Thập Niên: Xuyên Thành Vợ Cũ Trà Xanh
Chương 16: Cuộc Gọi
Châu Thị
05/02/2024
Đáng tiếc là điện thoại bây giờ vẫn chưa có chức năng chặn số, không thể giải quyết tên La Dương này một lần cho gọn. Đồng Ngữ Hân đã cân nhắc đến chuyện sau khi về Giang Hải sẽ đổi số.
“Bố mẹ gọi cho em nhiều cuộc như vậy à? Vậy em nhanh gọi về đi.”
Ngay đúng lúc Đồng Ngữ Hân đang do dự suy nghĩ về cuộc gọi nhỡ của bố mẹ nguyên chủ thì Trác Dĩnh Giang vừa tắm rửa xong đi ra nhìn thấy được.
“Ừm, em đang chuẩn bị gọi đây.”
Nói xong, cô hít sâu một hơi rồi nhấn nút gọi.
Nguyên chủ là người Giang Hải, nếu không thì cũng sẽ không đến bệnh viện quân y làm việc, chỉ là không ở thành phố Giang Hải, mà là thành phố Đông Khán ở bên cạnh. Bố mẹ cô là công nhân viên chức của xí nghiệp nhà nước bình thường, gia cảnh thuộc kiểu so với bên trên thì không đủ nhưng so với bên dưới thì có thừa.
Hai vợ chồng họ chỉ có một đứa con gái, mặc dù điều kiện gia đình bình thường, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng được bố mẹ nâng niu như hòn ngọc quý trên tay, cộng thêm từ nhỏ cô đã rất xinh đẹp, mẹ cô - Lý Huệ Dung tin chắc rằng chỉ cần con gái gả cho một người giàu có thì có thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng.
Bởi vậy mà hành vi một lòng muốn trèo cao của nguyên chủ thực ra cũng vì chịu ảnh hưởng từ gia đình. Nhắc đến gia đình như vậy cũng rất đáng sợ.
“Tút tút tút.” Vài hồi chuông vang lên, trong điện thoại đến một giọng nữ rất nhẹ nhàng, Đồng Ngữ Hân nghe được đây là giọng nói của mẹ nguyên chủ - Lý Huệ Dung.
“A lô, Ngữ Hân à? Hôm qua mẹ và bố con gọi cho con rất nhiều lần mà con cũng không nhận điện thoại.”
Giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng nhưng trong đó lại có chút trách cứ, đừng hỏi Đồng Ngữ Hân làm sao mà nghe ra được.
“Mẹ, hôm qua bọn con đến nhà bà ngoại của Dĩnh Giang, con không đưa điện thoại đi.”
“Thế à, vậy lần sau mà có trường hợp đột xuất như hôm nay nữa thì nhớ nói với bố mẹ một tiếng, điện thoại gọi mãi không được bố mẹ lo lắm. Số điện thoại nhà mẹ đã dặn con học thuộc từ khi còn nhỏ rồi, chỉ sợ con có chuyện gì gấp lại không liên lạc được, không phải là kết hôn xong là quên luôn đấy chứ?”
Đồng Ngữ Hân vâng vâng dạ dạ đối phó, có lẽ là trạng thái nói chuyện của cô khác với nguyên chủ nên Lý Huệ Dung nhanh chóng phát giác được có chút là lạ: “Sao vậy, con thấy không thoải mái ở đâu à, hay là không tiện nói chuyện? Dĩnh Giang đang ở bên cạnh à?”’’
“Bố mẹ gọi cho em nhiều cuộc như vậy à? Vậy em nhanh gọi về đi.”
Ngay đúng lúc Đồng Ngữ Hân đang do dự suy nghĩ về cuộc gọi nhỡ của bố mẹ nguyên chủ thì Trác Dĩnh Giang vừa tắm rửa xong đi ra nhìn thấy được.
“Ừm, em đang chuẩn bị gọi đây.”
Nói xong, cô hít sâu một hơi rồi nhấn nút gọi.
Nguyên chủ là người Giang Hải, nếu không thì cũng sẽ không đến bệnh viện quân y làm việc, chỉ là không ở thành phố Giang Hải, mà là thành phố Đông Khán ở bên cạnh. Bố mẹ cô là công nhân viên chức của xí nghiệp nhà nước bình thường, gia cảnh thuộc kiểu so với bên trên thì không đủ nhưng so với bên dưới thì có thừa.
Hai vợ chồng họ chỉ có một đứa con gái, mặc dù điều kiện gia đình bình thường, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng được bố mẹ nâng niu như hòn ngọc quý trên tay, cộng thêm từ nhỏ cô đã rất xinh đẹp, mẹ cô - Lý Huệ Dung tin chắc rằng chỉ cần con gái gả cho một người giàu có thì có thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng.
Bởi vậy mà hành vi một lòng muốn trèo cao của nguyên chủ thực ra cũng vì chịu ảnh hưởng từ gia đình. Nhắc đến gia đình như vậy cũng rất đáng sợ.
“Tút tút tút.” Vài hồi chuông vang lên, trong điện thoại đến một giọng nữ rất nhẹ nhàng, Đồng Ngữ Hân nghe được đây là giọng nói của mẹ nguyên chủ - Lý Huệ Dung.
“A lô, Ngữ Hân à? Hôm qua mẹ và bố con gọi cho con rất nhiều lần mà con cũng không nhận điện thoại.”
Giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng nhưng trong đó lại có chút trách cứ, đừng hỏi Đồng Ngữ Hân làm sao mà nghe ra được.
“Mẹ, hôm qua bọn con đến nhà bà ngoại của Dĩnh Giang, con không đưa điện thoại đi.”
“Thế à, vậy lần sau mà có trường hợp đột xuất như hôm nay nữa thì nhớ nói với bố mẹ một tiếng, điện thoại gọi mãi không được bố mẹ lo lắm. Số điện thoại nhà mẹ đã dặn con học thuộc từ khi còn nhỏ rồi, chỉ sợ con có chuyện gì gấp lại không liên lạc được, không phải là kết hôn xong là quên luôn đấy chứ?”
Đồng Ngữ Hân vâng vâng dạ dạ đối phó, có lẽ là trạng thái nói chuyện của cô khác với nguyên chủ nên Lý Huệ Dung nhanh chóng phát giác được có chút là lạ: “Sao vậy, con thấy không thoải mái ở đâu à, hay là không tiện nói chuyện? Dĩnh Giang đang ở bên cạnh à?”’’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.