Chương 19: Địa Vực Thần Phong Cốc (3)
Hắc Bạch Miêu
14/09/2021
Nàng vừa đến thì thấy Bắc Tiểu Lục cũng an lòng, ai bảo muội muội của nàng An Tuyết, thật sự không an tâm. Từ nhỏ đã luôn nghịch ngợm bày trò, nàng chỉ sợ Bắc Tiểu Lục lây thói xấu của nàng thôi.
An Nguyệt mỉm cười hành lễ :
“ Mẫu thân Nguyệt nhi về thăm người”.
Lạc Thư thấy nữ nhi lớn của mình thì rất vui mừng, nàng đã lâu không được gặp nữ nhi của mình rồi.
Nàng kéo tay nữ nhi, khẽ cười nói:
” Nguyệt nhi đã trưởng thành rồi, còn sinh cho ta một đứa cháu bảo bối nữa chứ”.
An Nguyệt nghe mẫu thân nói vậy cười khổ, ai bảo hồi nhỏ nàng thật sự quá quậy phá, làm không ai an lòng.
Bên cạnh hai tiểu quỷ An Tuyết và Bắc Tiểu Lục cười trộm. Bất quá khi An Nguyệt lườm sang, thì hai người tỏ ra rất an tĩnh lắng nghe.
An Nguyệt nghĩ thầm hai tên nhóc này, quả nhiên chưa ăn đòn chưa tỉnh ngộ.
— QUẢNG CÁO —
Sau một hồi nói chuyện, thì hắn cũng biết nữ hài tử này tên là An Tư Hạ, người cũng như tên là một nữ hài vô tư, vô lo vô nghĩ. Lòng không vướng bận điều gì, tâm không toan tính. Năm nay ba tuổi nắm giữ phong linh thể, tư chất linh thể vượt qua thượng phẩm, tiếp cận cực phẩm linh thể, có thể gọi là bán cực phẩm linh thể. Hiện nay vừa mới bước vào giai đoạn tu luyện, Luyện Khí tầng một. Phụ thân nàng là anh họ của mẫu thân hắn, nên cô nữ hài tử này coi như là muội muội của hắn.
An Tư Hạ bởi vì vừa có tư chất đỉnh cấp, và cả người như thiên sứ vậy, cho nên trên dưới tông môn coi nàng như công chúa vậy. Ai đắc tội nàng chính là đắc tội cả môn phái, cũng may nàng mặc dù tinh nghịch nhưng lại không phải loại kiêu ngạo, điêu toa, thích bắt nạt người khác.
Sau một hồi lâu hắn dụ dỗ, à không thể hiện sự quan tâm, thì cô bé này cuối cùng cũng ngoan ngoãn kêu hắn là :“Lục ca ca”. Dù sao nàng cũng chỉ là đứa bé ba tuổi, hắn có rất nhiều đồ ăn vặt nha, đơn giản vậy đó.
Thật sự thì hắn cũng muốn có một đứa muội muội để cưng chìu, hiện nay rốt cuộc cũng có thể nếm thử, cảm giác làm ca ca là như thế nào rồi.
Đến buổi tối mọi người được thưởng thức một bàn ăn thịnh soạn, do chính tay dì nhỏ của hắn An Tuyết nấu. Mặc dù người tu hành cảnh giới cao, thì không cần ăn lương thực. Nhưng đó chỉ là thực phẩm phàm cấp của phàm nhân, tu sĩ nhiều người vẫn muốn thưởng thức hương vị của đồ ăn. Giống như Bắc Tiểu Lục vậy, nếu như các đệ tử, con cháu của các thế lực thì sẽ luyện hóa thiên tài địa bảo, thịt yêu thú thành đan dược, dược phẩm để tiện cho việc tu luyện. Bọn họ chủ yếu là không có hứng thú, hoặc dành nhiều thời gian cho việc nâng cao tu vi và chiến lực, làm gì có thời gian thưởng thức mỹ vị.
Tu sĩ họ cũng chỉ quan tâm tới cách nào làm tăng tu vi, chiến lực, dành giật từng chút một tài nguyên cho mình. Chỉ cần bản thân lười biếng, thì sẽ bị những kẻ khác vượt qua, đó là suy nghĩ, quy tắc tự nhiên của tu chân giới. Cũng chỉ có những con cháu thế gia, tông môn có thiên phú, có bối cảnh thì lúc nào cũng trang bức đi bắt nạt kẻ yếu, làm những việc tăm tối, để thể hiện thú vui của bọn chúng.
Bắc Tiểu Lục từng lập lời thề nhắc nhở bản thân mình.
” Hắn cho dù không phải là vận khí chi tử, nhưng hắn sẽ không đi vào con đường tà đạo, hắn cũng có nguyên tắc của riêng mình".
Sau khi mọi người ăn uống, trò chuyện vui vẻ xong xuôi, hắn và mẫu thân cũng xin phép đi nghỉ ngơi.— QUẢNG CÁO —
Đây là một tòa Lâu các nơi trước kia mẫu thân từng sống, Lâu các rất to và rộng đại khái có bốn phòng. Hắn định chiếm phòng cao nhất nhưng lại xuất hiện cản trở, bị dì nhỏ đá xuống phòng dưới.
Hắn biểu thị rất oan ức “ Ngươi có phòng còn chạy qua đây làm gì”. An Tuyết hừ lạnh nhạt nói :
” Chính là tỷ muội tâm sự, ngươi một tên tiểu quỷ thì hiểu gì. Mau về phòng nghỉ ngơi sớm đi, như vậy sẽ tốt cho chiều cao”.
Đây là coi hắn là hài tử đó à, nói như vậy là lừa được hắn sao. Hắn cũng chỉ phiền hà vài câu rồi cũng quăng lên trời mây. Về phòng hắn không biết nên tu luyện hay xem điển tịch, suy nghĩ chút:
“ Được rồi đi tu luyện, cũng mấy hôm chưa tập trung tu luyện rồi”.
Hắn vẫn tu luyện Hóa Lôi Quyết, mặc dù là công pháp thiên cấp thượng phẩm, nhưng dù vậy hắn vẫn không có niềm tin, để có thể trùng kích Thiên Đạo Trúc Cơ. Đây cũng không phải là hắn không có niềm tin, chỉ là trực giác nói cho hắn. Nếu chỉ bằng ý chí và thiên phú thì thời thượng cổ, thái cổ cũng không thể xuất hiện ít người, thành công con đường này vậy được. Hắn cũng không tin, không có người nào có thiên tư mạnh hơn hắn, khủng bố hơn hắn.
Bắc Tiểu Lục dám khẳng định, con đường này còn nhiều bí ẩn mà hắn chưa biết.
Theo thói quen bốn giờ sáng sớm, Bắc Tiểu tỉnh lại, tu luyện cả đêm nhưng hắn tinh lực tràn trề. Từ đêm qua, hắn vẫn đang suy nghĩ nên làm sao để chuyển hóa chân khí sang chất lỏng, để thành chân nguyên trước khi trúc cơ. Hắn suy nghĩ vấn đề này, chủ yếu vẫn dựa vào công pháp cao hơn thiên cấp mới được, hoặc hắn phải tự tìm ra lối đi mới.
— QUẢNG CÁO —
Đây cũng không phải hắn chỉ muốn tăng lên thực lực, hắn cảm thấy nếu như bản thân khi ở Luyện khí kỳ, có thể thích ứng trước chân nguyên của tu sĩ Trúc Cơ. Hắn sẽ nắm chắc thêm một thành nữa, khi trùng kích Thiên Đạo Trúc Cơ.
Hắn thở dài một hơi, nếu cứ để chuyện này trong lòng hắn cảm thấy mình sẽ rất khó chịu. Bên ngoài trời vẫn tối như mực, hắn vừa đi vừa suy nghĩ đã đến bên ngoài rất xa rồi. Nơi đây có một cây cao to chọc trời cành lá um tùm. Bắc Tiểu Lục hít một hơi thật sâu, để tâm tình bình tĩnh lại.
Vẫn như thường ngày, hắn luyện tập võ kỹ “ Thất Kiếp Kiếm Pháp” ba chiêu thức đầu. Sau đó cũng luyện tập một lượt các loại võ kỹ, bộ pháp “ Bôn Lôi Sát Quyền”,” Thất Lôi bộ pháp”. Hắn biết dù thiên phú có cao tới đâu, nếu như mỗi ngày không luyện tập thì rất khó tiến bộ. Hắn càng rèn luyện chiêu thức, càng làm cho bản thân hiểu rõ hơn cũng như thi triển, một cách hiệu quả nhất có thể.
Tới khi bóng tối bị xua tan, bằng những tia sáng của ban mai, thì hắn cũng cảm thấy cả người nặng trĩu. Nằm trên bãi cỏ xanh, hắn thầm nghĩ có lẽ bản thân, cần phải tìm kiếm cơ hội lịch luyện. Dù sao hắn cứ tiếp tục tu luyện một mình, cũng không thể có bao nhiêu kinh nghiệm được.
Hắn biết bản thân mình đang gặp bình cảnh rồi, rất khó tiến bộ thêm nữa. Hắn cần phải tự mình trải qua những cuộc chiến thực sự, thì mới trưởng thành nên được, vấn đề này hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Nếu như ai mà cảm thấy, đây không phải là điều quan trọng, thì nhầm to rồi.
Bắc Tiểu Lục biết rõ, đừng thấy hắn luyện tập hiệu quả như này, nếu như chân chính đứng trước sinh tử. Bản thân có thể phát huy mấy thành thực lực, còn chưa biết. Đây là vấn đề về tâm lý, hắn cần phải mạnh hơn những tên thiên kiêu kia, ngay từ lúc bắt đầu. Hắn cũng không thể sau này, thất bại trước những người đi trước, mà tự an ủi rằng hắn tu luyện muộn hơn họ được. Yêu nghiệt được gọi với cái tên như vậy, là hội tụ tất cả những yếu tố quan trọng nhất, cấu thành nên: tâm lý, thiên tư, ngộ tính và tài trí. Mỗi thứ này đều không thể thiếu được.
Đừng nghĩ hắn xuất phát điểm mạnh mẽ, nếu như không biết sử dụng mà chỉ đập tài nguyên chồng chất lên, hắn cũng sẽ biến mạnh. Nhưng hắn mãi mãi, không thể vượt qua yêu nghiệt được, có khi không được đứng cùng hàng, mặc dù hắn có tư chất ngang nhau. Đúng vậy, kinh nghiệm chính là thứ, đôi khi giúp ta thoát khỏi nghịch cảnh, sáng tạo ra điều không thể.
An Nguyệt mỉm cười hành lễ :
“ Mẫu thân Nguyệt nhi về thăm người”.
Lạc Thư thấy nữ nhi lớn của mình thì rất vui mừng, nàng đã lâu không được gặp nữ nhi của mình rồi.
Nàng kéo tay nữ nhi, khẽ cười nói:
” Nguyệt nhi đã trưởng thành rồi, còn sinh cho ta một đứa cháu bảo bối nữa chứ”.
An Nguyệt nghe mẫu thân nói vậy cười khổ, ai bảo hồi nhỏ nàng thật sự quá quậy phá, làm không ai an lòng.
Bên cạnh hai tiểu quỷ An Tuyết và Bắc Tiểu Lục cười trộm. Bất quá khi An Nguyệt lườm sang, thì hai người tỏ ra rất an tĩnh lắng nghe.
An Nguyệt nghĩ thầm hai tên nhóc này, quả nhiên chưa ăn đòn chưa tỉnh ngộ.
— QUẢNG CÁO —
Sau một hồi nói chuyện, thì hắn cũng biết nữ hài tử này tên là An Tư Hạ, người cũng như tên là một nữ hài vô tư, vô lo vô nghĩ. Lòng không vướng bận điều gì, tâm không toan tính. Năm nay ba tuổi nắm giữ phong linh thể, tư chất linh thể vượt qua thượng phẩm, tiếp cận cực phẩm linh thể, có thể gọi là bán cực phẩm linh thể. Hiện nay vừa mới bước vào giai đoạn tu luyện, Luyện Khí tầng một. Phụ thân nàng là anh họ của mẫu thân hắn, nên cô nữ hài tử này coi như là muội muội của hắn.
