Thập Niên 90: Xuyên Thành Vợ Trước Xinh Đẹp Của Đại Lão Niên Đại Văn
Chương 47:
Hàn Đông
23/08/2024
Thím Lưu ưỡn ngực, lúc này đứng trước mặt Đinh Gia Hưng, còn cao hơn cậu ta một chút, khí thế hung hăng nhìn cậu ta.
Đinh Gia Hưng liếm môi, vừa rồi cậu ta nhìn chằm chằm Đường Thư một hồi lâu, phát hiện cô luôn bày bán với người phụ nữ này, mới có thể tới tìm cô.
Trước đó có người nói Đường Thư bỏ nhà đi, không chừng chính là rời xa người đàn ông trước đó của cô, cậu ta mới nghĩ tới trêu chọc cô.
Ngay khi cậu ta đang ngây ngốc, trước sạp hàng nhiều người hơn, nhao nhao chỉ vào cậu ta xì xào bàn tán.
Đinh Gia Hưng thấy tình huống không đúng, ôm tóc bù xù, lộ ra vẻ mặt thống khổ, la lên: "Ôi, uống nhiều quá, sao đầu lại đau như vậy chứ?"
Hai người phía sau Đinh Gia Hưng nhìn nhau rồi mới tiến lên đỡ cậu ta.
Trước khi đi, Đinh Gia Hưng nhìn Đường Thư, miệng lẩm bẩm một câu tiếng địa phương nghe không rõ.
Đám người vừa đi, thím Lưu lo lắng đánh giá Đường Thư, hỏi: "Không sao chứ? Có bị hù dọa không? Có động thai khí không?"
Đáng lẽ không nên dây dưa với những người mượn rượu giả điên kia, nhưng thím Lưu sống nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy có người đùa giỡn bà bầu, lập tức cũng tức giận cực kỳ.
Hơn nữa vừa rồi bà ấy cũng nghe được, vừa rồi Đường Thư còn che chở Thẩm Việt, tình cảm hai người hẳn là không tệ.
Trước đó còn cảm thấy Đường Thư này không chống đỡ nổi gia đình, không phải thật lòng sống chung với Thẩm Việt, hiện tại xem ra, đứa nhỏ này còn rất lợi hại.
Hơn nữa hai đứa nhỏ Đường Thư và Thẩm Việt đều rất xinh đẹp, giống như những đại minh tinh Hương Giang trong TV, nếu đứa nhỏ này sinh ra thì đẹp mắt biết bao?
Vừa nghĩ tới vừa rồi Đinh Gia Hưng còn muốn làm cha hờ, thím Lưu liền hận không thể cầm chày cán bột đuổi theo đánh cậu ta một trận, bộ dáng kia của cậu ta làm sao so với Thẩm Việt?
Đường Thư đối diện với ánh mắt quan tâm của thím Lưu, lắc đầu: "Cháu không sao, chúng ta về trước đi."
Vốn dĩ cũng chỉ còn lại sáu bảy cái bánh bao, trải qua chuyện ồn ào của Đinh Gia Hưng, cô càng muốn về sớm một chút.
Thím Lưu gật gật đầu, "Dù sao cũng bán gần hết rồi, trở về nghỉ ngơi một chút đi, miễn cho lát nữa người kia say rượu lại chạy tới làm phiền."
*
Sau khi về đến nhà, thím Lưu ở lại nhà Đường Thư với cô, sợ cô động thai.
Nhưng Đường Thư vẫn bình thản như không, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, sau khi về nhà lại lấy đường đỏ, bột gạo và táo đỏ ra, chuẩn bị làm bánh xốp.
Hôm nay Trang Đại Thành phải dỡ hàng, không rảnh giúp cô đánh lòng trắng trứng, cô cũng không muốn tự mình động thủ.
Thím Lưu thấy Đường Thư bận rộn chạy đi chạy lại, bụng còn to ra, có chút xấu hổ: "Đều do tay nghề của thím không tốt, nếu không cháu cũng không cần mệt như vậy."
Trước kia bà ấy thật sự cho rằng Đường Thư cái gì cũng không biết làm, ở sát vách nhà cô lâu như vậy, cũng cực ít thấy ống khói nhà cô bốc khói.
Không ngờ Đường Thư lại biết làm rất nhiều thứ, hơn nữa mùi vị đó thật sự rất ngon, còn ngon hơn cả đồ ăn lúc bà ấy đến thành phố lớn phía nam.
Đường Thư thêm nước vào bột gạo, cười với thím Lưu: "Thím Lưu thím có thể đếm số tiền sáng nay bán bánh bao."
Hôm nay bán được đại khái hơn một trăm bốn mươi cái, còn bán được chừng mười bát cháo, hẳn là sẽ nhiều hơn trước một chút.
Thím Lưu nghe xong, mắt sáng lên, đắc ý cầm lấy lon tiền bên cạnh: "Đúng rồi, thím đếm trước một chút, cháu có cần giúp gì thì nhớ gọi thím nha."
Đường Thư vừa mới hòa tan đường đỏ xong, chợt nghe thím Lưu kinh hô một tiếng: "Thím không tính sai đó chứ? Hôm nay lại kiếm được bảy mươi hai tệ tám hào!"
Ngày đầu tiên mới có hai mươi tệ, hôm nay lại có hơn bảy mươi tệ?
Đường Thư đổ đường đỏ vào bột gạo đã lên men xong, mỉm cười: "Cũng không tệ lắm."
Thím Lưu vui vẻ cười ha ha: "Đâu chỉ là không tệ, là rất tốt rất tốt!"
Cái này cũng sắp bằng số tiền chồng bà ấy chạy hàng xa kiếm được!
Không thể không nói, có một tay nghề kỹ thuật cao thật sự rất quan trọng, nếu bản thân bà ấy làm ra để bán, chắc chắn sẽ không bán được nhiều như vậy.
Đinh Gia Hưng liếm môi, vừa rồi cậu ta nhìn chằm chằm Đường Thư một hồi lâu, phát hiện cô luôn bày bán với người phụ nữ này, mới có thể tới tìm cô.
Trước đó có người nói Đường Thư bỏ nhà đi, không chừng chính là rời xa người đàn ông trước đó của cô, cậu ta mới nghĩ tới trêu chọc cô.
Ngay khi cậu ta đang ngây ngốc, trước sạp hàng nhiều người hơn, nhao nhao chỉ vào cậu ta xì xào bàn tán.
Đinh Gia Hưng thấy tình huống không đúng, ôm tóc bù xù, lộ ra vẻ mặt thống khổ, la lên: "Ôi, uống nhiều quá, sao đầu lại đau như vậy chứ?"
Hai người phía sau Đinh Gia Hưng nhìn nhau rồi mới tiến lên đỡ cậu ta.
Trước khi đi, Đinh Gia Hưng nhìn Đường Thư, miệng lẩm bẩm một câu tiếng địa phương nghe không rõ.
Đám người vừa đi, thím Lưu lo lắng đánh giá Đường Thư, hỏi: "Không sao chứ? Có bị hù dọa không? Có động thai khí không?"
Đáng lẽ không nên dây dưa với những người mượn rượu giả điên kia, nhưng thím Lưu sống nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy có người đùa giỡn bà bầu, lập tức cũng tức giận cực kỳ.
Hơn nữa vừa rồi bà ấy cũng nghe được, vừa rồi Đường Thư còn che chở Thẩm Việt, tình cảm hai người hẳn là không tệ.
Trước đó còn cảm thấy Đường Thư này không chống đỡ nổi gia đình, không phải thật lòng sống chung với Thẩm Việt, hiện tại xem ra, đứa nhỏ này còn rất lợi hại.
Hơn nữa hai đứa nhỏ Đường Thư và Thẩm Việt đều rất xinh đẹp, giống như những đại minh tinh Hương Giang trong TV, nếu đứa nhỏ này sinh ra thì đẹp mắt biết bao?
Vừa nghĩ tới vừa rồi Đinh Gia Hưng còn muốn làm cha hờ, thím Lưu liền hận không thể cầm chày cán bột đuổi theo đánh cậu ta một trận, bộ dáng kia của cậu ta làm sao so với Thẩm Việt?
Đường Thư đối diện với ánh mắt quan tâm của thím Lưu, lắc đầu: "Cháu không sao, chúng ta về trước đi."
Vốn dĩ cũng chỉ còn lại sáu bảy cái bánh bao, trải qua chuyện ồn ào của Đinh Gia Hưng, cô càng muốn về sớm một chút.
Thím Lưu gật gật đầu, "Dù sao cũng bán gần hết rồi, trở về nghỉ ngơi một chút đi, miễn cho lát nữa người kia say rượu lại chạy tới làm phiền."
*
Sau khi về đến nhà, thím Lưu ở lại nhà Đường Thư với cô, sợ cô động thai.
Nhưng Đường Thư vẫn bình thản như không, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, sau khi về nhà lại lấy đường đỏ, bột gạo và táo đỏ ra, chuẩn bị làm bánh xốp.
Hôm nay Trang Đại Thành phải dỡ hàng, không rảnh giúp cô đánh lòng trắng trứng, cô cũng không muốn tự mình động thủ.
Thím Lưu thấy Đường Thư bận rộn chạy đi chạy lại, bụng còn to ra, có chút xấu hổ: "Đều do tay nghề của thím không tốt, nếu không cháu cũng không cần mệt như vậy."
Trước kia bà ấy thật sự cho rằng Đường Thư cái gì cũng không biết làm, ở sát vách nhà cô lâu như vậy, cũng cực ít thấy ống khói nhà cô bốc khói.
Không ngờ Đường Thư lại biết làm rất nhiều thứ, hơn nữa mùi vị đó thật sự rất ngon, còn ngon hơn cả đồ ăn lúc bà ấy đến thành phố lớn phía nam.
Đường Thư thêm nước vào bột gạo, cười với thím Lưu: "Thím Lưu thím có thể đếm số tiền sáng nay bán bánh bao."
Hôm nay bán được đại khái hơn một trăm bốn mươi cái, còn bán được chừng mười bát cháo, hẳn là sẽ nhiều hơn trước một chút.
Thím Lưu nghe xong, mắt sáng lên, đắc ý cầm lấy lon tiền bên cạnh: "Đúng rồi, thím đếm trước một chút, cháu có cần giúp gì thì nhớ gọi thím nha."
Đường Thư vừa mới hòa tan đường đỏ xong, chợt nghe thím Lưu kinh hô một tiếng: "Thím không tính sai đó chứ? Hôm nay lại kiếm được bảy mươi hai tệ tám hào!"
Ngày đầu tiên mới có hai mươi tệ, hôm nay lại có hơn bảy mươi tệ?
Đường Thư đổ đường đỏ vào bột gạo đã lên men xong, mỉm cười: "Cũng không tệ lắm."
Thím Lưu vui vẻ cười ha ha: "Đâu chỉ là không tệ, là rất tốt rất tốt!"
Cái này cũng sắp bằng số tiền chồng bà ấy chạy hàng xa kiếm được!
Không thể không nói, có một tay nghề kỹ thuật cao thật sự rất quan trọng, nếu bản thân bà ấy làm ra để bán, chắc chắn sẽ không bán được nhiều như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.