Chương 60: Làm “công” rất tốt…
Diệp Sáp
22/06/2017
Đây là lần đầu tiên Dạ Ngưng có cảm giác một luồng gió lạnh quét qua
lưng, thân mình cứng đờ tại chỗ, như thể muốn động cũng không cử động
được.
“Vũ Hàm……” Kỳ thật nàng đặc biệt muốn nói, em yêu, đừng làm loạn, đứng đắn chút coi, nhưng mà vừa nhìn ánh mắt cười như không cười kia của Tiếu Vũ Hàm, mọi lời muốn nói đều bị nuốt ngược trở vào bụng. Tiếu Vũ Hàm ôm cánh tay, mím môi nhìn Dạ Ngưng, nở nụ cười được coi là “thiện lương”.
“Sao, Ngưng?”
“……” Đây chính là xưng hô thân thiết của Tiếu Vũ Hàm dành cho Dạ Ngưng trong giấc mộng của nàng mà! Nhưng vì cái gì hiện tại nghe được lại giống như đòi mạng vậy!
Nhìn Dạ Ngưng đứng lặng tại chỗ không nói lời nào, khóe môi Tiếu Vũ Hàm khẽ cong, nhẹ nhàng cười, buông cánh tay, tiến lên phía trước.
“A……” Thân mình theo Tiếu Vũ Hàm từng bước tới gần không ngừng lùi lại phía sau, thẳng đến khi bị cô rất khí phách áp lên bức tường mới được lau sạch sẽ, thế này Dạ Ngưng mới không thể không ngẩng đầu đối mặt với cô, vừa nhìn thấy ánh mắt tràn đầy ý cười như nắm trong tay hết thảy kia của Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng dùng sức nuốt nước miếng.
Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một hồi, vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nàng: “Thật đúng là nhìn không ra nha, tiểu bạch kiểm xác thực rất được hoan nghênh.”
“Ha ha, chỗ nào chứ…” Dạ Ngưng cười gượng, ánh mắt mang theo một tia cảnh giác, loại tình thế lúc này đối với nàng mà nói thực rất không ổn, không thể động đậy được mặc cho người đùa giỡn.
Tiếu Vũ Hàm lấy ngón tay dịu dàng lướt qua hai má Dạ Ngưng, dần dần trượt xuống, nắm lấy cằm nàng.
“Uhm…” Dạ Ngưng bị bắt ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, vẻ mặt hoảng sợ.
Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng liền bật cười thành tiếng: “Được rồi đó, em giả bộ cái gì? Còn định giống hồi trước, ước gì tôi khi dễ em phải không?”
“……” Một câu vạch trần Dạ Ngưng, Dạ Ngưng bĩu môi nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Thực vô nghĩa, một chút tình cảm cũng không có.”
“Tình cảm cái gì?” Tiếu Vũ Hàm nhướn mày nhìn Dạ Ngưng, nhóc con này, trong óc toàn chứa cái gì vậy chứ? Dạ Ngưng bị Tiếu Vũ Hàm nhìn mặt liền đỏ bừng, có chút chột dạ ngoảnh đầu sang một bên.
Nhìn bộ dáng này của nàng, Tiếu Vũ Hàm đắc ý cười cười, vươn hai tay, ôm lấy cằm của nàng: “Như thế nào, chê tôi già hả?”
Dạ Ngưng bĩu môi nhíu mày than thở: “Đúng vậy!”
“Ồ ~” Tiếu Vũ Hàm có chút đăm chiêu cười cười, Dạ Ngưng nghe mà giật mình, ngẩng đầu nhìn cô, trông thấy khóe môi cô cong lên, lại rùng mình một cái, xong rồi…
Phía sau chợt lạnh, Dạ Ngưng bị áp thật mạnh lên tường, rất nhanh, đôi môi bị cắn xé xâm phạm, chiếc lưỡi nho nhỏ cũng đồng thời chui vào miệng…
Dạ Ngưng lập tức bị hôn đến mờ mịt, mơ mơ màng màng bị Tiếu Vũ Hàm đè lên, trong não rất cả đều là suy nghĩ đầy kinh ngạc, kĩ thuật hôn của Vũ Hàm sao lại tiến bộ nhiều như vậy…
Á……Đáng giận, dĩ nhiên còn bóp ngực mình! Không phải chê bé sao? Còn chạm!
“Vũ Hàm……” Kỳ thật nàng đặc biệt muốn nói, em yêu, đừng làm loạn, đứng đắn chút coi, nhưng mà vừa nhìn ánh mắt cười như không cười kia của Tiếu Vũ Hàm, mọi lời muốn nói đều bị nuốt ngược trở vào bụng. Tiếu Vũ Hàm ôm cánh tay, mím môi nhìn Dạ Ngưng, nở nụ cười được coi là “thiện lương”.
“Sao, Ngưng?”
“……” Đây chính là xưng hô thân thiết của Tiếu Vũ Hàm dành cho Dạ Ngưng trong giấc mộng của nàng mà! Nhưng vì cái gì hiện tại nghe được lại giống như đòi mạng vậy!
Nhìn Dạ Ngưng đứng lặng tại chỗ không nói lời nào, khóe môi Tiếu Vũ Hàm khẽ cong, nhẹ nhàng cười, buông cánh tay, tiến lên phía trước.
“A……” Thân mình theo Tiếu Vũ Hàm từng bước tới gần không ngừng lùi lại phía sau, thẳng đến khi bị cô rất khí phách áp lên bức tường mới được lau sạch sẽ, thế này Dạ Ngưng mới không thể không ngẩng đầu đối mặt với cô, vừa nhìn thấy ánh mắt tràn đầy ý cười như nắm trong tay hết thảy kia của Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng dùng sức nuốt nước miếng.
Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một hồi, vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nàng: “Thật đúng là nhìn không ra nha, tiểu bạch kiểm xác thực rất được hoan nghênh.”
“Ha ha, chỗ nào chứ…” Dạ Ngưng cười gượng, ánh mắt mang theo một tia cảnh giác, loại tình thế lúc này đối với nàng mà nói thực rất không ổn, không thể động đậy được mặc cho người đùa giỡn.
Tiếu Vũ Hàm lấy ngón tay dịu dàng lướt qua hai má Dạ Ngưng, dần dần trượt xuống, nắm lấy cằm nàng.
“Uhm…” Dạ Ngưng bị bắt ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, vẻ mặt hoảng sợ.
Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng liền bật cười thành tiếng: “Được rồi đó, em giả bộ cái gì? Còn định giống hồi trước, ước gì tôi khi dễ em phải không?”
“……” Một câu vạch trần Dạ Ngưng, Dạ Ngưng bĩu môi nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Thực vô nghĩa, một chút tình cảm cũng không có.”
“Tình cảm cái gì?” Tiếu Vũ Hàm nhướn mày nhìn Dạ Ngưng, nhóc con này, trong óc toàn chứa cái gì vậy chứ? Dạ Ngưng bị Tiếu Vũ Hàm nhìn mặt liền đỏ bừng, có chút chột dạ ngoảnh đầu sang một bên.
Nhìn bộ dáng này của nàng, Tiếu Vũ Hàm đắc ý cười cười, vươn hai tay, ôm lấy cằm của nàng: “Như thế nào, chê tôi già hả?”
Dạ Ngưng bĩu môi nhíu mày than thở: “Đúng vậy!”
“Ồ ~” Tiếu Vũ Hàm có chút đăm chiêu cười cười, Dạ Ngưng nghe mà giật mình, ngẩng đầu nhìn cô, trông thấy khóe môi cô cong lên, lại rùng mình một cái, xong rồi…
Phía sau chợt lạnh, Dạ Ngưng bị áp thật mạnh lên tường, rất nhanh, đôi môi bị cắn xé xâm phạm, chiếc lưỡi nho nhỏ cũng đồng thời chui vào miệng…
Dạ Ngưng lập tức bị hôn đến mờ mịt, mơ mơ màng màng bị Tiếu Vũ Hàm đè lên, trong não rất cả đều là suy nghĩ đầy kinh ngạc, kĩ thuật hôn của Vũ Hàm sao lại tiến bộ nhiều như vậy…
Á……Đáng giận, dĩ nhiên còn bóp ngực mình! Không phải chê bé sao? Còn chạm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.