Thập Niên 90: Xuyên Thành Vợ Trước Xinh Đẹp Của Đại Lão Niên Đại Văn
Chương 2:
Hàn Đông
12/08/2024
Lúc Thẩm Việt tìm được con gái, đứa bé đã thoi thóp, gầy như que củi.
Nguyên chủ biết Thẩm Việt tìm tới, cầu xinh anh dẫn cô đi.
Thế nhưng Thẩm Việt nhìn gương mặt tái nhợt của con gái trong ngực, chỉ âm lãnh cười một tiếng.
Sau đó bình tĩnh nhìn nguyên chủ bị người ta kéo về căn nhà đất tối tăm không ánh mặt trời kia.
Con gái của bọn họ mặc dù cuối cùng sống sót, nhưng bởi vì sinh non và những gì đã gặp phải khi còn nhỏ, thân thể càng ngày càng gầy yếu, vào năm cô bé mười tuổi đã mắc bệnh qua đời.
Thẩm Việt mất đi con gái, tính cách trở nên ngày càng u ám, ngày càng cố chấp, cả thế giới đều phủ một lớp bụi.
Cuối cùng anh đi vào lối rẽ, chết ở trong tù.
...
Mà tình cảnh của Đường Thư hiện tại chính là người mang bầu cuỗm tiền chạy trên đường.
Đường Thư giật mình.
Cô cũng không muốn bị bắt cóc bán đến núi nhỏ, càng không muốn trở thành đầu sỏ gây nên mọi chuyện!
Mắt thấy sắc mặt Đường Thư trở nên càng thêm tái nhợt, phụ nữ trung niên bên cạnh liền hỏi: "Em gái, cô không thoải mái sao?"
Đường Thư lấy lại tinh thần, theo bản năng đưa tay xoa bụng mình, thốt ra: "Tôi muốn đi vệ sinh.”
Phụ nữ trung niên nhìn ngũ quan tinh tế của cô, ngẩn ra trong chớp mắt, sau đó cảnh giác đứng lên: "Em gái, cô mang thai không tiện, để tôi đi với cô."
"Không cần, chúng ta nếu đều đi hết thì đợi lát nữa người khác sẽ chiếm chỗ ngồi của chúng ta, để tôi đi một mình." Lúc Đường Thư nói chuyện mặt mày thả lỏng, giọng nói dịu dàng, dáng vẻ giống như cô vợ nhỏ dễ bắt nạt.
Phụ nữ trung niên nghĩ đến xe lửa vừa mới khởi hành không bao lâu, liền buông xuống cảnh giác, nghiêng người: "Đi nhanh về nhanh đi, chờ lát nữa đến trạm, những người kia xuống xe, đùn đẩy nhốn nháo, dễ chen trúng cô đó."
"Được." Nói xong, Đường Thư liền đi về phía chỗ nối giữa những toa xe.
Mặc dù xe chen chúc đầy người, nhưng sau khi mọi người thấy bụng Đường Thư nhô lên vẫn nhiệt tình nhường đường cho cô.
Chờ cô đi tới nhà vệ sinh xe lửa vừa chật vừa hẹp, mùi thối ngút trời, bụng bị nhẹ nhàng đá một cái, cô rũ mắt nhìn xuống cái bụng nhô lên rõ ràng của mình, thở dài thật sâu một tiếng.
Mở đầu chính là mang bầu bỏ chạy, thật là kích thích.
Nhưng nghĩ đến một loạt bi kịch tiếp theo sẽ phát sinh, Đường Thư đã không thể quan tâm nhiều như vậy nữa, bây giờ quan trọng nhất chính là bắt bọn buôn người muốn lừa bán cô lại!
Thế là cô nhìn thấy cơ hội, trực tiếp kéo một cảnh sát tuần tra lại.
Sắc mặt cô tái nhợt, hạ thấp giọng xin giúp đỡ: "Đồng chí công an, tôi gặp phải kẻ buôn người!"
Ở trong không gian xa lạ lại kín này, cô ai cũng không tin, chỉ có thể cầu xin giúp đỡ từ công an.
Viên cảnh sát kia sau khi nghe được lời của Đường Thư, trong nháy mắt cảnh giác lên, vô thức nhìn vào cái bụng nhô lên của cô, trầm giọng hỏi: "Ở đâu?"
Đường Thư cố ý né tránh tầm mắt của phụ nữ trung niên kia, sau đó lấy ra tấm vé xe lửa của mình, nói: "Một phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh tôi, bà ta mặc áo caro màu xanh đỏ, đầu đội khăn trùm đầu hoa nhí."
Có lẽ là vì Đường Thư có vẻ ngoài vô hại lại xinh đẹp, viên cảnh sát không hề do dự nói với cô: "Cô đứng ở đây đừng đi lung tung, tôi lập tức gọi người đến trợ giúp."
Tốc độ của nhân viên bảo vệ toa tàu rất nhanh, cộng thêm người buôn người kia lại không có đồng bọn, rất nhanh đã khống chế được người.
Trong lúc nhất thời, toa xe nhốn nháo, tất cả mọi người cho rằng là công an và nhân viên bảo vệ bắt kẻ trốn vé, trong nháy mắt toa xe ít hơn phân nửa người.
Chỉ có người phụ nữ trung niên bị khống chế kia vẫn còn la hét: "Các người làm gì? Mau thả tôi ra, buông tôi ra, đồng chí công an mấy anh bắt oan người tốt!"
Nguyên chủ biết Thẩm Việt tìm tới, cầu xinh anh dẫn cô đi.
Thế nhưng Thẩm Việt nhìn gương mặt tái nhợt của con gái trong ngực, chỉ âm lãnh cười một tiếng.
Sau đó bình tĩnh nhìn nguyên chủ bị người ta kéo về căn nhà đất tối tăm không ánh mặt trời kia.
Con gái của bọn họ mặc dù cuối cùng sống sót, nhưng bởi vì sinh non và những gì đã gặp phải khi còn nhỏ, thân thể càng ngày càng gầy yếu, vào năm cô bé mười tuổi đã mắc bệnh qua đời.
Thẩm Việt mất đi con gái, tính cách trở nên ngày càng u ám, ngày càng cố chấp, cả thế giới đều phủ một lớp bụi.
Cuối cùng anh đi vào lối rẽ, chết ở trong tù.
...
Mà tình cảnh của Đường Thư hiện tại chính là người mang bầu cuỗm tiền chạy trên đường.
Đường Thư giật mình.
Cô cũng không muốn bị bắt cóc bán đến núi nhỏ, càng không muốn trở thành đầu sỏ gây nên mọi chuyện!
Mắt thấy sắc mặt Đường Thư trở nên càng thêm tái nhợt, phụ nữ trung niên bên cạnh liền hỏi: "Em gái, cô không thoải mái sao?"
Đường Thư lấy lại tinh thần, theo bản năng đưa tay xoa bụng mình, thốt ra: "Tôi muốn đi vệ sinh.”
Phụ nữ trung niên nhìn ngũ quan tinh tế của cô, ngẩn ra trong chớp mắt, sau đó cảnh giác đứng lên: "Em gái, cô mang thai không tiện, để tôi đi với cô."
"Không cần, chúng ta nếu đều đi hết thì đợi lát nữa người khác sẽ chiếm chỗ ngồi của chúng ta, để tôi đi một mình." Lúc Đường Thư nói chuyện mặt mày thả lỏng, giọng nói dịu dàng, dáng vẻ giống như cô vợ nhỏ dễ bắt nạt.
Phụ nữ trung niên nghĩ đến xe lửa vừa mới khởi hành không bao lâu, liền buông xuống cảnh giác, nghiêng người: "Đi nhanh về nhanh đi, chờ lát nữa đến trạm, những người kia xuống xe, đùn đẩy nhốn nháo, dễ chen trúng cô đó."
"Được." Nói xong, Đường Thư liền đi về phía chỗ nối giữa những toa xe.
Mặc dù xe chen chúc đầy người, nhưng sau khi mọi người thấy bụng Đường Thư nhô lên vẫn nhiệt tình nhường đường cho cô.
Chờ cô đi tới nhà vệ sinh xe lửa vừa chật vừa hẹp, mùi thối ngút trời, bụng bị nhẹ nhàng đá một cái, cô rũ mắt nhìn xuống cái bụng nhô lên rõ ràng của mình, thở dài thật sâu một tiếng.
Mở đầu chính là mang bầu bỏ chạy, thật là kích thích.
Nhưng nghĩ đến một loạt bi kịch tiếp theo sẽ phát sinh, Đường Thư đã không thể quan tâm nhiều như vậy nữa, bây giờ quan trọng nhất chính là bắt bọn buôn người muốn lừa bán cô lại!
Thế là cô nhìn thấy cơ hội, trực tiếp kéo một cảnh sát tuần tra lại.
Sắc mặt cô tái nhợt, hạ thấp giọng xin giúp đỡ: "Đồng chí công an, tôi gặp phải kẻ buôn người!"
Ở trong không gian xa lạ lại kín này, cô ai cũng không tin, chỉ có thể cầu xin giúp đỡ từ công an.
Viên cảnh sát kia sau khi nghe được lời của Đường Thư, trong nháy mắt cảnh giác lên, vô thức nhìn vào cái bụng nhô lên của cô, trầm giọng hỏi: "Ở đâu?"
Đường Thư cố ý né tránh tầm mắt của phụ nữ trung niên kia, sau đó lấy ra tấm vé xe lửa của mình, nói: "Một phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh tôi, bà ta mặc áo caro màu xanh đỏ, đầu đội khăn trùm đầu hoa nhí."
Có lẽ là vì Đường Thư có vẻ ngoài vô hại lại xinh đẹp, viên cảnh sát không hề do dự nói với cô: "Cô đứng ở đây đừng đi lung tung, tôi lập tức gọi người đến trợ giúp."
Tốc độ của nhân viên bảo vệ toa tàu rất nhanh, cộng thêm người buôn người kia lại không có đồng bọn, rất nhanh đã khống chế được người.
Trong lúc nhất thời, toa xe nhốn nháo, tất cả mọi người cho rằng là công an và nhân viên bảo vệ bắt kẻ trốn vé, trong nháy mắt toa xe ít hơn phân nửa người.
Chỉ có người phụ nữ trung niên bị khống chế kia vẫn còn la hét: "Các người làm gì? Mau thả tôi ra, buông tôi ra, đồng chí công an mấy anh bắt oan người tốt!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.