An Tư Hạ bởi vì vừa có tư chất đỉnh cấp, và cả người như thiên sứ vậy, cho nên trên dưới tông môn coi nàng như công chúa vậy. Ai đắc tội nàng chính là đắc tội cả môn phái, cũng may nàng mặc dù tinh nghịch nhưng lại không phải loại kiêu ngạo, điêu toa, thích bắt nạt người khác.
Sau một hồi lâu hắn dụ dỗ, à không thể hiện sự quan tâm, thì cô bé này cuối cùng cũng ngoan ngoãn kêu hắn là :“Lục ca ca”. Dù sao nàng cũng chỉ là đứa bé ba tuổi, hắn có rất nhiều đồ ăn vặt nha, đơn giản vậy đó.
Thật sự thì hắn cũng muốn có một đứa muội muội để cưng chìu, hiện nay rốt cuộc cũng có thể nếm thử, cảm giác làm ca ca là như thế nào rồi.
Đến buổi tối mọi người được thưởng thức một bàn ăn thịnh soạn, do chính tay dì nhỏ của hắn An Tuyết nấu. Mặc dù người tu hành cảnh giới cao, thì không cần ăn lương thực. Nhưng đó chỉ là thực phẩm phàm cấp của phàm nhân, tu sĩ nhiều người vẫn muốn thưởng thức hương vị của đồ ăn. Giống như Bắc Tiểu Lục vậy, nếu như các đệ tử, con cháu của các thế lực thì sẽ luyện hóa thiên tài địa bảo, thịt yêu thú thành đan dược, dược phẩm để tiện cho việc tu luyện. Bọn họ chủ yếu là không có hứng thú, hoặc dành nhiều thời gian cho việc nâng cao tu vi và chiến lực, làm gì có thời gian thưởng thức mỹ vị.
Tu sĩ họ cũng chỉ quan tâm tới cách nào làm tăng tu vi, chiến lực, dành giật từng chút một tài nguyên cho mình. Chỉ cần bản thân lười biếng, thì sẽ bị những kẻ khác vượt qua, đó là suy nghĩ, quy tắc tự nhiên của tu chân giới. Cũng chỉ có những con cháu thế gia, tông môn có thiên phú, có bối cảnh thì lúc nào cũng trang bức đi bắt nạt kẻ yếu, làm những việc tăm tối, để thể hiện thú vui của bọn chúng.
Bắc Tiểu Lục từng lập lời thề nhắc nhở bản thân mình.
” Hắn cho dù không phải là vận khí chi tử, nhưng hắn sẽ không đi vào con đường tà đạo, hắn cũng có nguyên tắc của riêng mình".
Sau khi mọi người ăn uống, trò chuyện vui vẻ xong xuôi, hắn và mẫu thân cũng xin phép đi nghỉ ngơi.— QUẢNG CÁO —
Đây là một tòa Lâu các nơi trước kia mẫu thân từng sống, Lâu các rất to và rộng đại khái có bốn phòng. Hắn định chiếm phòng cao nhất nhưng lại xuất hiện cản trở, bị dì nhỏ đá xuống phòng dưới.
Hắn biểu thị rất oan ức “ Ngươi có phòng còn chạy qua đây làm gì”. An Tuyết hừ lạnh nhạt nói :
” Chính là tỷ muội tâm sự, ngươi một tên tiểu quỷ thì hiểu gì. Mau về phòng nghỉ ngơi sớm đi, như vậy sẽ tốt cho chiều cao”.
Đây là coi hắn là hài tử đó à, nói như vậy là lừa được hắn sao. Hắn cũng chỉ phiền hà vài câu rồi cũng quăng lên trời mây. Về phòng hắn không biết nên tu luyện hay xem điển tịch, suy nghĩ chút:
“ Được rồi đi tu luyện, cũng mấy hôm chưa tập trung tu luyện rồi”.
Hắn vẫn tu luyện Hóa Lôi Quyết, mặc dù là công pháp thiên cấp thượng phẩm, nhưng dù vậy hắn vẫn không có niềm tin, để có thể trùng kích Thiên Đạo Trúc Cơ. Đây cũng không phải là hắn không có niềm tin, chỉ là trực giác nói cho hắn. Nếu chỉ bằng ý chí và thiên phú thì thời thượng cổ, thái cổ cũng không thể xuất hiện ít người, thành công con đường này vậy được. Hắn cũng không tin, không có người nào có thiên tư mạnh hơn hắn, khủng bố hơn hắn.
Bắc Tiểu Lục dám khẳng định, con đường này còn nhiều bí ẩn mà hắn chưa biết.
Theo thói quen bốn giờ sáng sớm, Bắc Tiểu tỉnh lại, tu luyện cả đêm nhưng hắn tinh lực tràn trề. Từ đêm qua, hắn vẫn đang suy nghĩ nên làm sao để chuyển hóa chân khí sang chất lỏng, để thành chân nguyên trước khi trúc cơ. Hắn suy nghĩ vấn đề này, chủ yếu vẫn dựa vào công pháp cao hơn thiên cấp mới được, hoặc hắn phải tự tìm ra lối đi mới.
— QUẢNG CÁO —
Đây cũng không phải hắn chỉ muốn tăng lên thực lực, hắn cảm thấy nếu như bản thân khi ở Luyện khí kỳ, có thể thích ứng trước chân nguyên của tu sĩ Trúc Cơ. Hắn sẽ nắm chắc thêm một thành nữa, khi trùng kích Thiên Đạo Trúc Cơ.
Hắn thở dài một hơi, nếu cứ để chuyện này trong lòng hắn cảm thấy mình sẽ rất khó chịu. Bên ngoài trời vẫn tối như mực, hắn vừa đi vừa suy nghĩ đã đến bên ngoài rất xa rồi. Nơi đây có một cây cao to chọc trời cành lá um tùm. Bắc Tiểu Lục hít một hơi thật sâu, để tâm tình bình tĩnh lại.
Vẫn như thường ngày, hắn luyện tập võ kỹ “ Thất Kiếp Kiếm Pháp” ba chiêu thức đầu. Sau đó cũng luyện tập một lượt các loại võ kỹ, bộ pháp “ Bôn Lôi Sát Quyền”,” Thất Lôi bộ pháp”. Hắn biết dù thiên phú có cao tới đâu, nếu như mỗi ngày không luyện tập thì rất khó tiến bộ. Hắn càng rèn luyện chiêu thức, càng làm cho bản thân hiểu rõ hơn cũng như thi triển, một cách hiệu quả nhất có thể.
Tới khi bóng tối bị xua tan, bằng những tia sáng của ban mai, thì hắn cũng cảm thấy cả người nặng trĩu. Nằm trên bãi cỏ xanh, hắn thầm nghĩ có lẽ bản thân, cần phải tìm kiếm cơ hội lịch luyện. Dù sao hắn cứ tiếp tục tu luyện một mình, cũng không thể có bao nhiêu kinh nghiệm được.
Hắn biết bản thân mình đang gặp bình cảnh rồi, rất khó tiến bộ thêm nữa. Hắn cần phải tự mình trải qua những cuộc chiến thực sự, thì mới trưởng thành nên được, vấn đề này hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Nếu như ai mà cảm thấy, đây không phải là điều quan trọng, thì nhầm to rồi.
Bắc Tiểu Lục biết rõ, đừng thấy hắn luyện tập hiệu quả như này, nếu như chân chính đứng trước sinh tử. Bản thân có thể phát huy mấy thành thực lực, còn chưa biết. Đây là vấn đề về tâm lý, hắn cần phải mạnh hơn những tên thiên kiêu kia, ngay từ lúc bắt đầu. Hắn cũng không thể sau này, thất bại trước những người đi trước, mà tự an ủi rằng hắn tu luyện muộn hơn họ được. Yêu nghiệt được gọi với cái tên như vậy, là hội tụ tất cả những yếu tố quan trọng nhất, cấu thành nên: tâm lý, thiên tư, ngộ tính và tài trí. Mỗi thứ này đều không thể thiếu được.
Đừng nghĩ hắn xuất phát điểm mạnh mẽ, nếu như không biết sử dụng mà chỉ đập tài nguyên chồng chất lên, hắn cũng sẽ biến mạnh. Nhưng hắn mãi mãi, không thể vượt qua yêu nghiệt được, có khi không được đứng cùng hàng, mặc dù hắn có tư chất ngang nhau. Đúng vậy, kinh nghiệm chính là thứ, đôi khi giúp ta thoát khỏi nghịch cảnh, sáng tạo ra điều không thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.