Chương 382: Suy bại chi thủy (Bắt đầu suy bại) – phần 2
Tâm Mộng Vô Ngân
25/07/2014
Dừng lại giữa không trung, Lâm Y Tuyết nhìn tượng đá Phật Di Lặc, kinh ngạc la lên:
- Ngươi là Tiếu Di Lặc ? Không ngờ Khiếu Thiên thúc thúc nói thật, điều này quả thật rất thú vị.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, tượng đá Phật Di Lặc khuôn mặt xuất hiện nụ cười khổ, có phần uất ức nói:
- Tiểu cô nương, ta tìm một nơi ẩn thân không hề dễ dàng, không ngờ lại bị ngươi tìm được.
Lâm Y Tuyết đảo tròn mắt, cười hỏi:
- Thế thì ta có được thưởng gì không ?
Tượng đá Phật Di Lặc sửng sốt, sau đó nói :
- Ngươi muốn thế nào ?
Lâm Y Tuyết cười duyên đáp :
- Chưa có nghĩ qua, ngươi dự tính cho ta thế nào?
Tượng đá Phật Di Lặc trầm ngâm, giây lát sau ngửng đầu nhìn Lâm Y Tuyết khẽ nói :
- Ngươi đưa tay phải ra đi.
Lâm Y Tuyết vô cùng hiếu kỳ, lập tức đưa phải ra, ánh mắt chăm chú nhìn tượng đá Phật Di Lặc, muốn biết nó làm cái gì. Hai tay chắp lại chữ thập, tượng đá Phật Di Lặc miệng khẽ ngâm một tiếng A Di Đà Phật, sau đó hai tay mở ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một điểm ánh sáng vàng kim đang từ từ bay ra rơi xuống tay của Lâm Y Tuyết.
Lúc này, toàn thân Lâm Y Tuyết ánh sáng rực rỡ, điểm sáng vàng kim trong lòng bàn tay phải biến thành một hình Phật ấn, chầm chậm tan vào trong lòng bàn tay của Lâm Y Tuyết, nhanh chóng tan biến.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Y Tuyết hiếu kỳ nói :
- Tiếu Di Lặc, đây là cái gì vậy ?
Tượng đá Phật Di Lặc điềm nhiên nói:
- Đây chính là Kim Cương Hàng Ma ấn, xem như là chút lễ vật tặng ngươi để phòng thân. Sau này chỉ cần có tà linh đến gần, Hàng Ma ấn trong lòng bàn tay của ngươi sẽ tự động hiện ra. Đến lúc đó ngươi chỉ cần đánh thẳng một chưởng về phía tà linh liền có thể giúp ngươi hóa hiểm thành an.
Lâm Y Tuyết kinh ngạc nói :
- Cái này lợi hại vậy sao ?
Tượng đá Phật Di Lặc nghe vậy, mặt hơi có chút khác thường, lại có phần bất đắc dĩ nói :
- Mười tám thức Kim Cương Hàng Ma ấn mất một ngàn tám trăm năm, hiện nay dung hợp thành một cũng tính là thỏa tâm nguyện của ta.
Lâm Y Tuyết kinh ngạc la lên :
- Dung hợp mười tám thức thành một mà ông mất hết một ngàn tám trăm năm, hiện nay sao lại tặng cho ta ?
Tượng đá Phật Di Lặc điềm nhiên đáp :
- Phật nói vô ngã vô tướng, ta ở nhân thế vài ngàn năm rồi, chính là bởi vì Kim Cương Hàng Ma ấn trở ngại tu hành của ta. Bây giờ ta tặng nó cho ngươi cũng vừa hay không còn mong tưởng gì cả, có thể an tâm đi tu luyện.
Chữ luyện vừa dứt, tượng đá Phật Di Lặc lập tức hóa thành bụi trần biến mất ngay trước mắt của Lâm Y Tuyết.
- Tiếu Di Lặc, ông đừng đi, ta còn có câu muốn hỏi ông.
Xông lên, Lâm Y Tuyết dự tính giữ tượng đá Phật Di Lặc lại, nhưng không kịp nữa rồi. Dừng lại một chút, Lâm Y Tuyết bay lên thân Bát Bảo, hỏi lại :
- Bát Bảo, ngươi có phải biết trước chuyện này nên mới có ý mang ta đến đây không ?
Kêu lên khe khẽ, Bát Bảo như trả lời, đáng tiếc Lâm Y Tuyết lại nghe không ra được ý tứ của Bát Bảo muốn nói nó cảm ứng được nơi này có linh dị mạnh mẽ tồn tại nên mới mang Lâm Y Tuyết đến đó.
Còn Lâm Y Tuyết lại không hiểu, cho là Bát Bảo biết trước chuyện này nên mới cố tình mang nàng đến đây để nàng hưởng được chút duyên phận này. Chần chừ một lúc, Lâm Y Tuyết kẹp lấy Bát Bảo rời đi, chỉ giây lát đã quay về với Khiếu Thiên, Dao Quang. Thấy nàng quay về, mọi người đều vui mừng, Đồ Thiên còn hứng chí trêu chọc :
- Ô hay sao lại tay không quay về thế kia, chúng ta đang đói bụng muốn chết đây sao?
Lâm Y Tuyết không lý gì đến, vẻ mặt có chút khác lạ, đối với chuyện tượng đá Phật Di Lặc tặng nàng Hàng Ma Ấn thì trong lòng có ít nhiều không thích thú lắm. Chiếu theo cá tính của Lâm Y Tuyết, kỳ duyên mang đến cửa thì nàng tự nhiên vô cùng. Nhưng nghĩ đến vẻ mặt của tượng đá Phật Di Lặc lúc đó lại cảm thấy bản thân dường như đã đoạt lấy thứ người ta yêu thích. Để ý thấy vẻ mặt không ổn của nàng, Khiếu Thiên cất tiếng hỏi :
- Y Tuyết, con sao vậy ?
Lâm Y Tuyết liếc mọi người một cái, khẽ nói ;
- Con vừa rồi gặp được Tiếu Di Lặc, Bát Bảo mang con đi đến một thung lũng hoang vắng.
Câu này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc, đưa mắt ra hiệu cho nhau, ai cũng không thể tin được. Dao Quang nói :
- Nếu như đã thấy được Tiếu Di Lặc, muội hẳn phải cao hứng mới đúng, vì sao lại rầu rĩ không vui vậy ?
Lâm Y Tuyết đáp:
- Tiếu Di Lặc tặng muội một lễ vật, muội thấy ông ấy dường như có chút không nỡ rời xa, vì thế trong lòng không sao dễ chịu được.
Khiếu Thiên cười nói:
- Hài tử ngốc, nếu như đối phương tặng cho con thì hẳn đã suy nghĩ qua rồi, cho dù không nỡ nhưng chắc chắn cũng có dụng ý, con không cần phải cảm thấy bất an.
Đồ Thiên hiếu kỳ nói:
- Tiếu Di Lặc tặng con cái gì mà khiến con phải quan tâm đến vậy?
Lâm Y Tuyết chần chừ một lúc, chầm chậm đưa tay phải ra, khẽ nói:
- Ông ấy tặng con Kim Cương Hàng Ma ấn, hiện ẩn trong lòng bàn tay của con.
Dao Quang kinh ngạc nói:
- Đây chính là tuyệt kỹ đỉnh cao của Phật môn, nghe nói đã sớm thất truyền từ lâu rồi.
Lâm Y Tuyết trả lời:
- Tiếu Di Lặc nói, Kim Cương Hàng Ma ấn tổng cộng có mười tám thức, ông ấy đã mất hết một ngàn tám trăm năm mới tu luyện thành, hiện nay đã dung hợp toàn bộ lại thành một tặng cho muội rồi.
Khiếu Thiên biến sắc mặt, vọt miệng nói:
- Đây là phần lễ vật hậu hĩnh khó thấy, con nhanh kể cẩn thận chi tiết mọi việc cho chúng ta biết đi.
Lâm Y Tuyết gật khẽ, đem tất cả mọi chuyện trước đó kể lại tỉ mỉ. Năm người có mặt nghe được cảm xúc rất nhiều. Dao Quang vỗ vai Lâm Y Tuyết nói:
- Không nên khổ sở, Tiếu Di Lặc nói đúng, Kim Cương Hàng Ma ấn này đối với ông ấy bất quá là một loại trở ngại cho việc tu hành. Nếu như ông ta cứ giữ lại, tu vi của ông ta sẽ luôn luôn nằm ở một trình độ nhất định, cũng không cách nào tiến thêm bước nữa. Hiện nay, ông ta đã nhạt ý mọi thứ, ngay cả thứ thích nhất cũng tặng cho muội rồi, cho thấy ông ta đã lĩnh ngộ được chân lý của Phật học, từ đây cũng không cần dùng những thứ này nữa.
Khiếu Thiên nói:
- Y Tuyết, con kế thừa Kim Cương Hàng Ma ấn rồi, thì cũng gánh vác trách nhiệm ở trên vai. Gieo nhân hôm nay chính là gặt quả ngày khác, con phải trân trọng lấy nó, mạnh mẽ lên, có một ngày trách nhiệm thuộc về con sẽ xuất hiện trước mặt con.
Lâm Y Tuyết nghe những lời của Dao Quang nói, tâm tình liền thoải mái rất nhiều. Lúc này lại nghe những lời của Khiếu Thiên, cả người lập tức bỏ hết những điều không vui, nghiêm mặt nói:
- Yên tâm đi, lần này ra ngoài, con sẽ không để cho cha mẹ con xem thường đâu.
Khiếu Thiên ngạc nhiên nhìn những người khác, phát hiện mọi người đều cố nhịn cười, rõ ràng ai cũng bị lý do này của Lâm Y Tuyết làm cho bất ngờ. Khiếu Thiên có phần bất đắc dĩ, dở khóc dở cười nói:
- Con à, đến lúc nào con mới trưởng thành đây.
Lâm Y Tuyết nghiêm mắt nói:
- Bây giờ con đã trưởng thành rồi.
Khiếu Thiên trả lời:
- Được, được, con đã trưởng thành rồi, chúng ta bây giờ không nói những chuyện đó nữa, hãy ăn chút gì trước đã, trời sập tối rồi.
Lâm Y Tuyết cười duyên nói:
- Cái này phải trông vào con, đảm bảo sẽ không khiến mọi người chết đói đâu.
Tung mình lên, Lâm Y Tuyết ngự trên Bát Bảo bay thẳng xuống dưới rừng, chớp mắt đã biến mất vào trong rừng sâu. Năm người có mặt ai cũng cười khổ, đối với tính cách hay thay đổi của Lâm Y Tuyết, ai cũng không có biện pháp nào cả, mọi thứ đành để mặc nàng tùy ý.
Đương nhiên, mọi người cũng vô cùng thích nàng, nhưng nghĩ đến mục đích chuyến đi Băng Nguyên lần này thì không khỏi có chút lo lắng, ai cũng hy vọng nàng có thể lão luyện một chút để tránh cho mọi người luôn phải quan tâm cho nàng.
-----------------------
Bay lên tầng không của Đằng Long cốc, Phỉ Vân liếc chung quanh, sau đó hỏi:
- Thiên Lân, có gợi ý gì hay không, tỉ như đi theo phương hướng nào có thể tìm được Phi Hiệp?
Bên cạnh, những người còn lại nghe vậy chợt dừng chân, ai cũng nhìn Thiên Lân, dường như đang muốn nghe chàng trả lời. Trầm ngâm một lúc, Thiên Lân tiến vào nơi thâm sâu của linh hồn phát xuất mệnh lệnh thăm dò, sau đó Linh Phách trong cơ thể hắn bắt đầu vận chuyển cực nhanh, dùng tốc độ nhanh đến người ta khó mà tin được chỉ trong chớp mắt đã quét qua một khu vực phương viên ngàn dặm quanh Đằng Long cốc, nhanh chóng phát hiện một số tình hình.
Chỉnh sửa đơn giản tin tức thu được trong não, Thiên Lân vẻ mặt nặng nề nói với mọi người:
- Phi Hiệp hiện nay đang ở trong một khe núi băng ngoài hai trăm dặm về phía Tây, tình hình vô cùng không ổn.
Lâm Phàm lo lắng nói:
- Chuyện này không thể chậm rãi được, chúng ta lập tức đến đó.
Ngự kiếm bay lượn, Lâm Phàm thế đi rất gấp.
Phỉ Vân không lập tức xuất phát mà hỏi lại:
- Địch nhân là ai?
Thiên Lân khổ sở nói:
- Chính là Tây vực Bạch Đầu sơn Bạch Phát Tiên Đồng, lão lúc này cơ thể huyết nhục đã bị hủy diệt nhưng nguyên thần vẫn còn, Phi Hiệp xem chừng là … ồ … đi nhanh đi.
Phỉ Vân không nói thêm câu nào, thân thể lóe lên đi liền, chốc lát đã xuất hiện cách vài trăm trượng đuổi theo Lâm Phàm. Hàn Hạc hỏi:
- Thiên Lân, những người khác tình hình thế nào?
Thiên Lân đáp:
- Đàm Thanh Ngưu và Trần Phong đang cách ba trăm dặm về phía Tây Nam, khoảng cách hai người khoảng chừng trăm dặm, tạm thời không có nguy hiểm, cả hai đang bay về phía này. Ba người còn lại, con tạm thời chưa tra xét ra được, bọn họ chắc phải ở ngoài phương viên ngàn dặm, hoặc đang bị che giấu thật kỹ, cũng có lẽ đã không còn nữa rồi.
Mã Vũ Đào nghi hoặc nói:
- Sao Đàm Thanh Ngưu và Trần Phong hai người không bị gì, Phi Hiệp lại gặp nguy hiểm, còn ba người kia lại không rõ tung tích?
Tân Nguyệt nói:
- Điểm này rất đơn giản, Cửu Hư nhất mạch phỏng chừng chỉ có hai người, bọn họ phân tán sáu người ở những nơi khác nhau, căn bản không thể đồng thời đối phó với mọi người, vì thế Đàm Thanh Ngưu và Trần Phong tạm thời còn chưa gặp phải nguy hiểm gì cả.
Công Dương Thiên Tung nói:
- Thời gian cấp bách, hay là chúng ta hay chia nhau tìm kiếm, tận hết sức lực.
Điền Lỗi đồng ý nói:
- Không sai, chúng ta không thể trễ não thêm chút nào nữa, đi nhanh thôi.
Sáu người không có ý kiến, vì thế chia thành năm tổ, Hàn Hạc và Điền Lỗi đi về phía Tây Bắc, dự tính tiếp ứng Đàm Thanh Ngưu và Trần Phong.
Thiên Lân, Tân Nguyệt, Mã Vũ Đào, Công Dương Thiên Tung bốn người chia thành ba tổ, ai nấy xuất phát về những hướng khác nhau.
Trên đường đi, Tân Nguyệt nhìn Thiên Lân, vẻ điềm đạm thanh nhã nói:
- Chàng đã thay đổi rồi, trầm lặng hơn trước rất nhiều.
Thiên Lân cũng trả lời:
- Nàng cũng thay đổi, khí chất trên người càng lúc càng thần thánh, khiến ta có lúc không dám nhìn thẳng vào mắt của nàng.
Tân Nguyệt hơi biến sắc, khẽ lẩm bẩm:
- Chàng không thích loại biến đổi này của ta?
Thiên Lân cười đáp:
- Không phải vậy, ta thích.
Tân Nguyệt hỏi lại:
- Vì sao vậy?
Thiên Lân trả lời:
- Ta không nói ra được, nhưng ta thấy nàng phải là như vậy, đây mới chính là Tân Nguyệt mà ta hằng yêu dấu trong lòng, hệt như vầng trăng sáng trên bầu trời, thần thánh không thể xâm phạm được. Đương nhiên, ta là ngoại lệ duy nhất.
Tân Nguyệt trong lòng hơi mừng, vô cùng hưởng thụ những lời khen ngợi của Thiên Lân, nhưng vẻ mặt lại không hề thể hiện chút nào.
- Phương thức thăm dò chàng vừa dùng dường như không giống như trước đây, chuyện này là thế nào?
Thiên lân cười trả lời:
- Trước đây ta sử dụng Băng Thần quyết, nhờ sức mạnh băng tuyết để thu được tình hình bản thân muốn biết. Bây giờ ta tìm được một biện pháp mới, tạm thời còn đang trong giai đoạn thí nghiệm, đợi sau này ta nắm vững hoàn toàn rồi mới cho nàng biết.
Tân Nguyệt bật cười thanh nhã, không nói nhiều, toàn thân lại tràn đây phong thái như tiên giáng trần. Thiên Lân vẻ mặt ngây ra, vọt miệng nói:
- Tân Nguyệt, nàng thật là đẹp.
Bật cười thản nhiên, Tân Nguyệt liếc Thiên Lân, ánh mắt tràn đầy tình cảm, đáng tiếc chỉ chốc lát thì Tân Nguyệt đã bình tĩnh trở lại.
Lúc lắc đầu, Thiên Lân tỉnh táo trở lại, đang muốn nói gì đó thì trong não đột nhiên xuất hiện một nhóm hình ảnh.
- Không ổn, Tuyết tỷ tỷ gặp nguy hiểm.
Trong tiếng la thất thanh, Thiên Lân nắm lấy tay Tân Nguyệt, kéo nàng bắn thẳng đi, tốc độ nhanh hệt như tên thoát khỏi dây cung, rít lên một tiếng liền xuất hiện ngoài vài dặm. Thấy Thiên Lân nóng nảy, Tân Nguyệt nói:
- Cho ta biết đang ở phương hướng nào?
Thiên Lân vội vàng đáp:
- Đang ở phía trước cách chừng bốn trăm dặm.
- Ngươi là Tiếu Di Lặc ? Không ngờ Khiếu Thiên thúc thúc nói thật, điều này quả thật rất thú vị.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, tượng đá Phật Di Lặc khuôn mặt xuất hiện nụ cười khổ, có phần uất ức nói:
- Tiểu cô nương, ta tìm một nơi ẩn thân không hề dễ dàng, không ngờ lại bị ngươi tìm được.
Lâm Y Tuyết đảo tròn mắt, cười hỏi:
- Thế thì ta có được thưởng gì không ?
Tượng đá Phật Di Lặc sửng sốt, sau đó nói :
- Ngươi muốn thế nào ?
Lâm Y Tuyết cười duyên đáp :
- Chưa có nghĩ qua, ngươi dự tính cho ta thế nào?
Tượng đá Phật Di Lặc trầm ngâm, giây lát sau ngửng đầu nhìn Lâm Y Tuyết khẽ nói :
- Ngươi đưa tay phải ra đi.
Lâm Y Tuyết vô cùng hiếu kỳ, lập tức đưa phải ra, ánh mắt chăm chú nhìn tượng đá Phật Di Lặc, muốn biết nó làm cái gì. Hai tay chắp lại chữ thập, tượng đá Phật Di Lặc miệng khẽ ngâm một tiếng A Di Đà Phật, sau đó hai tay mở ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một điểm ánh sáng vàng kim đang từ từ bay ra rơi xuống tay của Lâm Y Tuyết.
Lúc này, toàn thân Lâm Y Tuyết ánh sáng rực rỡ, điểm sáng vàng kim trong lòng bàn tay phải biến thành một hình Phật ấn, chầm chậm tan vào trong lòng bàn tay của Lâm Y Tuyết, nhanh chóng tan biến.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Y Tuyết hiếu kỳ nói :
- Tiếu Di Lặc, đây là cái gì vậy ?
Tượng đá Phật Di Lặc điềm nhiên nói:
- Đây chính là Kim Cương Hàng Ma ấn, xem như là chút lễ vật tặng ngươi để phòng thân. Sau này chỉ cần có tà linh đến gần, Hàng Ma ấn trong lòng bàn tay của ngươi sẽ tự động hiện ra. Đến lúc đó ngươi chỉ cần đánh thẳng một chưởng về phía tà linh liền có thể giúp ngươi hóa hiểm thành an.
Lâm Y Tuyết kinh ngạc nói :
- Cái này lợi hại vậy sao ?
Tượng đá Phật Di Lặc nghe vậy, mặt hơi có chút khác thường, lại có phần bất đắc dĩ nói :
- Mười tám thức Kim Cương Hàng Ma ấn mất một ngàn tám trăm năm, hiện nay dung hợp thành một cũng tính là thỏa tâm nguyện của ta.
Lâm Y Tuyết kinh ngạc la lên :
- Dung hợp mười tám thức thành một mà ông mất hết một ngàn tám trăm năm, hiện nay sao lại tặng cho ta ?
Tượng đá Phật Di Lặc điềm nhiên đáp :
- Phật nói vô ngã vô tướng, ta ở nhân thế vài ngàn năm rồi, chính là bởi vì Kim Cương Hàng Ma ấn trở ngại tu hành của ta. Bây giờ ta tặng nó cho ngươi cũng vừa hay không còn mong tưởng gì cả, có thể an tâm đi tu luyện.
Chữ luyện vừa dứt, tượng đá Phật Di Lặc lập tức hóa thành bụi trần biến mất ngay trước mắt của Lâm Y Tuyết.
- Tiếu Di Lặc, ông đừng đi, ta còn có câu muốn hỏi ông.
Xông lên, Lâm Y Tuyết dự tính giữ tượng đá Phật Di Lặc lại, nhưng không kịp nữa rồi. Dừng lại một chút, Lâm Y Tuyết bay lên thân Bát Bảo, hỏi lại :
- Bát Bảo, ngươi có phải biết trước chuyện này nên mới có ý mang ta đến đây không ?
Kêu lên khe khẽ, Bát Bảo như trả lời, đáng tiếc Lâm Y Tuyết lại nghe không ra được ý tứ của Bát Bảo muốn nói nó cảm ứng được nơi này có linh dị mạnh mẽ tồn tại nên mới mang Lâm Y Tuyết đến đó.
Còn Lâm Y Tuyết lại không hiểu, cho là Bát Bảo biết trước chuyện này nên mới cố tình mang nàng đến đây để nàng hưởng được chút duyên phận này. Chần chừ một lúc, Lâm Y Tuyết kẹp lấy Bát Bảo rời đi, chỉ giây lát đã quay về với Khiếu Thiên, Dao Quang. Thấy nàng quay về, mọi người đều vui mừng, Đồ Thiên còn hứng chí trêu chọc :
- Ô hay sao lại tay không quay về thế kia, chúng ta đang đói bụng muốn chết đây sao?
Lâm Y Tuyết không lý gì đến, vẻ mặt có chút khác lạ, đối với chuyện tượng đá Phật Di Lặc tặng nàng Hàng Ma Ấn thì trong lòng có ít nhiều không thích thú lắm. Chiếu theo cá tính của Lâm Y Tuyết, kỳ duyên mang đến cửa thì nàng tự nhiên vô cùng. Nhưng nghĩ đến vẻ mặt của tượng đá Phật Di Lặc lúc đó lại cảm thấy bản thân dường như đã đoạt lấy thứ người ta yêu thích. Để ý thấy vẻ mặt không ổn của nàng, Khiếu Thiên cất tiếng hỏi :
- Y Tuyết, con sao vậy ?
Lâm Y Tuyết liếc mọi người một cái, khẽ nói ;
- Con vừa rồi gặp được Tiếu Di Lặc, Bát Bảo mang con đi đến một thung lũng hoang vắng.
Câu này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc, đưa mắt ra hiệu cho nhau, ai cũng không thể tin được. Dao Quang nói :
- Nếu như đã thấy được Tiếu Di Lặc, muội hẳn phải cao hứng mới đúng, vì sao lại rầu rĩ không vui vậy ?
Lâm Y Tuyết đáp:
- Tiếu Di Lặc tặng muội một lễ vật, muội thấy ông ấy dường như có chút không nỡ rời xa, vì thế trong lòng không sao dễ chịu được.
Khiếu Thiên cười nói:
- Hài tử ngốc, nếu như đối phương tặng cho con thì hẳn đã suy nghĩ qua rồi, cho dù không nỡ nhưng chắc chắn cũng có dụng ý, con không cần phải cảm thấy bất an.
Đồ Thiên hiếu kỳ nói:
- Tiếu Di Lặc tặng con cái gì mà khiến con phải quan tâm đến vậy?
Lâm Y Tuyết chần chừ một lúc, chầm chậm đưa tay phải ra, khẽ nói:
- Ông ấy tặng con Kim Cương Hàng Ma ấn, hiện ẩn trong lòng bàn tay của con.
Dao Quang kinh ngạc nói:
- Đây chính là tuyệt kỹ đỉnh cao của Phật môn, nghe nói đã sớm thất truyền từ lâu rồi.
Lâm Y Tuyết trả lời:
- Tiếu Di Lặc nói, Kim Cương Hàng Ma ấn tổng cộng có mười tám thức, ông ấy đã mất hết một ngàn tám trăm năm mới tu luyện thành, hiện nay đã dung hợp toàn bộ lại thành một tặng cho muội rồi.
Khiếu Thiên biến sắc mặt, vọt miệng nói:
- Đây là phần lễ vật hậu hĩnh khó thấy, con nhanh kể cẩn thận chi tiết mọi việc cho chúng ta biết đi.
Lâm Y Tuyết gật khẽ, đem tất cả mọi chuyện trước đó kể lại tỉ mỉ. Năm người có mặt nghe được cảm xúc rất nhiều. Dao Quang vỗ vai Lâm Y Tuyết nói:
- Không nên khổ sở, Tiếu Di Lặc nói đúng, Kim Cương Hàng Ma ấn này đối với ông ấy bất quá là một loại trở ngại cho việc tu hành. Nếu như ông ta cứ giữ lại, tu vi của ông ta sẽ luôn luôn nằm ở một trình độ nhất định, cũng không cách nào tiến thêm bước nữa. Hiện nay, ông ta đã nhạt ý mọi thứ, ngay cả thứ thích nhất cũng tặng cho muội rồi, cho thấy ông ta đã lĩnh ngộ được chân lý của Phật học, từ đây cũng không cần dùng những thứ này nữa.
Khiếu Thiên nói:
- Y Tuyết, con kế thừa Kim Cương Hàng Ma ấn rồi, thì cũng gánh vác trách nhiệm ở trên vai. Gieo nhân hôm nay chính là gặt quả ngày khác, con phải trân trọng lấy nó, mạnh mẽ lên, có một ngày trách nhiệm thuộc về con sẽ xuất hiện trước mặt con.
Lâm Y Tuyết nghe những lời của Dao Quang nói, tâm tình liền thoải mái rất nhiều. Lúc này lại nghe những lời của Khiếu Thiên, cả người lập tức bỏ hết những điều không vui, nghiêm mặt nói:
- Yên tâm đi, lần này ra ngoài, con sẽ không để cho cha mẹ con xem thường đâu.
Khiếu Thiên ngạc nhiên nhìn những người khác, phát hiện mọi người đều cố nhịn cười, rõ ràng ai cũng bị lý do này của Lâm Y Tuyết làm cho bất ngờ. Khiếu Thiên có phần bất đắc dĩ, dở khóc dở cười nói:
- Con à, đến lúc nào con mới trưởng thành đây.
Lâm Y Tuyết nghiêm mắt nói:
- Bây giờ con đã trưởng thành rồi.
Khiếu Thiên trả lời:
- Được, được, con đã trưởng thành rồi, chúng ta bây giờ không nói những chuyện đó nữa, hãy ăn chút gì trước đã, trời sập tối rồi.
Lâm Y Tuyết cười duyên nói:
- Cái này phải trông vào con, đảm bảo sẽ không khiến mọi người chết đói đâu.
Tung mình lên, Lâm Y Tuyết ngự trên Bát Bảo bay thẳng xuống dưới rừng, chớp mắt đã biến mất vào trong rừng sâu. Năm người có mặt ai cũng cười khổ, đối với tính cách hay thay đổi của Lâm Y Tuyết, ai cũng không có biện pháp nào cả, mọi thứ đành để mặc nàng tùy ý.
Đương nhiên, mọi người cũng vô cùng thích nàng, nhưng nghĩ đến mục đích chuyến đi Băng Nguyên lần này thì không khỏi có chút lo lắng, ai cũng hy vọng nàng có thể lão luyện một chút để tránh cho mọi người luôn phải quan tâm cho nàng.
-----------------------
Bay lên tầng không của Đằng Long cốc, Phỉ Vân liếc chung quanh, sau đó hỏi:
- Thiên Lân, có gợi ý gì hay không, tỉ như đi theo phương hướng nào có thể tìm được Phi Hiệp?
Bên cạnh, những người còn lại nghe vậy chợt dừng chân, ai cũng nhìn Thiên Lân, dường như đang muốn nghe chàng trả lời. Trầm ngâm một lúc, Thiên Lân tiến vào nơi thâm sâu của linh hồn phát xuất mệnh lệnh thăm dò, sau đó Linh Phách trong cơ thể hắn bắt đầu vận chuyển cực nhanh, dùng tốc độ nhanh đến người ta khó mà tin được chỉ trong chớp mắt đã quét qua một khu vực phương viên ngàn dặm quanh Đằng Long cốc, nhanh chóng phát hiện một số tình hình.
Chỉnh sửa đơn giản tin tức thu được trong não, Thiên Lân vẻ mặt nặng nề nói với mọi người:
- Phi Hiệp hiện nay đang ở trong một khe núi băng ngoài hai trăm dặm về phía Tây, tình hình vô cùng không ổn.
Lâm Phàm lo lắng nói:
- Chuyện này không thể chậm rãi được, chúng ta lập tức đến đó.
Ngự kiếm bay lượn, Lâm Phàm thế đi rất gấp.
Phỉ Vân không lập tức xuất phát mà hỏi lại:
- Địch nhân là ai?
Thiên Lân khổ sở nói:
- Chính là Tây vực Bạch Đầu sơn Bạch Phát Tiên Đồng, lão lúc này cơ thể huyết nhục đã bị hủy diệt nhưng nguyên thần vẫn còn, Phi Hiệp xem chừng là … ồ … đi nhanh đi.
Phỉ Vân không nói thêm câu nào, thân thể lóe lên đi liền, chốc lát đã xuất hiện cách vài trăm trượng đuổi theo Lâm Phàm. Hàn Hạc hỏi:
- Thiên Lân, những người khác tình hình thế nào?
Thiên Lân đáp:
- Đàm Thanh Ngưu và Trần Phong đang cách ba trăm dặm về phía Tây Nam, khoảng cách hai người khoảng chừng trăm dặm, tạm thời không có nguy hiểm, cả hai đang bay về phía này. Ba người còn lại, con tạm thời chưa tra xét ra được, bọn họ chắc phải ở ngoài phương viên ngàn dặm, hoặc đang bị che giấu thật kỹ, cũng có lẽ đã không còn nữa rồi.
Mã Vũ Đào nghi hoặc nói:
- Sao Đàm Thanh Ngưu và Trần Phong hai người không bị gì, Phi Hiệp lại gặp nguy hiểm, còn ba người kia lại không rõ tung tích?
Tân Nguyệt nói:
- Điểm này rất đơn giản, Cửu Hư nhất mạch phỏng chừng chỉ có hai người, bọn họ phân tán sáu người ở những nơi khác nhau, căn bản không thể đồng thời đối phó với mọi người, vì thế Đàm Thanh Ngưu và Trần Phong tạm thời còn chưa gặp phải nguy hiểm gì cả.
Công Dương Thiên Tung nói:
- Thời gian cấp bách, hay là chúng ta hay chia nhau tìm kiếm, tận hết sức lực.
Điền Lỗi đồng ý nói:
- Không sai, chúng ta không thể trễ não thêm chút nào nữa, đi nhanh thôi.
Sáu người không có ý kiến, vì thế chia thành năm tổ, Hàn Hạc và Điền Lỗi đi về phía Tây Bắc, dự tính tiếp ứng Đàm Thanh Ngưu và Trần Phong.
Thiên Lân, Tân Nguyệt, Mã Vũ Đào, Công Dương Thiên Tung bốn người chia thành ba tổ, ai nấy xuất phát về những hướng khác nhau.
Trên đường đi, Tân Nguyệt nhìn Thiên Lân, vẻ điềm đạm thanh nhã nói:
- Chàng đã thay đổi rồi, trầm lặng hơn trước rất nhiều.
Thiên Lân cũng trả lời:
- Nàng cũng thay đổi, khí chất trên người càng lúc càng thần thánh, khiến ta có lúc không dám nhìn thẳng vào mắt của nàng.
Tân Nguyệt hơi biến sắc, khẽ lẩm bẩm:
- Chàng không thích loại biến đổi này của ta?
Thiên Lân cười đáp:
- Không phải vậy, ta thích.
Tân Nguyệt hỏi lại:
- Vì sao vậy?
Thiên Lân trả lời:
- Ta không nói ra được, nhưng ta thấy nàng phải là như vậy, đây mới chính là Tân Nguyệt mà ta hằng yêu dấu trong lòng, hệt như vầng trăng sáng trên bầu trời, thần thánh không thể xâm phạm được. Đương nhiên, ta là ngoại lệ duy nhất.
Tân Nguyệt trong lòng hơi mừng, vô cùng hưởng thụ những lời khen ngợi của Thiên Lân, nhưng vẻ mặt lại không hề thể hiện chút nào.
- Phương thức thăm dò chàng vừa dùng dường như không giống như trước đây, chuyện này là thế nào?
Thiên lân cười trả lời:
- Trước đây ta sử dụng Băng Thần quyết, nhờ sức mạnh băng tuyết để thu được tình hình bản thân muốn biết. Bây giờ ta tìm được một biện pháp mới, tạm thời còn đang trong giai đoạn thí nghiệm, đợi sau này ta nắm vững hoàn toàn rồi mới cho nàng biết.
Tân Nguyệt bật cười thanh nhã, không nói nhiều, toàn thân lại tràn đây phong thái như tiên giáng trần. Thiên Lân vẻ mặt ngây ra, vọt miệng nói:
- Tân Nguyệt, nàng thật là đẹp.
Bật cười thản nhiên, Tân Nguyệt liếc Thiên Lân, ánh mắt tràn đầy tình cảm, đáng tiếc chỉ chốc lát thì Tân Nguyệt đã bình tĩnh trở lại.
Lúc lắc đầu, Thiên Lân tỉnh táo trở lại, đang muốn nói gì đó thì trong não đột nhiên xuất hiện một nhóm hình ảnh.
- Không ổn, Tuyết tỷ tỷ gặp nguy hiểm.
Trong tiếng la thất thanh, Thiên Lân nắm lấy tay Tân Nguyệt, kéo nàng bắn thẳng đi, tốc độ nhanh hệt như tên thoát khỏi dây cung, rít lên một tiếng liền xuất hiện ngoài vài dặm. Thấy Thiên Lân nóng nảy, Tân Nguyệt nói:
- Cho ta biết đang ở phương hướng nào?
Thiên Lân vội vàng đáp:
- Đang ở phía trước cách chừng bốn trăm dặm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.