Chương 80: Thay đổi…
Diệp Sáp
22/06/2017
Nhắm hai mắt lại, hàng lông mi khẽ chớp ép cho nước mắt tuôn rơi,
chiếc mặt nạ lạnh lùng bị xé tan trong khoảnh khắc, Tiếu Vũ Hàm nắm chặt một góc chăn, khóc không tiếng động. Cha mẹ mất sớm, khiến cho từ nhỏ
cô đã trở nên kiên cường, khổ sở hay mỏi mệt gì cũng đều không đánh gục
được cô, đã bao nhiêu năm trời không nhỏ một giọt nước mắt, thì ra, tất
cả nước mắt của cô đều chỉ có thể vì một mình Dạ Ngưng mà rơi.
Dạ Ngưng liếc nhìn Tiếu Vũ Hàm, cắn môi, cố chịu đựng nỗi đau đớn âm ỷ nơi hạ thân, gian nan đứng dậy từ sô pha.
Cố hết sức cúi người, Dạ Ngưng nhặt lấy quần áo bị ném lung tung trên mặt đất, quay lưng về phía Tiếu Vũ Hàm, yên lặng mặc lên người.
Thanh âm tiếng vải ma sát với cơ thể truyền tới tai Tiếu Vũ Hàm, cô chậm rãi mở mắt.
“Em đi đây, Vũ Hàm.” Đơn giản mặc xong xuôi quần áo, Dạ Ngưng lưu lại một lời cuối cùng, thanh âm của nàng rất thấp, lộ ra vô hạn bi ai.
Hô hấp của Tiếu Vũ Hàm có chút dồn dập, bàn tay siết chặt lại, muốn nói “đừng đi”, lại thế nào cũng không nói được nên lời.
Đợi khoảng một phút đồng hồ, Dạ Ngưng vẫn không nghe được những lời mình muốn, thở thật dài, nàng đứng dậy, chậm rãi bước đi.
Mỗi một bước tiến tới, trái tim đều nhói lên, hy vọng cũng theo đó mà từng phần tan biến, thẳng đến khi cánh cửa bị đóng lại thật mạnh, Dạ Ngưng cũng vẫn không nghe được những lời muốn níu giữ.
Được rồi…cứ như vậy đi.
Như một cơn gió chạy ra khỏi tiểu khu, chạy rất nhanh, thẳng đến khi nỗi bi phẫn trong lồng ngực bị từng luồng không khí lạnh lẽo tràn vào thay thế, thẳng đến khi nước mắt trên mặt bị từng ngọn gió buốt giá thổi rơi xuống, Dạ Ngưng mới dừng bước, thở hổn hển từng hơi, Dạ Ngưng ngẩng đầu, nhìn ánh đèn đường lóe lên, trong mắt lại một màn ảm đạm.
Mất rồi, vẫn để vuột mất, như vậy cũng tốt, không quấn lấy cô ấy nữa, để cho cô được tự do, cứ coi như tất cả đều chưa từng xảy ra đi.
Một đêm ấy, Dạ Ngưng không biết mình đã vượt qua thế nào, nước mắt cứ chảy mãi không ngừng, ngày hôm sau tỉnh lại, ôm sách đi học, nhưng mà trên bục giảng ấy người nàng yêu nhất đã không ở đó nữa. Nhưng ngày tháng vẫn phải tiếp tục, Dạ Ngưng cũng học được cách điều chỉnh, nỗ lực khiến cho công việc lu bù bận rộn cả lên.
Chỉ là, cho dù nơi sân trường đã không còn bóng dáng người ấy nữa, không còn nụ cười mỉm quen thuộc kia, Dạ Ngưng vẫn sẽ đau lòng, đôi khi cái gì cũng không làm, nàng sẽ ngơ ngác nhìn bục giảng mà ngẩn người, sẽ nhớ tới ký ức lần đầu tiên hai người gặp gỡ, ấy là lúc nàng xem AV bị bắt được, sẽ lại một mình ngẩn ngơ cười. Đáng sợ tới mức mọi người ở bên cạnh đều cảm thấy như nàng bị cái gì nhập vào, đều tránh ra xa xa.
