Chương 66: Bồi tiếp mày…
Diệp Sáp
22/06/2017
Tiếu Vũ Hàm đứng ở bờ biển, làm bạn với làn gió biển, mái tóc dài bay phất qua trán, cười mãi không thôi nhìn Dạ Ngưng.
Không phải là nổi trận lôi đình như trong tưởng tượng, cũng không phải mặt không chút biểu tình, chỉ cứ như thế nhìn Dạ ngưng, ánh mắt như vậy……
Dạ Ngưng khẽ rùng mình, xoay người nhìn mọi người: “Gì chứ, tao không hôn.”
“Muốn trốn hả?!” Toàn bộ mọi người chung quanh nổi giận, Dạ Ngưng thấy thế liền vội vàng xua tay phủ nhận: “Không phải không phải.”
“Thế thì còn lằng nhằng cái gì, mau hôn đi!” Lão Đại ở một bên nhịn không được, kêu gào nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng trợn mắt liếc cô một cái, cắn cắn môi, lắc lắc đầu, đầu óc xoay chuyển, nhìn mọi người chung quanh.
“Tao thực sự không thể, đây chính là nụ hôn đầu tiên của tao.”
“…”
Lần này thì mọi người đều im lặng, Dạ Ngưng đã nói đây là nụ hôn đầu tiên rồi thì còn ai dám ồn ào bắt nàng hôn lớp phó nữa. Tục ngữ đã nói, hôn một cái chính là đính ước, nhỡ đâu bởi vì một trò đùa vui mà chậm trễ hạnh phúc cả đời Dạ Ngưng thì chẳng ai chịu trách nhiệm nổi.
Mấy người cùng phòng ký túc đều kinh ngạc.
Cái con này, dĩ nhiên lại là nụ hôn đầu tiên? Lừa ai chứ?!
Không riêng gì các bạn học kinh ngạc, mà ngay cả vài giáo viên đứng một bên vây xem cũng đều cảm thấy không thể tin được.
Thầy hiệu trưởng sờ sờ cái đầu bóng lưỡng của mình, nhìn Dạ Ngưng mà chậc chậc lấy làm kỳ: “Thật khó nha, một người có thể gây náo loạn như vậy mà dĩ nhiên lại chưa từng yêu ai.”
Giáo viên dạy thể dục ở bên cạnh nói tiếp: “Đây, có thể là Plato* chăng?”
(*Plato: triết học Plato, lý tưởng thuần khiết)
Khóe môi Tiếu Vũ Hàm lại cong lên, sao? Ngay cả nụ hôn đầu cũng vẫn còn, vậy là ám chỉ trước kia em hôn toàn là ếch à?
“Quên đi, quên đi!” Cuối cùng vẫn là lão Đại rộng lượng lên tiếng, vẫy tay để mọi người buông tha cho Dạ Ngưng, Dạ Ngưng lập tức quay đầu, đầy cấp bách nhìn cô.
“Nhưng mà, có tội không thể miễn, tội chết khó thoát. Đổi một phương thức trừng phạt khác đi.”
Dạ Ngưng nghe liền gật đầu, tùy mày, chỉ cần không hôn ai trước mặt cô Tiếu là được.
“Vậy cũng phải đổi một cái không khác biệt lắm mới được, nếu không thì hôn Mộng Điệp cũng tính.”
Lớp phó ở bên cạnh không được nếm quả ngọt, ồn ào lên tiếng, Dạ Ngưng lập tức che miệng, nhìn lão Đại cuống quýt lắc đầu. Lão Đại trợn mắt liếc nàng một cái, mày nghĩ tao nguyện ý để cho mày hôn chắc!
“Vẫn là để tao đến đi.” Không hổ là lão Đại, rất có phong phạm đại tỷ, phất tay đẩy mọi người bên cạnh ra, đi đến bên Dạ Ngưng.
Muốn làm gì?!
Dạ Ngưng nhìn lão Đại liền lập tức cảnh giác, đây là muốn làm gì?
Lão Đại cũng không thèm để tâm đến Dạ Ngưng, nâng đùi phải lên, lắc lắc mấy cái, đá rơi chiếc dép trên chân xuống, lộ ra bàn chân phải tinh xảo trắng nõn: “Không phải nói đổi một cái không khác biệt lắm sao? Vậy được, lão Tứ, mời hôn chân phải của tao.”
Không phải là nổi trận lôi đình như trong tưởng tượng, cũng không phải mặt không chút biểu tình, chỉ cứ như thế nhìn Dạ ngưng, ánh mắt như vậy……
Dạ Ngưng khẽ rùng mình, xoay người nhìn mọi người: “Gì chứ, tao không hôn.”
“Muốn trốn hả?!” Toàn bộ mọi người chung quanh nổi giận, Dạ Ngưng thấy thế liền vội vàng xua tay phủ nhận: “Không phải không phải.”
“Thế thì còn lằng nhằng cái gì, mau hôn đi!” Lão Đại ở một bên nhịn không được, kêu gào nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng trợn mắt liếc cô một cái, cắn cắn môi, lắc lắc đầu, đầu óc xoay chuyển, nhìn mọi người chung quanh.
“Tao thực sự không thể, đây chính là nụ hôn đầu tiên của tao.”
“…”
Lần này thì mọi người đều im lặng, Dạ Ngưng đã nói đây là nụ hôn đầu tiên rồi thì còn ai dám ồn ào bắt nàng hôn lớp phó nữa. Tục ngữ đã nói, hôn một cái chính là đính ước, nhỡ đâu bởi vì một trò đùa vui mà chậm trễ hạnh phúc cả đời Dạ Ngưng thì chẳng ai chịu trách nhiệm nổi.
Mấy người cùng phòng ký túc đều kinh ngạc.
Cái con này, dĩ nhiên lại là nụ hôn đầu tiên? Lừa ai chứ?!
Không riêng gì các bạn học kinh ngạc, mà ngay cả vài giáo viên đứng một bên vây xem cũng đều cảm thấy không thể tin được.
Thầy hiệu trưởng sờ sờ cái đầu bóng lưỡng của mình, nhìn Dạ Ngưng mà chậc chậc lấy làm kỳ: “Thật khó nha, một người có thể gây náo loạn như vậy mà dĩ nhiên lại chưa từng yêu ai.”
Giáo viên dạy thể dục ở bên cạnh nói tiếp: “Đây, có thể là Plato* chăng?”
(*Plato: triết học Plato, lý tưởng thuần khiết)
Khóe môi Tiếu Vũ Hàm lại cong lên, sao? Ngay cả nụ hôn đầu cũng vẫn còn, vậy là ám chỉ trước kia em hôn toàn là ếch à?
“Quên đi, quên đi!” Cuối cùng vẫn là lão Đại rộng lượng lên tiếng, vẫy tay để mọi người buông tha cho Dạ Ngưng, Dạ Ngưng lập tức quay đầu, đầy cấp bách nhìn cô.
“Nhưng mà, có tội không thể miễn, tội chết khó thoát. Đổi một phương thức trừng phạt khác đi.”
Dạ Ngưng nghe liền gật đầu, tùy mày, chỉ cần không hôn ai trước mặt cô Tiếu là được.
“Vậy cũng phải đổi một cái không khác biệt lắm mới được, nếu không thì hôn Mộng Điệp cũng tính.”
Lớp phó ở bên cạnh không được nếm quả ngọt, ồn ào lên tiếng, Dạ Ngưng lập tức che miệng, nhìn lão Đại cuống quýt lắc đầu. Lão Đại trợn mắt liếc nàng một cái, mày nghĩ tao nguyện ý để cho mày hôn chắc!
“Vẫn là để tao đến đi.” Không hổ là lão Đại, rất có phong phạm đại tỷ, phất tay đẩy mọi người bên cạnh ra, đi đến bên Dạ Ngưng.
Muốn làm gì?!
Dạ Ngưng nhìn lão Đại liền lập tức cảnh giác, đây là muốn làm gì?
Lão Đại cũng không thèm để tâm đến Dạ Ngưng, nâng đùi phải lên, lắc lắc mấy cái, đá rơi chiếc dép trên chân xuống, lộ ra bàn chân phải tinh xảo trắng nõn: “Không phải nói đổi một cái không khác biệt lắm sao? Vậy được, lão Tứ, mời hôn chân phải của tao.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.