Thập Niên: Xuyên Thành Vợ Cũ Trà Xanh
Chương 17: Kỳ Vọng
Châu Thị
05/02/2024
Bà quy sự thay đổi của con gái là bởi vì con rể, ngược lại cũng đỡ tốn công Đồng Ngữ Hân phải giả vờ làm nguyên chủ.
“Vâng, anh ấy đang ở đây.”
Trác Dĩnh Giang nghe thấy mẹ vợ nhắc đến mình thì ra hiệu cho Đồng Ngữ Hân mở loa ngoài ra rồi chào một tiếng ‘mẹ’, Lý Huệ Dung ở đầu dây bên kia cười tươi như hoa, bắt đầu trò chuyện có vẻ thân thiết.
Thực ra bố mẹ nguyên chủ và Trác Dĩnh Giang cũng chưa gặp nhau được mấy lần, ngày tổ chức lễ kết hôn cũng đón cô dâu từ Giang Hải đến Lạc Thành lúc rạng sáng, chỉ có điều tiền tổ chức tiệc rượu ở nhà họ Đồng ở Giang Hải là do nhà họ Trác bỏ ra.
“Hai ngày nữa các con phải về Giang Hải chứ? Theo lý Ngữ Hân lấy chồng rồi phải lại mặt, mặc dù bây giờ đề cao tối giản, nhưng mẹ và bố vợ con chỉ có một đứa con gái là Ngữ Hân, con xem có phải là nên chọn ngày về ăn bữa cơm không, cũng không làm to gì cả, chỉ gọi mấy nhà thân thiết thôi, tất cả mọi người đều mong được gặp con rể nhà chúng ta đấy.”
Trác Dĩnh Giang đồng ý một cách sảng khoái, thật sự không hề phát hiện ra ý đồ của đối phương.
Lúc đầu anh nhận điện thoại thì Đồng Ngữ Hân thấy vui vì mình không phải đối phó nữa, nhưng không ngờ rằng mới nói mấy câu mà đã có thêm một bữa cơm, còn là kiểu tụ họp anh em thân thích kia nữa chứ. Cái này còn làm cô đau đầu hơn cả gặp thân thích nhà họ Trác nữa.
Phải biết là nhà đó đều không phải dạng vừa, kỹ năng thảo mai của nguyên chủ là được thừa kế từ nhiều đời nay.
Hai ngày sau, đại đa số thời gian Đồng Ngữ Hân đều đang thu dọn hành lý, cô phát hiện không biết từ lúc nào mà mình cũng là một ‘tiểu phú bà’.
Sính lễ của nhà họ Trác là tám mươi tám nghìn tệ, ở niên đại này đã là rất cao rồi.
Nhà họ Đồng giữ lại một phần, cho nguyên chủ mang về sáu mươi sáu nghìn tệ, ngoài ra còn có quà bố mẹ hai bên cho, tiền đổi xe, tiền mừng các kiểu cộng lại cũng hơn hai mươi nghìn tệ. Trước khi kết hôn nguyên chủ cũng có ba năm kinh nghiệm làm việc, mặc dù phần lớn tiền lương đều đã tiêu hết rồi, chỉ có điều cô ta có nhiều người theo đuổi, vui vẻ tiêu tiền cho cô ta như tre già măng mọc, quà cáp các kiểu cũng nhận không ít, trong đó không thiếu đồ trang sức có giá trị.
Mặc khác, sau khi trở về từ nhà bà ngoại, Trác Dĩnh Giang cũng giao sổ tiết kiệm cho cô, còn có tiền bố mẹ chồng cho để về nhà mới, ở niên đại này chắc chắn đây là hai khoản tiền lớn.
“Vâng, anh ấy đang ở đây.”
Trác Dĩnh Giang nghe thấy mẹ vợ nhắc đến mình thì ra hiệu cho Đồng Ngữ Hân mở loa ngoài ra rồi chào một tiếng ‘mẹ’, Lý Huệ Dung ở đầu dây bên kia cười tươi như hoa, bắt đầu trò chuyện có vẻ thân thiết.
Thực ra bố mẹ nguyên chủ và Trác Dĩnh Giang cũng chưa gặp nhau được mấy lần, ngày tổ chức lễ kết hôn cũng đón cô dâu từ Giang Hải đến Lạc Thành lúc rạng sáng, chỉ có điều tiền tổ chức tiệc rượu ở nhà họ Đồng ở Giang Hải là do nhà họ Trác bỏ ra.
“Hai ngày nữa các con phải về Giang Hải chứ? Theo lý Ngữ Hân lấy chồng rồi phải lại mặt, mặc dù bây giờ đề cao tối giản, nhưng mẹ và bố vợ con chỉ có một đứa con gái là Ngữ Hân, con xem có phải là nên chọn ngày về ăn bữa cơm không, cũng không làm to gì cả, chỉ gọi mấy nhà thân thiết thôi, tất cả mọi người đều mong được gặp con rể nhà chúng ta đấy.”
Trác Dĩnh Giang đồng ý một cách sảng khoái, thật sự không hề phát hiện ra ý đồ của đối phương.
Lúc đầu anh nhận điện thoại thì Đồng Ngữ Hân thấy vui vì mình không phải đối phó nữa, nhưng không ngờ rằng mới nói mấy câu mà đã có thêm một bữa cơm, còn là kiểu tụ họp anh em thân thích kia nữa chứ. Cái này còn làm cô đau đầu hơn cả gặp thân thích nhà họ Trác nữa.
Phải biết là nhà đó đều không phải dạng vừa, kỹ năng thảo mai của nguyên chủ là được thừa kế từ nhiều đời nay.
Hai ngày sau, đại đa số thời gian Đồng Ngữ Hân đều đang thu dọn hành lý, cô phát hiện không biết từ lúc nào mà mình cũng là một ‘tiểu phú bà’.
Sính lễ của nhà họ Trác là tám mươi tám nghìn tệ, ở niên đại này đã là rất cao rồi.
Nhà họ Đồng giữ lại một phần, cho nguyên chủ mang về sáu mươi sáu nghìn tệ, ngoài ra còn có quà bố mẹ hai bên cho, tiền đổi xe, tiền mừng các kiểu cộng lại cũng hơn hai mươi nghìn tệ. Trước khi kết hôn nguyên chủ cũng có ba năm kinh nghiệm làm việc, mặc dù phần lớn tiền lương đều đã tiêu hết rồi, chỉ có điều cô ta có nhiều người theo đuổi, vui vẻ tiêu tiền cho cô ta như tre già măng mọc, quà cáp các kiểu cũng nhận không ít, trong đó không thiếu đồ trang sức có giá trị.
Mặc khác, sau khi trở về từ nhà bà ngoại, Trác Dĩnh Giang cũng giao sổ tiết kiệm cho cô, còn có tiền bố mẹ chồng cho để về nhà mới, ở niên đại này chắc chắn đây là hai khoản tiền lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.