Thập Niên: Phòng Chứa Củi Nhà Ta Có Cánh Cửa Thời Không
Chương 3:
Từ Từ Tưởng Bạo Phú
16/10/2024
Giọng nói ngày càng mờ dần rồi biến mất.
Năm giờ sáng, nhà Thôn trưởng và nhà cũ họ Từ cách đó không xa, ngay cả phòng ngủ của vợ chồng Từ lão nhị ở trấn trên cũng sáng lên ánh nến.
Đều là sợ hãi bàn tán về giấc mơ vừa rồi.
Sáng sớm hôm sau, vài người gặp nhau, thì thầm bàn tán
“Cứ làm theo lời vợ Chí Quân nói đi, nếu chúng ta có thể giúp được thì cứ giúp đỡ, từ nhỏ Dựu Tử và Hổ Ni đã lanh lợi, thông minh rồi.”
“Các người là bác cả và bác hai của hai đứa, ai có năng lực thì giúp đỡ nhiều một chút, thời buổi này, có tiền cũng không có chỗ mua lương thực.”
Thôn trưởng lấy tẩu thuốc của mình, hút một hơi xong thì nói.
“Nhà tôi ba thằng con trai và một đứa con gái, đều là tuổi ăn tuổi lớn hao tốn của cải. Lúc này, gạo trong chum nhà tôi cũng sắp hết rồi. Làm sao còn khả năng giúp đỡ. Nhiều nhất là cho một bao khoai lang thu hoạch mùa hè.”
Bác gái cả nhà họ Từ nói như vậy, tuy bình thường bà không ưa nhìn em dâu ba lười biếng, nhưng vẫn rất yêu thích hai đứa cháu của mình, chỉ là nhà bà cũng khó khăn.
Huống chi người chết không thể sống lại. Bình thường bảo con cái nhà mình chú ý là được.
“Thôn trưởng, ông cũng biết, ở trấn trên so với ở thôn, khẩu phần lương thực đều được định lượng, ngày thường cũng là em ba tôi đi trấn trên gửi rau, đồ ăn khô cho tôi, đứa trẻ ở đây tốt hơn ở trấn trên, sau này tôi sẽ đến chăm sóc nhiều hơn.”
Bác hai đau lòng nói, ông ấy có quan hệ rất tốt với em trai, tuổi còn trẻ mà đã…
“Được rồi được rồi, phải an táng rồi, đừng để trễ giờ lành.” Vợ Thôn trưởng vội vàng nói.
Hai đứa trẻ trong nhà khóc nức nở, mắt sưng đỏ, gọi ba mẹ.
Thấy có người đến khiêng quan tài, đều khóc lóc không cho khiêng đi.
Thời đó người ta làm việc tang ma đều âm thầm, không phô trương.
Làm hai cái quan tài mỏng, lén lút mua ít vàng mã hương nến đốt đi, khiêng lên núi chôn rồi lập cái bia đá khấn vái một cái là xong.
Thời buổi này ai cũng khó khăn, giúp xong việc thì ai về nhà nấy.
Hai tháng sau, vào một đêm trăng sáng, ánh trăng chiếu rọi mặt đất, tạo nên một vầng sáng mờ ảo.
Trong một ngôi nhà ở cuối thôn, trên chiếc giường đất nằm hai đứa trẻ nhỏ.
Cậu bé mười một, mười hai tuổi lo lắng nhìn em gái đang bị ác mộng quấy phá.
Cậu vừa lay vừa vỗ nhẹ, gọi: "Hổ Ni, dậy đi, dậy đi."
Từ khi ba mẹ gặp nạn, cậu rất sợ em gái cũng đột nhiên xảy ra chuyện gì bất ngờ.
Năm giờ sáng, nhà Thôn trưởng và nhà cũ họ Từ cách đó không xa, ngay cả phòng ngủ của vợ chồng Từ lão nhị ở trấn trên cũng sáng lên ánh nến.
Đều là sợ hãi bàn tán về giấc mơ vừa rồi.
Sáng sớm hôm sau, vài người gặp nhau, thì thầm bàn tán
“Cứ làm theo lời vợ Chí Quân nói đi, nếu chúng ta có thể giúp được thì cứ giúp đỡ, từ nhỏ Dựu Tử và Hổ Ni đã lanh lợi, thông minh rồi.”
“Các người là bác cả và bác hai của hai đứa, ai có năng lực thì giúp đỡ nhiều một chút, thời buổi này, có tiền cũng không có chỗ mua lương thực.”
Thôn trưởng lấy tẩu thuốc của mình, hút một hơi xong thì nói.
“Nhà tôi ba thằng con trai và một đứa con gái, đều là tuổi ăn tuổi lớn hao tốn của cải. Lúc này, gạo trong chum nhà tôi cũng sắp hết rồi. Làm sao còn khả năng giúp đỡ. Nhiều nhất là cho một bao khoai lang thu hoạch mùa hè.”
Bác gái cả nhà họ Từ nói như vậy, tuy bình thường bà không ưa nhìn em dâu ba lười biếng, nhưng vẫn rất yêu thích hai đứa cháu của mình, chỉ là nhà bà cũng khó khăn.
Huống chi người chết không thể sống lại. Bình thường bảo con cái nhà mình chú ý là được.
“Thôn trưởng, ông cũng biết, ở trấn trên so với ở thôn, khẩu phần lương thực đều được định lượng, ngày thường cũng là em ba tôi đi trấn trên gửi rau, đồ ăn khô cho tôi, đứa trẻ ở đây tốt hơn ở trấn trên, sau này tôi sẽ đến chăm sóc nhiều hơn.”
Bác hai đau lòng nói, ông ấy có quan hệ rất tốt với em trai, tuổi còn trẻ mà đã…
“Được rồi được rồi, phải an táng rồi, đừng để trễ giờ lành.” Vợ Thôn trưởng vội vàng nói.
Hai đứa trẻ trong nhà khóc nức nở, mắt sưng đỏ, gọi ba mẹ.
Thấy có người đến khiêng quan tài, đều khóc lóc không cho khiêng đi.
Thời đó người ta làm việc tang ma đều âm thầm, không phô trương.
Làm hai cái quan tài mỏng, lén lút mua ít vàng mã hương nến đốt đi, khiêng lên núi chôn rồi lập cái bia đá khấn vái một cái là xong.
Thời buổi này ai cũng khó khăn, giúp xong việc thì ai về nhà nấy.
Hai tháng sau, vào một đêm trăng sáng, ánh trăng chiếu rọi mặt đất, tạo nên một vầng sáng mờ ảo.
Trong một ngôi nhà ở cuối thôn, trên chiếc giường đất nằm hai đứa trẻ nhỏ.
Cậu bé mười một, mười hai tuổi lo lắng nhìn em gái đang bị ác mộng quấy phá.
Cậu vừa lay vừa vỗ nhẹ, gọi: "Hổ Ni, dậy đi, dậy đi."
Từ khi ba mẹ gặp nạn, cậu rất sợ em gái cũng đột nhiên xảy ra chuyện gì bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.