Thập Niên 90: Xuyên Thành Vợ Trước Xinh Đẹp Của Đại Lão Niên Đại Văn
Chương 3:
Hàn Đông
12/08/2024
Viên cảnh sát kia cũng bắt đầu có chút do dự, bởi vì vừa rồi Đường Thư nói người này là kẻ buôn người, nhưng đứa trẻ mà kẻ buôn người muốn bắt cóc bán đi đâu?
"Câm miệng, đứa bé ở đâu?"
Đường Thư nhìn thấy người đã bị khống chế, theo sau đứng ra nói: "Đồng chí công an, người bà ta lừa bán không phải trẻ con, là tôi."
Một đám người nhao nhao nhìn về phía Đường Thư, lộ ra ánh mắt khiếp sợ.
"Hèm, người bị lừa bán chính là cô?"
Nhưng nhìn kỹ lại, Đường Thư tướng tá xinh đẹp thoát tục, mắt ngọc mày ngài, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt, mái tóc đen xõa trên vai, mặt mày lộ ra vẻ dịu dàng trong trẻo.
Nhất là làn da của cô trắng nõn, hơn nữa còn mang thai, làm cho người ta không khỏi tăng thêm dục vọng bảo vệ.
Một cô gái xinh đẹp dịu dàng như vậy, hình như nói cũng có lý.
Đường Thư bổ sung một câu: "Bà ta còn có một người đồng bọn ở trạm Quảng Châu tiếp ứng!"
Người phụ nữ trung niên kia bị nhét một miếng vải rách, miệng chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, ánh mắt hung ác nhìn Đường Thư.
Bà ta không thể tưởng tượng được, lại sẽ bị cô gái này đâm sau lưng, còn bị cô cắn ngược một cái!
"Rất nhanh đã đến trạm, trước mang đến phòng cảnh vụ."
Đường Thư quay đầu đi, lại đáng thương xin giúp đỡ: "Đồng chí công an, bà ta còn lừa tiền của tôi, xin các anh nhất định phải thay tôi làm chủ, lấy tiền về giúp tôi với!"
Phụ nữ trung niên ngay cả suy nghĩ muốn chết cũng có, lần đầu tiên sinh ra lòng hối hận.
Qua nửa tiếng, xe lửa sắp vào trạm
Đường Thư và kẻ buôn người đều được công an dẫn xuống xe lửa, sau đó bắt đầu chia ra lấy lời hai của bọn họ.
Lúc cảnh sát công an nghe thấy Đường Thư chuẩn bị xuôi nam làm công, không khỏi nghi hoặc nhìn bụng cô, hỏi: "Bà ta lừa cô bao nhiêu tiền?"
Trong thời đại này, mặc dù có rất nhiều phụ nữ cũng ra ngoài làm công, nhưng việc thai phụ bụng to mấy tháng chạy ra ngoài như Đường Thư vẫn tương đối hiếm thấy.
"Một ngàn đồng." Đường Thư chớp mắt, dáng vẻ vô hại.
Ừm, trong đó có 500 đồng là phí tổn thất tinh thần.
Thật sự dọa cô sợ hãi.
Người phụ nữ trung niên suýt chút nữa phun ra một ngụm máu: "Cô nói lung tung, tôi nào có lừa cô nhiều tiền như vậy?!"
"Con bé chết tiệt, cô nói bậy, cô..."
Tiếng mắng vừa dứt, công an liền quát bà ta một tiếng, người nọ lập tức rụt đầu trở về.
Đường Thư không hề chột dạ, kiên định lần nữa: "Đồng chí công an, một thai phụ vác bụng to mấy tháng như tôi bị bà ta lừa đến chỗ lạ nước lạ cái, xin các anh nhất định phải làm chủ giúp tôi!"
Đường Thư vốn trắng nõn xinh đẹp, bây giờ còn mang thai, có loại cảm giác yếu ớt thấy mà thương, người nhìn thấy nhịn không được muốn bảo vệ cô.
Mặc dù kẻ buôn người và Đường Thư có sự bất đồng về số tiền bị lừa, nhưng tội danh lừa bán phụ nữ này trốn không thoát. Bởi vì nhân viên công an đã gọi điện thoại đến trạm Quảng Châu, bắt được đồng bọn của bà ta.
Đồng bọn của bà ta đều bị bắt được hết.
Ngoại trừ Đường Thư, trước đây những cô gái mà bọn họ còn lừa bán đều được công an chiêng trống rùm beng lập tức chuẩn bị triển khai một loạt cuộc điều tra.
*
Một tiếng sau, Đường Thư lấy được 1000 đồng, trong đó 500 đồng là tiền cô bị người buôn lừa gạt, đó là toàn bộ gia sản của Thẩm Việt.
Bởi vì Đường Thư mang thai, lại vừa mới chạy thoát khỏi tay kẻ buôn người, công an không yên tâm để một mình cô trở về trấn Thanh Phong, thế là sắp xếp một chiếc xe cảnh sát đưa cô trở về.
"Câm miệng, đứa bé ở đâu?"
Đường Thư nhìn thấy người đã bị khống chế, theo sau đứng ra nói: "Đồng chí công an, người bà ta lừa bán không phải trẻ con, là tôi."
Một đám người nhao nhao nhìn về phía Đường Thư, lộ ra ánh mắt khiếp sợ.
"Hèm, người bị lừa bán chính là cô?"
Nhưng nhìn kỹ lại, Đường Thư tướng tá xinh đẹp thoát tục, mắt ngọc mày ngài, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt, mái tóc đen xõa trên vai, mặt mày lộ ra vẻ dịu dàng trong trẻo.
Nhất là làn da của cô trắng nõn, hơn nữa còn mang thai, làm cho người ta không khỏi tăng thêm dục vọng bảo vệ.
Một cô gái xinh đẹp dịu dàng như vậy, hình như nói cũng có lý.
Đường Thư bổ sung một câu: "Bà ta còn có một người đồng bọn ở trạm Quảng Châu tiếp ứng!"
Người phụ nữ trung niên kia bị nhét một miếng vải rách, miệng chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, ánh mắt hung ác nhìn Đường Thư.
Bà ta không thể tưởng tượng được, lại sẽ bị cô gái này đâm sau lưng, còn bị cô cắn ngược một cái!
"Rất nhanh đã đến trạm, trước mang đến phòng cảnh vụ."
Đường Thư quay đầu đi, lại đáng thương xin giúp đỡ: "Đồng chí công an, bà ta còn lừa tiền của tôi, xin các anh nhất định phải thay tôi làm chủ, lấy tiền về giúp tôi với!"
Phụ nữ trung niên ngay cả suy nghĩ muốn chết cũng có, lần đầu tiên sinh ra lòng hối hận.
Qua nửa tiếng, xe lửa sắp vào trạm
Đường Thư và kẻ buôn người đều được công an dẫn xuống xe lửa, sau đó bắt đầu chia ra lấy lời hai của bọn họ.
Lúc cảnh sát công an nghe thấy Đường Thư chuẩn bị xuôi nam làm công, không khỏi nghi hoặc nhìn bụng cô, hỏi: "Bà ta lừa cô bao nhiêu tiền?"
Trong thời đại này, mặc dù có rất nhiều phụ nữ cũng ra ngoài làm công, nhưng việc thai phụ bụng to mấy tháng chạy ra ngoài như Đường Thư vẫn tương đối hiếm thấy.
"Một ngàn đồng." Đường Thư chớp mắt, dáng vẻ vô hại.
Ừm, trong đó có 500 đồng là phí tổn thất tinh thần.
Thật sự dọa cô sợ hãi.
Người phụ nữ trung niên suýt chút nữa phun ra một ngụm máu: "Cô nói lung tung, tôi nào có lừa cô nhiều tiền như vậy?!"
"Con bé chết tiệt, cô nói bậy, cô..."
Tiếng mắng vừa dứt, công an liền quát bà ta một tiếng, người nọ lập tức rụt đầu trở về.
Đường Thư không hề chột dạ, kiên định lần nữa: "Đồng chí công an, một thai phụ vác bụng to mấy tháng như tôi bị bà ta lừa đến chỗ lạ nước lạ cái, xin các anh nhất định phải làm chủ giúp tôi!"
Đường Thư vốn trắng nõn xinh đẹp, bây giờ còn mang thai, có loại cảm giác yếu ớt thấy mà thương, người nhìn thấy nhịn không được muốn bảo vệ cô.
Mặc dù kẻ buôn người và Đường Thư có sự bất đồng về số tiền bị lừa, nhưng tội danh lừa bán phụ nữ này trốn không thoát. Bởi vì nhân viên công an đã gọi điện thoại đến trạm Quảng Châu, bắt được đồng bọn của bà ta.
Đồng bọn của bà ta đều bị bắt được hết.
Ngoại trừ Đường Thư, trước đây những cô gái mà bọn họ còn lừa bán đều được công an chiêng trống rùm beng lập tức chuẩn bị triển khai một loạt cuộc điều tra.
*
Một tiếng sau, Đường Thư lấy được 1000 đồng, trong đó 500 đồng là tiền cô bị người buôn lừa gạt, đó là toàn bộ gia sản của Thẩm Việt.
Bởi vì Đường Thư mang thai, lại vừa mới chạy thoát khỏi tay kẻ buôn người, công an không yên tâm để một mình cô trở về trấn Thanh Phong, thế là sắp xếp một chiếc xe cảnh sát đưa cô trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.