Chương 487
Tâm Mộng Vô Ngân
25/07/2014
Đối mặt với công kích bất ngờ, mấy người Dao Quang tức giận vô cùng. Thiên Lân hạ lệnh cho Tân Nguyệt xuất chiến đấu Tứ Dực thần sứ, Ngọc Tâm thì thu thập Ứng Thiên Cừu. Lúc này, Thiên Ly thần kiếm và Tàn Tình kiếm hòa lẫn với nhau, làn kiếm rực rỡ chói mắt lạ thường trong màn đêm, lập tức áp chế được khí thế của Tứ Dực thần sứ và Ứng Thiên Cừu. Gầm lên một tiếng giận dữ, Tứ Dực thần sứ chớp mắt hóa thân, khi thấy Tân Nguyệt ra tay rồi, nghĩ đến đủ loại kỳ dị trước đây của Tân Nguyệt, không cam lòng đành chọn rời đi. Ứng Thiên Cừu không giống Tứ Dực thần sứ, trước hết kinh ngạc với vẻ đẹp của Ngọc Tâm, nhưng lại hoàn toàn không thối lui mà chọn lựa nghênh đón, dự tính thử qua tu vi của Ngọc Tâm. Nhưng Tàn Tình kiếm bá khí kinh người, Ứng Thiên Cừu tuy có Lục Hồn kiếm quyết nhưng đối mặt với Tuyệt Tình kiếm pháp của Ngọc Tâm thì cuối cùng cũng chỉ thua kém mấy phần, mất đi hào hùng. Phát hiện được tình hình này, Ứng Thiên Cừu tức giận và kinh hãi vô cùng, lập tức tung mình bỏ đi. Đến lúc này, cục thế hỗn loạn đã bình tĩnh trở lại.
Hàng người Dao Quang lại vì thế mà trễ nãi, cự ly tổng thể đội hình đã kéo dài rất lớn. Ép lùi địch nhân rồi, Tân Nguyệt và Ngọc Tâm tăng tốc tiến lên, nhanh chóng đến bên Thiên Lân, khiến tập trung những ánh mắt khen thưởng vẻ đẹp. Thời khắc đó, Ngọc Tâm và Tân Nguyệt hơi tươi cười. Một loại vui mừng trong sâu thẳm tâm hồn dâng trào hiện rõ lên khuôn mặt cả hai, khiến cả hai thêm mấy phần xinh đẹp. Thiên Lân ánh mắt si mê, ngây ngốc nhìn hai cô, mãi đến khi hai cô vượt qua bản thân, Thiên Lân mới đột nhiên giật mình tỉnh lại. Bật cười ha hả, Thiên Lân trong lòng đầy đắc ý, nhanh chóng truy theo hai cô, hơn nữa còn cùng họ kề vai tiến lên. Lúc này, phía trước thổi một trận cuồng phong, gió tuyết rợp trời. Thiên Lân không khỏi căng thẳng tâm thần, một sự khác thường dâng lên trong lòng, điều này khiến cho hắn lập tức phản ứng, đưa tay kéo tay Tân Nguyệt và Ngọc Tâm. Đang tiếng lên chợt dừng lại, Tân Nguyệt đột nhiên giật mình, cất tiếng hỏi:
- Sao vậy Thiên Lân?
Ngọc Tâm không nói điều gì, nàng chỉ yên yên lặng lặng nhìn Thiên Lân, trong ánh mắt ẩn chứa mấy phần không hiểu nổi. Lơ lửng giữa không trung, Thiên Lân nhìn về phía trước, vẻ mặt nặng nề đáp:
- Chúng ta trúng kế rồi.
Tân Nguyệt biến sắc, thăm dò qua chung quanh, nghi hoặc nói:
- Phần lớn mọi người đều đang ở trước mặt, chàng sao lại cho là bị trúng kế?
Thiên Lân không hề giải thích, kéo tay Tân Nguyệt, Ngọc Tâm nhanh chóng tiến lên, không bao lâu đã đuổi theo kịp mấy người Dao Quang.
Vừa gặp mặt, hai bên đều thất kinh, mọi người nhìn nhau, sau đó thở dài than vãn. Tân Nguyệt nhìn qua tình hình nơi này, liền phát hiện Hàn Hạc, Phỉ Vân, Công Dương Thiên Tung, Cơ Tuyết Ny, Tiết Phong, Mẫu Đơn, Hoa Hồng đã không còn thấy nữa, chỉ còn lại Dao Quang, Khiếu Thiên, Lâm Y Tuyết, Giang Thanh Tuyết cùng với Bát Bảo mà thôi. Thấy vậy, Tân Nguyệt rất kinh ngạc hỏi lại:
- Vì sao lại như vậy?
Dao Quang khổ sở đáp:
- Ta cũng không thể nói rõ ràng được, chỉ mơ hồ thấy được Hằng Giang động chút chân tay, sau đó chúng ta liền thấy rất kỳ diệu, phảng phất như tiếng vào một thế giới khác hẳn.
Giang Thanh Tuyết nóng nảy nói:
- Đây chính là quỷ kế của Xà ma, chúng ta hiện nay phải nghĩ cách tìm tất cả bọn họ quay lại mới được.
Khiếu Thiên cười khổ nói:
- Chúng ta không hiểu được ảo diệu bên trong, muốn tìm được người về cũng vô cùng khó khăn.
Lâm Y Tuyết nhìn Thiên Lân, cất tiếng hỏi:
- Thiên Lân sư huynh, huynh luôn là người có biện pháp, huynh hãy nhanh chóng đưa ra chủ ý đi.
Thiên Lân sắc mặt nặng nề, chần chừ rồi nói:
- Ta có thể lập tức tìm được Mẫu Đơn và Hoa Hồng, còn những người khác thì chỉ có thể trông vào may mắn của bọn họ.
Đưa tay vào trong người, Thiên Lân lấy ra hoa mẫu đơn và hoa hồng rồi ném lên cao, hai loại ánh sáng màu sắc khác nhau chớp mắt đã chiếu ráng chung quanh. Lập tức, trong màn đêm truyền lại hai tiếng kêu nhẹ, chỉ chốc lát sau liền thấy Mẫu Đơn và Hoa Hồng từ hư không quay lại về đến bên mọi người. Thu lại kỳ hoa giữa không trung, Thiên Lân hỏi:
- Các nàng có thấy được những người khác không?
Hoa Hồng lắc đầu trả lời, Mẫu Đơn lại nói:
- Ta thấy được Phỉ Vân, hắn đang cách đây vài chục dặm, chắc chắn có thể thấy được ánh sáng bên này, phỏng chừng chút nữa sẽ chạy đến.
Tân Nguyệt nói:
- Thế thì chúng ta hãy chờ một chút.
Giang Thanh Tuyết cay đắng nói:
- Trước mắt chỉ có ba người của Ly Hận thiên cung và sư thúc tổ Hàn Hạc không biết đi đâu, chúng ta phải làm thế nào mới tìm được?
Khiếu Thiên đáp:
- Với thuật truy tìm tung tích, chúng ta có thể theo khí tức bọn họ lưu lại để tìm kiếm. Nhưng Băng Nguyên khác hẳn nơi khác, khí rất lạnh lại thêm cuồng phong, dễ dàng che phủ những khí tức đó, điều này vô cùng bất lợi với chúng ta.
Dao Quang than thở:
- Không khí nơi này có phần quỷ dị, ta phát xuất vài ngàn sóng thăm dò đều không một tin tức hồi báo.
Hoa Hồng nghe vậy, mở miệng đáp:
- Đối với chuyện này, ta ít nhiều hiểu được.
Mọi người nghe vậy phấn khởi tinh thần, ào ào hỏi lại nguyên nhân. Hoa Hồng giải thích:
- Từ trước đến nay, ta và Mẫu Đơn đều tập trung chú ý vào năm đại thần tướng, ngược lại quên mất lai lịch của những cao thủ khác, chỉ hiểu được một phần bọn họ. Đêm nay, thiếu niên tuấn tú bên mình Xà Ma đó có lai lịch không tầm thường, chỉ đáng tiếc ta và Mẫu Đơn trước giờ đều chưa từng chú ý, vì thế quên việc nhắc nhở mọi người.
Mẫu Đơn cười khổ tiếp lời:
- Đúng thế, chính là người này. Hắn không những trí tuệ hơn người mà ba chân của hắn cũng chứa đựng huyền bí. Nhớ lại sư phụ của ta đã từng đề cập với ta, người ba chân ở Ngũ Sắc Thiên Vực vô cùng hiếm thấy, chân của bọn họ trong những trường hợp nhất định có thể phát huy uy lực kinh người, lại biết được sức mạnh phân khai không gian một cách gián đoạn. Nói cách đơn giản, Hằng Giang có thể từ trong hư không để mở ra một con đường không thấy được, khiến cho những người truy đuổi đi vào ngã rẽ, xuất hiện cách vài chục dặm, thậm chí ngoài vài trăm dặm. Cứ như thế, hắn có thể thoát khỏi địch nhân, cũng có thể phân tán thực lực của địch nhân để đạt đến một loại mục đích nào đó của hắn.
