Chương 488
Tâm Mộng Vô Ngân
25/07/2014
Trong Đằng Long cốc, lúc này tình hình chiến sự kịch liệt, cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực mạnh mẽ xông vào lập tức khiến những người ở đó chú ý. Lúc này, Đại trưởng lão Băng Thiên đang chủ trì đại cục, Tuyết Sơn thánh tăng hỗ trợ một bên, hai bên cùng triển khai một cuộc chiến kịch liệt ở trong động thiên nhiên lớn bên ngoài Đằng Long phủ. Giao chiến hai bên đã tiến đến thời điểm quan trọng, tiếng rống, tiếng gào thét liên miên không ngừng, sấm chớp nhấp nhô không định, khiến người ta phải run sợ trong lòng.
Lần này đánh lén mãnh liệt, bốn đại cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực ôm lòng quyết thắng, từ lúc xông vào kết giới phòng ngự ở cửa cốc đã ra tay vô tình, lập tức đánh chết Thiên Ảnh Trương của Trừ Ma liên minh, đánh Đàm Thanh Ngưu trọng thương. Sau đó bốn đại cao thủ tiến quân thần tốc, gặp phải Sở Văn Tân, Trần Phong và Đồ Thiên, hai bên giao chiến chỉ trong vài hiệp thì cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực nhờ vào thực lực siêu phàm, giết chết Trần Phong của Dịch viên, đánh trọng thương Sở Văn Tân và Đồ Thiên. Lúc này, cao thủ Đằng Long cốc đã được cảnh báo, Băng Thiên, Tuyết Sơn thánh tăng, Từ Tĩnh, Tuyết Hồ, Lâm Phàm, Linh Hoa, Tuyết Nhân vội vàng đến đó, ngăn chặn được bốn người Bạch Đầu Thiên Ông ở ngoài Đằng Long phủ, hai bên triển khai một trận chiến đấu sinh tử. Thấy tình hình như vậy, Lam Phát Ngân Tôn bật cười như điên, gằn giọng nói:
- Giết sạch bọn họ, Đằng Long cốc từ nay vĩnh biệt nhân thế.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao cười lớn nói:
- Lần trước chúng ta phải ngậm đắng nuốt cay ở đây, lần này chúng ta phải thu hồi lại nợ cũ cho được.
Băng Thiên vẻ mặt lạnh lẽo, giọng như băng nói:
- Hạng chuột nhắt không biết lượng sức, chỉ bằng vào các ngươi mà muốn lay động cơ nghiệp vài ngàn năm của Đằng Long cốc thì quả thật là không biết lượng sức.
Bạch Đầu Thiên Ông cười âm hiểm đáp:
- Lần này thử qua thì biết, hiện nay ở đây chỉ còn lại một số binh già nua yếu ớt, ngươi cho là còn có thể chống đỡ được cơ nghiệp này sao?
Trong tiếng chất vấn, Bạch Đầu Thiên Ông đột nhiên dời ngang, lập tức xuất hiện bên cạnh Đàm Thanh Ngưu đang bị trọng thương, một chưởng đánh nát đầu của Đàm Thanh Ngưu, đánh tan nguyên thần của hắn.
Sở Văn Tân thấy vậy, tức giận nói:
- Bạch Đầu Thiên Ông, Trừ Ma liên minh của ta và ngươi thế không chung sống được!
Tuyết Sơn thánh tăng nhìn địch nhân hung tàn trước mắt, nói với Băng Thiên:
- Đại trưởng lão, nói nhiều không giải quyết được vấn đề, chúng ta không thể để cho bọn họ có cơ hội đánh lén.
Băng Thiên ánh mắt sắc bén, gật đầu trả lời:
- Được, Bạch Đầu lão nhi này giao cho ta, các vị hãy cẩn thận.
Dời ngang vài trượng, Băng Thiên xuất hiện trước mắt Bạch Đầu Thiên Ông, nở nụ cười có mấy phần lạnh lùng tàn khốc. Tuyết Sơn thánh tăng liếc qua tình hình chiến đấu, dặn dò:
- Lâm Phàm, con hãy đi đối phó với Tuyết Ẩn Cuồng Đao kia, nhớ kỹ không được giao đấu thẳng thắn với lão ta. Tuyết Nhân, Tuyết Hồ, đi đối phó với lão già dùng đao đó, nhớ hãy tìm hiểu chi tiết của lão ta trước đã. Từ Tĩnh, Linh Hoa theo ta ứng phó với Lam Phát Ngân Tôn, Đồ Thiên và Sở Văn Tân hãy dùng thời gian nhanh chóng trị thương, khi cần thiết hãy ra tay hỗ trợ chúng ta.
Mọi người nghe vậy không bàn gì thêm, trận đại chiến liền triển khai. Trận chiến giữa Băng Thiên và Bạch Đầu Thiên Ông là kịch liệt nhất, Đồ Thiên và Sở Văn Tân ở bên quan sát cảm thấy phấn chấn không thôi. Thân là đại trưởng lão của Đằng Long cốc, sư thúc của Triệu Ngọc Thanh, Băng Thiên tuy chưa từng tu luyện Đằng Long Cửu Biến, nhưng pháp quyết khác thì thành tựu rất sâu sắc, đánh cho Bạch Đầu Thiên Ông phải liên tục bước lui, vẻ mặt toát ra sự kinh hãi khôn cùng. Đối mặt với loại tình hình này, Bạch Đầu Thiên Ông chọn lựa né nặng tìm nhẹ, không cầu thắng mà chỉ mong ngang tay, chỉ mong giữ rịt lấy người này để cho những đồng bọn khác có được cơ hội. Băng Thiên ít nhiều hiểu được tâm tư của Bạch Đầu Thiên Ông, nhưng ông lại hoàn toàn không để ý mà chỉ gia tăng mức độ công kích, dự tính tiêu diệt trực tiếp địch nhân. Nhưng Bạch Đầu Thiên Ông cũng không phải người tầm thường, lão tuy thực lực không bằng Băng Thiên nhưng muốn đối phó được cũng không phải là chuyện khó.
Bên này, Lâm Phàm và Tuyết Ẩn Cuồng Đao cũng là cuộc chiến đơn độc, tình hình giao chiến kịch liệt nhưng lại có phần tương phản. Đối với Lâm Phàm, hiện nay Phi Long quyết của hắn đã thành tựu to lớn, tu vi tiến vào cảnh giới Địa Tiên, so với Tuyết Ẩn Cuồng Đao phải nói là không phân cao thấp, nhưng về phương diện vận dụng pháp quyết và chiêu thức còn kém rất xa. Cứ như vậy, Lâm Phàm tuy cực lực phản kích nhưng lại không thể thoát khỏi cục diện yếu hơn. Cùng lúc đó, Lam Phát Ngân Tôn và Tuyết Sơn thánh tăng, Từ Tĩnh, Linh Hoa giao chiến, cũng như giữa Đoạn Nhận Tàn Thần Viên Quang và Tuyết Nhân, Tuyết Hồ giao chiến cũng rất dữ dội, tình hình biến hóa khôn lường. Theo việc chọn người của hai bên giao chiến, Tuyết Sơn thánh tăng tu vi tinh thâm, vốn có thể một mình ứng phó với Lam Phát Ngân Tôn, ai ngờ trước đây đã tiết lộ thiên cơ, khiến cho bản thân bị trọng thương, hiện nay chỉ nhờ có Từ Tĩnh và Linh Hoa hỗ trợ mới tận lực kiềm chế được địch nhân. Tuyết Nhân thực lực kinh người, có Hỗn Nguyên Phích Lịch thần công hộ thể, lại thêm có Tuyết Hồ phối hợp, trong nhất thời Viên Quang cũng không chiếm được chút tiện nghi nào. Như vậy, tình hình giao chiến giữa hai phe rơi vào thế giằng co, khó có thể nói rõ được thắng thua thế nào. Bên ngoài, Sở Văn Tân bị thương không nhẹ, sau khi quan sát giây lát, nói với Đồ Thiên:
- Cứ như vậy, sớm muộn chúng ta cũng sẽ …
Còn đang nói, giữa trận chiến đột nhiên vang lên tiếng sấm, Lam Phát Ngân Tôn một chưởng đánh lui Tuyết Sơn thánh tăng, đả phá được cục diện giằng co. Từ Tĩnh và Linh Hoa vừa sợ hãi vừa tức giận vô cùng, đồng thời gầm lên phốc đến, một người thi triển Băng Hỏa trảm, một người thi triển Ma Long tiên pháp, uy lực quả thật kinh người. Bật cười lạnh lùng một tiếng, Lam Phát Ngân Tôn có phần khinh thường thế công trước mắt, Phong Vương thứ trong tay chuyển động rất nhanh, hàng ngàn làn sáng trùng điệp dung hợp, hình thành một cơn gió lóc màu vàng cùng với sức mạnh xoay tròn kinh người xông thẳng đến Từ Tĩnh.
Lúc này, Băng Hỏa trảm của Từ Tĩnh vừa mới hình thành, sức mạnh hai bên chớp mắt đã hợp lại, lập tức phát nổ kịch liệt, khiến cho cả Đằng Long cốc dao động không thôi. Linh Hoa thân pháp rất nhanh, lợi dụng thời cơ vòng ra phía sau Lam Phát Ngân Tôn, Ma Long tiên pháp liên hoàn không ngừng hệt như sóng biển tầng tầng lớp lớp ập đến địch nhân. Hừ khẽ một tiếng, Lam Phát Ngân Tôn đột nhiên biến mất, một chốc sau liền xuất hiện bên Từ Tĩnh, tay trái âm thầm đánh vào vai phải của Từ Tĩnh, lập tức hất bắt hắn đi. Linh Hoa thấy vậy rất kinh hãi, đau lòng la lên:
- Từ sư huynh …
Trường tiên múa lên, kình khí bức người, Linh Hoa toàn lực tấn công mãnh liệt, ý đồ giữ rịt lấy Lam Phát Ngân Tôn, không cho y tiếp tục đánh người khác bị thương.
Bên ngoài hai trượng, Viên Quang thấy Lam Phát Ngân Tôn phát động thế công mãnh liệt, đao gãy trong tay cũng xoay tròn gào thét, tầng tầng làn đao khuếch tán hệt như tiếng gọi của tử thần, mạnh mẽ hất Tuyết Nhân lùi lại, chém thẳng xuống đỉnh đầu của Tuyết Hồ. Phát hiện được nguy hiểm, Tuyết Hồ thân pháp thay đổi, dùng hết sức mình có thể để né tránh, cuối cùng thoát được đại bộ phận làn đao, trên người lưu lại vài chục vết đao tung hoành. Nhẹ nhàng bay đi, Tuyết Hồ di chuyển rất nhanh, miệng phát ra âm thanh bén nhọn, trong đó có mấy phần đau thương.
Băng Thiên phát hiện điểm này, lập tức một chưởng đánh cho Bạch Đầu Thiên Ông lùi lại, xuất hiện bên thân Lam Phát Ngân Tôn, thuận thế đánh ra một chưởng. Bật cười lạnh lùng cao ngạo, Lam Phát Ngân Tôn không né tránh, múa tay đỡ thẳng một chưởng của Băng Thiên, kết quả lập tức bị hất bay đi vài trượng. Một chiêu đánh bị thương địch nhân, Băng Thiên không chút chậm rãi, chớp mắt đã xuất hiện gần Viên Quang, dùng khí cực lạnh ngưng đọng không gian hoạt động của y lại. Sau đó, Băng Thiên một chưởng xem rất bình thường lại mang theo ý niệm quyết giết đánh ra. Khi Viên Quang đỡ thẳng một chưởng đó, lão liền bị hất bắn đi vài trượng, va chạm vào vách đá cứng rắn, mặt thoáng cái đã xám xịt đi.
Bạch Đầu Thiên Ông ánh mắt âm lạnh, nhanh chóng đuổi theo về phía Băng Thiên, miệng nhắc nhở:
- Đánh bại từng phần, chớ nên lỗ mãng.
Tuyết Hồ nghe vậy, lớn giọng nói:
- Tuyết Nhân, ngươi hãy nhanh chóng ngăn Bạch Đầu Thiên Ông lại để Đại trưởng lão rảnh tay thu thập bọn họ.
Tuyết Nhân nghe vậy tung mình lên, ngăn cản Bạch Đầu Thiên Ông giữa không trung, thi triển công kích sắc bén mà nhanh chóng.
Lam Phát Ngân Tôn thấy vậy, rống lên giận dữ:
- Đáng ghét, bản tôn hôm nay phải tiêu diệt các ngươi.
Tung mình bay lên, Lam Phát Ngân Tôn toàn thân ánh xanh lam rực hẳn, khí thế ép người ngập tràn trong từng góc nhỏ chung quanh, khiến người ta phải cảm thấy khiếp hãi.
Băng Thiên vẻ mặt biến hẳn, liếc qua tình hình chung quanh, dặn dò:
- Ngoại trừ Lâm Phàm và Tuyết Nhân, những người khác tạm thời lùi lại, ta đến lĩnh giáo qua thủ đoạn của bọn chúng.
Nhẹ nhàng bay lên, Băng Thiên đến trước mặt Lam Phát Ngân Tôn, trong mắt ánh lạnh như điện, quanh người không khí cuộn về. Lam Phát Ngân Tôn vẻ mặt âm lạnh, có cảm giác nhìn không thấu được Băng Thiên, điều này khiến trong lòng y có ít nhiều bất an. Để an toàn, Lam Phát Ngân Tôn đánh ra một chưởng có tính thăm dò, xem ra vô cùng bình thường. Băng Thiên bật cười lạnh lùng tàn khốc, thân thể ngạo nghễ bất động đột nhiên tự động tản ra, ảo hóa thành tám bóng hình, phân bố trước sau trái phải của Lam Phát Ngân Tôn, mỗi bóng người đều phát xuất những chiêu thức khác nhau, mục tiêu đều nhắm thẳng vào ở giữa.
Hừ khẽ một tiếng, Lam Phát Ngân Tôn khinh thường nói:
- Chơi chiêu này với ta, ngươi quả thật là múa rìu qua mắt thợ.
Dứt lời, Lam Phát Ngân Tôn đột nhiên không còn thấy nữa, biến mất ngay trước mặt của Băng Thiên. Thấy vậy, Băng Thiên không thèm để ý đến, tám bóng hình đó tiếp tục công kích trước đây, chỉ chốc lát đã hoàn thành tiến công, tạo thành một không gian đóng kín vào chặt chẽ quanh vị trí của Lam Phát Ngân Tôn trước đây. Ánh nhạt lóe lên, Lam Phát Ngân Tôn đột ngột hiện ra, vừa hay ở trong không gian đó, vẻ mặt tức giận, miệng rống to:
- Không thể nào, vì sao lại là như vậy?
Tám bóng người hợp nhất, Băng Thiên xuất hiện trước mặt Lam Phát Ngân Tôn, âm trầm nói:
- Không giáo huấn ngươi một chút, ngươi sẽ không biết được sự lợi hại của Đằng Long cốc ta.
Sóng ánh sáng lóe lên, không gian tan ra. Không gian thu nhỏ đến cực hạn đột nhiên giãn ra, sức mạnh tạo ra đáng sợ lập tức đập nát thân thể của Lam Phát Ngân Tôn, khiến cho toàn bộ tứ chi của y vỡ nát, chỉ còn lại một cái thân hình.
- Ối … đáng ghét! Bản tôn sẽ không bỏ qua chuyện này.
Bị trọng thương, Lam Phát Ngân Tôn kinh khiếp chọn lựa bỏ chạy, cả người chớp mắt đã biến mất không còn thấy nữa. Bạch Đầu Thiên Ông lạnh cả người, không ngờ được thực lực của Băng Thiên lại khiếp đảm như vậy, một chiêu thôi mà đã thiếu chút nữa tiêu diệt được Lam Phát Ngân Tôn, lão không còn dám tiếp tục giao chiến.
- Cuồng Đao, chạy mau!
Trong tiếng cảnh báo, Bạch Đầu Thiên Ông vội vàng rời đi.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao tuy giao chiến với Lâm Phàm nhưng những chuyện khác lại hiểu rõ tường tận, không nói thêm câu nào vội vàng hoảng sợ bỏ chạy. Đoạn Nhận Tàn Thần Viên Quang chậm hơn nửa nhịp, đợi đến lúc phát hiện không ổn thì Tuyết Nhân, Lâm Phàm đã cắt mất đường lui của lão. Hai bên sát khí đằng đằng, có một mối ân oán không nói hết được.
Băng Thiên quay trở lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Viên Quang hờ hững nói:
- Ngươi tự mình động thủ hay muốn ta đưa đi một đoạn đường?
Viên Quang thấy không đường thoát, không khỏi cười như điên cuồng, nói:
- Muốn giết chết ta, các ngươi phải trả giá thật lớn.
Thanh âm vừa thoát ra khỏi miệng, Viên Quang đã xuất hiện trước mặt Tuyết Nhân, đao gãy trong tay quay cuồng bay ra, vô số làn đao cong cong uốn khúc. Rống to một tiếng, Tuyết Nhân không hề né tránh, hai tay nắm chặt quyền múa lên, bóng quyền dày đặc đan xen dung hợp hình thành ánh đỏ như nước lũ tràn về va chạm vào làn đao của Viên Quang. Lập tức, ánh sáng lóe lên, tiếng sấm rung trời. Tuyết Nhân bị dòng khí mạnh mẽ hất lùi lại vài bước. Viên Quang cũng bị sức phản lực ép lùi lại thật xa.
Mũi chân điểm xuống, Viên Quang múa thanh đao gãy, làn đao màu xanh lục quỷ quái chớp mắt đã che phủ toàn thân của lão, nhìn bên ngoài như một dải sáng màu xanh lục cuốn thẳng đến Tuyết Nhân. Lâm Phàm thấy vậy rống to một tiếng, thúc động Phi Long quyết, hai tay ôm lại phía trước, một luồng sáng màu đỏ rực theo cánh tay của hắn bắn ra, dung hợp thành một thể trước mặt, tạo thành một con rồng đỏ rực xông thẳng đến dải sáng màu xanh lục đó. Hai sức mạnh gặp nhau, tích lũy lại, chớp mắt đã kịch liệt chuyển hóa thành dòng khí khuếch tán mãnh liệt, lập tức hất lùi cả hai bên.
Bên ngoài, Tuyết Sơn thánh tăng thấy vậy, nhắc nhở:
- Liều mạng là hạ sách, chỉ tự mình chuốc lấy cực khổ. Cao thủ chân chính là gây thương tích cho địch mà mình không sao, Lâm Phàm, con còn phải học tập nhiều hơn.
Băng Thiên điềm nhiên nói:
- Câu này không sai, muốn chiến thắng địch thì phải chọn phương thức tốt nhất.
Chầm chậm bước ra, Băng Thiên đi thẳng về phía Viên Quang.
Hai mắt khép hờ, Viên Quang tâm thần căng thẳng, khi Băng Thiên đến gần trong sáu thước, đao gãy trong tay đột nhiên rung lên, một tiếng đao ngâm điếc tai cùng với làn đao mảnh mai phá không hiện ra, mơ hồ như những làn sáng phân tán giữa không trung, ai thấy cũng phải kinh người. Băng Thiên chợt dừng bước, hai lòng bàn tay ánh trắng chuyển động, một luồng khí huyền hàn chớp mắt đã tăng lên ngàn lần, hình thành một không gian đặc thù ngưng đọng vạn vật trong phương viên vài thước, đóng băng luôn làn đao do Viên Quang phát ra giữa hư không. Thân thể chấn động, Viên Quang muốn tránh thoát khỏi gông xiềng đóng băng này, đáng tiếc lại không được như ý. Nhìn địch nhân khiếp sợ và không cam lòng, Băng Thiên vẻ mặt không chút biểu tình, tay phải áp nhè nhẹ xuống đỉnh đầu của Viên Quang, khiến lão chớp mắt đã không còn giãy dụa được. Thời khắc đó, trong mắt Viên Quang xuất hiện vẻ kinh hãi, đến chết lão cũng không dám tin rằng bản thân mình không còn chỗ để giãy dụa, cứ thế chết trong tay của địch nhân.
Từ Tĩnh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ánh mắt bừng bừng lửa nhiệt tình, kích động hỏi:
- Thái sư thúc, ngài làm sao có thể dễ dàng ngưng đọng thân thể của lão ta vậy, điều này phải làm thế nào?
Băng Thiên nghe vậy liếc Từ Tĩnh, giọng đầy thâm ý nói:
- Tu vi của một người nông sâu biểu hiện về phương diện vận dụng pháp quyết của người đó. Với tình trạng con hiện nay, Huyền Băng quyết của con có thể trong chốc lát bộc phát uy lực gấp mười lần, điều này là biểu hiện của con. Đổi lại với ta, cũng là Huyền Băng quyết, nhưng ta có thể trong cùng một thời gian lại bộc phát được uy lực gấp ngàn lần, đây chính là biểu hiện của ta.
Từ Tĩnh nghi hoặc nói:
- Thái sư thúc, đệ tử không hiểu rõ ràng lắm.
Băng Thiên điềm nhiên cười nói:
- Sư phụ dạy dỗ đồ đệ sẽ cho hắn một tiêu chuẩn đo lường. Khi tu vi của đồ đệ đạt đến một trình độ nhất định, sư phụ sẽ nói đồ đệ mình đã luyện thành một phần. Nhưng trên thực tế, loại tiêu chuẩn so sánh này chỉ là tiêu chuẩn cơ bản nhất mà thông thường khiến cho rất nhiều người tu đạo bị lầm tưởng. Người thật sự dùng tâm tu luyện sẽ không để ý đến các tiêu chuẩn này, mà một lòng tập trung, đột phá được một tầng lại hướng đến tầng kế tiếp tiến bước. Cái này gọi là phép tự nhiên, kiên trì không ngừng. Mọi pháp quyết đều chỉ là phương cách, quan trọng là lòng của con.
Nghe xong những lời giáo huấn, Từ Tĩnh tuy hiểu mà như không, nhưng lại mơ hồ hiểu được một số đạo lý.
- Đa tạ thái sư thúc dạy dỗ, đệ tử nhất định phải chăm chỉ tu tập.
Lâm Phàm nhìn thấy tất cả, từ đó cũng lĩnh ngộ khá nhiều, đối với tu vi sau này của hắn cũng hỗ trợ rất lớn.
Đồ Thiên chầm chậm đứng lên, nhìn mọi người chung quanh, khổ sở nói:
- Mỗi một lần giao chiến, chúng ta đều có người thân ra đi.
Sở Văn Tân thương cảm nói:
- Đây chính là giá phải trả, ai cũng không cách gì né tránh được.
Tuyết Sơn thánh tăng thở dài nói:
- Đây chỉ mới là bắt đầu.
Băng Thiên lên tiếng:
- Được rồi, mọi người phải nhìn nhẹ đi một chút, chớ quá cố chấp. Bây giờ trước hết hãy thu thập nơi này đã, cốc chủ sắp sửa về tới rồi.
Lâm Phàm nghe vậy, dặn dò Linh Hoa chăm sóc những người bị thương, bản thân và Tuyết Nhân cùng nhau thu lại thi thể của Đàm Thanh Ngưu và Trần Phong. Giây lát sau, Triệu Ngọc Thanh quả nhiên dẫn người quay về. Sau khi biết được tình hình rồi, mọi người ai cũng rất đau lòng, chia nhau lên tiếng an ủi Sở Văn Tân và Đồ Thiên.
Bật cười khổ, Sở Văn Tân nén đau thương, hỏi lại:
- Những người khác sao không quay về vậy?
Triệu Ngọc Thanh kể lại đơn giản qua chuyện phát sinh, cảm xúc nói:
- Chúng ta cũng phát hiện không ổn mới quay về, đáng tiếc đã quá trễ rồi.
Tuyết Sơn thánh tăng nói:
- Được rồi, chuyện đã qua rồi, mọi người đau lòng cũng vô ích thôi, hay là hãy an bài lại việc phòng ngự, để những người bị thương được nghỉ ngơi trước đã, đợi những người còn lại quay về chúng ta mới thương nghị thật kỹ lưỡng.
Triệu Ngọc Thanh gật đầu nói:
- Thánh tăng nói rất có lý, mọi người trước hết hãy đi trị thương đã, chuyện phòng ngự ta sẽ an bài cho sư muội và Tứ sư đệ phụ trách, mọi người cứ yên tâm.
Ai nấy nghe vậy lần lượt rời đi, tâm tình đều có phần nặng nề.
Có lẽ lần tổn thất này không phải là nghiêm trọng, nhưng sự kiện lần này lại dự báo cho một sự bắt đầu mới.
Lần này đánh lén mãnh liệt, bốn đại cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực ôm lòng quyết thắng, từ lúc xông vào kết giới phòng ngự ở cửa cốc đã ra tay vô tình, lập tức đánh chết Thiên Ảnh Trương của Trừ Ma liên minh, đánh Đàm Thanh Ngưu trọng thương. Sau đó bốn đại cao thủ tiến quân thần tốc, gặp phải Sở Văn Tân, Trần Phong và Đồ Thiên, hai bên giao chiến chỉ trong vài hiệp thì cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực nhờ vào thực lực siêu phàm, giết chết Trần Phong của Dịch viên, đánh trọng thương Sở Văn Tân và Đồ Thiên. Lúc này, cao thủ Đằng Long cốc đã được cảnh báo, Băng Thiên, Tuyết Sơn thánh tăng, Từ Tĩnh, Tuyết Hồ, Lâm Phàm, Linh Hoa, Tuyết Nhân vội vàng đến đó, ngăn chặn được bốn người Bạch Đầu Thiên Ông ở ngoài Đằng Long phủ, hai bên triển khai một trận chiến đấu sinh tử. Thấy tình hình như vậy, Lam Phát Ngân Tôn bật cười như điên, gằn giọng nói:
- Giết sạch bọn họ, Đằng Long cốc từ nay vĩnh biệt nhân thế.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao cười lớn nói:
- Lần trước chúng ta phải ngậm đắng nuốt cay ở đây, lần này chúng ta phải thu hồi lại nợ cũ cho được.
Băng Thiên vẻ mặt lạnh lẽo, giọng như băng nói:
- Hạng chuột nhắt không biết lượng sức, chỉ bằng vào các ngươi mà muốn lay động cơ nghiệp vài ngàn năm của Đằng Long cốc thì quả thật là không biết lượng sức.
Bạch Đầu Thiên Ông cười âm hiểm đáp:
- Lần này thử qua thì biết, hiện nay ở đây chỉ còn lại một số binh già nua yếu ớt, ngươi cho là còn có thể chống đỡ được cơ nghiệp này sao?
Trong tiếng chất vấn, Bạch Đầu Thiên Ông đột nhiên dời ngang, lập tức xuất hiện bên cạnh Đàm Thanh Ngưu đang bị trọng thương, một chưởng đánh nát đầu của Đàm Thanh Ngưu, đánh tan nguyên thần của hắn.
Sở Văn Tân thấy vậy, tức giận nói:
- Bạch Đầu Thiên Ông, Trừ Ma liên minh của ta và ngươi thế không chung sống được!
Tuyết Sơn thánh tăng nhìn địch nhân hung tàn trước mắt, nói với Băng Thiên:
- Đại trưởng lão, nói nhiều không giải quyết được vấn đề, chúng ta không thể để cho bọn họ có cơ hội đánh lén.
Băng Thiên ánh mắt sắc bén, gật đầu trả lời:
- Được, Bạch Đầu lão nhi này giao cho ta, các vị hãy cẩn thận.
Dời ngang vài trượng, Băng Thiên xuất hiện trước mắt Bạch Đầu Thiên Ông, nở nụ cười có mấy phần lạnh lùng tàn khốc. Tuyết Sơn thánh tăng liếc qua tình hình chiến đấu, dặn dò:
- Lâm Phàm, con hãy đi đối phó với Tuyết Ẩn Cuồng Đao kia, nhớ kỹ không được giao đấu thẳng thắn với lão ta. Tuyết Nhân, Tuyết Hồ, đi đối phó với lão già dùng đao đó, nhớ hãy tìm hiểu chi tiết của lão ta trước đã. Từ Tĩnh, Linh Hoa theo ta ứng phó với Lam Phát Ngân Tôn, Đồ Thiên và Sở Văn Tân hãy dùng thời gian nhanh chóng trị thương, khi cần thiết hãy ra tay hỗ trợ chúng ta.
Mọi người nghe vậy không bàn gì thêm, trận đại chiến liền triển khai. Trận chiến giữa Băng Thiên và Bạch Đầu Thiên Ông là kịch liệt nhất, Đồ Thiên và Sở Văn Tân ở bên quan sát cảm thấy phấn chấn không thôi. Thân là đại trưởng lão của Đằng Long cốc, sư thúc của Triệu Ngọc Thanh, Băng Thiên tuy chưa từng tu luyện Đằng Long Cửu Biến, nhưng pháp quyết khác thì thành tựu rất sâu sắc, đánh cho Bạch Đầu Thiên Ông phải liên tục bước lui, vẻ mặt toát ra sự kinh hãi khôn cùng. Đối mặt với loại tình hình này, Bạch Đầu Thiên Ông chọn lựa né nặng tìm nhẹ, không cầu thắng mà chỉ mong ngang tay, chỉ mong giữ rịt lấy người này để cho những đồng bọn khác có được cơ hội. Băng Thiên ít nhiều hiểu được tâm tư của Bạch Đầu Thiên Ông, nhưng ông lại hoàn toàn không để ý mà chỉ gia tăng mức độ công kích, dự tính tiêu diệt trực tiếp địch nhân. Nhưng Bạch Đầu Thiên Ông cũng không phải người tầm thường, lão tuy thực lực không bằng Băng Thiên nhưng muốn đối phó được cũng không phải là chuyện khó.
Bên này, Lâm Phàm và Tuyết Ẩn Cuồng Đao cũng là cuộc chiến đơn độc, tình hình giao chiến kịch liệt nhưng lại có phần tương phản. Đối với Lâm Phàm, hiện nay Phi Long quyết của hắn đã thành tựu to lớn, tu vi tiến vào cảnh giới Địa Tiên, so với Tuyết Ẩn Cuồng Đao phải nói là không phân cao thấp, nhưng về phương diện vận dụng pháp quyết và chiêu thức còn kém rất xa. Cứ như vậy, Lâm Phàm tuy cực lực phản kích nhưng lại không thể thoát khỏi cục diện yếu hơn. Cùng lúc đó, Lam Phát Ngân Tôn và Tuyết Sơn thánh tăng, Từ Tĩnh, Linh Hoa giao chiến, cũng như giữa Đoạn Nhận Tàn Thần Viên Quang và Tuyết Nhân, Tuyết Hồ giao chiến cũng rất dữ dội, tình hình biến hóa khôn lường. Theo việc chọn người của hai bên giao chiến, Tuyết Sơn thánh tăng tu vi tinh thâm, vốn có thể một mình ứng phó với Lam Phát Ngân Tôn, ai ngờ trước đây đã tiết lộ thiên cơ, khiến cho bản thân bị trọng thương, hiện nay chỉ nhờ có Từ Tĩnh và Linh Hoa hỗ trợ mới tận lực kiềm chế được địch nhân. Tuyết Nhân thực lực kinh người, có Hỗn Nguyên Phích Lịch thần công hộ thể, lại thêm có Tuyết Hồ phối hợp, trong nhất thời Viên Quang cũng không chiếm được chút tiện nghi nào. Như vậy, tình hình giao chiến giữa hai phe rơi vào thế giằng co, khó có thể nói rõ được thắng thua thế nào. Bên ngoài, Sở Văn Tân bị thương không nhẹ, sau khi quan sát giây lát, nói với Đồ Thiên:
- Cứ như vậy, sớm muộn chúng ta cũng sẽ …
Còn đang nói, giữa trận chiến đột nhiên vang lên tiếng sấm, Lam Phát Ngân Tôn một chưởng đánh lui Tuyết Sơn thánh tăng, đả phá được cục diện giằng co. Từ Tĩnh và Linh Hoa vừa sợ hãi vừa tức giận vô cùng, đồng thời gầm lên phốc đến, một người thi triển Băng Hỏa trảm, một người thi triển Ma Long tiên pháp, uy lực quả thật kinh người. Bật cười lạnh lùng một tiếng, Lam Phát Ngân Tôn có phần khinh thường thế công trước mắt, Phong Vương thứ trong tay chuyển động rất nhanh, hàng ngàn làn sáng trùng điệp dung hợp, hình thành một cơn gió lóc màu vàng cùng với sức mạnh xoay tròn kinh người xông thẳng đến Từ Tĩnh.
Lúc này, Băng Hỏa trảm của Từ Tĩnh vừa mới hình thành, sức mạnh hai bên chớp mắt đã hợp lại, lập tức phát nổ kịch liệt, khiến cho cả Đằng Long cốc dao động không thôi. Linh Hoa thân pháp rất nhanh, lợi dụng thời cơ vòng ra phía sau Lam Phát Ngân Tôn, Ma Long tiên pháp liên hoàn không ngừng hệt như sóng biển tầng tầng lớp lớp ập đến địch nhân. Hừ khẽ một tiếng, Lam Phát Ngân Tôn đột nhiên biến mất, một chốc sau liền xuất hiện bên Từ Tĩnh, tay trái âm thầm đánh vào vai phải của Từ Tĩnh, lập tức hất bắt hắn đi. Linh Hoa thấy vậy rất kinh hãi, đau lòng la lên:
- Từ sư huynh …
Trường tiên múa lên, kình khí bức người, Linh Hoa toàn lực tấn công mãnh liệt, ý đồ giữ rịt lấy Lam Phát Ngân Tôn, không cho y tiếp tục đánh người khác bị thương.
Bên ngoài hai trượng, Viên Quang thấy Lam Phát Ngân Tôn phát động thế công mãnh liệt, đao gãy trong tay cũng xoay tròn gào thét, tầng tầng làn đao khuếch tán hệt như tiếng gọi của tử thần, mạnh mẽ hất Tuyết Nhân lùi lại, chém thẳng xuống đỉnh đầu của Tuyết Hồ. Phát hiện được nguy hiểm, Tuyết Hồ thân pháp thay đổi, dùng hết sức mình có thể để né tránh, cuối cùng thoát được đại bộ phận làn đao, trên người lưu lại vài chục vết đao tung hoành. Nhẹ nhàng bay đi, Tuyết Hồ di chuyển rất nhanh, miệng phát ra âm thanh bén nhọn, trong đó có mấy phần đau thương.
Băng Thiên phát hiện điểm này, lập tức một chưởng đánh cho Bạch Đầu Thiên Ông lùi lại, xuất hiện bên thân Lam Phát Ngân Tôn, thuận thế đánh ra một chưởng. Bật cười lạnh lùng cao ngạo, Lam Phát Ngân Tôn không né tránh, múa tay đỡ thẳng một chưởng của Băng Thiên, kết quả lập tức bị hất bay đi vài trượng. Một chiêu đánh bị thương địch nhân, Băng Thiên không chút chậm rãi, chớp mắt đã xuất hiện gần Viên Quang, dùng khí cực lạnh ngưng đọng không gian hoạt động của y lại. Sau đó, Băng Thiên một chưởng xem rất bình thường lại mang theo ý niệm quyết giết đánh ra. Khi Viên Quang đỡ thẳng một chưởng đó, lão liền bị hất bắn đi vài trượng, va chạm vào vách đá cứng rắn, mặt thoáng cái đã xám xịt đi.
Bạch Đầu Thiên Ông ánh mắt âm lạnh, nhanh chóng đuổi theo về phía Băng Thiên, miệng nhắc nhở:
- Đánh bại từng phần, chớ nên lỗ mãng.
Tuyết Hồ nghe vậy, lớn giọng nói:
- Tuyết Nhân, ngươi hãy nhanh chóng ngăn Bạch Đầu Thiên Ông lại để Đại trưởng lão rảnh tay thu thập bọn họ.
Tuyết Nhân nghe vậy tung mình lên, ngăn cản Bạch Đầu Thiên Ông giữa không trung, thi triển công kích sắc bén mà nhanh chóng.
Lam Phát Ngân Tôn thấy vậy, rống lên giận dữ:
- Đáng ghét, bản tôn hôm nay phải tiêu diệt các ngươi.
Tung mình bay lên, Lam Phát Ngân Tôn toàn thân ánh xanh lam rực hẳn, khí thế ép người ngập tràn trong từng góc nhỏ chung quanh, khiến người ta phải cảm thấy khiếp hãi.
Băng Thiên vẻ mặt biến hẳn, liếc qua tình hình chung quanh, dặn dò:
- Ngoại trừ Lâm Phàm và Tuyết Nhân, những người khác tạm thời lùi lại, ta đến lĩnh giáo qua thủ đoạn của bọn chúng.
Nhẹ nhàng bay lên, Băng Thiên đến trước mặt Lam Phát Ngân Tôn, trong mắt ánh lạnh như điện, quanh người không khí cuộn về. Lam Phát Ngân Tôn vẻ mặt âm lạnh, có cảm giác nhìn không thấu được Băng Thiên, điều này khiến trong lòng y có ít nhiều bất an. Để an toàn, Lam Phát Ngân Tôn đánh ra một chưởng có tính thăm dò, xem ra vô cùng bình thường. Băng Thiên bật cười lạnh lùng tàn khốc, thân thể ngạo nghễ bất động đột nhiên tự động tản ra, ảo hóa thành tám bóng hình, phân bố trước sau trái phải của Lam Phát Ngân Tôn, mỗi bóng người đều phát xuất những chiêu thức khác nhau, mục tiêu đều nhắm thẳng vào ở giữa.
Hừ khẽ một tiếng, Lam Phát Ngân Tôn khinh thường nói:
- Chơi chiêu này với ta, ngươi quả thật là múa rìu qua mắt thợ.
Dứt lời, Lam Phát Ngân Tôn đột nhiên không còn thấy nữa, biến mất ngay trước mặt của Băng Thiên. Thấy vậy, Băng Thiên không thèm để ý đến, tám bóng hình đó tiếp tục công kích trước đây, chỉ chốc lát đã hoàn thành tiến công, tạo thành một không gian đóng kín vào chặt chẽ quanh vị trí của Lam Phát Ngân Tôn trước đây. Ánh nhạt lóe lên, Lam Phát Ngân Tôn đột ngột hiện ra, vừa hay ở trong không gian đó, vẻ mặt tức giận, miệng rống to:
- Không thể nào, vì sao lại là như vậy?
Tám bóng người hợp nhất, Băng Thiên xuất hiện trước mặt Lam Phát Ngân Tôn, âm trầm nói:
- Không giáo huấn ngươi một chút, ngươi sẽ không biết được sự lợi hại của Đằng Long cốc ta.
Sóng ánh sáng lóe lên, không gian tan ra. Không gian thu nhỏ đến cực hạn đột nhiên giãn ra, sức mạnh tạo ra đáng sợ lập tức đập nát thân thể của Lam Phát Ngân Tôn, khiến cho toàn bộ tứ chi của y vỡ nát, chỉ còn lại một cái thân hình.
- Ối … đáng ghét! Bản tôn sẽ không bỏ qua chuyện này.
Bị trọng thương, Lam Phát Ngân Tôn kinh khiếp chọn lựa bỏ chạy, cả người chớp mắt đã biến mất không còn thấy nữa. Bạch Đầu Thiên Ông lạnh cả người, không ngờ được thực lực của Băng Thiên lại khiếp đảm như vậy, một chiêu thôi mà đã thiếu chút nữa tiêu diệt được Lam Phát Ngân Tôn, lão không còn dám tiếp tục giao chiến.
- Cuồng Đao, chạy mau!
Trong tiếng cảnh báo, Bạch Đầu Thiên Ông vội vàng rời đi.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao tuy giao chiến với Lâm Phàm nhưng những chuyện khác lại hiểu rõ tường tận, không nói thêm câu nào vội vàng hoảng sợ bỏ chạy. Đoạn Nhận Tàn Thần Viên Quang chậm hơn nửa nhịp, đợi đến lúc phát hiện không ổn thì Tuyết Nhân, Lâm Phàm đã cắt mất đường lui của lão. Hai bên sát khí đằng đằng, có một mối ân oán không nói hết được.
Băng Thiên quay trở lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Viên Quang hờ hững nói:
- Ngươi tự mình động thủ hay muốn ta đưa đi một đoạn đường?
Viên Quang thấy không đường thoát, không khỏi cười như điên cuồng, nói:
- Muốn giết chết ta, các ngươi phải trả giá thật lớn.
Thanh âm vừa thoát ra khỏi miệng, Viên Quang đã xuất hiện trước mặt Tuyết Nhân, đao gãy trong tay quay cuồng bay ra, vô số làn đao cong cong uốn khúc. Rống to một tiếng, Tuyết Nhân không hề né tránh, hai tay nắm chặt quyền múa lên, bóng quyền dày đặc đan xen dung hợp hình thành ánh đỏ như nước lũ tràn về va chạm vào làn đao của Viên Quang. Lập tức, ánh sáng lóe lên, tiếng sấm rung trời. Tuyết Nhân bị dòng khí mạnh mẽ hất lùi lại vài bước. Viên Quang cũng bị sức phản lực ép lùi lại thật xa.
Mũi chân điểm xuống, Viên Quang múa thanh đao gãy, làn đao màu xanh lục quỷ quái chớp mắt đã che phủ toàn thân của lão, nhìn bên ngoài như một dải sáng màu xanh lục cuốn thẳng đến Tuyết Nhân. Lâm Phàm thấy vậy rống to một tiếng, thúc động Phi Long quyết, hai tay ôm lại phía trước, một luồng sáng màu đỏ rực theo cánh tay của hắn bắn ra, dung hợp thành một thể trước mặt, tạo thành một con rồng đỏ rực xông thẳng đến dải sáng màu xanh lục đó. Hai sức mạnh gặp nhau, tích lũy lại, chớp mắt đã kịch liệt chuyển hóa thành dòng khí khuếch tán mãnh liệt, lập tức hất lùi cả hai bên.
Bên ngoài, Tuyết Sơn thánh tăng thấy vậy, nhắc nhở:
- Liều mạng là hạ sách, chỉ tự mình chuốc lấy cực khổ. Cao thủ chân chính là gây thương tích cho địch mà mình không sao, Lâm Phàm, con còn phải học tập nhiều hơn.
Băng Thiên điềm nhiên nói:
- Câu này không sai, muốn chiến thắng địch thì phải chọn phương thức tốt nhất.
Chầm chậm bước ra, Băng Thiên đi thẳng về phía Viên Quang.
Hai mắt khép hờ, Viên Quang tâm thần căng thẳng, khi Băng Thiên đến gần trong sáu thước, đao gãy trong tay đột nhiên rung lên, một tiếng đao ngâm điếc tai cùng với làn đao mảnh mai phá không hiện ra, mơ hồ như những làn sáng phân tán giữa không trung, ai thấy cũng phải kinh người. Băng Thiên chợt dừng bước, hai lòng bàn tay ánh trắng chuyển động, một luồng khí huyền hàn chớp mắt đã tăng lên ngàn lần, hình thành một không gian đặc thù ngưng đọng vạn vật trong phương viên vài thước, đóng băng luôn làn đao do Viên Quang phát ra giữa hư không. Thân thể chấn động, Viên Quang muốn tránh thoát khỏi gông xiềng đóng băng này, đáng tiếc lại không được như ý. Nhìn địch nhân khiếp sợ và không cam lòng, Băng Thiên vẻ mặt không chút biểu tình, tay phải áp nhè nhẹ xuống đỉnh đầu của Viên Quang, khiến lão chớp mắt đã không còn giãy dụa được. Thời khắc đó, trong mắt Viên Quang xuất hiện vẻ kinh hãi, đến chết lão cũng không dám tin rằng bản thân mình không còn chỗ để giãy dụa, cứ thế chết trong tay của địch nhân.
Từ Tĩnh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ánh mắt bừng bừng lửa nhiệt tình, kích động hỏi:
- Thái sư thúc, ngài làm sao có thể dễ dàng ngưng đọng thân thể của lão ta vậy, điều này phải làm thế nào?
Băng Thiên nghe vậy liếc Từ Tĩnh, giọng đầy thâm ý nói:
- Tu vi của một người nông sâu biểu hiện về phương diện vận dụng pháp quyết của người đó. Với tình trạng con hiện nay, Huyền Băng quyết của con có thể trong chốc lát bộc phát uy lực gấp mười lần, điều này là biểu hiện của con. Đổi lại với ta, cũng là Huyền Băng quyết, nhưng ta có thể trong cùng một thời gian lại bộc phát được uy lực gấp ngàn lần, đây chính là biểu hiện của ta.
Từ Tĩnh nghi hoặc nói:
- Thái sư thúc, đệ tử không hiểu rõ ràng lắm.
Băng Thiên điềm nhiên cười nói:
- Sư phụ dạy dỗ đồ đệ sẽ cho hắn một tiêu chuẩn đo lường. Khi tu vi của đồ đệ đạt đến một trình độ nhất định, sư phụ sẽ nói đồ đệ mình đã luyện thành một phần. Nhưng trên thực tế, loại tiêu chuẩn so sánh này chỉ là tiêu chuẩn cơ bản nhất mà thông thường khiến cho rất nhiều người tu đạo bị lầm tưởng. Người thật sự dùng tâm tu luyện sẽ không để ý đến các tiêu chuẩn này, mà một lòng tập trung, đột phá được một tầng lại hướng đến tầng kế tiếp tiến bước. Cái này gọi là phép tự nhiên, kiên trì không ngừng. Mọi pháp quyết đều chỉ là phương cách, quan trọng là lòng của con.
Nghe xong những lời giáo huấn, Từ Tĩnh tuy hiểu mà như không, nhưng lại mơ hồ hiểu được một số đạo lý.
- Đa tạ thái sư thúc dạy dỗ, đệ tử nhất định phải chăm chỉ tu tập.
Lâm Phàm nhìn thấy tất cả, từ đó cũng lĩnh ngộ khá nhiều, đối với tu vi sau này của hắn cũng hỗ trợ rất lớn.
Đồ Thiên chầm chậm đứng lên, nhìn mọi người chung quanh, khổ sở nói:
- Mỗi một lần giao chiến, chúng ta đều có người thân ra đi.
Sở Văn Tân thương cảm nói:
- Đây chính là giá phải trả, ai cũng không cách gì né tránh được.
Tuyết Sơn thánh tăng thở dài nói:
- Đây chỉ mới là bắt đầu.
Băng Thiên lên tiếng:
- Được rồi, mọi người phải nhìn nhẹ đi một chút, chớ quá cố chấp. Bây giờ trước hết hãy thu thập nơi này đã, cốc chủ sắp sửa về tới rồi.
Lâm Phàm nghe vậy, dặn dò Linh Hoa chăm sóc những người bị thương, bản thân và Tuyết Nhân cùng nhau thu lại thi thể của Đàm Thanh Ngưu và Trần Phong. Giây lát sau, Triệu Ngọc Thanh quả nhiên dẫn người quay về. Sau khi biết được tình hình rồi, mọi người ai cũng rất đau lòng, chia nhau lên tiếng an ủi Sở Văn Tân và Đồ Thiên.
Bật cười khổ, Sở Văn Tân nén đau thương, hỏi lại:
- Những người khác sao không quay về vậy?
Triệu Ngọc Thanh kể lại đơn giản qua chuyện phát sinh, cảm xúc nói:
- Chúng ta cũng phát hiện không ổn mới quay về, đáng tiếc đã quá trễ rồi.
Tuyết Sơn thánh tăng nói:
- Được rồi, chuyện đã qua rồi, mọi người đau lòng cũng vô ích thôi, hay là hãy an bài lại việc phòng ngự, để những người bị thương được nghỉ ngơi trước đã, đợi những người còn lại quay về chúng ta mới thương nghị thật kỹ lưỡng.
Triệu Ngọc Thanh gật đầu nói:
- Thánh tăng nói rất có lý, mọi người trước hết hãy đi trị thương đã, chuyện phòng ngự ta sẽ an bài cho sư muội và Tứ sư đệ phụ trách, mọi người cứ yên tâm.
Ai nấy nghe vậy lần lượt rời đi, tâm tình đều có phần nặng nề.
Có lẽ lần tổn thất này không phải là nghiêm trọng, nhưng sự kiện lần này lại dự báo cho một sự bắt đầu mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.