Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Chương 98: Lễ mừng năm mới…

Diệp Sáp

22/06/2017

“Vũ Hàm……”

“Đừng gọi tôi!” Tiếu Vũ Hàm thực sự nổi giận, mắt gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Ngưng, khuôn mặt tươi cười hoàn toàn đông cứng, làm sao còn có vẻ ấm áp vừa rồi.

Dạ Ngưng nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm mấp máy môi, muốn giải thích, nhưng rõ ràng nếu kiếm cớ thì sẽ chỉ càng thảm hại hơn. Suy nghĩ thật lâu liền thở dài, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cô đừng trách em, em khó chịu nên mới hút. Em chỉ là…chỉ là không biết phải phát tiết thế nào mới được.”

Nói mấy câu đầy tủi thân, Dạ Ngưng cúi đầu, mắt ửng hồng không nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng, lửa giận trong mắt dần dần tan đi, chỉ còn lại nỗi đau lòng tràn đầy: “Vì thế nên em có thể tự chà đạp thân thể mình sao?”

Ngữ khí đã dịu xuống, Dạ Ngưng sao lại không cảm giác được, liền ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, tiến lên ôm cô vào lòng: “Vũ Hàm, em biết mình sai rồi, về sau sẽ không hút nữa, đừng giận, nhé?”

Tiếu Vũ Hàm không nói lời nào, để mặc cho Dạ Ngưng ôm mình lắc qua lắc lại.

“Hơn nữa, cô đã đến rồi thì em còn hút thuốc gì nữa.” Dạ Ngưng càng không ngớt thì thầm, chôn đầu ở cổ Tiếu Vũ Hàm, tham lam hít lấy hương thơm trên người cô.

“Nói thì phải nhớ đấy.” Qua thật lâu Tiếu Vũ Hàm mới mở miệng.

Dạ Ngưng nghe thấy liền vội vàng gật đầu: “Uhm, không bao giờ hút nữa.”

“Dạ Ngưng.” Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng muốn nói lại thôi, Dạ Ngưng biết cô có chuyện muốn nói, liền kéo tay cô ngồi lên một góc sô pha.



“Ừ?”

“Em thực sự thích nơi này sao?”

“Phải, so với Bắc Kinh thì em thích nơi này hơn. Không, phải nói là em thích Phong Đằng, thích bầu không khí này.”

“Ừ.” Tiếu Vũ Hàm nhíu nhíu mày, không nói nữa.

Dạ Ngưng nhìn cô chằm chằm một lúc, nói: “Vũ Hàm, em biết cô nghĩ gì. Nếu cô muốn em trở về Bắc Kinh, vậy em sẽ trở về. Một năm qua đã khiến cho em hiểu ra được rất nhiều chuyện, chỉ cần có cô là đủ, công việc gì đó, em không thèm bận tâm, thật đấy.”

Lời Dạ Ngưng nói làm cho lòng Tiếu Vũ Hàm ấm áp, cô trầm mặc một hồi, nhìn vào mắt Dạ Ngưng, cười cười: “Ừ, trước đừng nói nữa, còn một tuần nữa là đến năm mới, mặc kệ về sau rốt cuộc công tác ở đâu, hôm nay cũng cứ về nhà đã nhé? Đi thăm cha mẹ, còn cả lão Đại nữa, cô ấy rất nhớ em.”

Nhắc tới lão Đại, Dạ Ngưng liền cười đến híp cả mắt: “Còn nói nữa, nó đúng là hũ dấm chua mà, mấy hôm trước lúc em gọi điện cho nó thì Tiểu Thảo hỏi em có ăn bánh tart không, lão Đại hỏi em đó là ai, em nói là bạn mới quen, không tệ lắm, nó liền lập tức nổi cơn ghen, nói cái gì mà bạn bè vĩnh viễn chỉ có một, hơn nữa bạn bè mới quen vĩnh viễn không thể chân thành được như bạn bè thời đại học, đừng có để bị hoa hoa cỏ cỏ gì đó lừa gạt.”

Tiếu Vũ Hàm nghe xong liền cười không ngừng, lắc lắc đầu: “Đừng nói vậy, bạn bè của em đều đối xử tốt với em từ tận đáy lòng, trước kia là lão Đại, giờ Tiểu Thảo cũng vậy.”

“Vâng.” Dạ Ngưng gật đầu, nói: “Kỳ thật rời khỏi Phong Đằng, người em không nỡ nhất là Tiểu Thảo.”

“Không nỡ thì đừng đi nữa, ở lại đi.”



“Cái gì?” Dạ Ngưng không thể tin được nhìn Tiếu Vũ Hàm.

Tiếu Vũ Hàm cười cười với nàng: “Em ở đâu thì tôi ở đó, tôi không có cha mẹ ràng buộc, chỉ một người thì thế nào cũng được cả.”

“Vũ Hàm…” Dạ Ngưng đau lòng, Tiếu Vũ Hàm liền lắc đầu an ủi: “Được rồi, mau đứng lên đi, chờ đến ngày mai tôi sẽ đặt vé máy bay, em cũng thu xếp một chút, đã lâu rồi không trở về, mang vài thứ về tặng cho cha mẹ bạn bè nữa.”

“Được.” Dạ Ngưng vui vẻ đồng ý, đứng dậy thu dọn này nọ, Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một lúc, cười cười.

Như thế này thực tốt.

Nhưng hai người như thế nào cũng không nghĩ tới, Dạ Ngưng chẳng qua là muốn trở về Bắc Kinh ăn tất niên mà thôi, Tiểu Thảo lại khóc lóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt không cho đi: “Ngưng Ngưng, bà không thể đi, bà đi rồi thì tôi phải làm sao bây giờ? Ai cùng đi ăn cơm với tôi, ai tới bảo vệ tôi?”

“……” Dạ Ngưng hoàn toàn không còn gì để nói, chán ghét nhìn Tiểu Thảo, nhưng mà nhìn khuôn mặt nước mắt liên miên không dứt kia liền có chút đau lòng, thở dài nói: “Tiểu Thảo, thật sự là tôi chỉ về Bắc Kinh đón năm mới thôi mà, sau đó sẽ trở lại đây.”

“Sao thế được, Tiếu tỷ tỷ cũng đã đến đây, bà còn có thể trở lại chắc?” Tiểu Thảo vừa khóc vừa rút khăn giấy ra, lau nước mắt, lau nước mũi, chất đống đầy cả nửa cái bàn nhà Dạ Ngưng.

“Tiểu Thảo, rốt cuộc là bà sợ tôi đi rồi không có ai bồi tiếp bà hay vẫn là sợ phải một mình đối diện với Phong tổng hả?”

Tiểu Thảo lau nước mũi, khóc nói: “Sợ Phong tổng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook