Thập Niên: Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 33: Gặp Qua Là Không Quên
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
21/05/2023
Có người đứng cạnh nghe thấy Tô Trà và Trụ Tử nói chuyện, cũng vội vàng đến gần.
"Tô Trà, của nhà chú thì sao. Đầu óc chú ngốc quá, cũng quên mất rồi."
"Nhà chú Hữu Căn được 235 cân ạ, bán được 112 đồng 8 hào."
"Ôi, Tô Trà, cháu có nhỡ rõ nhà chú không?"
"Còn có nhà chú nữa, chú cũng quên mất rồi."
Tất cả mọi người đều chưa từng đi học, chuỗi con số kia vừa nhỡ được một lát, lát sau đã quên ngay rồi. Tuy rằng ở chỗ trưởng thôn bên kia có ghi rõ số tiền rồi, thế nhưng bây giờ vẫn muốn hỏi lại thêm một lần nữa, dù sao thì nhiều tiền như vậy, hỏi một chút đã thấy đã nghiền rồi.
Nhìn thấy mọi người vây tới, Tô Trà kiên nhẫn nói cho từng người một, cô nói từ số cân cho đến số tiền, không sai một số nào cả.
Dường như có một nửa trong số những người bán thóc đến hỏi Tô Trà, sau khi hỏi xong, mọi người mới phản ứng lại.
Ôi trời ơi, Tô Trà nhớ rõ ràng như thế, không phải cô đều nhớ hết của tất cả mọi người đó chứ.
Nghĩ vậy, có người không nhịn được cất tiếng hỏi.
"Tô Trà, chằng lẽ cháu nhớ hết của tất cả mọi người à?"
"Cái đó..." Tô Trà bị mọi người nhìn chằm chằm, hiếm khi trên gương mặt cô mới lộ ra được chút ngượng ngùng. Cô khẽ mím đôi môi đỏ mọng, cười nói: "Trí nhớ của cháu khá tốt ạ."
Cái này mà là khá tốt à?
Tất cả mọi người lại đổi mới cái nhìn về trình độ của Tô Trà.
Mọi người cảm thấy: Quả nhiên, Tô Trà là người thông minh, không chỉ tính toán lợi hại, mà trí nhớ của cô cũng tốt nữa. Người ta hay diễn tả bằng câu gì ấy nhỉ.... đã gặp qua là không quên được.
Đúng đúng đúng, chính là đã gặp qua thì không quên được.
Chuyện của Tô Trà khiến cho đám nam nữ già trẻ trong thôn bàn tán say sưa, ngay cả những người không đi đến sân đập lúa cũng biết chuyện của Tô Trà.
Những người ở nhà không đến sân đập lúa tỏ vẻ bán tin bán nghi với những chuyện này.
Tất nhiên Tô Vận cũng nghe nói đến chuyện này, dù sao thì hai người Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi từ chiều đến giờ đã nói đi nói lại chuyện này không dưới năm lần.
Cứ nói một lần rồi một lần, nói hết lần này đến lần khác.
Hơn nữa ông bà nội Tô cũng không ghét bỏ hai người lải nhải ầm ĩ.
Trên bàn cơm, hai vợ chồng Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân nhắc đến chuyện này lần thứ sáu, có người không thể nhịn được nữa.
"Tô Trà, sao trước giờ tôi lại không biết chị thông minh như thế?"
"Tô Trà, của nhà chú thì sao. Đầu óc chú ngốc quá, cũng quên mất rồi."
"Nhà chú Hữu Căn được 235 cân ạ, bán được 112 đồng 8 hào."
"Ôi, Tô Trà, cháu có nhỡ rõ nhà chú không?"
"Còn có nhà chú nữa, chú cũng quên mất rồi."
Tất cả mọi người đều chưa từng đi học, chuỗi con số kia vừa nhỡ được một lát, lát sau đã quên ngay rồi. Tuy rằng ở chỗ trưởng thôn bên kia có ghi rõ số tiền rồi, thế nhưng bây giờ vẫn muốn hỏi lại thêm một lần nữa, dù sao thì nhiều tiền như vậy, hỏi một chút đã thấy đã nghiền rồi.
Nhìn thấy mọi người vây tới, Tô Trà kiên nhẫn nói cho từng người một, cô nói từ số cân cho đến số tiền, không sai một số nào cả.
Dường như có một nửa trong số những người bán thóc đến hỏi Tô Trà, sau khi hỏi xong, mọi người mới phản ứng lại.
Ôi trời ơi, Tô Trà nhớ rõ ràng như thế, không phải cô đều nhớ hết của tất cả mọi người đó chứ.
Nghĩ vậy, có người không nhịn được cất tiếng hỏi.
"Tô Trà, chằng lẽ cháu nhớ hết của tất cả mọi người à?"
"Cái đó..." Tô Trà bị mọi người nhìn chằm chằm, hiếm khi trên gương mặt cô mới lộ ra được chút ngượng ngùng. Cô khẽ mím đôi môi đỏ mọng, cười nói: "Trí nhớ của cháu khá tốt ạ."
Cái này mà là khá tốt à?
Tất cả mọi người lại đổi mới cái nhìn về trình độ của Tô Trà.
Mọi người cảm thấy: Quả nhiên, Tô Trà là người thông minh, không chỉ tính toán lợi hại, mà trí nhớ của cô cũng tốt nữa. Người ta hay diễn tả bằng câu gì ấy nhỉ.... đã gặp qua là không quên được.
Đúng đúng đúng, chính là đã gặp qua thì không quên được.
Chuyện của Tô Trà khiến cho đám nam nữ già trẻ trong thôn bàn tán say sưa, ngay cả những người không đi đến sân đập lúa cũng biết chuyện của Tô Trà.
Những người ở nhà không đến sân đập lúa tỏ vẻ bán tin bán nghi với những chuyện này.
Tất nhiên Tô Vận cũng nghe nói đến chuyện này, dù sao thì hai người Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi từ chiều đến giờ đã nói đi nói lại chuyện này không dưới năm lần.
Cứ nói một lần rồi một lần, nói hết lần này đến lần khác.
Hơn nữa ông bà nội Tô cũng không ghét bỏ hai người lải nhải ầm ĩ.
Trên bàn cơm, hai vợ chồng Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân nhắc đến chuyện này lần thứ sáu, có người không thể nhịn được nữa.
"Tô Trà, sao trước giờ tôi lại không biết chị thông minh như thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.