gia Bạch sinh tồn nơi hoang dã, đang phải nhận lấy tẩy lễ yêu thương của Đại Hoa.
Đầu lưỡi thô ráp đầy gai lại một lần nữa lướt từ đầu đến chân, Bạch Hạ Hạ khó chịu muốn chết.
Đại Hoa thân thiết kề sát vào Bạch Hạ Hạ, cái đầu của hổ dữ cọ hết sức từ bên trái đến bên phải, dùng đầu đỡ Bạch Hạ Hạ, tủi thân nói: “Hạ Hạ, sao giờ cậu mới về, tôi nhớ cậu lắm.”
Đại Hoa nhiệt tình quá mức, Bạch Hạ Hạ: Đã ba bốn ngày rồi chúng ta mới gặp nhau, chưa bao giờ thấy cậu lo lắng cho tôi như vậy.
Đại Hoa mắt đẫm lệ: “Hạ Hạ, tôi bị sỉ nhục rồi.”
Bạch Hạ Hạ: Đây mới là chuyện chính! Cậu là một con hổ, ai dám khinh thường cậu chứ! Muốn đâm đầu vào chỗ chết à?
Bạch Hạ Hạ vừa kinh ngạc vừa phấn khích, núi Thúy Liên đã có chuyện mới mẻ rồi ư?
“Đó là giống loài nào?”
Đại Hoa: “Hạ Hạ!”
Bạch Hạ Hạ vội vàng thu bớt biểu cảm kích động trên khuôn mặt muốn hóng hớt của mình: “Khụ khụ, ý tôi là, ai muốn đâm đầu vào chỗ chết, dám khinh thường Đại Hoa của chúng ta!”
“Hu hu hu…” Những giọt nước mắt và nước miếng của Đại Hoa rơi tí tách, rơi hết lên bộ lông sạch sẽ, trắng như tuyết của Bạch Hạ Hạ.
Cái đầu lớn đầy lông nhìn như một chú chó nhỏ, đôi mắt đẫm lệ mở to và cong cong, Bạch Hạ Hạ bị vây lại không còn cách nào khác nữa, không ngừng lùi về phía sau, cuối cùng ngã bịch xuống đất.
… Sao con hổ này tức giận lại giống con chó vậy?
“Im đi, tránh ra, ngồi xổm ở đó cho tôi, không được cử động!”
Mãnh hổ thân hình to lớn, râu trắng hai bên miệng cong cong, cái đầu tròn xinh đẹp rũ xuống, ủ rũ khép các móng chân lại với nhau: “Hạ Hạ…”
Thân thể nhỏ bé của Bạch Hạ Hạ không thể chịu nổi sự cọ xát của vua muôn loài.
Bạch Hạ Hạ: Tôi chịu đựng quá đủ rồi!
Không chỉ bị đẩy cho nghiêng ngả, con mèo còn bị lăn xuống dốc như một quả bóng, một quả bóng trắng bay thẳng vào bụi cỏ.
Kẻ đầu sỏ Đại Hoa: Tôi vô tội, vua muôn loài sẽ không bao giờ nhượng bộ đâu!
Nó vội vàng ưỡn ngực, gió thổi khiến lông tơ trên lỗ tai màu vàng run rẩy. Nghe thấy âm thanh sột soạt trong bụi cây, vểnh tai lên nghe.
Khụ khụ, muốn giết gà để lấy ngựa vua, phải tỏ ra yếu đuối một cách có chiến lược.
Con hổ ngoan ngoãn nằm sấp xuống, chờ đợi tại chỗ. Cái đuôi không dám ve vẩy mà để xuống đất.
Bạch Hạ Hạ với cơ thể dính đầy lông tơ và lá rụng, đầy đất cát đi ra, Đại Hoa chân thành, ngoan ngoãn nằm sấp xuống, móng vuốt to lớn, mạnh mẽ giơ lên gần sát lỗ tai.
Đại Hoa: Tôi sai rồi, tôi biết rồi, tội chịu phạt, lần sau tôi vẫn làm lại lần nữa.
“Hạ Hạ…” Nếu bây giờ có người đi ngang qua, chắc chắn sẽ bị âm thanh làm nũng đinh tai nhức óc khủng bố, tiếng hổ gầm dọa lấy đi nửa cái mạng.
Bạch Hạ Hạ rũ lông thật mạnh, điên cuồng rũ sạch những thứ dính trên người mình. Bày ra bộ mặt của sư phụ mèo, ngồi nghiêm chỉnh.
Con mèo nhỏ bé, đáng yêu còn không to bằng cái đầu của Đại Hoa, dơ vuốt ra gặng hỏi: “Cậu đã chờ ở đây bao lâu rồi?”
Bạch Hạ Hạ cố gắng giữ nguyên bộ dạng nghiêm chỉnh để thấy Đại Hoa đầu hàng.
Hu hu hu, nhớ cậu lắm luôn. Mèo đại ca, mèo đại ca, móng vuốt nhìn là muốn sờ rồi.
“Hạ Hạ…” Đại Hoa muốn liếm cô tiếp, nhưng bị ánh mắt như gió thu cuốn hết lá vàng của cô hăm dọa. Ngoan ngoãn nằm sát dưới đất: “Con khỉ đó không biết xấu hổ.”
“Cậu không ở đây, nó nói tôi không thể để mèo lên thay thế được. Cậu phải làm chứng, tôi mới thấy dễ chịu.” Đại Hoa tức giận, vô cùng tức giận!
Vua của muôn loài sẽ không nói dối, thú hai chân mới như vậy!
Vua của muôn loài Đại Hoa tức giận, dùng móng vuốt lớn cào xuống đất, rất nhiều bụi bắn lên: “Tất cả khu rừng này đều là của tôi, đừng nói là tôi cho tiền, chỉ là tôi không…” Đại Hoa vô tình để lộ những lời trong lòng, muốn ăn quỵt à! Hừ!
Vua của muôn loài, không có gì phải sợ! Grào~
Mèo con vỗ về móng vuốt của Đại Hoa, hóa ra là mấy con khỉ con. Hơi thất vọng.
Nhân tiện khều móng vuốt của Đại Hoa, tiếc thật — tay tôi không phải tay người: “Mặt trời còn chưa lặn mà, đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa, tỉnh lại đi!”
Đại Hoa hung hãn có thể đánh nhau, tuổi trẻ khỏe khoắn. Hơn nữa còn có cô chỉ bảo, rời khỏi ổ hơn hai tháng đã có địa bàn cực lớn ở núi Thúy Liên. Nếu nói tất cả đều là của nó, hàng xóm lợn rừng bên cạnh sẽ không chịu.
Môi trường sinh thái của núi Thúy Liên rất phong phú. Đi về phía Đông Nam có những thung lũng nhô lên, khí hậu nóng ẩm, môi trường giống như khí hậu cận nhiệt đới.
Cô đã đến chỗ đó một lần, suýt chút nữa đã thành bữa ăn trong bụng mấy con trăn.
May mà meo meo chạy nhanh, còn có thể ôm đùi được.
Bạch Hạ Hạ vui vẻ, tính tình của Đại Hoa cáu kỉnh, dã tính tồn tại từ tận xương tủy, không thể mất đi, cũng không thể xóa nhòa.
Từ trước đến nay Bạch Hạ Hạ không nghĩ sẽ dạy dỗ Đại Hoa thành bộ dạng như thế này, ban đầu cô chỉ muốn nó giúp đỡ cô.
Đại Hoa rất dễ bị lừa để dạy dỗ, cô vô cùng thông minh và đã tự nhiên dạy dỗ nó rất nhiều thứ trên đường đi.
Lúc đầu gặp Đại Hoa, hoàn toàn không thân thiết giống như bây giờ. Dù sao, làm gì có ai dám đồng hành cùng mãnh hổ? Gần vua như gần cọp, trước mắt cô chính là một mãnh hổ ăn thịt chân chính.
Khi bản tính hung hãn nổi lên, đầu óc của dã thú sẽ nóng lên, sẽ bị bản năng săn mồi bên trong cơ thể khống chế, chỉ muốn cắn đứt cổ họng của con mồi để có được một bữa ăn.
Bây giờ, Đại Hoa không còn giống như lúc trước nữa, càng ngày càng thông minh hơn. Có thể tự đè nén tính hung hãn từ bên trong, khiến Bạch Hạ Hạ hơi tự hào, nghĩ lại thì khỉ mẹ đúng là thông minh thật, lại còn ranh mãnh và không biết xấu hổ là gì nữa.
Mềm nắn rắn buông, còn có khứu giác nhạy bén. Ôi cô ấy nhìn bộ mặt tỏ vẻ đầy oan ức của con hổ lớn: Ăn hiếp một con hổ thật thà và biết điều, khỉ con, cậu không tử tế chút nào! Bắt nạt đứa trẻ nhà tôi.
“Đừng giận mà.” Bạch Hạ Hạ an ủi Đại Hoa, nhẹ nhàng, uyển chuyển nhảy lên lưng của Đại Hoa một cách yêu kiều.
Cô không làm giống như người cưỡi ngựa, mà dùng móng ôm thật chặt thân của Đại Hoa: “Con khỉ đó thông minh thật, đi, đi lấy lại danh dự cho cậu!”
Giáo sư Văn sửng sốt, rơi vào tình trạng ngơ ngác.
Chuyên gia Bạch sinh tồn nơi hoang dã, đang phải nhận lấy tẩy lễ yêu thương của Đại Hoa.
Đầu lưỡi thô ráp đầy gai lại một lần nữa lướt từ đầu đến chân, Bạch Hạ Hạ khó chịu muốn chết.
Đại Hoa thân thiết kề sát vào Bạch Hạ Hạ, cái đầu của hổ dữ cọ hết sức từ bên trái đến bên phải, dùng đầu đỡ Bạch Hạ Hạ, tủi thân nói: “Hạ Hạ, sao giờ cậu mới về, tôi nhớ cậu lắm.”
Đại Hoa nhiệt tình quá mức, Bạch Hạ Hạ: Đã ba bốn ngày rồi chúng ta mới gặp nhau, chưa bao giờ thấy cậu lo lắng cho tôi như vậy.
Đại Hoa mắt đẫm lệ: “Hạ Hạ, tôi bị sỉ nhục rồi.”
Bạch Hạ Hạ: Đây mới là chuyện chính! Cậu là một con hổ, ai dám khinh thường cậu chứ! Muốn đâm đầu vào chỗ chết à?
Bạch Hạ Hạ vừa kinh ngạc vừa phấn khích, núi Thúy Liên đã có chuyện mới mẻ rồi ư?
“Đó là giống loài nào?”
Đại Hoa: “Hạ Hạ!”
Bạch Hạ Hạ vội vàng thu bớt biểu cảm kích động trên khuôn mặt muốn hóng hớt của mình: “Khụ khụ, ý tôi là, ai muốn đâm đầu vào chỗ chết, dám khinh thường Đại Hoa của chúng ta!”
“Hu hu hu…” Những giọt nước mắt và nước miếng của Đại Hoa rơi tí tách, rơi hết lên bộ lông sạch sẽ, trắng như tuyết của Bạch Hạ Hạ.
Cái đầu lớn đầy lông nhìn như một chú chó nhỏ, đôi mắt đẫm lệ mở to và cong cong, Bạch Hạ Hạ bị vây lại không còn cách nào khác nữa, không ngừng lùi về phía sau, cuối cùng ngã bịch xuống đất.
… Sao con hổ này tức giận lại giống con chó vậy?
“Im đi, tránh ra, ngồi xổm ở đó cho tôi, không được cử động!”
Mãnh hổ thân hình to lớn, râu trắng hai bên miệng cong cong, cái đầu tròn xinh đẹp rũ xuống, ủ rũ khép các móng chân lại với nhau: “Hạ Hạ…”
Thân thể nhỏ bé của Bạch Hạ Hạ không thể chịu nổi sự cọ xát của vua muôn loài.
Bạch Hạ Hạ: Tôi chịu đựng quá đủ rồi!
Không chỉ bị đẩy cho nghiêng ngả, con mèo còn bị lăn xuống dốc như một quả bóng, một quả bóng trắng bay thẳng vào bụi cỏ.
Kẻ đầu sỏ Đại Hoa: Tôi vô tội, vua muôn loài sẽ không bao giờ nhượng bộ đâu!
Nó vội vàng ưỡn ngực, gió thổi khiến lông tơ trên lỗ tai màu vàng run rẩy. Nghe thấy âm thanh sột soạt trong bụi cây, vểnh tai lên nghe.
Khụ khụ, muốn giết gà để lấy ngựa vua, phải tỏ ra yếu đuối một cách có chiến lược.
Con hổ ngoan ngoãn nằm sấp xuống, chờ đợi tại chỗ. Cái đuôi không dám ve vẩy mà để xuống đất.
Bạch Hạ Hạ với cơ thể dính đầy lông tơ và lá rụng, đầy đất cát đi ra, Đại Hoa chân thành, ngoan ngoãn nằm sấp xuống, móng vuốt to lớn, mạnh mẽ giơ lên gần sát lỗ tai.
Đại Hoa: Tôi sai rồi, tôi biết rồi, tội chịu phạt, lần sau tôi vẫn làm lại lần nữa.
“Hạ Hạ…” Nếu bây giờ có người đi ngang qua, chắc chắn sẽ bị âm thanh làm nũng đinh tai nhức óc khủng bố, tiếng hổ gầm dọa lấy đi nửa cái mạng.
Bạch Hạ Hạ rũ lông thật mạnh, điên cuồng rũ sạch những thứ dính trên người mình. Bày ra bộ mặt của sư phụ mèo, ngồi nghiêm chỉnh.
Con mèo nhỏ bé, đáng yêu còn không to bằng cái đầu của Đại Hoa, dơ vuốt ra gặng hỏi: “Cậu đã chờ ở đây bao lâu rồi?”
Bạch Hạ Hạ cố gắng giữ nguyên bộ dạng nghiêm chỉnh để thấy Đại Hoa đầu hàng.
Hu hu hu, nhớ cậu lắm luôn. Mèo đại ca, mèo đại ca, móng vuốt nhìn là muốn sờ rồi.
“Hạ Hạ…” Đại Hoa muốn liếm cô tiếp, nhưng bị ánh mắt như gió thu cuốn hết lá vàng của cô hăm dọa. Ngoan ngoãn nằm sát dưới đất: “Con khỉ đó không biết xấu hổ.”
“Cậu không ở đây, nó nói tôi không thể để mèo lên thay thế được. Cậu phải làm chứng, tôi mới thấy dễ chịu.” Đại Hoa tức giận, vô cùng tức giận!
Vua của muôn loài sẽ không nói dối, thú hai chân mới như vậy!
Vua của muôn loài Đại Hoa tức giận, dùng móng vuốt lớn cào xuống đất, rất nhiều bụi bắn lên: “Tất cả khu rừng này đều là của tôi, đừng nói là tôi cho tiền, chỉ là tôi không…” Đại Hoa vô tình để lộ những lời trong lòng, muốn ăn quỵt à! Hừ!
Vua của muôn loài, không có gì phải sợ! Grào~
Mèo con vỗ về móng vuốt của Đại Hoa, hóa ra là mấy con khỉ con. Hơi thất vọng.
Nhân tiện khều móng vuốt của Đại Hoa, tiếc thật — tay tôi không phải tay người: “Mặt trời còn chưa lặn mà, đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa, tỉnh lại đi!”
Đại Hoa hung hãn có thể đánh nhau, tuổi trẻ khỏe khoắn. Hơn nữa còn có cô chỉ bảo, rời khỏi ổ hơn hai tháng đã có địa bàn cực lớn ở núi Thúy Liên. Nếu nói tất cả đều là của nó, hàng xóm lợn rừng bên cạnh sẽ không chịu.
Môi trường sinh thái của núi Thúy Liên rất phong phú. Đi về phía Đông Nam có những thung lũng nhô lên, khí hậu nóng ẩm, môi trường giống như khí hậu cận nhiệt đới.
Cô đã đến chỗ đó một lần, suýt chút nữa đã thành bữa ăn trong bụng mấy con trăn.
May mà meo meo chạy nhanh, còn có thể ôm đùi được.
Bạch Hạ Hạ vui vẻ, tính tình của Đại Hoa cáu kỉnh, dã tính tồn tại từ tận xương tủy, không thể mất đi, cũng không thể xóa nhòa.
Từ trước đến nay Bạch Hạ Hạ không nghĩ sẽ dạy dỗ Đại Hoa thành bộ dạng như thế này, ban đầu cô chỉ muốn nó giúp đỡ cô.
Đại Hoa rất dễ bị lừa để dạy dỗ, cô vô cùng thông minh và đã tự nhiên dạy dỗ nó rất nhiều thứ trên đường đi.
Lúc đầu gặp Đại Hoa, hoàn toàn không thân thiết giống như bây giờ. Dù sao, làm gì có ai dám đồng hành cùng mãnh hổ? Gần vua như gần cọp, trước mắt cô chính là một mãnh hổ ăn thịt chân chính.
Khi bản tính hung hãn nổi lên, đầu óc của dã thú sẽ nóng lên, sẽ bị bản năng săn mồi bên trong cơ thể khống chế, chỉ muốn cắn đứt cổ họng của con mồi để có được một bữa ăn.
Bây giờ, Đại Hoa không còn giống như lúc trước nữa, càng ngày càng thông minh hơn. Có thể tự đè nén tính hung hãn từ bên trong, khiến Bạch Hạ Hạ hơi tự hào, nghĩ lại thì khỉ mẹ đúng là thông minh thật, lại còn ranh mãnh và không biết xấu hổ là gì nữa.
Mềm nắn rắn buông, còn có khứu giác nhạy bén. Ôi cô ấy nhìn bộ mặt tỏ vẻ đầy oan ức của con hổ lớn: Ăn hiếp một con hổ thật thà và biết điều, khỉ con, cậu không tử tế chút nào! Bắt nạt đứa trẻ nhà tôi.
“Đừng giận mà.” Bạch Hạ Hạ an ủi Đại Hoa, nhẹ nhàng, uyển chuyển nhảy lên lưng của Đại Hoa một cách yêu kiều.
Cô không làm giống như người cưỡi ngựa, mà dùng móng ôm thật chặt thân của Đại Hoa: “Con khỉ đó thông minh thật, đi, đi lấy lại danh dự cho cậu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.