Thập Niên: Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 32: Từ Bé Đã Thông Minh
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
20/05/2023
Nói cái gì á?
Tất nhiên là chuyện ăn cứt trâu kia rồi.
Trương Thúy Hà chỉ hận không thể tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui xuống, bà ta giả vờ hung hăng đốp chát với Vương Tú Mi thêm đôi ba câu nữa, rồi tìm cớ chạy mất.
Thắng được trận này khiến cho tâm trạng của Vương Tú Mi thoải mái hơn hẳn.
Chuyện bên phía con gái đã được giải quyết, Vương Tú Mi lại tiếp tục đi tìm mấy "người bạn tốt" của bản thân để tiếp tục khoe khoang... Phi, là trò chuyện.
Ôi chao, con gái của nhà tôi thông minh, từ bé đã thông minh rồi.
Nào, nào, nào, ai nói con gái Tô Trà nhà tôi không thông minh hả?
Nhìn thấy chưa, tính toán cũng không cần động não, thử hỏi xem có lợi hại hay không?
Bên này Vương Tú Mi bắt đầu sự nghiệp thổi phồng con gái ba trăm sáu mươi độ không có góc chết, bên kia Tô Trà cũng vô cùng phối hợp với những lời thổi phồng của Vương Tú Mi.
Cái tốc độ tính toán kia của cô, quả thật vô cùng nhanh chóng, mấy người đàn ông khiêng thóc lên cân cũng không theo kịp tốc độ của Tô Trà.
Chỉ chốc lát sau, chuyện Tô Trà thông minh đã truyền khắp cái sân đập lúa rồi, tất cả mọi người có mặt ở sân đều biết.
Ngay cả ông nội Tô, Tô Thắng Dân và Tô Thắng Hoa đang vội vã xếp hàng khiêng thóc cũng nghe nói.
Về phần bà nội Tô và Vương Quyên, tất nhiên là cũng nghe thấy.
Ba người đàn ông nhà họ Tô vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, người được khen lên đến tận trời này thực sự là Tô Trà nhà họ ư?
Sao nghe cứ điêu điêu thế nào ấy nhỉ?
Không phải Tô Vận là người học giỏi nhất trong nhà họ Tô bọn họ ư? Dù sao mỗi lần thi cử, thành tích của Tô Vận đều tốt hơn Tô Trà...
Đến chạng vạng tối, bên phía sân đập lúc cũng xong việc.
Tô Trà đưa quyển vở ghi những con số mà cô đã nhớ kĩ cho trưởng thôn, sau đó định theo mẹ già của mình về nhà.
Thế nhưng cô vừa đi được vài bước, đã có người tìm đến nhờ Tô Trà trả lời.
"Tô Trà, vừa nãy nhà chú được bao nhiêu tiền ấy nhỉ, chú quên mất rồi. Cháu còn nhớ thóc nhà chú được bao nhiêu tiền không?" Một người đàn ông mặt đèn xấu hổ cười hỏi Tô Trà, lúc nói chuyện, chú ta còn có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.
"Chú Trụ Tử, thóc nhà chú được 184 cân, bán được 88 đồng 3 hào 2 xu."
Trụ Tử thấy Tô Trà nhớ rõ như thế, thì thật thà cười khen cô: "Cháu nhớ rõ thật đấy. Cảm ơn cháu nhé."
"Chú đừng khách sáo ạ." Tô Trà mỉm cười đáp.
Tất nhiên là chuyện ăn cứt trâu kia rồi.
Trương Thúy Hà chỉ hận không thể tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui xuống, bà ta giả vờ hung hăng đốp chát với Vương Tú Mi thêm đôi ba câu nữa, rồi tìm cớ chạy mất.
Thắng được trận này khiến cho tâm trạng của Vương Tú Mi thoải mái hơn hẳn.
Chuyện bên phía con gái đã được giải quyết, Vương Tú Mi lại tiếp tục đi tìm mấy "người bạn tốt" của bản thân để tiếp tục khoe khoang... Phi, là trò chuyện.
Ôi chao, con gái của nhà tôi thông minh, từ bé đã thông minh rồi.
Nào, nào, nào, ai nói con gái Tô Trà nhà tôi không thông minh hả?
Nhìn thấy chưa, tính toán cũng không cần động não, thử hỏi xem có lợi hại hay không?
Bên này Vương Tú Mi bắt đầu sự nghiệp thổi phồng con gái ba trăm sáu mươi độ không có góc chết, bên kia Tô Trà cũng vô cùng phối hợp với những lời thổi phồng của Vương Tú Mi.
Cái tốc độ tính toán kia của cô, quả thật vô cùng nhanh chóng, mấy người đàn ông khiêng thóc lên cân cũng không theo kịp tốc độ của Tô Trà.
Chỉ chốc lát sau, chuyện Tô Trà thông minh đã truyền khắp cái sân đập lúa rồi, tất cả mọi người có mặt ở sân đều biết.
Ngay cả ông nội Tô, Tô Thắng Dân và Tô Thắng Hoa đang vội vã xếp hàng khiêng thóc cũng nghe nói.
Về phần bà nội Tô và Vương Quyên, tất nhiên là cũng nghe thấy.
Ba người đàn ông nhà họ Tô vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, người được khen lên đến tận trời này thực sự là Tô Trà nhà họ ư?
Sao nghe cứ điêu điêu thế nào ấy nhỉ?
Không phải Tô Vận là người học giỏi nhất trong nhà họ Tô bọn họ ư? Dù sao mỗi lần thi cử, thành tích của Tô Vận đều tốt hơn Tô Trà...
Đến chạng vạng tối, bên phía sân đập lúc cũng xong việc.
Tô Trà đưa quyển vở ghi những con số mà cô đã nhớ kĩ cho trưởng thôn, sau đó định theo mẹ già của mình về nhà.
Thế nhưng cô vừa đi được vài bước, đã có người tìm đến nhờ Tô Trà trả lời.
"Tô Trà, vừa nãy nhà chú được bao nhiêu tiền ấy nhỉ, chú quên mất rồi. Cháu còn nhớ thóc nhà chú được bao nhiêu tiền không?" Một người đàn ông mặt đèn xấu hổ cười hỏi Tô Trà, lúc nói chuyện, chú ta còn có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.
"Chú Trụ Tử, thóc nhà chú được 184 cân, bán được 88 đồng 3 hào 2 xu."
Trụ Tử thấy Tô Trà nhớ rõ như thế, thì thật thà cười khen cô: "Cháu nhớ rõ thật đấy. Cảm ơn cháu nhé."
"Chú đừng khách sáo ạ." Tô Trà mỉm cười đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.