Chương 74: Nói cho em biết…
Diệp Sáp
22/06/2017
Tiếu Vũ Hàm hô hấp có phần nặng nề, huyệt Thái Dương ẩn ẩn đau đớn,
nhưng một chút đau này so với nỗi thống khổ trong lòng thì cũng không
tính là gì…
Tính bướng bỉnh của Dạ Ngưng cũng nổi lên, nén nước mắt cắn răng đi theo Tiếu Vũ Hàm, nhìn bước chân cô lảo đảo, trong lòng cũng âm ỷ nhói đau. Hạ lưu cũng được, không biết sĩ diện cũng không sao, nàng muốn Vũ Hàm, dù bất cứ chuyện gì cũng sẽ không rời đi, đau lòng thì đau lòng, thành thói quen rồi cũng sẽ chết lặng.
Hai người một người đi một người đuổi, thật sự rất nhanh liền đến nhà, đi vào tiểu khu, một bác gái cười tủm tỉm tiến đến chào hỏi hai người: “Vũ Hàm, Dạ Ngưng đã trở lại a.”
Tiếu Vũ Hàm nghe xong lời bác gái nói liền mấp máy đôi môi khô nứt, khóe miệng cố gắng nặn ra một nụ cười, đầu hơi cúi xuống.
Dạ Ngưng gật gật đầu với bác gái, nhìn người trước mặt, cánh mũi cay cay.
Vũ Hàm, chúng ta đã từng hạnh phúc như thế, cô liền thật sự nhẫn tâm không cần em, không cần phân hạnh phúc này sao?
Mở cửa ra, Tiếu Vũ Hàm đi vào trong phòng, đưa tay muốn đóng cửa lại, Dạ Ngưng lại từ phía sau đuổi tới, lấy tay chặn cửa.
Tiếu Vũ Hàm cắn môi, ngẩng đầu giận dữ nhìn Dạ Ngưng: “Muốn gì?”
Dạ Ngưng lựa chọn không nhìn tới cô, nghiêng đầu nhìn nơi khác, bàn tay còn cố chấp giữ cánh cửa.
Tiếu Vũ Hàm thấy Dạ Ngưng như vậy, nỗi chua xót cùng đau đớn đều trào dâng trong lòng, trước kia…trước kia cô thích nhất chính là dẫn Dạ Ngưng về nhà, nhà đối với cô mà nói, vốn là có cũng được mà không có cũng không sao, chỉ là một chỗ ở mà thôi, có Dạ Ngưng thì đó mới chân chính là nhà.
Vũ Hàm, đừng để cho ta lại nhìn thấy Dạ Ngưng xuất hiện ở trước mặt con.
Lời Lâm Phong nói chợt vang lên trong óc, trái tim vốn đang dao động lại run rẩy, Tiếu Vũ Hàm hít sâu một hơi, giơ tay đẩy Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng lại vẫn không chịu buông tay, dùng sức kéo cánh cửa, không cho Tiếu Vũ Hàm đẩy mình đi. Tiếu Vũ Hàm thực sự dùng sức, cô không biết xung quanh tiểu khu này Lâm Phong an bài bao nhiêu tai mắt, nếu để cho hắn biết Dạ Ngưng lại đi về nhà cùng mình, vậy hậu quả quả thật không thể chịu nổi.
Nước mắt Dạ Ngưng từng giọt từng giọt rơi xuống, nàng không phản kháng nữa, cúi đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm tuyệt tình đẩy tay nàng ra, nhìn chiếc nhẫn kim cương vẫn còn lóe sáng trên tay mà Tiếu Vũ Hàm đã tự tay đeo vào cho nàng kia, lúc bàn tay sắp rời khỏi cánh cửa, Dạ Ngưng bật khóc thành tiếng, ngẩng đầu, nước mắt đầy mặt nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Vũ Hàm, cô thật sự không cần em? Thật sự không cần em nữa?”
Tiếu Vũ Hàm hai mắt đẫm nước, cô cắn môi không nhìn Dạ Ngưng, chỉ cố chấp gỡ tay nàng ra.
“A — chuyện gì thế này?” Tô Nham xách theo túi lớn túi nhỏ gì đó xuất hiện ở cửa, kinh ngạc nhìn hai người.
“Vũ Hàm, em đây là……”
Nhìn thấy Tô Nham, lòng Dạ Ngưng liền lạnh lẽo hẳn xuống, bàn tay đang bám lấy cửa liền chậm rãi trượt xuống, vô lực buông thõng hai bên người.
“Không phải là hai người đang cãi nhau đấy chứ?” Tô Nham kinh ngạc nhìn hai người, có chuyện gì xảy ra, lần trước thấy không phải còn rất ngọt ngào sao?
Dạ Ngưng không nói gì, ngẩng đầu, mắt đỏ hồng nhìn Tô Nham.
Tô Nham bị ánh mắt đầy thù hận của nàng nhìn mà cả người khẽ run lên, vội vàng quay đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Hốc mắt Tiếu Vũ Hàm cũng có chút hồng, mặt trắng bệch, nhìn thấy hắn liền nhẹ nhàng nói: “Anh đến rồi.”
“Hả?” Tô Nham kinh ngạc nhìn Tiếu Vũ Hàm, đây là ám chỉ Vũ Hàm đã biết hôm nay hắn muốn tới đưa xoong nồi? Tô Nham là bị Tiếu Lăng Phi nhờ vả, liền vội tới đưa cho Tiếu Vũ Hàm mấy thứ đồ dùng thường ngày, nói cái gì mà hai ông bà ở nhà làm sao cũng không thấy yên tâm, còn hắn đang bận công tác nên không đi được. Từ lần trước sau khi chứng kiến Dạ Ngưng và Tiếu Vũ Hàm ở bên nhau, Tô Nham cũng chết phần tâm tư theo đuổi Tiếu Vũ Hàm, thật lòng coi cô là bạn bè. Mà đặc biệt phải nói là hắn vừa hết hy vọng thì lại bắt đầu phạm phải số đào hoa, bị một cô bé theo đuổi tấn công mãnh liệt, hiện giờ hai người cũng coi như hạnh phúc. Vốn là muốn đem tin tức tốt nói cho hai người này biết, để hai người triệt để yên tâm, nhưng nhìn tình huống thì — hai người đang cãi nhau sao?
Dạ Ngưng nghe lời Tiếu Vũ Hàm nói xong có chút sững sờ, chậm rãi xoay qua, nhìn cô chằm chằm.
Tính bướng bỉnh của Dạ Ngưng cũng nổi lên, nén nước mắt cắn răng đi theo Tiếu Vũ Hàm, nhìn bước chân cô lảo đảo, trong lòng cũng âm ỷ nhói đau. Hạ lưu cũng được, không biết sĩ diện cũng không sao, nàng muốn Vũ Hàm, dù bất cứ chuyện gì cũng sẽ không rời đi, đau lòng thì đau lòng, thành thói quen rồi cũng sẽ chết lặng.
Hai người một người đi một người đuổi, thật sự rất nhanh liền đến nhà, đi vào tiểu khu, một bác gái cười tủm tỉm tiến đến chào hỏi hai người: “Vũ Hàm, Dạ Ngưng đã trở lại a.”
Tiếu Vũ Hàm nghe xong lời bác gái nói liền mấp máy đôi môi khô nứt, khóe miệng cố gắng nặn ra một nụ cười, đầu hơi cúi xuống.
Dạ Ngưng gật gật đầu với bác gái, nhìn người trước mặt, cánh mũi cay cay.
Vũ Hàm, chúng ta đã từng hạnh phúc như thế, cô liền thật sự nhẫn tâm không cần em, không cần phân hạnh phúc này sao?
Mở cửa ra, Tiếu Vũ Hàm đi vào trong phòng, đưa tay muốn đóng cửa lại, Dạ Ngưng lại từ phía sau đuổi tới, lấy tay chặn cửa.
Tiếu Vũ Hàm cắn môi, ngẩng đầu giận dữ nhìn Dạ Ngưng: “Muốn gì?”
Dạ Ngưng lựa chọn không nhìn tới cô, nghiêng đầu nhìn nơi khác, bàn tay còn cố chấp giữ cánh cửa.
Tiếu Vũ Hàm thấy Dạ Ngưng như vậy, nỗi chua xót cùng đau đớn đều trào dâng trong lòng, trước kia…trước kia cô thích nhất chính là dẫn Dạ Ngưng về nhà, nhà đối với cô mà nói, vốn là có cũng được mà không có cũng không sao, chỉ là một chỗ ở mà thôi, có Dạ Ngưng thì đó mới chân chính là nhà.
Vũ Hàm, đừng để cho ta lại nhìn thấy Dạ Ngưng xuất hiện ở trước mặt con.
Lời Lâm Phong nói chợt vang lên trong óc, trái tim vốn đang dao động lại run rẩy, Tiếu Vũ Hàm hít sâu một hơi, giơ tay đẩy Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng lại vẫn không chịu buông tay, dùng sức kéo cánh cửa, không cho Tiếu Vũ Hàm đẩy mình đi. Tiếu Vũ Hàm thực sự dùng sức, cô không biết xung quanh tiểu khu này Lâm Phong an bài bao nhiêu tai mắt, nếu để cho hắn biết Dạ Ngưng lại đi về nhà cùng mình, vậy hậu quả quả thật không thể chịu nổi.
Nước mắt Dạ Ngưng từng giọt từng giọt rơi xuống, nàng không phản kháng nữa, cúi đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm tuyệt tình đẩy tay nàng ra, nhìn chiếc nhẫn kim cương vẫn còn lóe sáng trên tay mà Tiếu Vũ Hàm đã tự tay đeo vào cho nàng kia, lúc bàn tay sắp rời khỏi cánh cửa, Dạ Ngưng bật khóc thành tiếng, ngẩng đầu, nước mắt đầy mặt nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Vũ Hàm, cô thật sự không cần em? Thật sự không cần em nữa?”
Tiếu Vũ Hàm hai mắt đẫm nước, cô cắn môi không nhìn Dạ Ngưng, chỉ cố chấp gỡ tay nàng ra.
“A — chuyện gì thế này?” Tô Nham xách theo túi lớn túi nhỏ gì đó xuất hiện ở cửa, kinh ngạc nhìn hai người.
“Vũ Hàm, em đây là……”
Nhìn thấy Tô Nham, lòng Dạ Ngưng liền lạnh lẽo hẳn xuống, bàn tay đang bám lấy cửa liền chậm rãi trượt xuống, vô lực buông thõng hai bên người.
“Không phải là hai người đang cãi nhau đấy chứ?” Tô Nham kinh ngạc nhìn hai người, có chuyện gì xảy ra, lần trước thấy không phải còn rất ngọt ngào sao?
Dạ Ngưng không nói gì, ngẩng đầu, mắt đỏ hồng nhìn Tô Nham.
Tô Nham bị ánh mắt đầy thù hận của nàng nhìn mà cả người khẽ run lên, vội vàng quay đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Hốc mắt Tiếu Vũ Hàm cũng có chút hồng, mặt trắng bệch, nhìn thấy hắn liền nhẹ nhàng nói: “Anh đến rồi.”
“Hả?” Tô Nham kinh ngạc nhìn Tiếu Vũ Hàm, đây là ám chỉ Vũ Hàm đã biết hôm nay hắn muốn tới đưa xoong nồi? Tô Nham là bị Tiếu Lăng Phi nhờ vả, liền vội tới đưa cho Tiếu Vũ Hàm mấy thứ đồ dùng thường ngày, nói cái gì mà hai ông bà ở nhà làm sao cũng không thấy yên tâm, còn hắn đang bận công tác nên không đi được. Từ lần trước sau khi chứng kiến Dạ Ngưng và Tiếu Vũ Hàm ở bên nhau, Tô Nham cũng chết phần tâm tư theo đuổi Tiếu Vũ Hàm, thật lòng coi cô là bạn bè. Mà đặc biệt phải nói là hắn vừa hết hy vọng thì lại bắt đầu phạm phải số đào hoa, bị một cô bé theo đuổi tấn công mãnh liệt, hiện giờ hai người cũng coi như hạnh phúc. Vốn là muốn đem tin tức tốt nói cho hai người này biết, để hai người triệt để yên tâm, nhưng nhìn tình huống thì — hai người đang cãi nhau sao?
Dạ Ngưng nghe lời Tiếu Vũ Hàm nói xong có chút sững sờ, chậm rãi xoay qua, nhìn cô chằm chằm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.