Khiếu Thiên kinh ngạc nói:
- Cái gọi là gián đoạn cô nói là chỉ vào chuyện gì?
Mẫu Đơn đáp:
- Ta nói có tính gián đoạn là ám chỉ Hằng Giang không thể phân rẻ không gian liên tục, mỗi lần phải cách khoảng thời gian nhất định, hơn nữa việc rẻ mở con đường khác cũng có thời gian hạn chế, một khi vượt quá thời gian nào đó thì con đường đó sẽ tự động biến mất.
Giang Thanh Tuyết kinh ngạc la lên:
- Năng lực quỷ dị như vậy quả thật khiến người ta khó mà tin được.
Mẫu Đơn cười khổ đáp:
- Loại năng lực như vậy đối với Ngũ Sắc Thiên Vực còn chưa phải là ly kỳ lắm.
Lâm Y Tuyết hơi biến sắc, cau mày nói:
- Nói như vậy, muốn đối phó với Ngũ Sắc Thiên Vực không dễ dàng gì cả.
Mẫu Đơn bật cười khổ sở, coi như là trả lời. Dao Quang nói:
- Được, hãy khoan nói những chuyện này. Trước mắt chúng ta quan trọng nhất chính là tìm kiếm những người đã đi lạc để tránh cho bọn họ bị địch nhân đánh lén.
Tân Nguyệt lên tiếng:
- Việc truy tìm tung tích thì Thiên Lân là sở trường nhất, hay là chúng ta hãy hỏi kiến nghị của Thiên Lân đã.
Lập tức, ánh mắt mọi người liền tề tụ về phía Thiên Lân. Ngửng đầu lên, Thiên Lân nhìn mọi người, vẻ mặt phức tạp đáp:
- Ta có một cảm giác không ổn.
Khiếu Thiên hỏi lại:
- Như vậy là có ý gì?
Thiên Lân khổ sở đáp:
- Ta sợ đến lúc tìm được thì đã quá trễ rồi.
Khiếu Thiên không nói, chỉ có thở dài. Giang Thanh Tuyết nói:
- Dù là như vậy, chúng ta cũng không thể buông bỏ được.
Thiên Lân không hề phản đối, quay đầu liếc về phía xa xa, chỉ thấy Phỉ Vân đang nhanh chóng bay đến.
Giây lát sau, Phỉ Vân đến bên mọi người, hỏi dồn:
- Những người khác đâu?
Tân Nguyệt đáp:
- Chúng ta đã lạc nhau, đang dự tính đi tìm bọn họ đây.
Phỉ Vân biến sắc, vọt miệng nói:
- Không ổn rồi, đây chính là quỷ kế của địch nhân, chúng ta phải nhanh chóng hành động mới được.
Dao Quang đáp:
- Chúng ta đang chờ đợi ngươi.
Phỉ Vân đáp:
- Thế thì tốt, lúc này đi thôi.
Tung mình lên, Phỉ Vân đi đầu tiên, những người khác nhanh chóng theo sau, theo sự thống lĩnh của Thiên Lân đuổi theo về phía Tây Bắc, không bao lâu đã mất dạng trong màn đêm.
Hàng người Dao Quang lại vì thế mà trễ nãi, cự ly tổng thể đội hình đã kéo dài rất lớn. Ép lùi địch nhân rồi, Tân Nguyệt và Ngọc Tâm tăng tốc tiến lên, nhanh chóng đến bên Thiên Lân, khiến tập trung những ánh mắt khen thưởng vẻ đẹp. Thời khắc đó, Ngọc Tâm và Tân Nguyệt hơi tươi cười. Một loại vui mừng trong sâu thẳm tâm hồn dâng trào hiện rõ lên khuôn mặt cả hai, khiến cả hai thêm mấy phần xinh đẹp. Thiên Lân ánh mắt si mê, ngây ngốc nhìn hai cô, mãi đến khi hai cô vượt qua bản thân, Thiên Lân mới đột nhiên giật mình tỉnh lại. Bật cười ha hả, Thiên Lân trong lòng đầy đắc ý, nhanh chóng truy theo hai cô, hơn nữa còn cùng họ kề vai tiến lên. Lúc này, phía trước thổi một trận cuồng phong, gió tuyết rợp trời. Thiên Lân không khỏi căng thẳng tâm thần, một sự khác thường dâng lên trong lòng, điều này khiến cho hắn lập tức phản ứng, đưa tay kéo tay Tân Nguyệt và Ngọc Tâm. Đang tiếng lên chợt dừng lại, Tân Nguyệt đột nhiên giật mình, cất tiếng hỏi:
- Sao vậy Thiên Lân?
Ngọc Tâm không nói điều gì, nàng chỉ yên yên lặng lặng nhìn Thiên Lân, trong ánh mắt ẩn chứa mấy phần không hiểu nổi. Lơ lửng giữa không trung, Thiên Lân nhìn về phía trước, vẻ mặt nặng nề đáp:
- Chúng ta trúng kế rồi.
Tân Nguyệt biến sắc, thăm dò qua chung quanh, nghi hoặc nói:
- Phần lớn mọi người đều đang ở trước mặt, chàng sao lại cho là bị trúng kế?
Thiên Lân không hề giải thích, kéo tay Tân Nguyệt, Ngọc Tâm nhanh chóng tiến lên, không bao lâu đã đuổi theo kịp mấy người Dao Quang.
Vừa gặp mặt, hai bên đều thất kinh, mọi người nhìn nhau, sau đó thở dài than vãn. Tân Nguyệt nhìn qua tình hình nơi này, liền phát hiện Hàn Hạc, Phỉ Vân, Công Dương Thiên Tung, Cơ Tuyết Ny, Tiết Phong, Mẫu Đơn, Hoa Hồng đã không còn thấy nữa, chỉ còn lại Dao Quang, Khiếu Thiên, Lâm Y Tuyết, Giang Thanh Tuyết cùng với Bát Bảo mà thôi. Thấy vậy, Tân Nguyệt rất kinh ngạc hỏi lại:
- Vì sao lại như vậy?
Dao Quang khổ sở đáp:
- Ta cũng không thể nói rõ ràng được, chỉ mơ hồ thấy được Hằng Giang động chút chân tay, sau đó chúng ta liền thấy rất kỳ diệu, phảng phất như tiếng vào một thế giới khác hẳn.
Giang Thanh Tuyết nóng nảy nói:
- Đây chính là quỷ kế của Xà ma, chúng ta hiện nay phải nghĩ cách tìm tất cả bọn họ quay lại mới được.
Khiếu Thiên cười khổ nói:
- Chúng ta không hiểu được ảo diệu bên trong, muốn tìm được người về cũng vô cùng khó khăn.
Lâm Y Tuyết nhìn Thiên Lân, cất tiếng hỏi:
- Thiên Lân sư huynh, huynh luôn là người có biện pháp, huynh hãy nhanh chóng đưa ra chủ ý đi.
Thiên Lân sắc mặt nặng nề, chần chừ rồi nói:
- Ta có thể lập tức tìm được Mẫu Đơn và Hoa Hồng, còn những người khác thì chỉ có thể trông vào may mắn của bọn họ.
Đưa tay vào trong người, Thiên Lân lấy ra hoa mẫu đơn và hoa hồng rồi ném lên cao, hai loại ánh sáng màu sắc khác nhau chớp mắt đã chiếu ráng chung quanh. Lập tức, trong màn đêm truyền lại hai tiếng kêu nhẹ, chỉ chốc lát sau liền thấy Mẫu Đơn và Hoa Hồng từ hư không quay lại về đến bên mọi người. Thu lại kỳ hoa giữa không trung, Thiên Lân hỏi:
- Các nàng có thấy được những người khác không?
Hoa Hồng lắc đầu trả lời, Mẫu Đơn lại nói:
- Ta thấy được Phỉ Vân, hắn đang cách đây vài chục dặm, chắc chắn có thể thấy được ánh sáng bên này, phỏng chừng chút nữa sẽ chạy đến.
Tân Nguyệt nói:
- Thế thì chúng ta hãy chờ một chút.
Giang Thanh Tuyết cay đắng nói:
- Trước mắt chỉ có ba người của Ly Hận thiên cung và sư thúc tổ Hàn Hạc không biết đi đâu, chúng ta phải làm thế nào mới tìm được?
Khiếu Thiên đáp:
- Với thuật truy tìm tung tích, chúng ta có thể theo khí tức bọn họ lưu lại để tìm kiếm. Nhưng Băng Nguyên khác hẳn nơi khác, khí rất lạnh lại thêm cuồng phong, dễ dàng che phủ những khí tức đó, điều này vô cùng bất lợi với chúng ta.
Dao Quang than thở:
- Không khí nơi này có phần quỷ dị, ta phát xuất vài ngàn sóng thăm dò đều không một tin tức hồi báo.
Hoa Hồng nghe vậy, mở miệng đáp:
- Đối với chuyện này, ta ít nhiều hiểu được.
Mọi người nghe vậy phấn khởi tinh thần, ào ào hỏi lại nguyên nhân. Hoa Hồng giải thích:
- Từ trước đến nay, ta và Mẫu Đơn đều tập trung chú ý vào năm đại thần tướng, ngược lại quên mất lai lịch của những cao thủ khác, chỉ hiểu được một phần bọn họ. Đêm nay, thiếu niên tuấn tú bên mình Xà Ma đó có lai lịch không tầm thường, chỉ đáng tiếc ta và Mẫu Đơn trước giờ đều chưa từng chú ý, vì thế quên việc nhắc nhở mọi người.
Mẫu Đơn cười khổ tiếp lời:
- Đúng thế, chính là người này. Hắn không những trí tuệ hơn người mà ba chân của hắn cũng chứa đựng huyền bí. Nhớ lại sư phụ của ta đã từng đề cập với ta, người ba chân ở Ngũ Sắc Thiên Vực vô cùng hiếm thấy, chân của bọn họ trong những trường hợp nhất định có thể phát huy uy lực kinh người, lại biết được sức mạnh phân khai không gian một cách gián đoạn. Nói cách đơn giản, Hằng Giang có thể từ trong hư không để mở ra một con đường không thấy được, khiến cho những người truy đuổi đi vào ngã rẽ, xuất hiện cách vài chục dặm, thậm chí ngoài vài trăm dặm. Cứ như thế, hắn có thể thoát khỏi địch nhân, cũng có thể phân tán thực lực của địch nhân để đạt đến một loại mục đích nào đó của hắn.
Khiếu Thiên kinh ngạc nói:
- Cái gọi là gián đoạn cô nói là chỉ vào chuyện gì?
Mẫu Đơn đáp:
- Ta nói có tính gián đoạn là ám chỉ Hằng Giang không thể phân rẻ không gian liên tục, mỗi lần phải cách khoảng thời gian nhất định, hơn nữa việc rẻ mở con đường khác cũng có thời gian hạn chế, một khi vượt quá thời gian nào đó thì con đường đó sẽ tự động biến mất.
Giang Thanh Tuyết kinh ngạc la lên:
- Năng lực quỷ dị như vậy quả thật khiến người ta khó mà tin được.
Mẫu Đơn cười khổ đáp:
- Loại năng lực như vậy đối với Ngũ Sắc Thiên Vực còn chưa phải là ly kỳ lắm.
Lâm Y Tuyết hơi biến sắc, cau mày nói:
- Nói như vậy, muốn đối phó với Ngũ Sắc Thiên Vực không dễ dàng gì cả.
Mẫu Đơn bật cười khổ sở, coi như là trả lời. Dao Quang nói:
- Được, hãy khoan nói những chuyện này. Trước mắt chúng ta quan trọng nhất chính là tìm kiếm những người đã đi lạc để tránh cho bọn họ bị địch nhân đánh lén.
Tân Nguyệt lên tiếng:
- Việc truy tìm tung tích thì Thiên Lân là sở trường nhất, hay là chúng ta hãy hỏi kiến nghị của Thiên Lân đã.
Lập tức, ánh mắt mọi người liền tề tụ về phía Thiên Lân. Ngửng đầu lên, Thiên Lân nhìn mọi người, vẻ mặt phức tạp đáp:
- Ta có một cảm giác không ổn.
Khiếu Thiên hỏi lại:
- Như vậy là có ý gì?
Thiên Lân khổ sở đáp:
- Ta sợ đến lúc tìm được thì đã quá trễ rồi.
Khiếu Thiên không nói, chỉ có thở dài. Giang Thanh Tuyết nói:
- Dù là như vậy, chúng ta cũng không thể buông bỏ được.
Thiên Lân không hề phản đối, quay đầu liếc về phía xa xa, chỉ thấy Phỉ Vân đang nhanh chóng bay đến.
Giây lát sau, Phỉ Vân đến bên mọi người, hỏi dồn:
- Những người khác đâu?
Tân Nguyệt đáp:
- Chúng ta đã lạc nhau, đang dự tính đi tìm bọn họ đây.
Phỉ Vân biến sắc, vọt miệng nói:
- Không ổn rồi, đây chính là quỷ kế của địch nhân, chúng ta phải nhanh chóng hành động mới được.
Dao Quang đáp:
- Chúng ta đang chờ đợi ngươi.
Phỉ Vân đáp:
- Thế thì tốt, lúc này đi thôi.
Tung mình lên, Phỉ Vân đi đầu tiên, những người khác nhanh chóng theo sau, theo sự thống lĩnh của Thiên Lân đuổi theo về phía Tây Bắc, không bao lâu đã mất dạng trong màn đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.