Thập Niên: Xuyên Thành Bạn Thân Của Nữ Chính
Chương 26:
Hòa Độ
29/07/2023
“Bà nội, bà nội! Chúng cháu muốn ăn kẹo!” Tống Gia Hưng hoạt bát nhất mở miệng.
Tống Mãn Kim cũng hưng phấn, lớn tiếng ồn ào: “Cháu cũng muốn, cháu cũng muốn ăn kẹo!”
Tống Tiểu Quyên và Tống Gia Bảo cũng nhìn bà cụ bằng ánh mắt mong chờ.
Tôn Hà Hoa bị các cháu vây quanh, bà cụ cười giống như một đóa hoa cúc, mở miệng: “Được, ăn kẹo, bà cho các cháu của bà ăn kẹo.”
Tôn Hà Hoa móc ra một cái túi bằng vải màu lam, từ từ mở ra, bên trong đúng là kẹo bí đao bọc bằng giấy dầu.
Đây là kẹo mà con gái út cố ý đi Cung Tiêu Xã mua về lúc bà cụ về nhà.
Tôn Hà Hoa cẩn thận mở ra, sau đó chia cho mỗi đứa một cây.
Thấy là kẹo bí đao, đám trẻ có hơi thất vọng, ăn một miếng rồi lại cất kẹo bí đao vào trong túi, tiếp tục vây quanh Tôn Hà Hoa.
“Bà nội, muốn kẹo có giấy gói cơ!”
Tôn Hà Hoa chau mày: “Kẹo đó ư? Lần trước đã chia, hết rồi.”
“Còn nữa, còn nữa! Chú ba về rồi, nhất định là có!” Đám trẻ hét lên.
Lông mày Tôn Hà Hoa giật giật, nhìn mấy đứa cháu, bà cụ thầm mắng hai con dâu, nhất định là họ nhắc đến trước mặt đám trẻ.
Tuy rằng như thế, xuất phát từ tình yêu thương dành cho các cháu, bà cụ vẫn trấn an: “Các cháu đừng nói vội, lát nữa bà đi hỏi chú ba xem.”
Buổi tối, Tôn Hà Hoa cố ý tìm Tống Vĩnh Dân để hỏi chuyện kẹo.
Tống Vĩnh Dân giả ngu: Đâu có đâu? Lần này hải sản khô rất đắt, cho nên chỉ mua mấy thứ này thôi.
Nói xong, ông giao cho Tôn Hà Hoa chút hải sản khô mình đang cầm trong tay.
Tôn Hà Hoa cũng không biết Tống Vĩnh Dân nói thật hay không, đành phải nhịn đau đi điểm cung tiêu trong thôn, mua loại kẹo rẻ tiền nhất để ứng phó mấy đứa cháu.
Quả nhiên, hôm sau Tôn Hà Hoa lấy ra kẹo mà mình đã mua, đám trẻ nhìn thấy không phải kẹo trước kia được ăn thì đều có vẻ không vui.
Tống Mãn Kim rõ ràng đã thấy Tống Tri Thu ăn loại kẹo thơm mùi sữa đó, thơm lắm!
Cậu ta lập tức méo miệng, chuẩn bị ngồi xuống tảng đá để la lối khóc lóc, đột nhiên lại nhìn thấy Tống Tri Thu đi ra từ trong phòng, cậu ta run lên, tủi thân mà nhéo nhéo kẹo trong tay.
Đừng nói đám trẻ, ngay cả Vương Hồng Thúy và Lý Phượng Hà cũng nóng lòng.
Ngày thường Tống Vĩnh Dân trở về thì đều mang một ít đặc sản về, số lượng cũng khá nhiều, mỗi nhà có thể được chia một ít.
Sau khi chia xong thì lại bớt một chút ra để mang về nhà mẹ đẻ, rất là có mặt mũi.
Nhưng lúc này thì khác, chờ mãi cũng không được chia đồ.
Tống Mãn Kim cũng hưng phấn, lớn tiếng ồn ào: “Cháu cũng muốn, cháu cũng muốn ăn kẹo!”
Tống Tiểu Quyên và Tống Gia Bảo cũng nhìn bà cụ bằng ánh mắt mong chờ.
Tôn Hà Hoa bị các cháu vây quanh, bà cụ cười giống như một đóa hoa cúc, mở miệng: “Được, ăn kẹo, bà cho các cháu của bà ăn kẹo.”
Tôn Hà Hoa móc ra một cái túi bằng vải màu lam, từ từ mở ra, bên trong đúng là kẹo bí đao bọc bằng giấy dầu.
Đây là kẹo mà con gái út cố ý đi Cung Tiêu Xã mua về lúc bà cụ về nhà.
Tôn Hà Hoa cẩn thận mở ra, sau đó chia cho mỗi đứa một cây.
Thấy là kẹo bí đao, đám trẻ có hơi thất vọng, ăn một miếng rồi lại cất kẹo bí đao vào trong túi, tiếp tục vây quanh Tôn Hà Hoa.
“Bà nội, muốn kẹo có giấy gói cơ!”
Tôn Hà Hoa chau mày: “Kẹo đó ư? Lần trước đã chia, hết rồi.”
“Còn nữa, còn nữa! Chú ba về rồi, nhất định là có!” Đám trẻ hét lên.
Lông mày Tôn Hà Hoa giật giật, nhìn mấy đứa cháu, bà cụ thầm mắng hai con dâu, nhất định là họ nhắc đến trước mặt đám trẻ.
Tuy rằng như thế, xuất phát từ tình yêu thương dành cho các cháu, bà cụ vẫn trấn an: “Các cháu đừng nói vội, lát nữa bà đi hỏi chú ba xem.”
Buổi tối, Tôn Hà Hoa cố ý tìm Tống Vĩnh Dân để hỏi chuyện kẹo.
Tống Vĩnh Dân giả ngu: Đâu có đâu? Lần này hải sản khô rất đắt, cho nên chỉ mua mấy thứ này thôi.
Nói xong, ông giao cho Tôn Hà Hoa chút hải sản khô mình đang cầm trong tay.
Tôn Hà Hoa cũng không biết Tống Vĩnh Dân nói thật hay không, đành phải nhịn đau đi điểm cung tiêu trong thôn, mua loại kẹo rẻ tiền nhất để ứng phó mấy đứa cháu.
Quả nhiên, hôm sau Tôn Hà Hoa lấy ra kẹo mà mình đã mua, đám trẻ nhìn thấy không phải kẹo trước kia được ăn thì đều có vẻ không vui.
Tống Mãn Kim rõ ràng đã thấy Tống Tri Thu ăn loại kẹo thơm mùi sữa đó, thơm lắm!
Cậu ta lập tức méo miệng, chuẩn bị ngồi xuống tảng đá để la lối khóc lóc, đột nhiên lại nhìn thấy Tống Tri Thu đi ra từ trong phòng, cậu ta run lên, tủi thân mà nhéo nhéo kẹo trong tay.
Đừng nói đám trẻ, ngay cả Vương Hồng Thúy và Lý Phượng Hà cũng nóng lòng.
Ngày thường Tống Vĩnh Dân trở về thì đều mang một ít đặc sản về, số lượng cũng khá nhiều, mỗi nhà có thể được chia một ít.
Sau khi chia xong thì lại bớt một chút ra để mang về nhà mẹ đẻ, rất là có mặt mũi.
Nhưng lúc này thì khác, chờ mãi cũng không được chia đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.