Chương 294
Tâm Mộng Vô Ngân
25/07/2014
Lúc này, Tần Cương đột nhiên bật cười, quỷ dị mà âm hiểm, tay phải nắm chặt kiếm múa lên thật nhanh, một kiếm liền chém đứt tay phải của Phong Đại, thân thể thuận thế tiến lên phía trước, đâm thẳng trường kiếm vào lồng ngực của Phong Đại đang ngạc nhiên.
Sau đó, Tần Cương ánh mắt lóe lên, mơ hồ nhìn về phía Cửu Phong, cả người lại chụp lên Phong Đại.
Thời khắc đó, Tần Cương đột nhiên để lộ nụ cười mỉm, tàn khốc mà lại cao ngạo.
Phong Đại kinh ngạc vô cùng với một loạt biến hóa, trong lòng đang nổi giận, ai ngờ thân thể Tần Cương đột nhiên phát nổ cùng với một sức phá hoại đáng sợ, khiến Phong Đại không hề chuẩn bị tâm lý nên không né kịp, cơ thể huyết nhục bị vụ nổ hủy tại chỗ, nguyên thần cũng bị thương không nhẹ.
Mọi thứ phát sinh trong chốc lát, như một tia chớp lướt qua, sau đó liền kết thúc.
Lam Phát Ngân Tôn sửng người, y cũng không thể nào tưởng tượng được, tùy tùng đã từng theo mình chinh chiến nhiều năm, từ trước đến giờ chưa thất bại, hôm nay không ngờ bị hủy trong tay người tu vi bình thường, không chịu nổi một chiêu của môn hạ Thiên Tà tông, điều này sao không khiến y vừa kinh sợ lại vừa tức giận, cơn giận thật khó tiêu.
- Đáng ghét, bổn tôn muốn san bằng Thiên Tà tông để tiết giảm mối hận trong lòng của ta.
Cửu Phong yên yên lặng lặng đứng đó, nhìn máu tươi đầy mặt đất, khẽ khàng nói:
- Tần Cương, thật là hay, ta đời này từ trước đến nay chưa phục đệ, nhưng bây giờ ta đã phục rồi.
Bạch Đầu Thiên Ông đánh mắt cho Tuyết Ẩn Cuồng Đao, đối với chuyện của Phong Đại, hai người trong lòng ngầm mừng, nhưng ngoài mặt lại không hề biểu hiện chút nào.
Lam Mị Nhân rất tức giận, vừa dặn dò Phong Nhị lo cho nguyên thần Phong Đại, vừa nói với Lam Phát Ngân Tôn:
- Chủ tử, không cần phải lãng phí thời gian, chúng ta diệt trừ nó luôn.
Lam Phát Ngân Tôn hận thù nói:
- Lão già này giao cho ngươi, nhớ đừng cho hắn cơ hội để tận dụng.
Lam Mị Nhân cười lạnh tàn khốc nói:
- Chủ tử yên tâm, ta sẽ khiến lão ta chết rất khó coi.
Cửu Phong nghe vậy, hừ khẽ nói:
- Nhìn bộ dạng ngươi, ngoại trừ lúc trên giường, nếu không muốn ta chết rất khó coi thì còn chưa làm được đâu.
Lam Mị Nhân giận dữ nói:
- Câm miệng, lão già chết bằm ngươi xem chiêu.
Ánh nhạt lóe lên, Lam Mị Nhân liền xuất hiện trước mặt Cửu Phong, kích bạc âm thầm bay ra, dễ dàng đâm xuyên qua vai trái của Cửu Phong.
Thân thể lắc lư, Cửu Phong cau chặt mày, cơn đau khiến ông không thích ứng, nhưng ông lại cắn răng chịu đựng, vừa múa ống tẩu trong tay phản kích, vừa mắng chửi:
- Con chó cái con, không ngờ ngươi vẫn còn mạnh đó. Ngươi đừng nhìn ta tuổi không còn nhỏ, nhưng ta hãy còn nhanh nhẹn đó. Nếu ngươi cởi hết quần áo để ta làm, thế thì ta đảm bảo như rồng như hổ, giữ chặt lâu dài như là chó với nhau, đảm bảo khiến ngươi khóc lóc kêu cha gọi mẹ, thích đến không xuống được giường.
Những câu dâm tục từ miệng của Cửu Phong phun ra, phối hợp với bộ dáng già nua dọa người của ông, cho dù Lam Mị Nhân tự nhận là sức khống chế rất mạnh cũng bị chọc cho đến tức như điên.
Lam Phát Ngân Tôn vẻ mặt xanh mét, Cửu Phong mắng Lam Mị Nhân là chó cái, chẳng phải cũng mắng cả y nữa hay sao.
Bạch Đầu Thiên Ông trong lòng ngầm cười, ngầm khen Cửu Phong miệng lưỡi độc địa, ngay cả những câu như vậy cũng có thể mắng ra được.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao vẻ mặt xấu hổ, lão muốn cười lại không tiện cười, chỉ đành khổ sở áp chế.
Trong trận chiến, Lam Mị Nhân sau khi nổi điên, công kích chớp mắt đã sắc bén gấp mấy lần, thể hiện thực lực kinh người, chỉ một chiêu đã đánh vỡ ống tẩu của Cửu Phong, hất ông ta bay đi vài trượng.
Rên một tiếng, Cửu Phong khóe miệng máu tươi không ngừng, ho khan nói:
- Được, đủ mạnh, con chó cái ngươi đã động tình rồi, phỏng chừng chín con chó cũng không dừng được, ta xương già gầy ốm chắc phải liều mạng mới chịu được, nếu không sẽ bị người cười mất, nói rằng ta đến cả con chó cái cũng không thắng được, thật là mất mặt quá.
Vừa né tránh, Cửu Phong vừa lớn tiếng mắng, tuy tình thế càng lúc càng bất lợi, nhưng ông lại không hề có dấu hiệu chạy trốn.
Lam Mị Nhân giận đến phát cuồng, khuôn mặt vốn xinh đẹp lúc này đã đen như Quan Công dọa chết người.
Cây kích bạc trong tay nàng ta liên miên không ngừng, đã đâm thủng trên người Cửu Phong đến hai mươi lổ không nhỏ, nhưng nàng ta lại không chịu dừng tay, rõ ràng đang phát tiết tức giận trong lòng.
Cửu Phong thân thể lắc lư, miệng không ngừng châm chọc, ánh mắt lại lạnh lẽo vô tình, cứ chống đỡ Lam Mị Nhân, thân thể từ từ tiến lên, ý đồ đến gần nàng ta, nhưng Lam Mị Nhân đều né tránh đúng lúc.
Cuối cùng, hai tay của Cửu Phong bị đánh nát, tiếp theo hai chân cũng đứt lìa.
Cứ thế, ông ngoại trừ miệng còn có thể nói ra, đã hấp hối rồi.
Lam Mị Nhân giận dữ quát lên:
- Ta gọi ngươi nói, ta xem ngươi nói, ta bắt ngươi nói.
Cổ tay đảo chuyển, kích bạc lóe lên, ánh bạc dày đặc bao trùm khuôn mặt của Cửu Phong, chớp mắt đã đánh nát hết mặt của ông rồi.
Kêu lên một tiếng quái lạ, nguyên thần của Cửu Phong đột nhiên xuất ra, hóa thành một mũi tên sáng màu đen ngòm bắn thẳng vào ngực của Lam Mị Nhân.
Khinh bỉ hừ một tiếng, kích bạc trong tay Lam Mị Nhân múa lên hình thành một tấm bình phong ánh sáng màu xanh lam nhàn nhạt nhanh chóng ngăn mũi tên do nguyên thần của Cửu Phong biến hóa thành.
Lúc này, giữa tấm bình phong màu xanh lam và mũi tên ánh sáng có hoa lửa tung tóe, hai luồng sức mạnh có thuộc tính khác nhau tranh đấu với nhau, xuất hiện một số biến hóa nho nhỏ.
Trước hết, tu vi của Cửu Phong không mạnh như Lam Mị Nhân, nhưng công kích của Cửu Phong tụ lại một chỗ, lại dùng Ma môn tâm pháp thúc động, có tính xâm thực rất mạnh mẽ.
Lam Mị Nhân tu vi khá mạnh, nhưng về phương diện phòng ngự, sức mạnh lại phân tán đều ra, không so được với công kích của Cửu Phong.
Như vậy, mũi tên ánh sáng màu đen dần dần xuyên qua tấm bình phong màu xanh lam, ép gần đến trước ngực của Lam Mị Nhân.
Thấy vậy, Lam Mị Nhân hơi bất ngờ, đang chuẩn bị tăng sức mạnh phòng ngự, Lam Phát Ngân Tôn đột nhiên hừ lạnh một tiếng, tay trái tùy tiện phất qua, lập tức bắt chặt lấy nguyên thần của Cửu Phong.
Đến lúc này, trận chiến đã kết thúc, hai vị trưởng lão môn hạ Thiên Tà tông đều đã bỏ mình, chỉ còn lưu lại một tòa Thiên Tà cung điện nhìn rất hoa lệ, Lam Phát Ngân Tôn hỏi:
- Bạch Đầu Thiên Ông, Tuyết Ẩn Cuồng Đao, các ngươi có gì muốn nói chăng?
Bạch Đầu Thiên Ông hừ khẽ nói:
- Mọi thứ đều để Ngân Tôn định đoạt.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao phụ họa theo:
- Ta không có ý kiến.
Lam Phát Ngân Tôn hừ giọng nói:
- Phong Tam, đi hủy diệt nó cho ta.
Phong Tam vâng một tiếng, sau đó bay đi đến trên Thiên Tà cung điện, hai lòng bàn tay từ từ giang ra úp xuống dưới, phát xuất hai chùm hào quang màu xanh lạm, khi đến cách cung điện vài thước, liền gặp phải một tầng lưới sáng màu vàng kim nhạt, hai bên giằng co không thôi.
Thấy vậy, Phong Tam tăng thêm sức mạnh, lòng bàn tay ánh xanh lam rực rỡ, ý đồ áp chế và phá đi tầng kết giới phòng ngự, ai ngờ tầng kết giới đó vô cùng kỳ quái, ánh vàng kim nhạt trước đó đột nhiên chuyển thành màu đỏ rực, còn phát xuất một luồng phản lực, lập tức hất bắn Phong Tam đi.
Lam Phát Ngân Tôn hơi không vui, hỏi lại:
- Chuyện này là thế nào đây?
Bạch Đầu Thiên Ông nói:
- Phỏng chừng lúc trước có người nào đó bố trí kết giới phòng ngự để đề phòng có người phá hủy nơi này.
Lam Phát Ngân Tôn hừ giọng nói:
- Thứ gì bổn tôn muốn phá hủy, không có người nào có thể ngăn trở được. Phong Nhị, ngươi hãy lấy Ngũ Sắc Hoàn của bổn tôn …Ồ … Có người.
Đột nhiên quay đầu lại, Lam Phát Ngân Tôn nhìn theo hướng mình đã tới, chỉ thấy một chùm hào quang chớp mắt đã đến ngay trước mặt.
Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao hơi kinh ngạc, sau khi nhìn rõ người đến, trong lòng hơi chấn động, mơ hồ cảm thấy bất an.
Lập tức, mấy người Triệu Ngọc Thanh toàn lực chạy đến không nói câu nào, vừa xuất hiện lập tức triển khai tiến công, để Công Dương Thiên Tung nghênh chiến với Lam Phát Ngân Tôn, Mã Vũ Đào đối đầu Bạch Đầu Thiên Ông, Hàn Hạc giao chiến với Tuyết Ẩn Cuồng Đao, ai nấy chủ động cướp tiên cơ.
Còn lại những người khác, Thiên Lân tìm lấy Bạch Phát Tiên Đồng, Tân Nguyệt chọn Bạch Phát Thánh Đồng, Giang Thanh Tuyết nghênh chiến Phong Nhị, Sở Văn Tân đại chiến Phong Tam, Cơ Tuyết Ny đấu với Bạch Phát Huyết Đồng, Điền Lỗi đánh Phong Đại, Phương Mộng Như chọn Lam Mị Nhân, Triệu Ngọc Thanh chọn ngay Bạch Phát Ngân Đồng.
Do nhân số đông đảo, hai bên không tránh khỏi hỗn chiến. Lam Phát Ngân Tôn mới đến Băng Nguyên, có chút coi trời bằng vung, không thèm để ý chút nào, táo báo dứt khoát triển khai đánh mạnh. Công Dương Thiên Tung nhanh chóng phản kích, vừa thử coi thực lực của Lam Phát Ngân Tôn, vừa né nặng tìm nhẹ, kết quả phát hiện thực lực của Lam Phát Ngân Tôn kinh người, mạnh hơn Công Dương Thiên Tung không ít.
Hàn Hạc đấu với Tuyết Ẩn Cuồng Đao, hai người thực lực cách biệt không lớn, trong tình trạng Hàn Hạc có ý giằng co, Tuyết Ẩn Cuồng Đao tuy chiêu thức sắc bén nhưng nhất thời cũng không làm gì được Hàn Hạc.
Ngoài ra, Tuyết Ẩn Cuồng Đao một mình một cõi, cũng không có gì nặng nề, nói rất ít lại tự do tự tại, đánh cho Hàn Hạc né tránh liên miên.
Mã Vũ Đào gặp phải Bạch Đầu Thiên Ông, trận chiến hai bên tương đối phức tạp.
Bạch Đầu Thiên Ông dùng Nghịch Thiên Pháp giới để dương danh, Mã Vũ Đào lại tinh thông Thiên Ảo Tà Vân, hai người có sự huyền diệu khác nhau, nhất thời kỳ chiêu dị thức xuất không ngừng, người xem nhìn đến hoa cả mắt.
Đối với Mã Vũ Đào, nhiệm vụ của ông là giữ rịt đối phương, vì thế ông có thể lấy hơi được, công kích không tính là quá gấp.
Bạch Đầu Thiên Ông là người tinh minh, vừa giao đấu vừa quan sát động tĩnh chung quanh, sau khi nhìn ra được chiến lược của mấy người Triệu Ngọc Thanh, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất ổn, lập tức hiểu được kế hoạch lần này của Thiên Lân, Bạch Đầu Thiên Ông lớn giọng nói:
- Ngân Tôn, không được ham chiến, bọn họ có chuẩn bị khi đến đây.
Lam Phát Ngân Tôn tự phụ nói:
- Cho dù bọn họ có chuẩn bị đến đây, bổn tôn cũng không sợ bọn họ.
Bạch Đầu Thiên Ông nhắc nhở:
- Bọn họ đã sớm có mưu tính, phân ra ba người giằng co với chúng ta, còn những người khác lợi dụng cơ hội loại trừ thuộc hạ bọn ta, để cô lập bọn ta. Một khi bọn họ thực hiện rồi, đến lúc đó chỉ còn ba chúng ta, làm bất cứ chuyện gì cũng không tiện được.
Lam Phát Ngân Tôn ánh mắt xoay chuyển, lập tức hiểu được ảo diệu bên trong, lớn giọng nói:
- Rút lui.
Bốn phía, Lam Mị Nhân và Bạch Phát Tiên Đồng mấy người nghe vậy, nhanh chóng rời đi, nhưng mấy người Thiên Lân hết sức ngăn cản, căn bản không cho bọn họ được như ý.
- Ngân Tôn, chúng ta đi không xong.
Vừa phản kích, Phong Nhị vừa trả lời. Điều này khiến Lam Phát Ngân Tôn rất tức giận, quát lên:
- Đáng ghét, bổn tôn phải tiêu diệt các ngươi!
Trong cơn thịnh nộ, Lam Phát Ngân Tôn toàn thân lấp lánh ánh xanh lam, bộc phát một luồng khí điên cuồng hoang dã, khiến mọi người có mặt đều hơi kinh ngạc.
Công Dương Thiên Tung ánh mắt hơi biến, quát lên:
- Đến đây, hãy để bổn thiên tôn nhìn xem ngươi thật ra lợi hại đến cỡ nào đây. Tiếp chiêu.
Nói rồi liền thi triển Huyền Dương thần quyền, dùng thủ pháp mạnh mẽ triển khai công kích, tạm thời kiềm chế được Lam Phát Ngân Tôn.
Sau đó, Tần Cương ánh mắt lóe lên, mơ hồ nhìn về phía Cửu Phong, cả người lại chụp lên Phong Đại.
Thời khắc đó, Tần Cương đột nhiên để lộ nụ cười mỉm, tàn khốc mà lại cao ngạo.
Phong Đại kinh ngạc vô cùng với một loạt biến hóa, trong lòng đang nổi giận, ai ngờ thân thể Tần Cương đột nhiên phát nổ cùng với một sức phá hoại đáng sợ, khiến Phong Đại không hề chuẩn bị tâm lý nên không né kịp, cơ thể huyết nhục bị vụ nổ hủy tại chỗ, nguyên thần cũng bị thương không nhẹ.
Mọi thứ phát sinh trong chốc lát, như một tia chớp lướt qua, sau đó liền kết thúc.
Lam Phát Ngân Tôn sửng người, y cũng không thể nào tưởng tượng được, tùy tùng đã từng theo mình chinh chiến nhiều năm, từ trước đến giờ chưa thất bại, hôm nay không ngờ bị hủy trong tay người tu vi bình thường, không chịu nổi một chiêu của môn hạ Thiên Tà tông, điều này sao không khiến y vừa kinh sợ lại vừa tức giận, cơn giận thật khó tiêu.
- Đáng ghét, bổn tôn muốn san bằng Thiên Tà tông để tiết giảm mối hận trong lòng của ta.
Cửu Phong yên yên lặng lặng đứng đó, nhìn máu tươi đầy mặt đất, khẽ khàng nói:
- Tần Cương, thật là hay, ta đời này từ trước đến nay chưa phục đệ, nhưng bây giờ ta đã phục rồi.
Bạch Đầu Thiên Ông đánh mắt cho Tuyết Ẩn Cuồng Đao, đối với chuyện của Phong Đại, hai người trong lòng ngầm mừng, nhưng ngoài mặt lại không hề biểu hiện chút nào.
Lam Mị Nhân rất tức giận, vừa dặn dò Phong Nhị lo cho nguyên thần Phong Đại, vừa nói với Lam Phát Ngân Tôn:
- Chủ tử, không cần phải lãng phí thời gian, chúng ta diệt trừ nó luôn.
Lam Phát Ngân Tôn hận thù nói:
- Lão già này giao cho ngươi, nhớ đừng cho hắn cơ hội để tận dụng.
Lam Mị Nhân cười lạnh tàn khốc nói:
- Chủ tử yên tâm, ta sẽ khiến lão ta chết rất khó coi.
Cửu Phong nghe vậy, hừ khẽ nói:
- Nhìn bộ dạng ngươi, ngoại trừ lúc trên giường, nếu không muốn ta chết rất khó coi thì còn chưa làm được đâu.
Lam Mị Nhân giận dữ nói:
- Câm miệng, lão già chết bằm ngươi xem chiêu.
Ánh nhạt lóe lên, Lam Mị Nhân liền xuất hiện trước mặt Cửu Phong, kích bạc âm thầm bay ra, dễ dàng đâm xuyên qua vai trái của Cửu Phong.
Thân thể lắc lư, Cửu Phong cau chặt mày, cơn đau khiến ông không thích ứng, nhưng ông lại cắn răng chịu đựng, vừa múa ống tẩu trong tay phản kích, vừa mắng chửi:
- Con chó cái con, không ngờ ngươi vẫn còn mạnh đó. Ngươi đừng nhìn ta tuổi không còn nhỏ, nhưng ta hãy còn nhanh nhẹn đó. Nếu ngươi cởi hết quần áo để ta làm, thế thì ta đảm bảo như rồng như hổ, giữ chặt lâu dài như là chó với nhau, đảm bảo khiến ngươi khóc lóc kêu cha gọi mẹ, thích đến không xuống được giường.
Những câu dâm tục từ miệng của Cửu Phong phun ra, phối hợp với bộ dáng già nua dọa người của ông, cho dù Lam Mị Nhân tự nhận là sức khống chế rất mạnh cũng bị chọc cho đến tức như điên.
Lam Phát Ngân Tôn vẻ mặt xanh mét, Cửu Phong mắng Lam Mị Nhân là chó cái, chẳng phải cũng mắng cả y nữa hay sao.
Bạch Đầu Thiên Ông trong lòng ngầm cười, ngầm khen Cửu Phong miệng lưỡi độc địa, ngay cả những câu như vậy cũng có thể mắng ra được.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao vẻ mặt xấu hổ, lão muốn cười lại không tiện cười, chỉ đành khổ sở áp chế.
Trong trận chiến, Lam Mị Nhân sau khi nổi điên, công kích chớp mắt đã sắc bén gấp mấy lần, thể hiện thực lực kinh người, chỉ một chiêu đã đánh vỡ ống tẩu của Cửu Phong, hất ông ta bay đi vài trượng.
Rên một tiếng, Cửu Phong khóe miệng máu tươi không ngừng, ho khan nói:
- Được, đủ mạnh, con chó cái ngươi đã động tình rồi, phỏng chừng chín con chó cũng không dừng được, ta xương già gầy ốm chắc phải liều mạng mới chịu được, nếu không sẽ bị người cười mất, nói rằng ta đến cả con chó cái cũng không thắng được, thật là mất mặt quá.
Vừa né tránh, Cửu Phong vừa lớn tiếng mắng, tuy tình thế càng lúc càng bất lợi, nhưng ông lại không hề có dấu hiệu chạy trốn.
Lam Mị Nhân giận đến phát cuồng, khuôn mặt vốn xinh đẹp lúc này đã đen như Quan Công dọa chết người.
Cây kích bạc trong tay nàng ta liên miên không ngừng, đã đâm thủng trên người Cửu Phong đến hai mươi lổ không nhỏ, nhưng nàng ta lại không chịu dừng tay, rõ ràng đang phát tiết tức giận trong lòng.
Cửu Phong thân thể lắc lư, miệng không ngừng châm chọc, ánh mắt lại lạnh lẽo vô tình, cứ chống đỡ Lam Mị Nhân, thân thể từ từ tiến lên, ý đồ đến gần nàng ta, nhưng Lam Mị Nhân đều né tránh đúng lúc.
Cuối cùng, hai tay của Cửu Phong bị đánh nát, tiếp theo hai chân cũng đứt lìa.
Cứ thế, ông ngoại trừ miệng còn có thể nói ra, đã hấp hối rồi.
Lam Mị Nhân giận dữ quát lên:
- Ta gọi ngươi nói, ta xem ngươi nói, ta bắt ngươi nói.
Cổ tay đảo chuyển, kích bạc lóe lên, ánh bạc dày đặc bao trùm khuôn mặt của Cửu Phong, chớp mắt đã đánh nát hết mặt của ông rồi.
Kêu lên một tiếng quái lạ, nguyên thần của Cửu Phong đột nhiên xuất ra, hóa thành một mũi tên sáng màu đen ngòm bắn thẳng vào ngực của Lam Mị Nhân.
Khinh bỉ hừ một tiếng, kích bạc trong tay Lam Mị Nhân múa lên hình thành một tấm bình phong ánh sáng màu xanh lam nhàn nhạt nhanh chóng ngăn mũi tên do nguyên thần của Cửu Phong biến hóa thành.
Lúc này, giữa tấm bình phong màu xanh lam và mũi tên ánh sáng có hoa lửa tung tóe, hai luồng sức mạnh có thuộc tính khác nhau tranh đấu với nhau, xuất hiện một số biến hóa nho nhỏ.
Trước hết, tu vi của Cửu Phong không mạnh như Lam Mị Nhân, nhưng công kích của Cửu Phong tụ lại một chỗ, lại dùng Ma môn tâm pháp thúc động, có tính xâm thực rất mạnh mẽ.
Lam Mị Nhân tu vi khá mạnh, nhưng về phương diện phòng ngự, sức mạnh lại phân tán đều ra, không so được với công kích của Cửu Phong.
Như vậy, mũi tên ánh sáng màu đen dần dần xuyên qua tấm bình phong màu xanh lam, ép gần đến trước ngực của Lam Mị Nhân.
Thấy vậy, Lam Mị Nhân hơi bất ngờ, đang chuẩn bị tăng sức mạnh phòng ngự, Lam Phát Ngân Tôn đột nhiên hừ lạnh một tiếng, tay trái tùy tiện phất qua, lập tức bắt chặt lấy nguyên thần của Cửu Phong.
Đến lúc này, trận chiến đã kết thúc, hai vị trưởng lão môn hạ Thiên Tà tông đều đã bỏ mình, chỉ còn lưu lại một tòa Thiên Tà cung điện nhìn rất hoa lệ, Lam Phát Ngân Tôn hỏi:
- Bạch Đầu Thiên Ông, Tuyết Ẩn Cuồng Đao, các ngươi có gì muốn nói chăng?
Bạch Đầu Thiên Ông hừ khẽ nói:
- Mọi thứ đều để Ngân Tôn định đoạt.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao phụ họa theo:
- Ta không có ý kiến.
Lam Phát Ngân Tôn hừ giọng nói:
- Phong Tam, đi hủy diệt nó cho ta.
Phong Tam vâng một tiếng, sau đó bay đi đến trên Thiên Tà cung điện, hai lòng bàn tay từ từ giang ra úp xuống dưới, phát xuất hai chùm hào quang màu xanh lạm, khi đến cách cung điện vài thước, liền gặp phải một tầng lưới sáng màu vàng kim nhạt, hai bên giằng co không thôi.
Thấy vậy, Phong Tam tăng thêm sức mạnh, lòng bàn tay ánh xanh lam rực rỡ, ý đồ áp chế và phá đi tầng kết giới phòng ngự, ai ngờ tầng kết giới đó vô cùng kỳ quái, ánh vàng kim nhạt trước đó đột nhiên chuyển thành màu đỏ rực, còn phát xuất một luồng phản lực, lập tức hất bắn Phong Tam đi.
Lam Phát Ngân Tôn hơi không vui, hỏi lại:
- Chuyện này là thế nào đây?
Bạch Đầu Thiên Ông nói:
- Phỏng chừng lúc trước có người nào đó bố trí kết giới phòng ngự để đề phòng có người phá hủy nơi này.
Lam Phát Ngân Tôn hừ giọng nói:
- Thứ gì bổn tôn muốn phá hủy, không có người nào có thể ngăn trở được. Phong Nhị, ngươi hãy lấy Ngũ Sắc Hoàn của bổn tôn …Ồ … Có người.
Đột nhiên quay đầu lại, Lam Phát Ngân Tôn nhìn theo hướng mình đã tới, chỉ thấy một chùm hào quang chớp mắt đã đến ngay trước mặt.
Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao hơi kinh ngạc, sau khi nhìn rõ người đến, trong lòng hơi chấn động, mơ hồ cảm thấy bất an.
Lập tức, mấy người Triệu Ngọc Thanh toàn lực chạy đến không nói câu nào, vừa xuất hiện lập tức triển khai tiến công, để Công Dương Thiên Tung nghênh chiến với Lam Phát Ngân Tôn, Mã Vũ Đào đối đầu Bạch Đầu Thiên Ông, Hàn Hạc giao chiến với Tuyết Ẩn Cuồng Đao, ai nấy chủ động cướp tiên cơ.
Còn lại những người khác, Thiên Lân tìm lấy Bạch Phát Tiên Đồng, Tân Nguyệt chọn Bạch Phát Thánh Đồng, Giang Thanh Tuyết nghênh chiến Phong Nhị, Sở Văn Tân đại chiến Phong Tam, Cơ Tuyết Ny đấu với Bạch Phát Huyết Đồng, Điền Lỗi đánh Phong Đại, Phương Mộng Như chọn Lam Mị Nhân, Triệu Ngọc Thanh chọn ngay Bạch Phát Ngân Đồng.
Do nhân số đông đảo, hai bên không tránh khỏi hỗn chiến. Lam Phát Ngân Tôn mới đến Băng Nguyên, có chút coi trời bằng vung, không thèm để ý chút nào, táo báo dứt khoát triển khai đánh mạnh. Công Dương Thiên Tung nhanh chóng phản kích, vừa thử coi thực lực của Lam Phát Ngân Tôn, vừa né nặng tìm nhẹ, kết quả phát hiện thực lực của Lam Phát Ngân Tôn kinh người, mạnh hơn Công Dương Thiên Tung không ít.
Hàn Hạc đấu với Tuyết Ẩn Cuồng Đao, hai người thực lực cách biệt không lớn, trong tình trạng Hàn Hạc có ý giằng co, Tuyết Ẩn Cuồng Đao tuy chiêu thức sắc bén nhưng nhất thời cũng không làm gì được Hàn Hạc.
Ngoài ra, Tuyết Ẩn Cuồng Đao một mình một cõi, cũng không có gì nặng nề, nói rất ít lại tự do tự tại, đánh cho Hàn Hạc né tránh liên miên.
Mã Vũ Đào gặp phải Bạch Đầu Thiên Ông, trận chiến hai bên tương đối phức tạp.
Bạch Đầu Thiên Ông dùng Nghịch Thiên Pháp giới để dương danh, Mã Vũ Đào lại tinh thông Thiên Ảo Tà Vân, hai người có sự huyền diệu khác nhau, nhất thời kỳ chiêu dị thức xuất không ngừng, người xem nhìn đến hoa cả mắt.
Đối với Mã Vũ Đào, nhiệm vụ của ông là giữ rịt đối phương, vì thế ông có thể lấy hơi được, công kích không tính là quá gấp.
Bạch Đầu Thiên Ông là người tinh minh, vừa giao đấu vừa quan sát động tĩnh chung quanh, sau khi nhìn ra được chiến lược của mấy người Triệu Ngọc Thanh, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất ổn, lập tức hiểu được kế hoạch lần này của Thiên Lân, Bạch Đầu Thiên Ông lớn giọng nói:
- Ngân Tôn, không được ham chiến, bọn họ có chuẩn bị khi đến đây.
Lam Phát Ngân Tôn tự phụ nói:
- Cho dù bọn họ có chuẩn bị đến đây, bổn tôn cũng không sợ bọn họ.
Bạch Đầu Thiên Ông nhắc nhở:
- Bọn họ đã sớm có mưu tính, phân ra ba người giằng co với chúng ta, còn những người khác lợi dụng cơ hội loại trừ thuộc hạ bọn ta, để cô lập bọn ta. Một khi bọn họ thực hiện rồi, đến lúc đó chỉ còn ba chúng ta, làm bất cứ chuyện gì cũng không tiện được.
Lam Phát Ngân Tôn ánh mắt xoay chuyển, lập tức hiểu được ảo diệu bên trong, lớn giọng nói:
- Rút lui.
Bốn phía, Lam Mị Nhân và Bạch Phát Tiên Đồng mấy người nghe vậy, nhanh chóng rời đi, nhưng mấy người Thiên Lân hết sức ngăn cản, căn bản không cho bọn họ được như ý.
- Ngân Tôn, chúng ta đi không xong.
Vừa phản kích, Phong Nhị vừa trả lời. Điều này khiến Lam Phát Ngân Tôn rất tức giận, quát lên:
- Đáng ghét, bổn tôn phải tiêu diệt các ngươi!
Trong cơn thịnh nộ, Lam Phát Ngân Tôn toàn thân lấp lánh ánh xanh lam, bộc phát một luồng khí điên cuồng hoang dã, khiến mọi người có mặt đều hơi kinh ngạc.
Công Dương Thiên Tung ánh mắt hơi biến, quát lên:
- Đến đây, hãy để bổn thiên tôn nhìn xem ngươi thật ra lợi hại đến cỡ nào đây. Tiếp chiêu.
Nói rồi liền thi triển Huyền Dương thần quyền, dùng thủ pháp mạnh mẽ triển khai công kích, tạm thời kiềm chế được Lam Phát Ngân Tôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.