Mà nỗi đau lòng ấy, theo ngày tháng trôi qua, dần dần biến thành không cam lòng cùng căm hận…
Đã từng yêu, lại buông tay như vậy, nàng không cam lòng, nàng hận, hận Tiếu Vũ Hàm tuyệt tình. Xóa tất cả tin tức có liên quan tới cô, muốn hoàn toàn cách ly Tiếu Vũ Hàm ra khỏi cuộc sống của mình, chỉ là càng làm như thế, lòng càng thêm đau đớn.
Sau khi hai người chia tay được hơn một tháng chính là sinh nhật của Dạ Ngưng, từ sáng sớm lão Đại đã tỏ vẻ đầy hứng khởi chúc mừng nàng: “Chúc mừng nhé, lão Tứ, già thêm một tuổi.”
“Cút.” Dạ Ngưng quẳng cái liếc mắt xem thường qua, lão Đại cười tủm tỉm sán lại, nhìn nàng chằm chằm: “Lão Tứ, mày nói xem lần này tao tặng mày cái gì thì được nhỉ? Thuốc chống muỗi nhé, tao nhớ là mày hay bị muỗi đốt lắm mà, tao mua một thùng cho mày nhé.”
“……Lão đại, giờ là mùa đông, tao cám ơn mày.” Dạ Ngưng tức đến chết mất, nhưng trong lòng lại như có từng dòng nước ấm chảy qua, những ngày không có Tiếu Vũ Hàm, cũng chỉ có lão Đại làm bạn bên cạnh.
Bởi vì lão Đại quá lo lắng cho Dạ Ngưng nên khiến cho bạn trai của lão Đại làm loạn lên đòi chia tay, lúc ấy lão Đại lạnh lùng liếc hắn một cái, trực tiếp gật đầu đồng ý, lần này thì tên bạn trai xù lông, mắng một câu Pha Li* chết tiệt rồi che mặt chạy. Lúc ấy Dạ Ngưng lúng túng chết được, bảo lão Đại đuổi theo bạn trai đi, kết quả là lão Đại lại lạnh nhạt buông một câu: “Hắn đàn bà lắm, nên sớm chia tay mới phải, trước kia là vì sợ hắn khóc, giờ thì lại cảm thấy chúng ta nên có phúc cùng hưởng, cùng nhau thất tình.”
(*chẳng hiểu Pha Li ở đây là cái khỉ gì, có thể là biệt danh của lão Đại hay từ nghĩa bóng nào đó)
Lúc ấy Dạ Ngưng hoàn toàn hết chỗ nói, nhưng lão Đại lại không để ý tới nàng, cứ ngày ngày chờ Dạ Ngưng tan tiết học, không có việc gì liền mang nàng đi đến mấy quầy hàng gần đó ăn uống linh tinh, thật sự Dạ Ngưng không cảm thấy cô thất tình một chút nào.
“Đúng rồi, lão Đại, ba mẹ tao bảo tối nay mày về nhà tao, cùng nhau ăn sinh nhật.” Dạ Ngưng bỏ qua vẻ mặt tự đắc của lão Đại, mở miệng mời.
Lão Đại vui vẻ gật đầu, nói: “Tao biết cô chú còn có lương tâm hơn mày mà.”
“……”
***
Buổi tối lão Đại lái xe ôm một thùng thuốc chống muỗi đúng giờ đến nhà Dạ Ngưng báo cáo, mẹ Dạ Ngưng nhìn cái thùng trong lòng lão Đại mà dở khóc dở cười, Dạ Ngưng tiến lên giúp lão Đại đặt thùng xuống, thuận tiện đá cô một cái.
Đồ ăn rất thơm, cộng thêm bánh ngọt cùng ánh nến ấm áp, trái tim nhức nhối của Dạ Ngưng cuối cùng cũng dịu đi một chút.
Chỉ là lúc thổi tắt ngọn nến, khi hai tay chắp lại một chỗ để ước nguyện, Dạ Ngưng vẫn nghĩ tới người kia……
Dạ Ngưng liếc nhìn Tiếu Vũ Hàm, cắn môi, cố chịu đựng nỗi đau đớn âm ỷ nơi hạ thân, gian nan đứng dậy từ sô pha.
Cố hết sức cúi người, Dạ Ngưng nhặt lấy quần áo bị ném lung tung trên mặt đất, quay lưng về phía Tiếu Vũ Hàm, yên lặng mặc lên người.
Thanh âm tiếng vải ma sát với cơ thể truyền tới tai Tiếu Vũ Hàm, cô chậm rãi mở mắt.
“Em đi đây, Vũ Hàm.” Đơn giản mặc xong xuôi quần áo, Dạ Ngưng lưu lại một lời cuối cùng, thanh âm của nàng rất thấp, lộ ra vô hạn bi ai.
Hô hấp của Tiếu Vũ Hàm có chút dồn dập, bàn tay siết chặt lại, muốn nói “đừng đi”, lại thế nào cũng không nói được nên lời.
Đợi khoảng một phút đồng hồ, Dạ Ngưng vẫn không nghe được những lời mình muốn, thở thật dài, nàng đứng dậy, chậm rãi bước đi.
Mỗi một bước tiến tới, trái tim đều nhói lên, hy vọng cũng theo đó mà từng phần tan biến, thẳng đến khi cánh cửa bị đóng lại thật mạnh, Dạ Ngưng cũng vẫn không nghe được những lời muốn níu giữ.
Được rồi…cứ như vậy đi.
Như một cơn gió chạy ra khỏi tiểu khu, chạy rất nhanh, thẳng đến khi nỗi bi phẫn trong lồng ngực bị từng luồng không khí lạnh lẽo tràn vào thay thế, thẳng đến khi nước mắt trên mặt bị từng ngọn gió buốt giá thổi rơi xuống, Dạ Ngưng mới dừng bước, thở hổn hển từng hơi, Dạ Ngưng ngẩng đầu, nhìn ánh đèn đường lóe lên, trong mắt lại một màn ảm đạm.
Mất rồi, vẫn để vuột mất, như vậy cũng tốt, không quấn lấy cô ấy nữa, để cho cô được tự do, cứ coi như tất cả đều chưa từng xảy ra đi.
Một đêm ấy, Dạ Ngưng không biết mình đã vượt qua thế nào, nước mắt cứ chảy mãi không ngừng, ngày hôm sau tỉnh lại, ôm sách đi học, nhưng mà trên bục giảng ấy người nàng yêu nhất đã không ở đó nữa. Nhưng ngày tháng vẫn phải tiếp tục, Dạ Ngưng cũng học được cách điều chỉnh, nỗ lực khiến cho công việc lu bù bận rộn cả lên.
Chỉ là, cho dù nơi sân trường đã không còn bóng dáng người ấy nữa, không còn nụ cười mỉm quen thuộc kia, Dạ Ngưng vẫn sẽ đau lòng, đôi khi cái gì cũng không làm, nàng sẽ ngơ ngác nhìn bục giảng mà ngẩn người, sẽ nhớ tới ký ức lần đầu tiên hai người gặp gỡ, ấy là lúc nàng xem AV bị bắt được, sẽ lại một mình ngẩn ngơ cười. Đáng sợ tới mức mọi người ở bên cạnh đều cảm thấy như nàng bị cái gì nhập vào, đều tránh ra xa xa.
Mà nỗi đau lòng ấy, theo ngày tháng trôi qua, dần dần biến thành không cam lòng cùng căm hận…
Đã từng yêu, lại buông tay như vậy, nàng không cam lòng, nàng hận, hận Tiếu Vũ Hàm tuyệt tình. Xóa tất cả tin tức có liên quan tới cô, muốn hoàn toàn cách ly Tiếu Vũ Hàm ra khỏi cuộc sống của mình, chỉ là càng làm như thế, lòng càng thêm đau đớn.
Sau khi hai người chia tay được hơn một tháng chính là sinh nhật của Dạ Ngưng, từ sáng sớm lão Đại đã tỏ vẻ đầy hứng khởi chúc mừng nàng: “Chúc mừng nhé, lão Tứ, già thêm một tuổi.”
“Cút.” Dạ Ngưng quẳng cái liếc mắt xem thường qua, lão Đại cười tủm tỉm sán lại, nhìn nàng chằm chằm: “Lão Tứ, mày nói xem lần này tao tặng mày cái gì thì được nhỉ? Thuốc chống muỗi nhé, tao nhớ là mày hay bị muỗi đốt lắm mà, tao mua một thùng cho mày nhé.”
“……Lão đại, giờ là mùa đông, tao cám ơn mày.” Dạ Ngưng tức đến chết mất, nhưng trong lòng lại như có từng dòng nước ấm chảy qua, những ngày không có Tiếu Vũ Hàm, cũng chỉ có lão Đại làm bạn bên cạnh.
Bởi vì lão Đại quá lo lắng cho Dạ Ngưng nên khiến cho bạn trai của lão Đại làm loạn lên đòi chia tay, lúc ấy lão Đại lạnh lùng liếc hắn một cái, trực tiếp gật đầu đồng ý, lần này thì tên bạn trai xù lông, mắng một câu Pha Li* chết tiệt rồi che mặt chạy. Lúc ấy Dạ Ngưng lúng túng chết được, bảo lão Đại đuổi theo bạn trai đi, kết quả là lão Đại lại lạnh nhạt buông một câu: “Hắn đàn bà lắm, nên sớm chia tay mới phải, trước kia là vì sợ hắn khóc, giờ thì lại cảm thấy chúng ta nên có phúc cùng hưởng, cùng nhau thất tình.”
(*chẳng hiểu Pha Li ở đây là cái khỉ gì, có thể là biệt danh của lão Đại hay từ nghĩa bóng nào đó)
Lúc ấy Dạ Ngưng hoàn toàn hết chỗ nói, nhưng lão Đại lại không để ý tới nàng, cứ ngày ngày chờ Dạ Ngưng tan tiết học, không có việc gì liền mang nàng đi đến mấy quầy hàng gần đó ăn uống linh tinh, thật sự Dạ Ngưng không cảm thấy cô thất tình một chút nào.
“Đúng rồi, lão Đại, ba mẹ tao bảo tối nay mày về nhà tao, cùng nhau ăn sinh nhật.” Dạ Ngưng bỏ qua vẻ mặt tự đắc của lão Đại, mở miệng mời.
Lão Đại vui vẻ gật đầu, nói: “Tao biết cô chú còn có lương tâm hơn mày mà.”
“……”
***
Buổi tối lão Đại lái xe ôm một thùng thuốc chống muỗi đúng giờ đến nhà Dạ Ngưng báo cáo, mẹ Dạ Ngưng nhìn cái thùng trong lòng lão Đại mà dở khóc dở cười, Dạ Ngưng tiến lên giúp lão Đại đặt thùng xuống, thuận tiện đá cô một cái.
Đồ ăn rất thơm, cộng thêm bánh ngọt cùng ánh nến ấm áp, trái tim nhức nhối của Dạ Ngưng cuối cùng cũng dịu đi một chút.
Chỉ là lúc thổi tắt ngọn nến, khi hai tay chắp lại một chỗ để ước nguyện, Dạ Ngưng vẫn nghĩ tới người kia……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.