Chương 383: Suy bại chi thủy (Bắt đầu suy bại) – phần 3
Tâm Mộng Vô Ngân
25/07/2014
Tân Nguyệt gật khẽ, thân thể đang bị Thiên Lân kéo đi đột nhiên bước ra một bước.
Lập tức, Tân Nguyệt lóe lên xông qua với tốc độ nhanh gấp bội Thiên Lân, chỉ một bước đã hai mươi dặm, điều này khiến Thiên Lân kinh ngạc vô cùng, không khỏi lên tiếng hỏi:
- Nàng sao làm được như vậy?
Tân Nguyệt cười đáp:
- Đây là do một vị tiền bối không biết tên truyền cho một ngày trước, cái này gọi là Chỉ Xích Thiên Nhai. Bây giờ ta mới vừa nhập môn, cự ly đến cảnh giới một bước vượt ngàn dặm còn rất xa.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Sao nàng chưa hề nói qua với ta?
Tân Nguyệt vừa tiến tới rất nhanh vừa nói;
- Bởi vì chàng chưa hề có thời gian.
Thiên Lân cười khan hai tiếng, có ý tà đạo nói:
- Chờ một khi mọi chuyện làm xong, ta mới cùng nàng nói chuyện giải sầu, xem như là bồi thường vậy.
Tân Nguyệt liếc Thiên Lân, u oán nói:
- Chỉ sợ tình hình không do người quyết định.
Thiên Lân không đáp, hắn cũng hiểu rõ tình thế hiện này, muốn tranh thủ lúc rảnh rỗi thật rất khó khăn.
Lúc này, phía trước hai người truyền lại một luồng sáng đỏ rực, sau đó là tiếng sấm rung trời, tiếng sét không ngừng. Thiên Lân vẻ mặt hơi biến sắc, thất kinh la lên:
- Đi nhanh, chính là Phong U của Cửu U nhất mạch, sức mạnh của hắn vô cùng đáng sợ, Tuyết tỷ tỷ bản thân đang liều lĩnh đánh một chiêu …
Lời còn vang bên tai, thân thể Thiên Lân chớp mắt đã hóa thành ánh sáng, trong chốc lát biến mất khỏi Tân Nguyệt.
Một khắc sau, trong một thung lũng băng, băng tuyết bay lượn đầy trời hệt như mây vậy đang từ từ tản ra. Một bóng người tuyết trắng theo gió bay ra hệt như lá rụng theo gió, phía sau là một bóng đen yên tĩnh đáng sợ, hệt như là lệ quỷ phóng thẳng đến thân hình tuyết trắng kia.
- Cáo biệt đi, đây là thời khắc cuối cùng của ngươi trên nhân thế.
Thanh âm tàn khốc có mấy phần âm lạnh, trong lúc tản ra thì bóng đen đó liền bao trùm lấy bóng trắng, bắt đầu nuốt lấy nguyên thần yếu ớt của nàng. Tiếng kêu thảm vang lên, bóng trắng phát ra tiếng kêu sắc nhọn của một cô gái, đáng tiếc chỉ ngắn ngủi hai tiếng sau đó liền biến mất. Đúng lúc đó, một bóng người từ xa xa bay lại, phảng phất như muốn đoạt lấy thời gian đã trôi qua, đáng tiếc bản thân đã đến không kịp rồi. Trong lúc đột ngột, một luồng sóng vô hình từ bóng người bay đến rạch không xông lại, lập tức tác dụng lên bóng đen kia, khiến hắn chấn động, miệng phát ra tiếng gào thét giận dữ.
Ngay sau đó, bóng người bay đến đảo lộn giữa không trung, tay đỡ lấy thân hình trắng như tuyết đang rơi xuống kia rồi hạ xuống mặt đất.
- Người nào, dám phá hỏng đại sự của ta?
Trong tiếng chất vấn, bóng đen lơ lửng giữa không trung, để lộ đường viền bóng người nhưng không thấy được dung mạo. Trên mặt đất, Thiên Lân đặt Giang Thanh Tuyết xuống, phát hiện mặt nàng xám như tro, bản thân đã hôn mê hoàn toàn, nguyên thần đang ở ranh giới sắp tan biến, tùy lúc đều có khả năng hồn phi phách tán, tình hình vô cùng nghiêm trọng. Điều này khiến Thiên Lân nổi giận trong lòng, vừa truyền một lượng lớn chân nguyên để ổn định tình hình của nàng, vừa không khỏi mất tự chủ kêu lên:
- Tỷ tỷ, kiên cường lên, đệ sẽ cứu tỷ sống lại.
Giang Thanh Tuyết không hề phản ứng, nằm yên tĩnh ở đó hệt như một người đã chết rồi. Giữa không trung, bóng đen đánh giá Thiên Lân, sau khi nhìn rõ hình dáng của hắn rồi, miệng thất kinh la lên:
- Thì ra là ngươi.
Thiên Lân nghe vậy, giận dữ nhìn bóng đen giữa không trung, quát lên:
- Phong U, ta phải khiến ngươi hối hận không kịp.
Bóng đen không nói, trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói:
- Thì ra không phải hắn, chỉ quá giống thôi, thật là dọa ta nhảy dựng. Tiểu tử, ngươi tên họ là gì, cha mẹ ngươi là ai?
Thiên Lân đứng lên, lạnh lùng thản nhiên đáp :
- Thiên Lân, Băng Nguyên Chi Thần. Cha mẹ ta là ai không quan hệ đến ngươi. Giờ đây ngươi đánh Tuyết tỷ tỷ của ta trọng thương, ta phải khiến cho ngươi trả giá thật nặng.
Phong U bình tĩnh lại nói :
- Băng Nguyên Chi Thần, Thiên Lân ? Ha ha ha, thật có ý tứ. Nhưng ngươi cho là chỉ bằng vào ngươi có thể làm khó được ta chăng ?
Thiên Lân tay phải năm ngón hơi di động, lập tức thu lấy Ảo Vân kiếm trong tay của Giang Thanh Tuyết, vẻ mặt nghiêm túc nói :
- Có thể hay không, thử qua không phải sẽ biết thôi sao ? Băng ngưng.
Lời còn vang bên tai, bóng đen giữa không trung lập tức bị đóng băng trong không gian. Chốc lát sau, Thiên Lân đã vượt qua cự ly vài trượng, Ảo Vân kiếm đen ngòm trong tay phát sáng, một kiếm đâm thẳng vào thân thể của Phong U. Ánh nhạt lóe lên, bóng đen bị đóng trong băng đột nhiên lùi lại vài thước, chỉ thiếu chút nữa đã né được đánh lén của Thiên Lân, miệng cười khẽ nói :
- Không tồi, có chút thông minh, nhưng chỉ bằng vào đó ngươi còn chưa đánh ta bị thương được đâu.
Thiên Lân hai mắt khép hờ, vẻ mặt nặng nề, thực lực của Phong U sâu không dò được, điều khiến hắn cảnh giác vô cùng đó chính là trước đây, Giang Thanh Tuyết và Phong U giao chiến thời gian hoàn toàn không quá dài.
Với những điều Thiên Lân hiểu về Giang Thanh Tuyết, Phượng Hoàng pháp quyết của nàng cực dương cực cương, lại thêm Ảo Vân kiếm uy lực bất phàm, nhưng kết quả lại không làm gì được Phong U, điều này cho thấy dùng pháp quyết cương mãnh đối phó với Phong U thì vô dụng. Nghĩ đến đây, Thiên Lân suy nghĩ lướt nhanh trong lòng, vừa tính toán đối sách, vừa múa kiếm công đến. Cứ như thế, giữa không trung kiếm khí tung hoành, dòng khí lưu động, làn kiếm dày đặc tầng từng chồng lên hệt như sóng nước cuộn trào, tất cả đều đánh trúng vào thân thể của bóng đen.
Nhưng bóng đen hoàn toàn không né tránh, cứ mặc cho làn kiếm của Thiên Lân chém vào, bản thân lại thản nhiên không bị gì cả, miệng cười âm hiểm nói :
- Tiểu tử, Băng Nguyên Chi Thần nhà ngươi chỉ có chút bản lĩnh vậy thôi sao ?
Thiên Lân không đáp, vẻ mặt nặng nề, địch nhân như vậy hắn mới lần đầu gặp phải. Đến lúc này, Tân Nguyệt đã kịp chạy đến, sau khi nhìn qua tình hình của Thiên Lân rồi, liền hạ xuống bên cạnh Giang Thanh Tuyết, vẻ mặt lo lắng. Lóe lên xông đến bên cạnh Thiên Lân, Tân Nguyệt trầm giọng nói :
- Người này giao lại cho ta, chàng hãy đi cứu người quan trọng hơn.
Thiên Lân lắc đầu nói :
- Tỉ tỉ tạm thời không có gì gấp, ta đã ổn định được thương thế của tỷ ấy rồi. Phong U đến từ Cửu U nhất mạch, pháp quyết nàng tu luyện không có tác dụng nhiều đến hắn, hay là nàng hãy ở ngoài quan sát là được rồi.
Tân Nguyệt chần chừ một lúc, đánh giá Phong U một hồi liền thấy người này âm hiểm tà ác vô cùng, cho dù là mình cũng không làm gì được. Phong U lơ lửng giữa không trung, cười lạnh nói :
- Thiên Lân, ngươi kiến thức bất phàm, nhưng chỉ dùng miệng lưỡi không mà không thể hiện chút bản lãnh thì ta không có nhiều thời gian để bồi tiếp ngươi chơi đâu.
Thiên Lân thu kiếm lại không tấn công nữa, vẻ mặt âm lạnh nói :
- Đừng gấp, đối phó với hạng không ra gì của Cửu U nhất mạch, ta có thể nói là kinh nghiệm phong phú.
Phong U khinh thường nói :
- Phải vậy chăng ? Thế thì hãy đến đây để cho ta được thấy tường tận.
Thiên Lân bật cười lạnh lùng tàng khốc, Ảo Vân kiếm trong tay tự động bay ra xoay tròn trên dầu của hắn, phát xuất tầng tầng ánh sáng bảo hộ thân thể hắn, đồng thời Thiên Lân ngồi xếp bằng lại, toàn thân ánh sáng tuôn trào bốn phía, phát ra ánh vàng kim rực rỡ rọi chiếu khắp bốn phương.
Phong U kêu khẽ một tiếng, hơi bất ngờ nói:
- Đây chính là Phật pháp đại thành của Phật môn, không ngờ tiểu tử ngươi lại biết.
Ánh vàng kim tầng tầng khuếch tán, khi tiếp xúc với thân thể của y thì có hoa lửa bùng cháy, xuất hiện dấu vết rất rõ ràng. Cứ như thế, Phong U bị ánh Phật xâm lấn, đường viền thân thể lập tức trở nên rõ ràng, khí đen cuồn cuộn trên bề mặt vận chuyển rất nhanh, phát xuất một tầng lưới khí đen có tính ăn mòn rất mạnh, liên tục không ngừng nuốt lấy ánh Phật do Thiên Lân phát ra. Như vậy, thế công của Thiên Lân tuy có hiệu quả, nhưng lại ảnh hưởng không lớn đến Phong U, không tạo thành uy hiếp đáng kể. Hơi kinh ngạc, Thiên Lân tăng mạnh sức công kích, toàn tâm toàn ý thúc động pháp quyết trong cơ thể, dùng ánh Phật chí thánh làm vũ khí với ý đồ phá hủy phòng ngự của Phong U. Theo sự tăng mạnh thế công của Thiên Lân, tình hình Phong U càng tỏ ra có phần bất lợi.
Nhưng chỉ trong giây lát, trên người Phong U liền kích phát ra một luồng khí tà ác mạnh mẽ, chỉ trong chốc lát đã đánh tan ánh Phật mà Thiên Lân phát ra, đồng thời hất bay cả thân thể Thiên Lân.
- Thiên Lân, cẩn thận.
Trong tiếng hô thất thanh, Tân Nguyệt lóe lên xông đến đỡ lấy thân thể đang bay ngược về của Thiên Lân.
- Ta không sao, nàng hãy lùi lại trước.
Còn đang nói, Thiên Lân đã đảo ngược bay thẳng đến Phong U, hơn nữa trong quá trình bay đến, hắn thúc động pháp quyết hai nhà Phật Đạo, khiến cho ngay thời khắc Thiên Lân đến gần Phong U, trên người bộc phát ánh Phật vàng kim và huyền quang màu xanh.
Do không biết lai lịch của Thiên Lân, Phong U tỏ ra có phần tự phụ, cho là Thiên Lân bất quá chỉ là một thiếu niên háo thắng, dự tính làm lại như cũ. Đối với tình hình này, Phong U bên ngoài bố trí phòng ngự, không né không tránh chờ đợi Thiên Lân xông đến.
Nhưng Thiên Lân thông minh vô cùng, chưa bao giờ thi triển công kích tương tự nhau. Lần này hắn đồng thời thúc động Phật pháp và Đạo pháp, sức công kích của nó chốc lát đã bành trướng, lập tức tạo thành uy hiểm rất lớn cho Phong U. Chuyện đến quá bất ngờ, Phong U không kịp chuyển biến phương thức, lập tức bị Thiên Lân hất lùi lại vài trượng, miệng phát ra tiếng rống giận dữ tức tối.
Một chiêu thành công, Thiên Lân không hề ngừng lại, Ảo Vân kiếm trong tay lập tức phân thành chín, ngay cả thân thể Thiên Lân cũng vậy, rồi từ chín phương hướng khác nhau tấn công một chiêu quỷ thần không lường vào Phong U.
Thời khắc đó, Phong U vừa mới ổn định được thân thể, khi nhìn thấy một chiêu này của Thiên Lân thì vọt miệng thất thanh la lên:
- Đây chính là Tâm Kiếm Vô Ngân của Phật gia, tiểu tử ngươi học từ đâu vậy?
Lời nói còn vang bên tai, Ảo Vân kiếm đã đâm qua cơ thể, lập tức xuyên vào ngực của Phong U.
Rên lên một tiếng, thân thể đen ngòm của Phong U run rẩy mấy cái, sau đó liền khôi phục lại bình tĩnh, giọng lạnh lùng tàn khốc nói:
- Tiểu tử, ngươi khiến ta phải kinh ngạc, bất quá đáng tiếc là ngươi còn non nớt một chút. Đến đây, ta tiễn ngươi một đoạn đường, cho ngươi biết được như thế nào mới là tuyệt học chân chính của Cửu U nhất mạch.
Còn đang nói, toàn thân Phong U khí đen khuếch tán, từ trung tâm là hắn, chỉ trong chốc lát đã hình thành một vùng xoáy đen ngòm to lớn giữa không trung với âm khí tà sát kinh thế hãi tục, phát xuất một luồng sức hút mạnh mẽ hướng thẳng đến Thiên Lân, Tân Nguyệt và Giang Thanh Tuyết, ý đồ muốn cuốn toàn bộ ba người vào tâm của vùng xoáy.
Phát hiện nguy hiểm, Thiên Lân rống to một tiếng, toàn thân ánh sáng vàng kim và xanh đen lập tức mất đi, thay vào đó chính là ánh sáng đỏ rực cùng với Hạo Nhiên Chính Khí, lập tức ngăn cách hẳn sức hút do Phong U phát ra, khiến cho Tân Nguyệt thoát khỏi trói buộc, mang Giang Thanh Tuyết lùi lại mấy trăm trượng liền.
Trường kiếm giơ cao, toàn thân Thiên Lân chính khí lẫm lẫm, giọng nghiêm túc nói:
- Hạo Nhiên Chính Khí, nhân giả vô địch! (Hạo Nhiên Chính Khí, con người vô địch!)
Theo ý niệm của Thiên Lân, ngọn lửa hừng hực bao trùm cả trời đất, ngọn lửa địa tâm vô cùng vô tận ẩn chứa trong cơ thể của hắn lúc này theo sự thúc động của Hạo Nhiên Thiên Cương pháp quyết mà nhanh chóng gia tăng, hình thành một đám mây đỏ to lớn giữa tầng không Băng Nguyên, tạo nên sự đối lập rõ ràng với vùng xoáy đen ngòm do Phong U tạo ra.
Đồng thời, trường kiếm trong tay của Thiên Lân rung động không ngừng, tiếng kiếm kêu chói tai cùng với cột kiếm rực rỡ, chớp mắt đã nối liền trời đất, hình thành một cảnh tượng vô cùng chói mắt.
Phong U hơi thất kinh, sợ hãi la lên:
- Thiên Lân, ngươi học Hạo Nhiên Thiên Cương từ đâu, sư phụ ngươi thật ra là ai?
Thiên Lân bá khí ngút trời, ánh mắt lạnh lùng tàn khốc nhìn Phong U, chất vấn:
- Có gì mà phải hỏi những điều đó? Ngươi không thấy lúc này mà nói những chuyện đó thì quá dư thừa sao.
Phong U hừ giọng nói:
- Trên thế gian này, người tinh thông pháp quyết ba đạo Thích, Đạo, Nho đếm không hết, nhưng có thể đủ sức hợp nhất pháp quyết ba nhà tập trung vào một người thì lơ thơ không có là mấy.
Thiên Lân lãnh đạm đáp:
- Phải không, thế thì ngươi bất hạnh rồi, vừa hay gặp phải người đó. Xem kiếm!
Một kiếm chém xuống, kiếm khí rẻ trời, cột sáng đỏ rực với khí thế nuốt cả núi sông, cùng với sức mạnh cực dương cực cương chớp mắt đã tác dụng lên vùng xoáy đen ngòm do Phong U tạo ra, cả hai đột nhiên chấn động, sau đó cột sáng vặn vẹo, dưới tác dụng uốn khúc của vùng xoáy thì chỉ duy trì được giây lát, cuối cùng cột sáng vỡ nát, phát xuất vụ nổ kịch liệt.
Đến giờ, đám mây đỏ rực trên đầu Thiên Lân theo một kiếm chém xuống mà hóa thành một cơn gió sắc, thổi khí nóng bỏng va chạm vào khí cực âm cực tà do Phong U phát ra, hai bên tính chất tương phản bài xích lẫn nhau, lập tức phát nổ ầm một tiếng khủng khiếp rồi hình thành một đám mây hình nấm đáng sợ.
Thân thể run rẩy, Thiên Lân bị phản lực hất bay đi, miệng tuôn trào máu tươi, một chiêu dốc hết sức mạnh khiến hắn bị thương không nhẹ.
Bên này, Phong U cũng không hề chiếm được chút tiện nghi, tuy tu vi hắn thâm hậu hơn Thiên Lân nhưng vẫn bị ảnh hưởng không nhỏ, khi thân thể bị hất bắn đi thì nguyên thần cũng bị đả kích nhất định.
Bên ngoài, Tân Nguyệt vẻ mặt lo lắng. Nàng sau khi quan sát một lúc, đã thấy được Phong U không dễ đối phó, không khỏi lo lắng cho Thiên Lân.
Ầm ầm … Ùng oàng ầm ầm… từng loạt nổ lớn, sương khói khuếch tán cùng với hoa lửa tung tóe, vô số làn sáng bất tận đang vỡ nát nhanh chóng giữa không trung.
Lập tức, Tân Nguyệt lóe lên xông qua với tốc độ nhanh gấp bội Thiên Lân, chỉ một bước đã hai mươi dặm, điều này khiến Thiên Lân kinh ngạc vô cùng, không khỏi lên tiếng hỏi:
- Nàng sao làm được như vậy?
Tân Nguyệt cười đáp:
- Đây là do một vị tiền bối không biết tên truyền cho một ngày trước, cái này gọi là Chỉ Xích Thiên Nhai. Bây giờ ta mới vừa nhập môn, cự ly đến cảnh giới một bước vượt ngàn dặm còn rất xa.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Sao nàng chưa hề nói qua với ta?
Tân Nguyệt vừa tiến tới rất nhanh vừa nói;
- Bởi vì chàng chưa hề có thời gian.
Thiên Lân cười khan hai tiếng, có ý tà đạo nói:
- Chờ một khi mọi chuyện làm xong, ta mới cùng nàng nói chuyện giải sầu, xem như là bồi thường vậy.
Tân Nguyệt liếc Thiên Lân, u oán nói:
- Chỉ sợ tình hình không do người quyết định.
Thiên Lân không đáp, hắn cũng hiểu rõ tình thế hiện này, muốn tranh thủ lúc rảnh rỗi thật rất khó khăn.
Lúc này, phía trước hai người truyền lại một luồng sáng đỏ rực, sau đó là tiếng sấm rung trời, tiếng sét không ngừng. Thiên Lân vẻ mặt hơi biến sắc, thất kinh la lên:
- Đi nhanh, chính là Phong U của Cửu U nhất mạch, sức mạnh của hắn vô cùng đáng sợ, Tuyết tỷ tỷ bản thân đang liều lĩnh đánh một chiêu …
Lời còn vang bên tai, thân thể Thiên Lân chớp mắt đã hóa thành ánh sáng, trong chốc lát biến mất khỏi Tân Nguyệt.
Một khắc sau, trong một thung lũng băng, băng tuyết bay lượn đầy trời hệt như mây vậy đang từ từ tản ra. Một bóng người tuyết trắng theo gió bay ra hệt như lá rụng theo gió, phía sau là một bóng đen yên tĩnh đáng sợ, hệt như là lệ quỷ phóng thẳng đến thân hình tuyết trắng kia.
- Cáo biệt đi, đây là thời khắc cuối cùng của ngươi trên nhân thế.
Thanh âm tàn khốc có mấy phần âm lạnh, trong lúc tản ra thì bóng đen đó liền bao trùm lấy bóng trắng, bắt đầu nuốt lấy nguyên thần yếu ớt của nàng. Tiếng kêu thảm vang lên, bóng trắng phát ra tiếng kêu sắc nhọn của một cô gái, đáng tiếc chỉ ngắn ngủi hai tiếng sau đó liền biến mất. Đúng lúc đó, một bóng người từ xa xa bay lại, phảng phất như muốn đoạt lấy thời gian đã trôi qua, đáng tiếc bản thân đã đến không kịp rồi. Trong lúc đột ngột, một luồng sóng vô hình từ bóng người bay đến rạch không xông lại, lập tức tác dụng lên bóng đen kia, khiến hắn chấn động, miệng phát ra tiếng gào thét giận dữ.
Ngay sau đó, bóng người bay đến đảo lộn giữa không trung, tay đỡ lấy thân hình trắng như tuyết đang rơi xuống kia rồi hạ xuống mặt đất.
- Người nào, dám phá hỏng đại sự của ta?
Trong tiếng chất vấn, bóng đen lơ lửng giữa không trung, để lộ đường viền bóng người nhưng không thấy được dung mạo. Trên mặt đất, Thiên Lân đặt Giang Thanh Tuyết xuống, phát hiện mặt nàng xám như tro, bản thân đã hôn mê hoàn toàn, nguyên thần đang ở ranh giới sắp tan biến, tùy lúc đều có khả năng hồn phi phách tán, tình hình vô cùng nghiêm trọng. Điều này khiến Thiên Lân nổi giận trong lòng, vừa truyền một lượng lớn chân nguyên để ổn định tình hình của nàng, vừa không khỏi mất tự chủ kêu lên:
- Tỷ tỷ, kiên cường lên, đệ sẽ cứu tỷ sống lại.
Giang Thanh Tuyết không hề phản ứng, nằm yên tĩnh ở đó hệt như một người đã chết rồi. Giữa không trung, bóng đen đánh giá Thiên Lân, sau khi nhìn rõ hình dáng của hắn rồi, miệng thất kinh la lên:
- Thì ra là ngươi.
Thiên Lân nghe vậy, giận dữ nhìn bóng đen giữa không trung, quát lên:
- Phong U, ta phải khiến ngươi hối hận không kịp.
Bóng đen không nói, trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói:
- Thì ra không phải hắn, chỉ quá giống thôi, thật là dọa ta nhảy dựng. Tiểu tử, ngươi tên họ là gì, cha mẹ ngươi là ai?
Thiên Lân đứng lên, lạnh lùng thản nhiên đáp :
- Thiên Lân, Băng Nguyên Chi Thần. Cha mẹ ta là ai không quan hệ đến ngươi. Giờ đây ngươi đánh Tuyết tỷ tỷ của ta trọng thương, ta phải khiến cho ngươi trả giá thật nặng.
Phong U bình tĩnh lại nói :
- Băng Nguyên Chi Thần, Thiên Lân ? Ha ha ha, thật có ý tứ. Nhưng ngươi cho là chỉ bằng vào ngươi có thể làm khó được ta chăng ?
Thiên Lân tay phải năm ngón hơi di động, lập tức thu lấy Ảo Vân kiếm trong tay của Giang Thanh Tuyết, vẻ mặt nghiêm túc nói :
- Có thể hay không, thử qua không phải sẽ biết thôi sao ? Băng ngưng.
Lời còn vang bên tai, bóng đen giữa không trung lập tức bị đóng băng trong không gian. Chốc lát sau, Thiên Lân đã vượt qua cự ly vài trượng, Ảo Vân kiếm đen ngòm trong tay phát sáng, một kiếm đâm thẳng vào thân thể của Phong U. Ánh nhạt lóe lên, bóng đen bị đóng trong băng đột nhiên lùi lại vài thước, chỉ thiếu chút nữa đã né được đánh lén của Thiên Lân, miệng cười khẽ nói :
- Không tồi, có chút thông minh, nhưng chỉ bằng vào đó ngươi còn chưa đánh ta bị thương được đâu.
Thiên Lân hai mắt khép hờ, vẻ mặt nặng nề, thực lực của Phong U sâu không dò được, điều khiến hắn cảnh giác vô cùng đó chính là trước đây, Giang Thanh Tuyết và Phong U giao chiến thời gian hoàn toàn không quá dài.
Với những điều Thiên Lân hiểu về Giang Thanh Tuyết, Phượng Hoàng pháp quyết của nàng cực dương cực cương, lại thêm Ảo Vân kiếm uy lực bất phàm, nhưng kết quả lại không làm gì được Phong U, điều này cho thấy dùng pháp quyết cương mãnh đối phó với Phong U thì vô dụng. Nghĩ đến đây, Thiên Lân suy nghĩ lướt nhanh trong lòng, vừa tính toán đối sách, vừa múa kiếm công đến. Cứ như thế, giữa không trung kiếm khí tung hoành, dòng khí lưu động, làn kiếm dày đặc tầng từng chồng lên hệt như sóng nước cuộn trào, tất cả đều đánh trúng vào thân thể của bóng đen.
Nhưng bóng đen hoàn toàn không né tránh, cứ mặc cho làn kiếm của Thiên Lân chém vào, bản thân lại thản nhiên không bị gì cả, miệng cười âm hiểm nói :
- Tiểu tử, Băng Nguyên Chi Thần nhà ngươi chỉ có chút bản lĩnh vậy thôi sao ?
Thiên Lân không đáp, vẻ mặt nặng nề, địch nhân như vậy hắn mới lần đầu gặp phải. Đến lúc này, Tân Nguyệt đã kịp chạy đến, sau khi nhìn qua tình hình của Thiên Lân rồi, liền hạ xuống bên cạnh Giang Thanh Tuyết, vẻ mặt lo lắng. Lóe lên xông đến bên cạnh Thiên Lân, Tân Nguyệt trầm giọng nói :
- Người này giao lại cho ta, chàng hãy đi cứu người quan trọng hơn.
Thiên Lân lắc đầu nói :
- Tỉ tỉ tạm thời không có gì gấp, ta đã ổn định được thương thế của tỷ ấy rồi. Phong U đến từ Cửu U nhất mạch, pháp quyết nàng tu luyện không có tác dụng nhiều đến hắn, hay là nàng hãy ở ngoài quan sát là được rồi.
Tân Nguyệt chần chừ một lúc, đánh giá Phong U một hồi liền thấy người này âm hiểm tà ác vô cùng, cho dù là mình cũng không làm gì được. Phong U lơ lửng giữa không trung, cười lạnh nói :
- Thiên Lân, ngươi kiến thức bất phàm, nhưng chỉ dùng miệng lưỡi không mà không thể hiện chút bản lãnh thì ta không có nhiều thời gian để bồi tiếp ngươi chơi đâu.
Thiên Lân thu kiếm lại không tấn công nữa, vẻ mặt âm lạnh nói :
- Đừng gấp, đối phó với hạng không ra gì của Cửu U nhất mạch, ta có thể nói là kinh nghiệm phong phú.
Phong U khinh thường nói :
- Phải vậy chăng ? Thế thì hãy đến đây để cho ta được thấy tường tận.
Thiên Lân bật cười lạnh lùng tàng khốc, Ảo Vân kiếm trong tay tự động bay ra xoay tròn trên dầu của hắn, phát xuất tầng tầng ánh sáng bảo hộ thân thể hắn, đồng thời Thiên Lân ngồi xếp bằng lại, toàn thân ánh sáng tuôn trào bốn phía, phát ra ánh vàng kim rực rỡ rọi chiếu khắp bốn phương.
Phong U kêu khẽ một tiếng, hơi bất ngờ nói:
- Đây chính là Phật pháp đại thành của Phật môn, không ngờ tiểu tử ngươi lại biết.
Ánh vàng kim tầng tầng khuếch tán, khi tiếp xúc với thân thể của y thì có hoa lửa bùng cháy, xuất hiện dấu vết rất rõ ràng. Cứ như thế, Phong U bị ánh Phật xâm lấn, đường viền thân thể lập tức trở nên rõ ràng, khí đen cuồn cuộn trên bề mặt vận chuyển rất nhanh, phát xuất một tầng lưới khí đen có tính ăn mòn rất mạnh, liên tục không ngừng nuốt lấy ánh Phật do Thiên Lân phát ra. Như vậy, thế công của Thiên Lân tuy có hiệu quả, nhưng lại ảnh hưởng không lớn đến Phong U, không tạo thành uy hiếp đáng kể. Hơi kinh ngạc, Thiên Lân tăng mạnh sức công kích, toàn tâm toàn ý thúc động pháp quyết trong cơ thể, dùng ánh Phật chí thánh làm vũ khí với ý đồ phá hủy phòng ngự của Phong U. Theo sự tăng mạnh thế công của Thiên Lân, tình hình Phong U càng tỏ ra có phần bất lợi.
Nhưng chỉ trong giây lát, trên người Phong U liền kích phát ra một luồng khí tà ác mạnh mẽ, chỉ trong chốc lát đã đánh tan ánh Phật mà Thiên Lân phát ra, đồng thời hất bay cả thân thể Thiên Lân.
- Thiên Lân, cẩn thận.
Trong tiếng hô thất thanh, Tân Nguyệt lóe lên xông đến đỡ lấy thân thể đang bay ngược về của Thiên Lân.
- Ta không sao, nàng hãy lùi lại trước.
Còn đang nói, Thiên Lân đã đảo ngược bay thẳng đến Phong U, hơn nữa trong quá trình bay đến, hắn thúc động pháp quyết hai nhà Phật Đạo, khiến cho ngay thời khắc Thiên Lân đến gần Phong U, trên người bộc phát ánh Phật vàng kim và huyền quang màu xanh.
Do không biết lai lịch của Thiên Lân, Phong U tỏ ra có phần tự phụ, cho là Thiên Lân bất quá chỉ là một thiếu niên háo thắng, dự tính làm lại như cũ. Đối với tình hình này, Phong U bên ngoài bố trí phòng ngự, không né không tránh chờ đợi Thiên Lân xông đến.
Nhưng Thiên Lân thông minh vô cùng, chưa bao giờ thi triển công kích tương tự nhau. Lần này hắn đồng thời thúc động Phật pháp và Đạo pháp, sức công kích của nó chốc lát đã bành trướng, lập tức tạo thành uy hiểm rất lớn cho Phong U. Chuyện đến quá bất ngờ, Phong U không kịp chuyển biến phương thức, lập tức bị Thiên Lân hất lùi lại vài trượng, miệng phát ra tiếng rống giận dữ tức tối.
Một chiêu thành công, Thiên Lân không hề ngừng lại, Ảo Vân kiếm trong tay lập tức phân thành chín, ngay cả thân thể Thiên Lân cũng vậy, rồi từ chín phương hướng khác nhau tấn công một chiêu quỷ thần không lường vào Phong U.
Thời khắc đó, Phong U vừa mới ổn định được thân thể, khi nhìn thấy một chiêu này của Thiên Lân thì vọt miệng thất thanh la lên:
- Đây chính là Tâm Kiếm Vô Ngân của Phật gia, tiểu tử ngươi học từ đâu vậy?
Lời nói còn vang bên tai, Ảo Vân kiếm đã đâm qua cơ thể, lập tức xuyên vào ngực của Phong U.
Rên lên một tiếng, thân thể đen ngòm của Phong U run rẩy mấy cái, sau đó liền khôi phục lại bình tĩnh, giọng lạnh lùng tàn khốc nói:
- Tiểu tử, ngươi khiến ta phải kinh ngạc, bất quá đáng tiếc là ngươi còn non nớt một chút. Đến đây, ta tiễn ngươi một đoạn đường, cho ngươi biết được như thế nào mới là tuyệt học chân chính của Cửu U nhất mạch.
Còn đang nói, toàn thân Phong U khí đen khuếch tán, từ trung tâm là hắn, chỉ trong chốc lát đã hình thành một vùng xoáy đen ngòm to lớn giữa không trung với âm khí tà sát kinh thế hãi tục, phát xuất một luồng sức hút mạnh mẽ hướng thẳng đến Thiên Lân, Tân Nguyệt và Giang Thanh Tuyết, ý đồ muốn cuốn toàn bộ ba người vào tâm của vùng xoáy.
Phát hiện nguy hiểm, Thiên Lân rống to một tiếng, toàn thân ánh sáng vàng kim và xanh đen lập tức mất đi, thay vào đó chính là ánh sáng đỏ rực cùng với Hạo Nhiên Chính Khí, lập tức ngăn cách hẳn sức hút do Phong U phát ra, khiến cho Tân Nguyệt thoát khỏi trói buộc, mang Giang Thanh Tuyết lùi lại mấy trăm trượng liền.
Trường kiếm giơ cao, toàn thân Thiên Lân chính khí lẫm lẫm, giọng nghiêm túc nói:
- Hạo Nhiên Chính Khí, nhân giả vô địch! (Hạo Nhiên Chính Khí, con người vô địch!)
Theo ý niệm của Thiên Lân, ngọn lửa hừng hực bao trùm cả trời đất, ngọn lửa địa tâm vô cùng vô tận ẩn chứa trong cơ thể của hắn lúc này theo sự thúc động của Hạo Nhiên Thiên Cương pháp quyết mà nhanh chóng gia tăng, hình thành một đám mây đỏ to lớn giữa tầng không Băng Nguyên, tạo nên sự đối lập rõ ràng với vùng xoáy đen ngòm do Phong U tạo ra.
Đồng thời, trường kiếm trong tay của Thiên Lân rung động không ngừng, tiếng kiếm kêu chói tai cùng với cột kiếm rực rỡ, chớp mắt đã nối liền trời đất, hình thành một cảnh tượng vô cùng chói mắt.
Phong U hơi thất kinh, sợ hãi la lên:
- Thiên Lân, ngươi học Hạo Nhiên Thiên Cương từ đâu, sư phụ ngươi thật ra là ai?
Thiên Lân bá khí ngút trời, ánh mắt lạnh lùng tàn khốc nhìn Phong U, chất vấn:
- Có gì mà phải hỏi những điều đó? Ngươi không thấy lúc này mà nói những chuyện đó thì quá dư thừa sao.
Phong U hừ giọng nói:
- Trên thế gian này, người tinh thông pháp quyết ba đạo Thích, Đạo, Nho đếm không hết, nhưng có thể đủ sức hợp nhất pháp quyết ba nhà tập trung vào một người thì lơ thơ không có là mấy.
Thiên Lân lãnh đạm đáp:
- Phải không, thế thì ngươi bất hạnh rồi, vừa hay gặp phải người đó. Xem kiếm!
Một kiếm chém xuống, kiếm khí rẻ trời, cột sáng đỏ rực với khí thế nuốt cả núi sông, cùng với sức mạnh cực dương cực cương chớp mắt đã tác dụng lên vùng xoáy đen ngòm do Phong U tạo ra, cả hai đột nhiên chấn động, sau đó cột sáng vặn vẹo, dưới tác dụng uốn khúc của vùng xoáy thì chỉ duy trì được giây lát, cuối cùng cột sáng vỡ nát, phát xuất vụ nổ kịch liệt.
Đến giờ, đám mây đỏ rực trên đầu Thiên Lân theo một kiếm chém xuống mà hóa thành một cơn gió sắc, thổi khí nóng bỏng va chạm vào khí cực âm cực tà do Phong U phát ra, hai bên tính chất tương phản bài xích lẫn nhau, lập tức phát nổ ầm một tiếng khủng khiếp rồi hình thành một đám mây hình nấm đáng sợ.
Thân thể run rẩy, Thiên Lân bị phản lực hất bay đi, miệng tuôn trào máu tươi, một chiêu dốc hết sức mạnh khiến hắn bị thương không nhẹ.
Bên này, Phong U cũng không hề chiếm được chút tiện nghi, tuy tu vi hắn thâm hậu hơn Thiên Lân nhưng vẫn bị ảnh hưởng không nhỏ, khi thân thể bị hất bắn đi thì nguyên thần cũng bị đả kích nhất định.
Bên ngoài, Tân Nguyệt vẻ mặt lo lắng. Nàng sau khi quan sát một lúc, đã thấy được Phong U không dễ đối phó, không khỏi lo lắng cho Thiên Lân.
Ầm ầm … Ùng oàng ầm ầm… từng loạt nổ lớn, sương khói khuếch tán cùng với hoa lửa tung tóe, vô số làn sáng bất tận đang vỡ nát nhanh chóng giữa không trung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.