Thập Niên: Phòng Chứa Củi Nhà Ta Có Cánh Cửa Thời Không

Chương 4:

Từ Từ Tưởng Bạo Phú

16/10/2024

Hổ Ni bị anh trai lay đến mức sắp ói, khẽ nhắm mắt rên rỉ: "Anh, em vừa mơ thấy mẹ, mẹ nói mẹ và ba vì cứu người mà có công đức lớn, ban đầu đại nhân dưới Địa Phủ nói đời sau để bọn họ đầu thai vào một gia đình giàu sang."

Cô bé nói xong, dừng lại một chút, rồi ngáp một cái tiếp tục nói: "Nhưng mẹ đã cầu xin đại nhân Đại Phủ nói không đành lòng để hai anh em chúng ta phải chịu khổ trong thời buổi đói kém này, cho nên đã cầu xin đại nhân nhường cơ hội được ăn no mặc ấm cho hai chúng ta."

Hổ Ni nước mắt lưng tròng kể lại giấc mơ, thút thít không thành lời.

"Ni Nhi, chuyện này em không được nói ra ngoài, kẻo người ta tố cáo, nói là mê tín dị đoan không tốt." Từ Dữu Trạch, tên gọi thân mật là Dựu Tử lo lắng nhìn em gái, sợ em nhớ ba mẹ quá mà nằm mơ. Đã hơn hai tháng rồi, sao giờ mới đột nhiên mơ thấy giấc mơ này.

"Anh, em thấy chuyện này là thật đó. Là ba mẹ sợ hai đứa mình sống khổ nên mới báo mộng cho em."

Hổ Ni trợn đôi mắt hạnh nhân nhìn anh trai, giống như nếu anh trai không tin, giây tiếp theo cô bé sẽ lao lên đánh anh trai.

Trong thời buổi thiếu thốn, phải ăn uống kham khổ này, trước khi có gạo, hầu hết mọi người trong thôn đều đen nhẻm, gầy gò như da bọc xương.

Nhưng anh em Hổ Ni không gầy như người khác, tuy nhiên cũng gầy hơn nhiều so với lúc ba mẹ còn sống.



Năm ngoái, lương thực đều được chuyển đi nơi khác để làm tài nguyên xây dựng, dù có tiền họ cũng không mua được gạo.

"Được được, em nói gì thì là đấy, anh buồn ngủ rồi, mai còn phải dậy sớm cắt cỏ rồi đi học nữa!"

Dựu Tử chiều em gái, ngáp một cái rồi đứng dậy thổi tắt nến, bước qua bàn đi đến giường của mình, nhắm mắt lại định ngủ.

"Anh, anh đừng không tin, em cảm thấy rất chân thật, ngay cả vị đại nhân mặt đỏ kia còn nghiêm túc nói: Ta đồng ý với ba mẹ của ngươi, kỳ ngộ ở phòng chứa củi, lấy máu của người chí thân với ba mẹ các ngươi thì sẽ mở được."

Hổ Ni đọc càng lúc càng chậm, lời của đại nhân mặt đỏ quá phức tạp, vừa chậm vừa bị vấp.

Sau đó cô bé lại kỳ quái nói: "Ừ, phía sau còn có gì nữa ấy, cái gì mà sự nghiệp thịnh vượng, cuộc sống giàu sang."

"Ni Nhi, ngủ đi, em nói linh tinh cái gì đấy, hiện tại người thành phố lớn nào cũng xuống nông thôn tiếp nhận giáo dục, bao nhiêu người ở thị trấn cũng không mua được đồ dùng sinh hoạt. Làm gì có chuyện sự nghiệp thịnh vượng, cuộc sống giàu sang chứ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên: Phòng Chứa Củi Nhà Ta Có Cánh Cửa Thời Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook