Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Chương 75: Ép từng bước…

Diệp Sáp

22/06/2017

Lão Đại ngồi bên giường, bất đắc dĩ nhìn Dạ Ngưng.

Cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, từ tối hôm qua sau khi Dạ Ngưng trở về liền không nói một lời, chỉ dùng chăn trùm kín mình thành một bọc, khóc cả đêm. Tiết học buổi sáng cũng không đi, cơm cũng không ăn, mặc cho ai nói gì cũng không nghe.

“Lão Tứ, tiết buổi chiều là……” Lời vừa ra đến miệng, lão Đại nhìn Dạ Ngưng nước mắt lại ào ạt tuôn rơi liền nén nhịn mà nuốt trở lại.

Dạ Ngưng níu chặt tấm chăn, đè nén tiếng khóc. Nàng không hiểu, không rõ vì sao Vũ Hàm lại tàn nhẫn như vậy. Đã nói sẽ bên nhau cả đời, đã nói sẽ vĩnh viễn chẳng chia xa. Vì Vũ Hàm, Dạ Ngưng thay đổi nhiều lắm, mọi cố gắng đều là vì muốn hai người có thể ở bên nhau, giờ lại chia tay như vậy…Nàng phải làm gì? Làm cái gì? Không có cô, tựa hồ như ngay cả việc sống cũng đều là gánh nặng.

“Mày không thể như vậy được.” Lão Đại có chút nghẹn ngào nói, trong lòng cô cũng có phần căm hận, hận cô Tiếu tuyệt tình. Nhưng không biết thế nào, cô lại luôn cảm giác có gì đó không đúng, muốn tra xét, nhưng lại không thể nào ra tay được.

“Lão Tứ, dì còn đang ở bệnh viện, nhìn thấy mày như vậy bác ấy sẽ khổ sở lắm, mày không thể ích kỷ thế được……” Lão Đại nói xong liền khóc, cô và Dạ Ngưng đã là bạn bè nhiều năm như vậy rồi, cha mẹ hai bên cũng đã sớm quen thuộc, đối với cô mẹ Dạ Ngưng cũng không khác gì mẹ ruột cả. Hôm qua tới bệnh viện, nhìn thấy bộ dáng bà tiều tụy trên đùi quấn đầy băng trắng, lòng liền nhói đau. Lúc rời đi, mẹ Dạ Ngưng đã lôi kéo tay lão Đại dặn dò rất nhiều, nói cái gì mà gần đây không biết Ngưng Ngưng làm sao, đầy bụng tâm sự nặng nề, một chút cũng không vui vẻ, hy vọng lão Đại có thể giúp đỡ nàng nhiều hơn. Lão Đại nhìn đám tóc bạc trắng hai bên thái dương cùng đôi mắt già nua của mẹ Dạ Ngưng, trong lòng rất khổ sở, aish, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trên thế gian này.

Nghe xong lời lão Đại nói, cuối cùng Dạ Ngưng cũng có chút phản ứng, từ trong chăn ló đầu ra, nhìn lão Đại nói: “Mày đi đi, lão Đại, giúp tao xin nghỉ vài ngày, mấy ngày này tao không muốn đi ra ngoài.”

Thanh âm Dạ Ngưng khàn khàn như bị vỡ, thống khổ nhắm mắt lại, lão Đại nhìn mà đau lòng, gật đầu đáp ứng, cô biết, giờ nói an ủi cái gì cũng đều thừa cả, lão Tứ chỉ muốn yên tĩnh một mình. Nghĩ như vậy, lão Đại liền giúp Dạ Ngưng đắp chăn, ôm sách đi ra ngoài.

Dạ Ngưng không đi học, có thể trốn ở trong ký túc xá, nhưng mà Tiếu Vũ Hàm lại không thể……

Khi lão Đại ôm theo một bụng tức nhìn nữ nhân trên bục giảng, lại bị bộ dáng tiều tụy của cô dọa cho sợ hãi.

Đôi mắt trũng sâu thâm quầng, sắc mặt tái nhợt, mái tóc hơi hỗn loạn, ánh mắt trống rỗng, đâu còn chỗ nào giống với cô Tiếu lúc nào cũng mang theo nụ cười mỉm cùng lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ…



Còn chưa tới thời gian tiết học, Tiếu Vũ Hàm ngồi trên ghế nghỉ ngơi, thỉnh thoảng khe khẽ ho khan, ánh mắt không có tiêu cự, mờ mịt nhìn phía trước.

Cô không muốn rơi nước mắt ở trước mặt học sinh của mình, đã khóc suốt một đêm rồi, nhưng vì cái gì chỉ vừa nghĩ đến Dạ Ngưng thôi là nước mặt lại vẫn không dừng được, đến khi cô nhìn thấy lão Đại một mình đi vào lớp, liền cố nén rung động trong lòng, đứng dậy đi ra ngoài.

Bước nhanh đến toilet, tự khóa trái mình ở bên trong, Tiếu Vũ Hàm che miệng, đè nén tiếng khóc. Cô hiểu rõ tính tình Dạ Ngưng, yêu tuyệt đối, mà hận cũng đồng dạng như thế. Ngày đó cô đã phá nát trái tim Dạ Ngưng, vốn là đã đoán trước được kết quả sẽ như vậy, nhưng vì cái gì trái tim lại vẫn đau đến thế?

Không ai đi khuyên giải an ủi Tiếu Vũ Hàm, không ai giải thích được nỗi ủy khuất của cô, càng không ai có thể hiểu được nỗi đau trong lòng cô……

Tất cả những điều này, chỉ có thể một mình cô một người lặng im thừa nhận.

Tiết học vẫn diễn ra như cũ, cho dù thanh âm có khàn khàn không rõ, cho dù Tiếu Vũ Hàm có ho đến cả người đều run rẩy, cô vẫn muốn cắn răng kiên trì.

Tan tiết học, một trận thanh âm ồn ào qua đi, phòng học chỉ còn lại Tiếu Vũ Hàm cùng lão Đại hai người.

Tiếu Vũ Hàm cúi đầu ho khan, bả vai không ngừng run run, lão Đại ở một bên nhìn mà thở dài, tội tình gì chứ, rõ ràng yêu nhau, lại vẫn muốn làm tổn thương nhau, ngại yêu quá nhiều sao?

“Cô Tiếu.”

“Ừ.” Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu nhìn lão Đại.

Lão Đại bình tĩnh nhìn cô: “Vì sao cô không cần lão Tứ nữa?”



Tiếu Vũ Hàm nhìn lão Đại không nói gì, đôi mắt lại dần dần đỏ lên, nỗi bi thương tràn đầy trong mắt gần như muốn tràn ra.

Oái…

Lão Đại đã bao giờ từng thấy cô Tiếu như thế đâu, rõ ràng là một câu không hề có lực sát thương vậy mà làm sao lại cũng sắp khóc chứ? Hơn nữa đây là lời nói thật mà…

Tiếu Vũ Hàm cười khổ lắc lắc đầu, không nói lời nào, ôm sách đi ra ngoài, lão Đại nhìn bóng dáng của cô lầm bầm mấy câu, lắc đầu, đi tới căn tin mua cơm cho Dạ Ngưng.

***

Không đợi mọi người từ trong nỗi đau thương bình phục lại, Tết nguyên đán đã đến.

Án theo tập quán của trường, tiệc tối hôm Tết nguyên đán, sinh viên trong lớp cùng với giáo sư nhất định đều phải tham dự, không thể bởi vì bất cứ nguyên nhân gì mà vắng mặt. Xa cách suốt một tuần, rốt cục Tiếu Vũ Hàm lại gặp được Dạ Ngưng.

Khoảnh khắc lúc bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Dạ Ngưng hiện lên một tia đau đớn, mà ánh mắt Tiếu Vũ Hàm lại trầm như hồ nước, không một tia dao động.

Bị sự tuyệt tình của Tiếu Vũ Hàm làm cho đau đớn, mặt Dạ Ngưng không chút thay đổi nhìn cô một cái, lễ phép gật gật đầu: “Cô Tiếu.”

“……” Trái tim bị tiếng xưng hô này xé nát, Tiếu Vũ Hàm cố gắng nặn ra một tia cười, bắt buộc bản thân gật đầu.

Dạ Ngưng không liếc nhìn cô thêm một cái, đặt túi lên chiếc bàn bên cạnh, hai tay đút túi quần, đi tới chính giữa phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook