Chương 79: Đêm tổn thương…
Diệp Sáp
22/06/2017
Bởi vì quá yêu, cho nên rất hiểu nhau, chỉ cần nhìn ánh mắt Dạ Ngưng là Tiếu Vũ Hàm liền hiểu được nàng muốn gì.
“Tôi……” Thanh âm Tiếu Vũ Hàm có chút nghẹn lại, nhìn Dạ Ngưng, mặt hơi ửng hồng.
Dạ Ngưng vốn rất căng thẳng, thấy Tiếu Vũ Hàm như vậy, nhất thời hiểu lầm ý cô, cho rằng cô vẫn không muốn có nửa phần liên quan với mình, không khỏi nản lòng thoái chí.
“Mặc kệ cô nghĩ thế nào, Tiếu Vũ Hàm, cô đã đồng ý với em rồi.” Thái độ Dạ Ngưng đột nhiên thay đổi hẳn cũng khiến lòng Tiếu Vũ Hàm lạnh xuống.
Tiếu Vũ Hàm không thể tin được nhìn nàng, Dạ Ngưng ôm cánh tay nhìn cô không rời mắt. Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng chằm chằm một lát, cười lạnh: “Tuỳ em.”
Cô cũng là người có máu có thịt, cũng biết đau, cũng biết khổ sở, một bí mật to lớn chất chứa trong lòng, mỗi giây mỗi phút đều khiến cô khó thở, nhưng mà cố tình ngay cả người mình yêu nhất cũng muốn tự tay khiến cô tổn thương. Hiểu lầm, phẫn hận, nổi giận…thậm chí…Dạ Ngưng, tôi yêu em như vậy, sao em lại có thể đối xử với tôi như thế?
Không khí nguyên bản vốn dịu đi một chút trong nháy mắt lại đông cứng lại, Dạ Ngưng nhìn nụ cười lạnh trên khóe môi Tiếu Vũ Hàm, vốn trong lòng có phần hối hận liền hoàn toàn biến mất, nhướn mày, đồng dạng cười lạnh nhìn cô: “Được, vậy tới nhà cô.”
Nhà cô……
Hai tiếng này của Dạ Ngưng đả kích khiến lòng Tiếu Vũ Hàm rỉ máu, nỗi đau đớn đến nghiêng trời lệch đất ập đến như bão táp, trái tim vỡ nát đến không thể chịu đựng nổi. Nhà cô…Là ai đã từng nói, nơi ấy sẽ vĩnh viễn là nhà của chúng ta.
“Được.” Cắn chặt răng, Tiếu Vũ Hàm gật đầu đáp ứng. Dạ Ngưng, em muốn như vậy phải không? Tốt thôi, em đã muốn, vậy tôi sẽ cho em được toại nguyện, tất cả đều cho em hết…
Không ai nói thêm gì nữa, hai người đều trầm mặc đi về nhà, khoảng cách giữa cả hai lại càng lớn hơn nữa. Dạ Ngưng nghiêng đầu, nhìn Tiếu Vũ Hàm, nhìn khuôn mặt quen thuộc lại tràn đầy mỏi mệt của cô, đột nhiên rất muốn khóc.
Vì sao vậy? Vũ Hàm, vì cái gì nhất định chúng ta phải như vậy?
Tiếu Vũ Hàm khoanh tay đi phía trước, tư thế như vậy chỉ có khi cô đối diện với người ngoài mới dùng, Dạ Ngưng nhìn mà lòng đau thắt lại, nàng vẫn còn xa cầu gì đây, không trở về được nữa, tất cả đều không quay lại được nữa rồi. Vũ Hàm sẽ không yêu nàng nữa, vĩnh viễn sẽ không, hiện giờ đối với nàng, sợ là Vũ Hàm chỉ có oán hận cùng ghét bỏ mà thôi…
Một đường đi nhanh trở về nhà, mở cửa ra, Tiếu Vũ Hàm không liếc mắt nhìn Dạ Ngưng một lần, đặt túi xuống, trực tiếp đi vào phòng tắm tắm rửa, Dạ Ngưng nhìn bóng dáng cô mà ngẩn người.
Nàng không muốn như vậy, nhưng vì sao sự tình lại biến thành thế này? Vũ Hàm thật sự đã hoàn toàn không còn tình cảm, muốn cùng nàng tách ra sao…Rốt cuộc nàng đã làm sai điều gì, nói cho nàng biết, nàng sẽ sửa tất cả được không…
Chờ đến khi Tiếu Vũ Hàm khoác áo choàng tắm từ phòng tắm đi ra, Dạ Ngưng vẫn còn ngồi ngây người ở sô pha.
“Không đi tắm sao?” Tiếu Vũ Hàm mặt không biểu tình nhìn Dạ Ngưng. Dạ Ngưng ngẩng đầu, nhìn cô.
Mái tóc ướt sũng gạt sang một bên cổ, Tiếu Vũ Hàm một tay cầm khăn lông nhẹ nhàng chà lau, cánh tay chuyển động, nơi cổ áo lộ ra một mảng xương quai xanh trắng mịn khiêu gợi, hương chanh ấm áp lại làm cho mặt Dạ Ngưng có chút nóng lên, mà khi nàng chạm phải ánh mắt Tiếu Vũ Hàm, toàn bộ trái tim đều trở nên lạnh lẽo.
Đó là sự lạnh lẽo như băng giá khiến cho người ta sợ hãi…
Tiếu Vũ Hàm đối với nàng không hề còn chút quyến luyến, yêu chiều nào, thậm chí ngay cả sự cẩn thận vừa rồi cũng không thấy, chỉ còn lạnh như băng…
“Tắm.” Một chữ được gian nan thốt ra từ miệng Dạ Ngưng, nheo mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm. Tiếu Vũ Hàm cùng nàng đối diện, trong mắt không có tình yêu cũng không có căm hận, trống rỗng khiến cho người ta lạc mất.
Đẩy cửa ra, đi vào phòng tắm, tay nhẹ nhàng trút bỏ quần áo, làn nước ấm áp theo da thịt chảy xuống từng trút một, xúc cảm cực kỳ thoải mái tựa như những lần Tiếu Vũ Hàm từng đụng chạm.
Hít sâu một hơi, Dạ Ngưng nhắm hai mắt lại.
Có lẽ…chỉ một đêm này…
Vũ Hàm, em đáp ứng cô, qua đêm nay, sẽ hoàn toàn buông tay, để cô đi tìm hạnh phúc của chính mình.
Ngoài phòng, lòng Tiếu Vũ Hàm cũng không dễ chịu gì. Cô không ngờ Dạ Ngưng sẽ đưa ra loại yêu cầu này, với hai người yêu nhau thì chuyện đó vốn chính là nhu cầu nguyên thủy nhất, nhưng mà hiện tại…Cô được coi là gì? Là đối tượng để Dạ Ngưng phát tiết sao…hay vẫn là — nàng thật sự muốn xả giận, đây chẳng qua là một lần cuối cùng trước khi rời xa nhau? Hai loại ý tưởng này tra tấn dày vò khiến đầu Tiếu Vũ Hàm đau đớn khổ sở, cô cắn chặt môi dưới, cơ hồ muốn nói hết toàn bộ sự tình cho Dạ Ngưng.
Sống như vậy, quả thực so với chết còn đau khổ hơn……
Cửa phòng tắm bị mở ra, phả ra một luồng khí ấm áp cùng mùi hương thơm ngát của sữa tắm, Dạ Ngưng ngay cả tóc cũng chưa lau, lê dép bước ra, khăn lông vắt trên cổ, nước chảy xuống từ mái tóc ướt sũng.
Ánh mắt Tiếu Vũ Hàm vừa tiếp xúc cùng Dạ Ngưng liền vội vàng quay đầu đi cực nhanh, trốn tránh như vậy liền chọc giận Dạ Ngưng.
“Tôi……” Thanh âm Tiếu Vũ Hàm có chút nghẹn lại, nhìn Dạ Ngưng, mặt hơi ửng hồng.
Dạ Ngưng vốn rất căng thẳng, thấy Tiếu Vũ Hàm như vậy, nhất thời hiểu lầm ý cô, cho rằng cô vẫn không muốn có nửa phần liên quan với mình, không khỏi nản lòng thoái chí.
“Mặc kệ cô nghĩ thế nào, Tiếu Vũ Hàm, cô đã đồng ý với em rồi.” Thái độ Dạ Ngưng đột nhiên thay đổi hẳn cũng khiến lòng Tiếu Vũ Hàm lạnh xuống.
Tiếu Vũ Hàm không thể tin được nhìn nàng, Dạ Ngưng ôm cánh tay nhìn cô không rời mắt. Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng chằm chằm một lát, cười lạnh: “Tuỳ em.”
Cô cũng là người có máu có thịt, cũng biết đau, cũng biết khổ sở, một bí mật to lớn chất chứa trong lòng, mỗi giây mỗi phút đều khiến cô khó thở, nhưng mà cố tình ngay cả người mình yêu nhất cũng muốn tự tay khiến cô tổn thương. Hiểu lầm, phẫn hận, nổi giận…thậm chí…Dạ Ngưng, tôi yêu em như vậy, sao em lại có thể đối xử với tôi như thế?
Không khí nguyên bản vốn dịu đi một chút trong nháy mắt lại đông cứng lại, Dạ Ngưng nhìn nụ cười lạnh trên khóe môi Tiếu Vũ Hàm, vốn trong lòng có phần hối hận liền hoàn toàn biến mất, nhướn mày, đồng dạng cười lạnh nhìn cô: “Được, vậy tới nhà cô.”
Nhà cô……
Hai tiếng này của Dạ Ngưng đả kích khiến lòng Tiếu Vũ Hàm rỉ máu, nỗi đau đớn đến nghiêng trời lệch đất ập đến như bão táp, trái tim vỡ nát đến không thể chịu đựng nổi. Nhà cô…Là ai đã từng nói, nơi ấy sẽ vĩnh viễn là nhà của chúng ta.
“Được.” Cắn chặt răng, Tiếu Vũ Hàm gật đầu đáp ứng. Dạ Ngưng, em muốn như vậy phải không? Tốt thôi, em đã muốn, vậy tôi sẽ cho em được toại nguyện, tất cả đều cho em hết…
Không ai nói thêm gì nữa, hai người đều trầm mặc đi về nhà, khoảng cách giữa cả hai lại càng lớn hơn nữa. Dạ Ngưng nghiêng đầu, nhìn Tiếu Vũ Hàm, nhìn khuôn mặt quen thuộc lại tràn đầy mỏi mệt của cô, đột nhiên rất muốn khóc.
Vì sao vậy? Vũ Hàm, vì cái gì nhất định chúng ta phải như vậy?
Tiếu Vũ Hàm khoanh tay đi phía trước, tư thế như vậy chỉ có khi cô đối diện với người ngoài mới dùng, Dạ Ngưng nhìn mà lòng đau thắt lại, nàng vẫn còn xa cầu gì đây, không trở về được nữa, tất cả đều không quay lại được nữa rồi. Vũ Hàm sẽ không yêu nàng nữa, vĩnh viễn sẽ không, hiện giờ đối với nàng, sợ là Vũ Hàm chỉ có oán hận cùng ghét bỏ mà thôi…
Một đường đi nhanh trở về nhà, mở cửa ra, Tiếu Vũ Hàm không liếc mắt nhìn Dạ Ngưng một lần, đặt túi xuống, trực tiếp đi vào phòng tắm tắm rửa, Dạ Ngưng nhìn bóng dáng cô mà ngẩn người.
Nàng không muốn như vậy, nhưng vì sao sự tình lại biến thành thế này? Vũ Hàm thật sự đã hoàn toàn không còn tình cảm, muốn cùng nàng tách ra sao…Rốt cuộc nàng đã làm sai điều gì, nói cho nàng biết, nàng sẽ sửa tất cả được không…
Chờ đến khi Tiếu Vũ Hàm khoác áo choàng tắm từ phòng tắm đi ra, Dạ Ngưng vẫn còn ngồi ngây người ở sô pha.
“Không đi tắm sao?” Tiếu Vũ Hàm mặt không biểu tình nhìn Dạ Ngưng. Dạ Ngưng ngẩng đầu, nhìn cô.
Mái tóc ướt sũng gạt sang một bên cổ, Tiếu Vũ Hàm một tay cầm khăn lông nhẹ nhàng chà lau, cánh tay chuyển động, nơi cổ áo lộ ra một mảng xương quai xanh trắng mịn khiêu gợi, hương chanh ấm áp lại làm cho mặt Dạ Ngưng có chút nóng lên, mà khi nàng chạm phải ánh mắt Tiếu Vũ Hàm, toàn bộ trái tim đều trở nên lạnh lẽo.
Đó là sự lạnh lẽo như băng giá khiến cho người ta sợ hãi…
Tiếu Vũ Hàm đối với nàng không hề còn chút quyến luyến, yêu chiều nào, thậm chí ngay cả sự cẩn thận vừa rồi cũng không thấy, chỉ còn lạnh như băng…
“Tắm.” Một chữ được gian nan thốt ra từ miệng Dạ Ngưng, nheo mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm. Tiếu Vũ Hàm cùng nàng đối diện, trong mắt không có tình yêu cũng không có căm hận, trống rỗng khiến cho người ta lạc mất.
Đẩy cửa ra, đi vào phòng tắm, tay nhẹ nhàng trút bỏ quần áo, làn nước ấm áp theo da thịt chảy xuống từng trút một, xúc cảm cực kỳ thoải mái tựa như những lần Tiếu Vũ Hàm từng đụng chạm.
Hít sâu một hơi, Dạ Ngưng nhắm hai mắt lại.
Có lẽ…chỉ một đêm này…
Vũ Hàm, em đáp ứng cô, qua đêm nay, sẽ hoàn toàn buông tay, để cô đi tìm hạnh phúc của chính mình.
Ngoài phòng, lòng Tiếu Vũ Hàm cũng không dễ chịu gì. Cô không ngờ Dạ Ngưng sẽ đưa ra loại yêu cầu này, với hai người yêu nhau thì chuyện đó vốn chính là nhu cầu nguyên thủy nhất, nhưng mà hiện tại…Cô được coi là gì? Là đối tượng để Dạ Ngưng phát tiết sao…hay vẫn là — nàng thật sự muốn xả giận, đây chẳng qua là một lần cuối cùng trước khi rời xa nhau? Hai loại ý tưởng này tra tấn dày vò khiến đầu Tiếu Vũ Hàm đau đớn khổ sở, cô cắn chặt môi dưới, cơ hồ muốn nói hết toàn bộ sự tình cho Dạ Ngưng.
Sống như vậy, quả thực so với chết còn đau khổ hơn……
Cửa phòng tắm bị mở ra, phả ra một luồng khí ấm áp cùng mùi hương thơm ngát của sữa tắm, Dạ Ngưng ngay cả tóc cũng chưa lau, lê dép bước ra, khăn lông vắt trên cổ, nước chảy xuống từ mái tóc ướt sũng.
Ánh mắt Tiếu Vũ Hàm vừa tiếp xúc cùng Dạ Ngưng liền vội vàng quay đầu đi cực nhanh, trốn tránh như vậy liền chọc giận Dạ Ngưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.