Chương 61: Bởi vì người đó…
Diệp Sáp
22/06/2017
Hỏi cũng không hỏi nhiều, trong lòng Dạ Ngưng cũng không ôm hy vọng
gì đối với chị Lâm này, cũng chuẩn bị tốt sẽ bị chất vấn, dù sao thì bạn bè của Tiếu Vũ Hàm phần lớn đều là nhân trung long phượng, sao có thể
để nàng vào mắt.
Vì để không ảnh hưởng tới tâm tình Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng thu hồi nỗi chua xót trong lòng, lôi kéo tay Tiếu Vũ Hàm đi siêu thị tiếp.
Mua không ít đồ ăn, hai người còn mua mấy thứ đồ dùng thường ngày, phụ giúp đẩy xe, Dạ Ngưng quay đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Trong siêu thị có mở điều hòa, hơi nóng bức nên Tiếu Vũ Hàm cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo lông cao cổ màu hồng, sắc hồng rực rỡ trên người hòa cùng nét ửng đỏ trên gương mặt cô khiến cho Dạ Ngưng nhìn có chút choáng váng. Tiếu Vũ Hàm đang cúi đầu xem thời hạn bảo hành của chai sữa, vừa ngẩng lên liền thấy Dạ Ngưng đang ngây người nhìn mình chằm chằm, khóe môi hơi cong lên.
“Trông ngốc quá.” Thanh âm mềm nhẹ, phảng phất như lông chim, lướt qua trái tim Dạ Ngưng, Dạ Ngưng nhìn cô cười si ngốc.
“Vũ Hàm, như thế này thật tốt.”
Tiếu Vũ Hàm hiểu được ý tứ Dạ Ngưng, ôn nhu nhìn nàng, một lát sau, bàn tay theo thói quen giơ lên vuốt ve mái tóc nàng.
Mắt Dạ Ngưng hơi nheo lại, hưởng thụ cái vuốt ve của Tiếu Vũ Hàm, nàng đã quen với động tác nhỏ nhìn như lơ đãng này của Tiếu Vũ Hàm, mỗi khi cô làm như vậy, nơi nào đó trong đáy lòng Dạ Ngưng đều sẽ mềm nhũn rồi sụp đổ. Nàng từng nghĩ, trên đời này trừ cha mẹ ra, có lẽ sẽ không có ai đặc biệt yêu nàng giống như Tiếu Vũ Hàm vậy.
“Em mong cả đời đều như thế này.” Dạ Ngưng nhẹ nhàng thở dài, hàng mi hơi nhíu lại, Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng cười, đưa tay vuốt vuốt đôi mi nàng: “Sẽ.”
Muốn chính là loại cảm giác này, không cần nói nhiều lời, lại có niềm hạnh phúc nói không nên lời. Dạ Ngưng mím môi năm tay Tiếu Vũ Hàm, đi nhanh trong siêu thị thật to này, miệng khẽ ngân nga một khúc hát, cõi lòng không tự giác mà phấn chấn hẳn lên.
Mua xong thứ này thứ nọ, thanh toán hoàn tất, Tiếu Vũ Hàm cùng Dạ Ngưng xách theo một bọc to đi về nhà, Dạ Ngưng lần này lại ngoan cố không thôi, nói gì cũng không chịu để cho Tiếu Vũ Hàm xách nhiều, chỉ đưa cho cô một túi bánh mỳ, còn dư lại thì chính mình hai tay xách tất cả. Tiếu Vũ Hàm đưa tay muốn đón lấy, nàng liền nhíu mày hừ nhẹ, Tiếu Vũ Hàm bị nàng làm cho vừa bực mình vừa buồn cười, lắc đầu, không ép nữa, lòng lại thực rất ngọt ngào.
Vào nhà, Tiếu Vũ Hàm trước tiên đem những đồ có hạn sử dụng ngắn ngày cho vào trong tủ lạnh, còn Dạ Ngưng thì tay chân sõng soài nằm ngay đơ trên sô pha.
Mệt chết được.
“Em muốn ăn gì?”
Tiếu Vũ Hàm sắp xếp mọi thứ gọn gàng rồi cười nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng ngửa đầu nhìn cô, cân nhắc một hồi, nói: “Tùy tiện chọn đi, sáng mai còn phải dậy sớm nữa, em không muốn để cô quá mệt mỏi, nếu không thì đi ra ngoài ăn cũng được.”
“Ừ, không được ăn thứ đầy dầu mỡ nữa.” Một câu của Tiếu Vũ Hàm vạch trần ý đồ của Dạ Ngưng, Dạ Ngưng bĩu môi, vừa định biện giải thì di động của Tiếu Vũ Hàm lại reo vang. Nằm trên sô pha trông mong nhìn Tiếu Vũ Hàm nghe máy, bụng Dạ Ngưng bắt đầu kháng nghị.
Vì để không ảnh hưởng tới tâm tình Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng thu hồi nỗi chua xót trong lòng, lôi kéo tay Tiếu Vũ Hàm đi siêu thị tiếp.
Mua không ít đồ ăn, hai người còn mua mấy thứ đồ dùng thường ngày, phụ giúp đẩy xe, Dạ Ngưng quay đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Trong siêu thị có mở điều hòa, hơi nóng bức nên Tiếu Vũ Hàm cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo lông cao cổ màu hồng, sắc hồng rực rỡ trên người hòa cùng nét ửng đỏ trên gương mặt cô khiến cho Dạ Ngưng nhìn có chút choáng váng. Tiếu Vũ Hàm đang cúi đầu xem thời hạn bảo hành của chai sữa, vừa ngẩng lên liền thấy Dạ Ngưng đang ngây người nhìn mình chằm chằm, khóe môi hơi cong lên.
“Trông ngốc quá.” Thanh âm mềm nhẹ, phảng phất như lông chim, lướt qua trái tim Dạ Ngưng, Dạ Ngưng nhìn cô cười si ngốc.
“Vũ Hàm, như thế này thật tốt.”
Tiếu Vũ Hàm hiểu được ý tứ Dạ Ngưng, ôn nhu nhìn nàng, một lát sau, bàn tay theo thói quen giơ lên vuốt ve mái tóc nàng.
Mắt Dạ Ngưng hơi nheo lại, hưởng thụ cái vuốt ve của Tiếu Vũ Hàm, nàng đã quen với động tác nhỏ nhìn như lơ đãng này của Tiếu Vũ Hàm, mỗi khi cô làm như vậy, nơi nào đó trong đáy lòng Dạ Ngưng đều sẽ mềm nhũn rồi sụp đổ. Nàng từng nghĩ, trên đời này trừ cha mẹ ra, có lẽ sẽ không có ai đặc biệt yêu nàng giống như Tiếu Vũ Hàm vậy.
“Em mong cả đời đều như thế này.” Dạ Ngưng nhẹ nhàng thở dài, hàng mi hơi nhíu lại, Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng cười, đưa tay vuốt vuốt đôi mi nàng: “Sẽ.”
Muốn chính là loại cảm giác này, không cần nói nhiều lời, lại có niềm hạnh phúc nói không nên lời. Dạ Ngưng mím môi năm tay Tiếu Vũ Hàm, đi nhanh trong siêu thị thật to này, miệng khẽ ngân nga một khúc hát, cõi lòng không tự giác mà phấn chấn hẳn lên.
Mua xong thứ này thứ nọ, thanh toán hoàn tất, Tiếu Vũ Hàm cùng Dạ Ngưng xách theo một bọc to đi về nhà, Dạ Ngưng lần này lại ngoan cố không thôi, nói gì cũng không chịu để cho Tiếu Vũ Hàm xách nhiều, chỉ đưa cho cô một túi bánh mỳ, còn dư lại thì chính mình hai tay xách tất cả. Tiếu Vũ Hàm đưa tay muốn đón lấy, nàng liền nhíu mày hừ nhẹ, Tiếu Vũ Hàm bị nàng làm cho vừa bực mình vừa buồn cười, lắc đầu, không ép nữa, lòng lại thực rất ngọt ngào.
Vào nhà, Tiếu Vũ Hàm trước tiên đem những đồ có hạn sử dụng ngắn ngày cho vào trong tủ lạnh, còn Dạ Ngưng thì tay chân sõng soài nằm ngay đơ trên sô pha.
Mệt chết được.
“Em muốn ăn gì?”
Tiếu Vũ Hàm sắp xếp mọi thứ gọn gàng rồi cười nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng ngửa đầu nhìn cô, cân nhắc một hồi, nói: “Tùy tiện chọn đi, sáng mai còn phải dậy sớm nữa, em không muốn để cô quá mệt mỏi, nếu không thì đi ra ngoài ăn cũng được.”
“Ừ, không được ăn thứ đầy dầu mỡ nữa.” Một câu của Tiếu Vũ Hàm vạch trần ý đồ của Dạ Ngưng, Dạ Ngưng bĩu môi, vừa định biện giải thì di động của Tiếu Vũ Hàm lại reo vang. Nằm trên sô pha trông mong nhìn Tiếu Vũ Hàm nghe máy, bụng Dạ Ngưng bắt đầu kháng nghị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.