Thất Giới Hậu Truyện

Chương 295

Tâm Mộng Vô Ngân

25/07/2014

Lại nói mấy người Thiên Lân, tình hình bọn họ mỗi người khác nhau.

Thiên Lân nghênh chiến Bạch Phát Tiên Đồng, do tu vi của Thiên Lân tăng mạnh, hai bên đều là kỳ phùng địch thủ, đánh đến khó mà phân biệt được. Nhưng Bạch Phát Tiên Đồng dùng Nghịch Thiên Pháp giới làm chủ, Thiên Lân lại bác học đa tài, một thân pháp quyết thần quỷ khó lường, tuy hiện nay còn chưa tu luyện đến nơi đến chốn, nhưng đối phó với Bạch Phát Tiên Đồng lại có phần dư thừa, hơi chiếm được thượng phong.

Tân Nguyệt đấu với Bạch Phát Thánh Đồng, do tu vi Tân Nguyệt hơi có thiếu, nhưng kiếm quyết nàng không gì ngăn được, có thể phá được Nghịch Thiên Pháp giới của Bạch Phát Thánh Đồng, vì thế hai người có đặc điểm khác nhau, giằng co không thôi.

Giang Thanh Tuyết đấu với Phong Nhị, kích bạc gặp phải trường kiếm, hai người tình hình giao chiến kịch liệt, Phong Nhị đó tu vi không ngờ còn mạnh hơn cả Giang Thanh Tuyết.

Tình hình Sở Văn Tân và tình hình Giang Thanh Tuyết đại khái giống nhau, hắn gặp phải Phong Tam cũng khổ chiến không chịu nổi, chỉ đành giằng co gắt gao, tuyệt không cho cơ hội để Phong Tam chạy thoát.

Cơ Tuyết Ny và Bạch Phát Huyết Đồng phải tính là oan gia ngõ hẹp, hai người từ khi bắt đầu giao chiến thì Cơ Tuyết Ny cứ từng chút chiếm ưu thế, vây chặt lấy địch nhân, từng bước từng bước đưa y vào chỗ chết.

Điền lỗi đối gió lớn, tao [nhược/yếu] rõ ràng, cách xa pha mất

Hơn nữa điền lỗi tu luyện chính là liệt dương chân hỏa pháp quyết, gặp gỡ gió lớn đích nguyên thần thân thể, cùng với hắn âm nhu thuộc tính đích chân

Nguyên, vừa lúc tương sinh tương khắc, chỉ chốc lát tựu thuận lợi đích luyện hóa ^ gió lớn đích nguyên thần. Điền Lỗi đấu với Phong Đại mạnh yếu rõ ràng, cách nhau thật xa. Lại thêm Điền Lỗi tu luyện chính là Liệt Hỏa pháp quyết, gặp phải nguyên thần và chân nguyên của Phong Đại có thuộc tính âm nhu, vừa hay tương sinh tương khắc, không bao lâu đã thuận lợi luyện hóa xong nguyên thần của Phong Đại.

Đến lúc đó, tiếng kêu thảm của Phong Đại trước khi chết hệt như một thanh kiếm bén cắm vào trong lòng của các cao thủ Ngũ Sắc Thiên vực.

Bọn họ từ khi xuất hiện đến nay đều luôn luôn chiếm được thượng phong, hiện nay tiếng kêu thảm của Phong Đại hệt như một dấu hiệu bất an nhanh chóng lan tràn khắp chiến trường.

Đúng lúc đó, Phong Đại vừa mới chết thì Triệu Ngọc Thanh cũng tiêu diệt được Bạch Phát Ngân Đồng.

Chỉ có Phương Mộng Như nghênh chiến Lam Mị Nhân xem ra có chút mất công.

Còn nguyên nhân bên trong, Lam Mị Nhân thực lực bất phàm, tu vi không ngờ đã đạt đến hậu kỳ của cảnh giới Quy Tiên, sắp sửa tiến vào cảnh giới Địa Tô. Lại thêm nàng ta giảo hoạt, vô cùng âm độc.

Vì thế Phương Mộng Như nhất thời còn chưa thích ứng được, chỉ tạm thời vây khốn nàng ta, từng bước bắt đầu gây sức ép.

Tiêu diệt Phong Đại rồi, Điền Lỗi liếc qua tình hình giao chiến, phát hiện Giang Thanh Tuyết hơi hụt hơi, vì thế đến bên cạnh nàng để thay cho nàng.

Giang Thanh Tuyết nghỉ một lát, cũng không muốn dừng lại, đến bên cạnh Tân Nguyệt để cùng nàng nghênh chiến Bạch Phát Thánh Đồng, khiến cho Bạch Phát Thánh Đồng phải chịu áp lực tăng thêm.

Triệu Ngọc Thanh giết chết Bạch Phát Ngân Đồng rồi, đổi cho Sở Văn Tân. Điều này khiến Phong Tam chấn động trong lòng, mơ hồ cảm thấy bất ổn.

Quả nhiên, ngay chiêu thứ nhất, hắn đã bị thủ đoạn sét đánh của Triệu Ngọc Thanh đánh tan cơ thể, nguyên thần cố gắng bỏ chạy nhưng căn bản không sao thoát được.

Sở Văn Tân im lặng thối lui, ánh mắt quan sát tình hình trong chiến trường.

Lúc này Công Dương Thiên Tung bị Lam Phát Ngân Tôn ép cho lùi lại liên miên, vẻ mặt hẳn đã bị thương rồi.

Hàn Hạc và Tuyết Ẩn Cuồng Đao giao chiến, tuy giữ rịt lấy được đối phương, liếc qua cũng thấy tình hình của Hàn Hạc không ổn rồi.

Chỉ còn lại Mã Vũ Đào, ông tuy là Thiên Tà tông chủ nhưng thực lực không được như Công Dương Thiên Tung, nghênh chiến với Bạch Đầu Thiên Ông thì đúng là đưa cổ lên thớt, liều chết chống đỡ mà thôi.

Hiểu được những tình hình này, Sở Văn Tân mở miệng nhắc nhở;

- Cốc chủ, Thiên Tôn ba người bọn họ tình hình không ổn lắm, chúng ta phải tăng tốc lên.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Được, ta thu thập người này rồi sẽ đổi cho Thiên Tôn.

Còn đang nói, tiếng kêu thảm của Phong Tam đột nhiên tản ra, hắn đầy lòng bất cam và tuyệt vọng cứ như vậy chỉ trong hai chiêu đã chết trong tay của Triệu Ngọc Thanh.

Dời đến bên Công Dương Thiên Tung, Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên nói:

- Thiên tôn tạm nghỉ một lúc, ta đến gặp vị Lam Phát Ngân Tôn này của Ngũ Sắc Thiên vực.



Công Dương Thiên Tung theo lời lùi lại, nhắc nhở:

- Cốc chủ cẩn thận, người không hề đơn giản.

Triệu Ngọc Thanh gật nhẹ, ánh mắt nhìn Lam Phát Ngân Tôn lạnh lùng nói:

- Nghe nói sáng nay ngươi mới xuất hiện ở Băng Nguyên. Đến chiều đã chạy đến Thiên Tà tông gây sự, ngươi quả thật cho là Băng Nguyên dễ bị coi thường vậy sao?

Lam Phát Ngân Tôn ánh mắt hơi động, hỏi lại:

- Ngươi chính là Đằng Long cốc chủ?

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Không sai, chính là ta.

Lam Phát Ngân Tôn hừ giọng nói;

- Thế ngươi hãy tiếp thử ta mấy chiêu rồi nói.

Tay phải đẩy ra, lòng bàn tay trở thành màu xanh lam, nhìn thấy một chiêu êm ái nhẹ nhàng, lại phảng phất như sức mạnh của Thái Sơn áp xuống đầu, lúc đẩy ra có vẻ thong thả.

Triệu Ngọc Thanh cười lạnh lùng điềm nhiên nói:

- Tiếp một chưởng của ngươi thì thế nào?

Còn đang nói, tay phải của Triệu Ngọc Thanh đẩy ra, lòng bàn tay hào quang hội tụ, ánh sáng lấp lánh không ngừng phảng phất như một con rồng nằm, tỏ ra xao động bất an.

Rất nhanh, chưởng hai người gặp nhau, trước tiên hơi run lên, sau đó ánh sáng chói mắt, tiếng sấm rung trời, sức nổ mạnh mẽ tản ra khắp nơi, lập tức hất Lam Phát Ngân Tôn lùi lại ba bước, phun máu tại trận, khuôn mặt ảm đạm hẳn lại.

