Chương 517
Tâm Mộng Vô Ngân
25/07/2014
Mã Vũ Đào lo lắng nói:
- Trong lời cốc chủ có ý gì, sao không nói rõ ra đi?
Triệu Ngọc Thanh khổ sở nói:
- Làm rõ ra chỉ khiến người ta loạn thêm, không nói còn khá hơn một chút. Bây giờ cũng không còn sớm, hay là Khiếu Thiên hãy quay về trung thổ, xin thay ta thăm hỏi các vị đồng đạo của Dịch viên và Trừ Ma liên minh, cảm tạ bọn họ đã ra sức ủng hộ.
Khiếu Thiên gật đầu đáp:
- Cốc chủ khách khí quá, ta đi đây để nhanh chóng quay về.
Triệu Ngọc Thanh gật nhẹ, phất tay chào từ biệt đưa tiễn Khiếu Thiên rời đi.
Ánh trắng bạc lóe lên, Khiếu Thiên phá không mà đi, giây lát sau đã xuất hiện ở trong Dịch viên. Nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, Khiếu Thiên trong lòng có một sự khó chịu không nói ra được, tâm tình phức tạp vô cùng. Khi lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Lân, Khiếu Thiên đã thấy ngay hắn và Lục Vân có quan hệ, còn nghĩ một ngày nào đó sẽ đem tin tốt lành này nói cho mọi người. Hiện nay, chỉ sau mấy ngày, Khiếu Thiên đã quay về nơi này, lại mang theo tin tức như sét đánh ngang tai, chuyện như vậy sao lại không khiến cho ông ta cảm thấy đau lòng.
Thở dài một tiếng, Khiếu Thiên cất bước trầm trọng đi thẳng đến Dịch Thiên các, không bao lâu đã đến trong vườn hoa. Lúc này, đệ tử Dịch viên Mã Ngọ vừa hay đi qua, khi thấy Khiếu Thiên lập tức tiến lên thi lễ nói:
- Tiền bối, người sao lại quay về rồi?
Khiếu Thiên vẻ mặt tiều tụy, cất tiếng hỏi:
- Mã Ngọ, sư phụ con ở đâu rồi?
Mã Ngọ đáp:
- Sư phụ mấy ngày trước đã rời đi, trước mắt mọi việc đều do sư mẫu chủ trì.
Khiếu Thiên vẻ mặt khổ sở khẽ than:
- Đi báo cho sư mẫu của con, nói là ta có chuyện muốn tìm bà ấy.
Mã Ngọ thấy Khiếu Thiên vẻ mặt đau khổ, trong lòng có phần hiếu kỳ nhưng lại không dám hỏi nhiều, vâng một tiếng liền vội vàng rời đi. Khiếu Thiên tiếp tục tiến lên, không bao lâu đã đến Dịch Thiên các, ánh mắt chăm chú nhìn vào dấu ấn năm vòng trên tấm biển. Giây lát sau, tiếng bước chân lạch xạch truyền vào tai của Khiếu Thiên, ông xoay người nhìn lại chỉ thấy Hứa Khiết ăn mặc đoan trang xinh đẹp, đang liên tục bước đến, chớp mắt đã gần tới ông. Mã Ngọ vội vàng theo sát sau lưng, vẻ mặt cung kính.
Mỉm cười gật đầu, Hứa Khiết nhìn Khiếu Thiên, cất tiếng hỏi:
- Lần này huynh quay về, có phải có tin tức nào quan trọng không?
Khiếu Thiên liếc Mã Ngọ rồi khẽ than:
- Con hãy lui xuống trước, ta có chuyện muốn nói riêng với sư mẫu của con.
Mã Ngọ không dám nói nhiều, lập tức xoay mình rời đi. Hứa Khiết chăm chú nhìn Khiếu Thiên, thấy vẻ mặt ông ấy đau thương, trong lòng lập tức nổi lên một sự bất an, liền vừa mời ông vào trong Dịch Thiên các, vừa hỏi tới:
- Có phải Y Tuyết gặp chuyện rồi không?
Khiếu Thiên lắc đầu, vẻ mặt đau thương, ánh mắt lại toát ra sự hối hận và tự trách vô cùng. Hứa Khiết không hiểu, hỏi lại:
- Sao vậy? Huynh trước giờ vẫn luôn tươi tỉnh, đối với mọi chuyện đều nhìn thấu triệt, sao lần này …
Khiếu Thiên mắt tuôn lệ rơi, run giọng nói:
- Thiên Lân có chuyện rồi.
Hứa Khiết sửng người, nghi hoặc nói:
- Thiên Lân? Có phải là thiếu niên kỳ tài theo lời của Thanh Tuyết không? Hắn thế nào rồi?
Khiếu Thiên đau lòng vô cùng, khó khăn lắm mới nói:
- Hắn chết rồi, đúng ngày hôm nay.
Hứa Khiết tiếc rẻ nói:
- Nghe Thanh Tuyết nói, Thiên Lân là kỳ tài hiếm thấy, điều này thật đáng tiếc. Nhưng vì sao huynh lại để ý quá như vậy? Bởi vì hắn có thiên phú hơn người sao?
Khiếu Thiên thân thể run rẩy không ngừng, khó khăn nói:
- Nếu cô biết được thân phận của Thiên Lân, chắc chắn sẽ hiểu được sự hối hận và tâm tình trong lòng của ta lúc này.
Hứa Khiết nghi hoặc nói:
- Thân phận? Thân phận nào?
Khiếu Thiên nhìn Hứa Khiết, trong mắt có ẩn ý mà Hứa Khiết không cách nào có thể hiểu rõ được, giọng đau buồn nói:
- Nếu như ba ngày trước, đối với cô mà nói, sẽ có một tin tức tốt lành vô cùng. Nhưng hiện nay, lại trở thành một sự ăn năn hối hận mà cả đời chúng ta không sao xua tan được.
Hứa Khiết vẻ mặt kinh hãi, hỏi tới:
- Có chuyện quái lại như vậy sao? Thật ra thân phận Thiên Lân là thế nào?
Khiếu Thiên đau khổ rất nhiều, lòng như xát muối nói:
- Thiên Lân rất giống một người, chúng ta vừa thấy được hắn, liền cơ hồ đã nhận ra thân phận của hắn, trong lòng cao hứng vô cùng. Hiện nay, cao hứng đó lại hóa thành đau lòng, lại khiến người ta khó mà có thể chịu nỗi.
Hứa Khiết nóng nảy nói:
- Thật ra thân phận hắn thế nào, sao có thể khiến các vị đau lòng như vậy?
Khiếu Thiên ngửa mặt cười đau khổ, lệ tràn cả mặt, thất thanh khóc rống lên:
- Thiên Lân chính là con trai của Lục Vân …
- Cái gì! Thiên Lân là con trai của Lục Vân. Điều này sao có thể được? Không, ta không tin.
Lắc lư lùi lại, Hứa Khiết vẻ mặt lập tức tái nhợt hẳn đi, thân thể run rẩy không nguôi. Rõ ràng câu nói của Khiếu Thiên đã khiến bà ta phải chịu những chuyện quá khó để chịu đựng. Khiếu Thiên đau lòng muốn chết, nỗi khổ áp chế trong lòng cũng không nhịn được nữa, cười như điên dại nói:
- Nếu không phải như vậy, chúng ta há mà để ý đến sao?
Hứa Khiết lảo đảo muốn ngã, lắc đầu nói:
- Không, không thể nào, Thiên Lân không thể nào là con trai của Lục Vân, điều này tuyệt đối không có khả năng.
Khiếu Thiên khẳng định:
- Thiên Lân tuyệt đối chính là con của Lục Vân, đây là chuyện không thể sai được. Những người chúng ta đã gặp qua Lục Vân, bao gồm cả Cửu Âm Thánh Mẫu đều vừa nhìn đã nhận ra Thiên Lân lớn lên giống Lục Vân như khuôn đúc, cơ hồ không thấy được chút khác biệt nào.
Hứa Khiết đau lòng nói:
- Thế mẹ của Thiên Lân là ai, vì sao chúng ta cũng không biết được chuyện này?
Khiếu Thiên đáp:
- Mẹ của Thiên Lân tên là Điệp Mộng, chắc là một cái tên giả, thân phận thực sự chúng ta mãi vẫn không sao đoán ra được, bà ấy một mình nuôi dưỡng Thiên Lân thành người. Còn đối với Thiên Lân, chúng ta suy đoán Lục Vân cũng không biết chuyện này, bởi vì chuyện này vô cùng bí ẩn.
Hứa Khiết thất thanh nói:
- Nếu như các vị đã nhận ra được thân phận của Thiên Lân, sao lại không bảo vệ hắn cho tốt, ngược lại để hắn chết ở nơi đó. Chuyện này làm sao chúng ta có thể gặp mặt Lục Vân được.
Khiếu Thiên vẻ mặt đau thương vô cùng, tự trách:
- Thiên Lân năm nay mười chín tuổi, tu vi đã đến mức hậu kỳ của Quy Tiên, so với Lục Vân năm xưa còn mạnh hơn mấy phần. Hắn lại thông minh tuyệt đỉnh, làm việc rất cẩn thận tỉ mỉ. Chúng ta ai cũng vô cùng thích hắn, ai cũng không muốn hắn gặp chút thương tổn nào, đáng tiếc quỷ thần xui khiến thế nào, sớm nay hắn gặp phải cao thủ của Cửu Hư, cuối cùng …
Hứa Khiết đau lòng nói:
- Sao các vị không sớm mang tin tức này truyền về? Nếu như ba ngày trước các vị truyền tin này về, tin chắc Vân Phong và Ngọc Loan sẽ tự đến Băng Nguyên mang Thiên Lân quay về, hôm nay sẽ không phát sinh ra chuyện này.
Khiếu Thiên hối hận đáp:
- Chúng ta cũng chưa từng nghĩ đến sẽ như vậy.
Hứa Khiết vừa nóng nảy vừa đau lòng, đối với cái chết của Thiên Lân cảm thấy rất đau đớn, cất tiếng trách hỏi:
- Thế Thiên Lân hiện nay ở đâu? Các vị dự tính an bài hậu sự hắn như thế nào, báo cho Lục Vân như thế nào?
Khiếu Thiên bật cười khổ sở, thu lại tinh thần, khẽ than:
- Ta lần này quay về, ngoại trừ truyền tin còn có một chuyện phải thương nghị với cô.
Hứa Khiết hỏi tới:
- Chuyện thế nào?
Khiếu Thiên đáp:
- Thiên Lân trước mắt tuy chết, nhưng có người tiên đoán, Thiên Lân còn có tia hy vọng sống sót. Mấy người Dao Quang đang thủ giữ thi thể của Thiên Lân, đợi chờ kỳ tích phát sinh. Quá trình này cần có ba ngày. Nếu như đến lúc đó kỳ tích xuất hiện, tự nhiên không thể nào tốt hơn nữa. Một khi không có kỳ tích xuất hiện, chúng ta chỉ có thể tìm được Hải Nữ, bảo nó mời Lục Vân ra mặt, xem có biện pháp nào cứu sống Thiên Lân hay không.
- Trong lời cốc chủ có ý gì, sao không nói rõ ra đi?
Triệu Ngọc Thanh khổ sở nói:
- Làm rõ ra chỉ khiến người ta loạn thêm, không nói còn khá hơn một chút. Bây giờ cũng không còn sớm, hay là Khiếu Thiên hãy quay về trung thổ, xin thay ta thăm hỏi các vị đồng đạo của Dịch viên và Trừ Ma liên minh, cảm tạ bọn họ đã ra sức ủng hộ.
Khiếu Thiên gật đầu đáp:
- Cốc chủ khách khí quá, ta đi đây để nhanh chóng quay về.
Triệu Ngọc Thanh gật nhẹ, phất tay chào từ biệt đưa tiễn Khiếu Thiên rời đi.
Ánh trắng bạc lóe lên, Khiếu Thiên phá không mà đi, giây lát sau đã xuất hiện ở trong Dịch viên. Nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, Khiếu Thiên trong lòng có một sự khó chịu không nói ra được, tâm tình phức tạp vô cùng. Khi lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Lân, Khiếu Thiên đã thấy ngay hắn và Lục Vân có quan hệ, còn nghĩ một ngày nào đó sẽ đem tin tốt lành này nói cho mọi người. Hiện nay, chỉ sau mấy ngày, Khiếu Thiên đã quay về nơi này, lại mang theo tin tức như sét đánh ngang tai, chuyện như vậy sao lại không khiến cho ông ta cảm thấy đau lòng.
Thở dài một tiếng, Khiếu Thiên cất bước trầm trọng đi thẳng đến Dịch Thiên các, không bao lâu đã đến trong vườn hoa. Lúc này, đệ tử Dịch viên Mã Ngọ vừa hay đi qua, khi thấy Khiếu Thiên lập tức tiến lên thi lễ nói:
- Tiền bối, người sao lại quay về rồi?
Khiếu Thiên vẻ mặt tiều tụy, cất tiếng hỏi:
- Mã Ngọ, sư phụ con ở đâu rồi?
Mã Ngọ đáp:
- Sư phụ mấy ngày trước đã rời đi, trước mắt mọi việc đều do sư mẫu chủ trì.
Khiếu Thiên vẻ mặt khổ sở khẽ than:
- Đi báo cho sư mẫu của con, nói là ta có chuyện muốn tìm bà ấy.
Mã Ngọ thấy Khiếu Thiên vẻ mặt đau khổ, trong lòng có phần hiếu kỳ nhưng lại không dám hỏi nhiều, vâng một tiếng liền vội vàng rời đi. Khiếu Thiên tiếp tục tiến lên, không bao lâu đã đến Dịch Thiên các, ánh mắt chăm chú nhìn vào dấu ấn năm vòng trên tấm biển. Giây lát sau, tiếng bước chân lạch xạch truyền vào tai của Khiếu Thiên, ông xoay người nhìn lại chỉ thấy Hứa Khiết ăn mặc đoan trang xinh đẹp, đang liên tục bước đến, chớp mắt đã gần tới ông. Mã Ngọ vội vàng theo sát sau lưng, vẻ mặt cung kính.
Mỉm cười gật đầu, Hứa Khiết nhìn Khiếu Thiên, cất tiếng hỏi:
- Lần này huynh quay về, có phải có tin tức nào quan trọng không?
Khiếu Thiên liếc Mã Ngọ rồi khẽ than:
- Con hãy lui xuống trước, ta có chuyện muốn nói riêng với sư mẫu của con.
Mã Ngọ không dám nói nhiều, lập tức xoay mình rời đi. Hứa Khiết chăm chú nhìn Khiếu Thiên, thấy vẻ mặt ông ấy đau thương, trong lòng lập tức nổi lên một sự bất an, liền vừa mời ông vào trong Dịch Thiên các, vừa hỏi tới:
- Có phải Y Tuyết gặp chuyện rồi không?
Khiếu Thiên lắc đầu, vẻ mặt đau thương, ánh mắt lại toát ra sự hối hận và tự trách vô cùng. Hứa Khiết không hiểu, hỏi lại:
- Sao vậy? Huynh trước giờ vẫn luôn tươi tỉnh, đối với mọi chuyện đều nhìn thấu triệt, sao lần này …
Khiếu Thiên mắt tuôn lệ rơi, run giọng nói:
- Thiên Lân có chuyện rồi.
Hứa Khiết sửng người, nghi hoặc nói:
- Thiên Lân? Có phải là thiếu niên kỳ tài theo lời của Thanh Tuyết không? Hắn thế nào rồi?
Khiếu Thiên đau lòng vô cùng, khó khăn lắm mới nói:
- Hắn chết rồi, đúng ngày hôm nay.
Hứa Khiết tiếc rẻ nói:
- Nghe Thanh Tuyết nói, Thiên Lân là kỳ tài hiếm thấy, điều này thật đáng tiếc. Nhưng vì sao huynh lại để ý quá như vậy? Bởi vì hắn có thiên phú hơn người sao?
Khiếu Thiên thân thể run rẩy không ngừng, khó khăn nói:
- Nếu cô biết được thân phận của Thiên Lân, chắc chắn sẽ hiểu được sự hối hận và tâm tình trong lòng của ta lúc này.
Hứa Khiết nghi hoặc nói:
- Thân phận? Thân phận nào?
Khiếu Thiên nhìn Hứa Khiết, trong mắt có ẩn ý mà Hứa Khiết không cách nào có thể hiểu rõ được, giọng đau buồn nói:
- Nếu như ba ngày trước, đối với cô mà nói, sẽ có một tin tức tốt lành vô cùng. Nhưng hiện nay, lại trở thành một sự ăn năn hối hận mà cả đời chúng ta không sao xua tan được.
Hứa Khiết vẻ mặt kinh hãi, hỏi tới:
- Có chuyện quái lại như vậy sao? Thật ra thân phận Thiên Lân là thế nào?
Khiếu Thiên đau khổ rất nhiều, lòng như xát muối nói:
- Thiên Lân rất giống một người, chúng ta vừa thấy được hắn, liền cơ hồ đã nhận ra thân phận của hắn, trong lòng cao hứng vô cùng. Hiện nay, cao hứng đó lại hóa thành đau lòng, lại khiến người ta khó mà có thể chịu nỗi.
Hứa Khiết nóng nảy nói:
- Thật ra thân phận hắn thế nào, sao có thể khiến các vị đau lòng như vậy?
Khiếu Thiên ngửa mặt cười đau khổ, lệ tràn cả mặt, thất thanh khóc rống lên:
- Thiên Lân chính là con trai của Lục Vân …
- Cái gì! Thiên Lân là con trai của Lục Vân. Điều này sao có thể được? Không, ta không tin.
Lắc lư lùi lại, Hứa Khiết vẻ mặt lập tức tái nhợt hẳn đi, thân thể run rẩy không nguôi. Rõ ràng câu nói của Khiếu Thiên đã khiến bà ta phải chịu những chuyện quá khó để chịu đựng. Khiếu Thiên đau lòng muốn chết, nỗi khổ áp chế trong lòng cũng không nhịn được nữa, cười như điên dại nói:
- Nếu không phải như vậy, chúng ta há mà để ý đến sao?
Hứa Khiết lảo đảo muốn ngã, lắc đầu nói:
- Không, không thể nào, Thiên Lân không thể nào là con trai của Lục Vân, điều này tuyệt đối không có khả năng.
Khiếu Thiên khẳng định:
- Thiên Lân tuyệt đối chính là con của Lục Vân, đây là chuyện không thể sai được. Những người chúng ta đã gặp qua Lục Vân, bao gồm cả Cửu Âm Thánh Mẫu đều vừa nhìn đã nhận ra Thiên Lân lớn lên giống Lục Vân như khuôn đúc, cơ hồ không thấy được chút khác biệt nào.
Hứa Khiết đau lòng nói:
- Thế mẹ của Thiên Lân là ai, vì sao chúng ta cũng không biết được chuyện này?
Khiếu Thiên đáp:
- Mẹ của Thiên Lân tên là Điệp Mộng, chắc là một cái tên giả, thân phận thực sự chúng ta mãi vẫn không sao đoán ra được, bà ấy một mình nuôi dưỡng Thiên Lân thành người. Còn đối với Thiên Lân, chúng ta suy đoán Lục Vân cũng không biết chuyện này, bởi vì chuyện này vô cùng bí ẩn.
Hứa Khiết thất thanh nói:
- Nếu như các vị đã nhận ra được thân phận của Thiên Lân, sao lại không bảo vệ hắn cho tốt, ngược lại để hắn chết ở nơi đó. Chuyện này làm sao chúng ta có thể gặp mặt Lục Vân được.
Khiếu Thiên vẻ mặt đau thương vô cùng, tự trách:
- Thiên Lân năm nay mười chín tuổi, tu vi đã đến mức hậu kỳ của Quy Tiên, so với Lục Vân năm xưa còn mạnh hơn mấy phần. Hắn lại thông minh tuyệt đỉnh, làm việc rất cẩn thận tỉ mỉ. Chúng ta ai cũng vô cùng thích hắn, ai cũng không muốn hắn gặp chút thương tổn nào, đáng tiếc quỷ thần xui khiến thế nào, sớm nay hắn gặp phải cao thủ của Cửu Hư, cuối cùng …
Hứa Khiết đau lòng nói:
- Sao các vị không sớm mang tin tức này truyền về? Nếu như ba ngày trước các vị truyền tin này về, tin chắc Vân Phong và Ngọc Loan sẽ tự đến Băng Nguyên mang Thiên Lân quay về, hôm nay sẽ không phát sinh ra chuyện này.
Khiếu Thiên hối hận đáp:
- Chúng ta cũng chưa từng nghĩ đến sẽ như vậy.
Hứa Khiết vừa nóng nảy vừa đau lòng, đối với cái chết của Thiên Lân cảm thấy rất đau đớn, cất tiếng trách hỏi:
- Thế Thiên Lân hiện nay ở đâu? Các vị dự tính an bài hậu sự hắn như thế nào, báo cho Lục Vân như thế nào?
Khiếu Thiên bật cười khổ sở, thu lại tinh thần, khẽ than:
- Ta lần này quay về, ngoại trừ truyền tin còn có một chuyện phải thương nghị với cô.
Hứa Khiết hỏi tới:
- Chuyện thế nào?
Khiếu Thiên đáp:
- Thiên Lân trước mắt tuy chết, nhưng có người tiên đoán, Thiên Lân còn có tia hy vọng sống sót. Mấy người Dao Quang đang thủ giữ thi thể của Thiên Lân, đợi chờ kỳ tích phát sinh. Quá trình này cần có ba ngày. Nếu như đến lúc đó kỳ tích xuất hiện, tự nhiên không thể nào tốt hơn nữa. Một khi không có kỳ tích xuất hiện, chúng ta chỉ có thể tìm được Hải Nữ, bảo nó mời Lục Vân ra mặt, xem có biện pháp nào cứu sống Thiên Lân hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.