Chương 518
Tâm Mộng Vô Ngân
25/07/2014
Hứa Khiết nghe vậy vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, hỏi tới:
- Huynh nói Thiên Lân còn hy vọng sống sót?
Khiếu Thiên khổ sở đáp:
- Ta cũng không dám khẳng định, nhưng đúng là có cao thủ dự báo, Thiên Lân còn có khả năng sống lại. Trước mắt chúng ta phải chuẩn bị mọi thứ cho thật tốt, quyết không thể bỏ qua bất kỳ hy vọng và cơ hội nào.
Hứa Khiết gật đầu nói:
- Huynh nói rất đúng, chúng ta phải nghĩ cách cứu sống Thiên Lân.
Khiếu Thiên lại nói:
- Ta chút nữa sẽ chạy đến Trừ Ma liên minh báo cho bọn họ tin này, để bọn họ phái người đi tìm Hải Nữ, chúng ta hai mặt cùng khởi hành.
Hứa Khiết trầm tư một lúc rồi khẽ thở dài nói:
- Hy vọng Thiên Lân cát nhân thiên tướng, có thể gặp hung hóa cát. Y Tuyết tình hình thế nào?
Khiếu Thiên đáp:
- Y Tuyết chuyến này gặp được kỳ ngộ, hiện nay tu vi đã tăng hẳn. Nhưng …
Hứa Khiết lo lắng nói:
- Nhưng thế nào?
Khiếu Thiên khẽ than:
- Từ khi gặp được Thiên Lân, Y Tuyết đã thích Thiên Lân rồi. Lần này Thiên Lân gặp chuyện, Y Tuyết khóc lóc vô cùng đau lòng. Hơn nữa, Trần Phong, Thiên Ảnh Trương, Đàm Thanh Ngưu cũng đều đã chết trận ở Băng Nguyên.
Hứa Khiết thân thể run rẩy, khổ sở nói:
- Kiếp nạn định sẵn, luôn sẽ có một số người phải ra đi. Còn đối với Y Tuyết, giữa nó và Thiên Lân là duyên hay nghiệt thì phải trông vào vận mạng của nó mà thôi.
Khiếu Thiên đáp:
- Chuyện tình cảm là thương tổn tinh thần nhất, bên cạnh Thiên Lân nữ nhân thành đoàn, nếu như lần này hắn có thể không chết đi, sau này sợ là thê thiếp cũng nhiều, so với Lục Vân chỉ có hơn chứ không kém.
Hứa Khiết nghe vậy khẽ thở dài, chuyển sang chuyện khác:
- Chuyện không thể chần chừ, hay là huynh hãy sớm đến Trừ Ma liên minh, sau đó còn quay về hỗ trợ mấy người Dao Quang.
Khiếu Thiên gật nhẹ, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.
Giây lát sau, Khiếu Thiên lại xuất hiện trong đại điện của Trừ Ma liên minh, vừa hay Trần Ngọc Loan, Tư Đồ Thần Phong, Văn Bất Danh, Quy Vô đạo trưởng đều có mặt. Thấy Khiếu Thiên xuất hiện, Tư Đồ Thần Phong kinh ngạc vui mừng nói:
- Huynh sao lại trở về rồi, có phải có tin tức gì không?
Trần Ngọc Loan nhìn Khiếu Thiên, cau mày lên tiếng:
- Vẻ mặt huynh rất đau khổ, lẽ nào có phát sinh bất ngờ rồi?
Khiếu Thiên khổ sở đáp:
- Lần này quay về có hai chuyện phải nói cho các vị biết. Thứ nhất, Trần Phong, Thiên Ảnh Trương, Đàm Thanh Ngưu đã chết trận ở Băng Nguyên…
- Cái gì? Thanh Ngưu hắn … hắn .. chết rồi?
Đứng phắt dậy, Quy Vô đạo trưởng khi thu được tin tức đồ đệ đã chết rồi, lập tức trở nên kích động vô cùng. Văn Bất Danh an ủi:
- Lão đạo, nghĩ thoáng một chút, ai mà không chết? Chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Trần Ngọc Loan vẻ mặt nặng nề, hỏi tiếp:
- Chuyện thứ hai là thế nào?
Khiếu Thiên vẻ mặt kỳ dị, ánh mắt phức tạp nhìn bốn người, khẽ nói:
- Thiên Lân đã chết rồi.
Tư Đồ Thần Phong kinh ngạc hỏi lại:
- Thiên Lân chết rồi? Hắn chết thế nào?
Trần Ngọc Loan hơi cau mày, nghi hoặc nói:
- Huynh đau lòng vì Thiên Lân?
Khiếu Thiên khẽ gật đầu, than thở:
- Các vị cũng sẽ đau lòng vì hắn.
Văn Bất Danh kinh ngạc nói:
- Chưa từng gặp mặt, dường như chưa thể nói đến đau lòng gì được.
Khiếu Thiên bật cười khổ, trầm buồn nói:
- Thiên Lân rất giống một người, một người mà các vị đều vô cùng quen thuộc.
Văn Bất Danh hỏi lại:
- Ai?
Khiếu Thiên đáp:
- Người mà hai mươi năm trước uy chấn thiên hạ, dương danh bốn bể.
Trần Ngọc Loan nghe vậy thất kinh, run giọng hỏi:
- Huynh nói Thiên Lân lớn lên giống Lục Vân?
Khiếu Thiên bật cười đau thương, bi thống nói:
- Ta và Dao Quang, Đồ Thiên nhất trí cho rằng Thiên Lân chính là con trai của Lục Vân!
- Cái gì! Làm sao có khả năng này?
Trong tiếng la thất thanh, bốn người trong đại điện đồng thời đứng hẳn dậy, rõ ràng thân phận của Thiên Lân khiến bọn họ phải thất kinh hồn vía.
Khiếu Thiên không kể đến vẻ mặt của bọn họ, tiếp tục nói:
- Sáng sớm hôm nay, Thiên Lân gặp phải Cửu Hư thánh sứ Trương Phàm, hai bên sau khi kịch chiến, Thiên Lân trọng thương mà chết.
Trần Ngọc Loan loạng choạng ngồi xuống, há miệng phun máu tươi, đau lòng vô cùng nói:
- Các vị thật khiến cho người ta phải tức chết đi được.
Văn Bất Danh mắng:
- Các vị đều là người chết sao? Nếu biết thân phận của Thiên Lân rồi vì sao không bảo hộ cho tốt, đưa hắn quay về trung thổ.
Khiếu Thiên hối hận nói:
- Chúng ta cũng không muốn như vậy, nhưng ý trời trêu ngươi.
Quy Vô đạo trưởng hỏi tiếp:
- Hiện nay Thiên Lân ở nơi nào, chuyện hậu sự làm sao?
Khiếu Thiên liếc bốn người đang đau khổ và phẫn hận vô cùng, khẽ nói:
- Thiên Lân còn ở Băng Nguyên, mấy người Dao Quang đang bảo vệ cho hắn. Có cao thủ tiên đoán, Thiên Lân còn một tia hy vọng sống sót, vì thế chúng ta còn phải nỗ lực hết sức, muốn xoay chuyển càn khôn.
Trần Ngọc Loan nghe vậy mừng hẳn, hỏi liền:
- Thật không?
Khiếu Thiên gật khẽ, nhẹ giọng nói:
- Lần này ta quay về, thứ nhất chính là nói cho các vị biết chuyện này, hy vọng các vị có tâm lý chuẩn bị, vạn nhất Thiên Lân có chuyện gì bất hạnh xảy ra, mọi người cũng sẵn sàng… Thứ đến, sau khi chúng ta thương nghị rồi, hy vọng các vị phái người đi tìm Hải Nữ, bảo cô ấy mời Lục Vân ra mặt, xem thử Lục Vân có thể cứu sống được Thiên Lân hay không.
Tư Đồ Thần Phong đáp:
- Chuyện tìm kiếm Hải Nữ để bên chúng ta làm, về phía Thiên Lân, các vị có cần hỗ trợ gì không?
Khiếu Thiên đáp:
- Theo tình hình trước mắt mà phân tích, nếu chúng ta có thể bảo vệ được Thiên Lân ba ngày ba đêm, không để bất kỳ người nào quấy nhiễu hắn, Thiên Lân liền có khả năng tái sinh. Đây là chuyện chúng ta kỳ vọng lớn nhất. Nếu như chuyện hoàn toàn không thuận lợi như vậy, bước thứ hai chúng ta chỉ có trông mong vào Lục Vân xem thử có khả năng cứu sống Thiên Lân hay không. Hiện nay, tình thế Băng Nguyên xấu hơn rất nhiều so với những điều chúng ta dự tính lúc trước, các vị tốt nhất phải chuẩn bị sẵn tâm lý.
Trần Ngọc Loan nói:
- Chuyện này chúng ta sẽ suy xét, điều quan trọng nhất trước mắt chính là phải nghĩ cách cứu sống Thiên Lân. Theo phân tích của huynh, Thiên Lân còn có mấy phần cơ hội sống lại?
Khiếu Thiên chần chừ giây lát rồi trả lời:
- Có hai người tiên báo việc Thiên Lân còn tia hy vọng, một là Vân Nghê thánh nữ của chín tộc mười tám bộ lạc Biên Hoang hơn hai ngàn năm trước, cũng chính là thần nữ ở trong bức tượng băng ở Thiên Nữ phong. Ngoài ra còn có một người tên Tầm Duyên, trước giờ vẫn ký gửi trên mình Thiên Lân, dường như biết rất nhiều bí ẩn của Thiên Lân, đã từng nhắn lại với Tân Nguyệt rằng chúng ta nhất định phải thủ giữ Thiên Lân cho tốt.
Quy Vô đạo trưởng trầm ngâm lên tiếng:
- Theo những gì huynh nói, hai người này nếu nói thật, Thiên Lân còn có một tia hy vọng sống sót. Nếu như nói không thật, các vị sẽ phí mất thời gian ba ngày.
Văn Bất Danh bàn luận:
- Loại chuyện như vậy thà tin là có, không thể tin không có. Cho dù thế nào cũng phải đánh cuộc một keo với vận may.
Khiếu Thiên đáp:
- Chúng ta cũng suy xét như vậy, vì thế dự tính dùng toàn lực để ứng phó, nhất định phải … ồ … Đây là …
Còn đang nói, một luồng khí tức kỳ dị phá không xông đến truyền khắp cả trời đất.
Lúc này, Không Linh điểu trên vai của Trần Ngọc Loan đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ, điều này khiến cho cả năm người có mặt ở đó lập tức chấn động tinh thần, cảm giác thấy như đại sự không ổn. Phân tích biết được, Khiếu Thiên đột nhiên biến hẳn sắc mặt, vọt miệng nói:
- Khí tức này đến từ phía Bắc, chắc chắn Băng Nguyên phát sinh đại sự, ta phải lập tức quay về.
Trần Ngọc Loan dặn dò:
- Nhớ phải cẩn thận, nhất định phải thủ giữ Thiên Lân.
Khiếu Thiên đáp:
- Yên tâm, lần này có phải quyết liều cái mạng già này thì chúng ta cũng tuyệt đối không dám có bất kỳ sơ hở hay khinh thường nào.
Dứt lời, Khiếu Thiên trên người lóe lên ánh bạc trắng, chớp mắt đã biến mất không thấy tung tích.
Trong đại điện, Trần Ngọc Loan vẻ mặt nặng nề, phân công:
- Lập tức phái người liên hệ Bắc Phong, Dương Thiên, Phật Thánh Đạo Tiên và Hoàng Thiên, thông báo cho Đông hải Thủy Tinh cung và Nam hải Lưu Ly cung, chuẩn bị cho tốt tùy lúc phải nghênh chiến.
Tư Đồ Thần Phong nói:
- Còn chuyện liên quan đến Hải Nữ?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Mọi người phụ trách liên hệ mấy người Bắc Phong, ta tự mình đi Hải vực tìm kiếm Hải Nữ.
Tư Đồ Thần Phong không bàn gì thêm, liếc Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng khẽ than:
- Chuyện liên quan đến thân phận của Thiên Lân, tạm thời không nên tiết lộ ra ngoài, cũng không nên cho những người ở Băng Nguyên biết được.
Quy Vô đạo trưởng đáp:
- Chuyện này ta hiểu rõ, các vị không cần quan tâm.
Văn Bất Danh hỏi:
- Minh chủ, minh chủ dự tính khi nào thì đi?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Ta chút nữa sẽ đi, các vị dàn xếp chuyện liên minh cho tốt, để Quy Vô đạo trưởng phụ trách trấn giữ, hai người các vị phụ trách liên hệ với những cố nhân kia.
Tư Đồ Thần Phong nói:
- Phương diện này nàng không cần lo lắng, nhớ trên đường phải cẩn thận.
Trần Ngọc Loan gật khẽ, đứng lên đi liền.
- Huynh nói Thiên Lân còn hy vọng sống sót?
Khiếu Thiên khổ sở đáp:
- Ta cũng không dám khẳng định, nhưng đúng là có cao thủ dự báo, Thiên Lân còn có khả năng sống lại. Trước mắt chúng ta phải chuẩn bị mọi thứ cho thật tốt, quyết không thể bỏ qua bất kỳ hy vọng và cơ hội nào.
Hứa Khiết gật đầu nói:
- Huynh nói rất đúng, chúng ta phải nghĩ cách cứu sống Thiên Lân.
Khiếu Thiên lại nói:
- Ta chút nữa sẽ chạy đến Trừ Ma liên minh báo cho bọn họ tin này, để bọn họ phái người đi tìm Hải Nữ, chúng ta hai mặt cùng khởi hành.
Hứa Khiết trầm tư một lúc rồi khẽ thở dài nói:
- Hy vọng Thiên Lân cát nhân thiên tướng, có thể gặp hung hóa cát. Y Tuyết tình hình thế nào?
Khiếu Thiên đáp:
- Y Tuyết chuyến này gặp được kỳ ngộ, hiện nay tu vi đã tăng hẳn. Nhưng …
Hứa Khiết lo lắng nói:
- Nhưng thế nào?
Khiếu Thiên khẽ than:
- Từ khi gặp được Thiên Lân, Y Tuyết đã thích Thiên Lân rồi. Lần này Thiên Lân gặp chuyện, Y Tuyết khóc lóc vô cùng đau lòng. Hơn nữa, Trần Phong, Thiên Ảnh Trương, Đàm Thanh Ngưu cũng đều đã chết trận ở Băng Nguyên.
Hứa Khiết thân thể run rẩy, khổ sở nói:
- Kiếp nạn định sẵn, luôn sẽ có một số người phải ra đi. Còn đối với Y Tuyết, giữa nó và Thiên Lân là duyên hay nghiệt thì phải trông vào vận mạng của nó mà thôi.
Khiếu Thiên đáp:
- Chuyện tình cảm là thương tổn tinh thần nhất, bên cạnh Thiên Lân nữ nhân thành đoàn, nếu như lần này hắn có thể không chết đi, sau này sợ là thê thiếp cũng nhiều, so với Lục Vân chỉ có hơn chứ không kém.
Hứa Khiết nghe vậy khẽ thở dài, chuyển sang chuyện khác:
- Chuyện không thể chần chừ, hay là huynh hãy sớm đến Trừ Ma liên minh, sau đó còn quay về hỗ trợ mấy người Dao Quang.
Khiếu Thiên gật nhẹ, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.
Giây lát sau, Khiếu Thiên lại xuất hiện trong đại điện của Trừ Ma liên minh, vừa hay Trần Ngọc Loan, Tư Đồ Thần Phong, Văn Bất Danh, Quy Vô đạo trưởng đều có mặt. Thấy Khiếu Thiên xuất hiện, Tư Đồ Thần Phong kinh ngạc vui mừng nói:
- Huynh sao lại trở về rồi, có phải có tin tức gì không?
Trần Ngọc Loan nhìn Khiếu Thiên, cau mày lên tiếng:
- Vẻ mặt huynh rất đau khổ, lẽ nào có phát sinh bất ngờ rồi?
Khiếu Thiên khổ sở đáp:
- Lần này quay về có hai chuyện phải nói cho các vị biết. Thứ nhất, Trần Phong, Thiên Ảnh Trương, Đàm Thanh Ngưu đã chết trận ở Băng Nguyên…
- Cái gì? Thanh Ngưu hắn … hắn .. chết rồi?
Đứng phắt dậy, Quy Vô đạo trưởng khi thu được tin tức đồ đệ đã chết rồi, lập tức trở nên kích động vô cùng. Văn Bất Danh an ủi:
- Lão đạo, nghĩ thoáng một chút, ai mà không chết? Chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Trần Ngọc Loan vẻ mặt nặng nề, hỏi tiếp:
- Chuyện thứ hai là thế nào?
Khiếu Thiên vẻ mặt kỳ dị, ánh mắt phức tạp nhìn bốn người, khẽ nói:
- Thiên Lân đã chết rồi.
Tư Đồ Thần Phong kinh ngạc hỏi lại:
- Thiên Lân chết rồi? Hắn chết thế nào?
Trần Ngọc Loan hơi cau mày, nghi hoặc nói:
- Huynh đau lòng vì Thiên Lân?
Khiếu Thiên khẽ gật đầu, than thở:
- Các vị cũng sẽ đau lòng vì hắn.
Văn Bất Danh kinh ngạc nói:
- Chưa từng gặp mặt, dường như chưa thể nói đến đau lòng gì được.
Khiếu Thiên bật cười khổ, trầm buồn nói:
- Thiên Lân rất giống một người, một người mà các vị đều vô cùng quen thuộc.
Văn Bất Danh hỏi lại:
- Ai?
Khiếu Thiên đáp:
- Người mà hai mươi năm trước uy chấn thiên hạ, dương danh bốn bể.
Trần Ngọc Loan nghe vậy thất kinh, run giọng hỏi:
- Huynh nói Thiên Lân lớn lên giống Lục Vân?
Khiếu Thiên bật cười đau thương, bi thống nói:
- Ta và Dao Quang, Đồ Thiên nhất trí cho rằng Thiên Lân chính là con trai của Lục Vân!
- Cái gì! Làm sao có khả năng này?
Trong tiếng la thất thanh, bốn người trong đại điện đồng thời đứng hẳn dậy, rõ ràng thân phận của Thiên Lân khiến bọn họ phải thất kinh hồn vía.
Khiếu Thiên không kể đến vẻ mặt của bọn họ, tiếp tục nói:
- Sáng sớm hôm nay, Thiên Lân gặp phải Cửu Hư thánh sứ Trương Phàm, hai bên sau khi kịch chiến, Thiên Lân trọng thương mà chết.
Trần Ngọc Loan loạng choạng ngồi xuống, há miệng phun máu tươi, đau lòng vô cùng nói:
- Các vị thật khiến cho người ta phải tức chết đi được.
Văn Bất Danh mắng:
- Các vị đều là người chết sao? Nếu biết thân phận của Thiên Lân rồi vì sao không bảo hộ cho tốt, đưa hắn quay về trung thổ.
Khiếu Thiên hối hận nói:
- Chúng ta cũng không muốn như vậy, nhưng ý trời trêu ngươi.
Quy Vô đạo trưởng hỏi tiếp:
- Hiện nay Thiên Lân ở nơi nào, chuyện hậu sự làm sao?
Khiếu Thiên liếc bốn người đang đau khổ và phẫn hận vô cùng, khẽ nói:
- Thiên Lân còn ở Băng Nguyên, mấy người Dao Quang đang bảo vệ cho hắn. Có cao thủ tiên đoán, Thiên Lân còn một tia hy vọng sống sót, vì thế chúng ta còn phải nỗ lực hết sức, muốn xoay chuyển càn khôn.
Trần Ngọc Loan nghe vậy mừng hẳn, hỏi liền:
- Thật không?
Khiếu Thiên gật khẽ, nhẹ giọng nói:
- Lần này ta quay về, thứ nhất chính là nói cho các vị biết chuyện này, hy vọng các vị có tâm lý chuẩn bị, vạn nhất Thiên Lân có chuyện gì bất hạnh xảy ra, mọi người cũng sẵn sàng… Thứ đến, sau khi chúng ta thương nghị rồi, hy vọng các vị phái người đi tìm Hải Nữ, bảo cô ấy mời Lục Vân ra mặt, xem thử Lục Vân có thể cứu sống được Thiên Lân hay không.
Tư Đồ Thần Phong đáp:
- Chuyện tìm kiếm Hải Nữ để bên chúng ta làm, về phía Thiên Lân, các vị có cần hỗ trợ gì không?
Khiếu Thiên đáp:
- Theo tình hình trước mắt mà phân tích, nếu chúng ta có thể bảo vệ được Thiên Lân ba ngày ba đêm, không để bất kỳ người nào quấy nhiễu hắn, Thiên Lân liền có khả năng tái sinh. Đây là chuyện chúng ta kỳ vọng lớn nhất. Nếu như chuyện hoàn toàn không thuận lợi như vậy, bước thứ hai chúng ta chỉ có trông mong vào Lục Vân xem thử có khả năng cứu sống Thiên Lân hay không. Hiện nay, tình thế Băng Nguyên xấu hơn rất nhiều so với những điều chúng ta dự tính lúc trước, các vị tốt nhất phải chuẩn bị sẵn tâm lý.
Trần Ngọc Loan nói:
- Chuyện này chúng ta sẽ suy xét, điều quan trọng nhất trước mắt chính là phải nghĩ cách cứu sống Thiên Lân. Theo phân tích của huynh, Thiên Lân còn có mấy phần cơ hội sống lại?
Khiếu Thiên chần chừ giây lát rồi trả lời:
- Có hai người tiên báo việc Thiên Lân còn tia hy vọng, một là Vân Nghê thánh nữ của chín tộc mười tám bộ lạc Biên Hoang hơn hai ngàn năm trước, cũng chính là thần nữ ở trong bức tượng băng ở Thiên Nữ phong. Ngoài ra còn có một người tên Tầm Duyên, trước giờ vẫn ký gửi trên mình Thiên Lân, dường như biết rất nhiều bí ẩn của Thiên Lân, đã từng nhắn lại với Tân Nguyệt rằng chúng ta nhất định phải thủ giữ Thiên Lân cho tốt.
Quy Vô đạo trưởng trầm ngâm lên tiếng:
- Theo những gì huynh nói, hai người này nếu nói thật, Thiên Lân còn có một tia hy vọng sống sót. Nếu như nói không thật, các vị sẽ phí mất thời gian ba ngày.
Văn Bất Danh bàn luận:
- Loại chuyện như vậy thà tin là có, không thể tin không có. Cho dù thế nào cũng phải đánh cuộc một keo với vận may.
Khiếu Thiên đáp:
- Chúng ta cũng suy xét như vậy, vì thế dự tính dùng toàn lực để ứng phó, nhất định phải … ồ … Đây là …
Còn đang nói, một luồng khí tức kỳ dị phá không xông đến truyền khắp cả trời đất.
Lúc này, Không Linh điểu trên vai của Trần Ngọc Loan đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ, điều này khiến cho cả năm người có mặt ở đó lập tức chấn động tinh thần, cảm giác thấy như đại sự không ổn. Phân tích biết được, Khiếu Thiên đột nhiên biến hẳn sắc mặt, vọt miệng nói:
- Khí tức này đến từ phía Bắc, chắc chắn Băng Nguyên phát sinh đại sự, ta phải lập tức quay về.
Trần Ngọc Loan dặn dò:
- Nhớ phải cẩn thận, nhất định phải thủ giữ Thiên Lân.
Khiếu Thiên đáp:
- Yên tâm, lần này có phải quyết liều cái mạng già này thì chúng ta cũng tuyệt đối không dám có bất kỳ sơ hở hay khinh thường nào.
Dứt lời, Khiếu Thiên trên người lóe lên ánh bạc trắng, chớp mắt đã biến mất không thấy tung tích.
Trong đại điện, Trần Ngọc Loan vẻ mặt nặng nề, phân công:
- Lập tức phái người liên hệ Bắc Phong, Dương Thiên, Phật Thánh Đạo Tiên và Hoàng Thiên, thông báo cho Đông hải Thủy Tinh cung và Nam hải Lưu Ly cung, chuẩn bị cho tốt tùy lúc phải nghênh chiến.
Tư Đồ Thần Phong nói:
- Còn chuyện liên quan đến Hải Nữ?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Mọi người phụ trách liên hệ mấy người Bắc Phong, ta tự mình đi Hải vực tìm kiếm Hải Nữ.
Tư Đồ Thần Phong không bàn gì thêm, liếc Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng khẽ than:
- Chuyện liên quan đến thân phận của Thiên Lân, tạm thời không nên tiết lộ ra ngoài, cũng không nên cho những người ở Băng Nguyên biết được.
Quy Vô đạo trưởng đáp:
- Chuyện này ta hiểu rõ, các vị không cần quan tâm.
Văn Bất Danh hỏi:
- Minh chủ, minh chủ dự tính khi nào thì đi?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Ta chút nữa sẽ đi, các vị dàn xếp chuyện liên minh cho tốt, để Quy Vô đạo trưởng phụ trách trấn giữ, hai người các vị phụ trách liên hệ với những cố nhân kia.
Tư Đồ Thần Phong nói:
- Phương diện này nàng không cần lo lắng, nhớ trên đường phải cẩn thận.
Trần Ngọc Loan gật khẽ, đứng lên đi liền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.