Triệu Ngọc Thanh hơi lắc lư một chút, sau đó ổn định như Thái Sơn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lam Phát Ngân Tôn, hỏi tiếp:

- Cảm giác mới đến Băng Nguyên thế nào rồi?

Lam Phát Ngân Tôn ngạo khí mất hết, khí thế thu lại rất nhiều, bất cam nói:

- Không cần đắc ý, một chưởng vừa rồi chỉ là ta sơ ý, nếu làm lại, ngươi không thể chiếm được tiện nghi đâu.

Triệu Ngọc Thanh nghiêm túc nói:

- Mọi thứ trước giờ không lập lại, nếu ngươi chọn con đường đó, thế thì ngươi phải trả giá lớn.

Dứt lời, lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Phong Nhị chết trong tay Điền Lỗi.

Lam Phát Ngân Tôn tức đến phát cuồng, gằn giọng nói:

- Bổn tôn sẽ không tha cho các ngươi.

Triệu Ngọc Thanh lạnh lùng tàn khốc nói:

- Ngươi có thể sống sót đi khỏi đây không, còn phải trông vào cơ may của ngươi. Đến đây, hãy xuất bản lĩnh của ngươi ra để ta xem thế nào.

Lam Phát Ngân Tôn giận dữ gào thét, Phong Vương Thứ trong tay trái xoay tròn chớp mắt đã chém thẳng vào ngực của Triệu Ngọc Thanh.

Do trước đây Thiên Lân đã từng nói, Phong Vương Thứ này của Lam Phát Ngân Tôn rất tà môn, có thể khiến người ta hôn mê, vì thế Triệu Ngọc Thanh có phần cảnh giác, cẩn thận mở rộng cự ly, triển khai tuyệt kỹ của Đằng Long cốc, dự tính trước hết thăm dò cẩn thận địch nhân đã, sau đó mới triển khai thế công hữu hiệu.

Cách đó vài trượng, Điền Lỗi sau khi giải quyết được Phong Nhị, liền đến bên Hàn Hạc, sư huynh đệ liên thủ nghênh chiến với Tuyết Ẩn Cuồng Đao, tạm thời khắc chế được lão.

Công Dương Thiên Tung sau khi ở không, liếc qua tình hình trong chiến trường, sau đó đến bên Cơ Tuyết Ny hỗ trợ, chỉ trong hai chiêu đã tiêu diệt ngay được Bạch Phát Huyết Đồng.

Đến lúc này, về phía Ngũ Sắc Thiên vực, ngoại trừ ba Đại thần tướng ra, tám đại cao thủ lúc này đã chết năm, chỉ còn lại Bạch Phát Tiên Đồng, Bạch Phát Thánh Đồng, Lam Mị Nhân mấy người còn đang liều mạng chống đỡ.



Trong đó, Lam Mị Nhân tình hình là nguy ngập nhất, nàng ta đối mặt với Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết của Phương Mộng Như, tuy có thể chống đỡ gần mười chiêu nhưng cuối cùng vẫn không vượt qua được khoảng cách tu vi quá lớn, bị Phương Mộng Như vây khốn ở bên trong, rồi dùng tu vi cực mạnh đánh nát cơ thể huyết nhục của nàng ta, đánh chấn động nguyên thần của nàng ta.

Thời khắc đó, Lam Mị Nhân phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương. Tiếng kêu này khiến Lam Phát Ngân Tôn điên cuồng, thân thể đang giao chiến lóe lên không thấy nữa, rồi xuất hiện bên Phương Mộng Như, ý đồ đoạt lại nguyên thần đã bị vỡ vụn của Lam Mị Nhân.

Phương Mộng Như bật cười lạnh một tiếng, trong lúc ý niệm chuyển động, một luồng sát khí vô hình phá không xông đến, lập tức hủy diệt ngay nguyên thần của Lam Mị Nhân.

Lam Phát Ngân Tôn thấy vậy, cả người đột nhiên phát cuồng, ánh xanh lam quanh người nhanh chóng khuếch tán, hình thành một khu vực ánh xanh lam đường kính chục trượng, thỉnh thoảng lấp lánh chớp điện vây phủ chung quanh.

Triệu Ngọc Thanh đến bên Phương Mộng Như, nhìn thấy khu vực ánh xanh lam, khẽ nói:

- Sư muội hãy trước hết đi thu thập hai người còn lại, nơi này để ta ứng phó.

Phương Mộng Như hơi gật đầu, lóe lên liền xuất hiện bên Tân Nguyệt, tay phải phát chưởng vây chặt lấy Bạch Phát Thánh Đồng ở giữa không trung, căn bản không thể nào động đậy được.

Thấy vậy, Tân Nguyệt quát khẽ một tiếng, trường kiếm trong tay ánh đỏ lóe lên, lập tức chém nát thân thể của Bạch Phát Thánh Đồng, để lộ ra nguyên thần đang hết sức giãy dụa của y.

Giang Thanh Tuyết thấy vậy, trầm ngâm nói:

- Người này đã tu luyện vài trăm năm, đã tiến vào hậu kỳ của cảnh giới Quy Tiên, với thực lực của ta và muội, không có pháp quyết đặc biệt thì không dễ dàng tiêu diệt được nguyên thần của y.

Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:

- Nếu đổi lại Thiên Lân, dường như chàng tương đối hiểu biết hơn.

Giang Thanh Tuyết cười nói:

- Đúng thế, Thiên Lân rất thiện nghệ những chuyện này, điều đó có liên quan đến thân phận của hắn.

Phương Mộng Như liếc hai cô, điềm nhiên nói:

- Các con đến giúp Thiên Lân, nguyên thần này để ta luyện hóa, chỉ chốc lát là có thể tiêu diệt được.

Tân Nguyệt và Giang Thanh Tuyết vâng một tiếng, cùng nhau đến bên Thiên Lân.

Bạch Phát Tiên Đồng thấy vậy trong lòng cảm thấy không ổn, lão trước đây vẫn ngầm nghĩ cách bỏ chạy, nhưng Thiên Lân phòng ngự rất nghiêm, pháp quyết lại ly kỳ cổ quái, khiến lão mãi vẫn không tìm được cơ hội.

Hiện nay, hai cô đến đó, Thiên Lân hơi vui mừng, trong lòng xuất hiện chút dao động. Điều này khiến Bạch Phát Tiên Đồng nắm lấy cơ hội, lóe lên chuồn đi liền.

Nhưng lão không được may mắn, vượt qua được Thiên Lân nhưng Tân Nguyệt đã phát giác ý đồ của lão, trường kiếm trong tay phá không xuất ra, một kiếm xem như hư không, chẳng hề chém bất cứ vật gì, nhưng lại vừa hay kích trúng Bạch Phát Tiên Đồng lúc đó đang lóe lên đi qua.

Lúc này, chỉ nghe một tiếng kêu ngắn, Bạch Phát Tiên Đồng hai chân từ đùi đã bị Tân Nguyệt chém đứt, tốc độ bỏ chạy lập tức giảm hẳn, bị Cơ Tuyết Ny ngăn cản lại được.

Bên này, Tuyết Ẩn Cuồng Đao một địch với hai khí thế phi phàm, nhưng trong lòng lão cũng có một chút lo âu, một khi cao thủ khác nhàn tản đến, lại có thêm cao thủ, lão quả thật là không tiêu nổi.

Vì thế, Tuyết Ẩn Cuồng Đao ngầm truyền âm liên hệ với Bạch Đầu Thiên Ông, lên tiếng nhắc nhở:

- Bạch lão đầu, tình hình càng lúc càng không ổn, chúng ta không chạy đi thì sẽ không còn cơ hội nữa.

Bạch Đầu Thiên Ông trả lời:

- Ta hiện nay không dễ thoát thân, mà ta cũng muốn coi thử tình hình của Lam Phát Ngân Tôn, xem thử hắn có biện pháp nào ứng phó với tình hình hiện nay.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao không nhịn được nói:

- Hắn có thể làm sao, cuối cùng còn không phải là chạy trốn sao.

Bạch Đầu Thiên Ông nói:

- Ngươi chớ coi thường hắn, cao thủ Ngũ Sắc Thiên vực đều có một số tuyệt kỹ rất bí mật, chúng ta bình thường không cách gì thấy được. Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất, chúng ta có thể chờ đợi giây lát, nói không chừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thất Giới Hậu Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook