Chương 97: Xin hãy quý trọng…
Diệp Sáp
22/06/2017
“Dương Tiểu Thảo!!!” Dạ Ngưng sắp phát điên mất, xông lên túm Tiểu
Thảo đang vểnh mông đè lên người tuyết dậy. Nhìn người tuyết bị nát bét
thê thảm đến không nỡ nhìn, lòng Dạ Ngưng lạnh toát. Người tuyết a, nàng bắt đầu đắp từ tận nửa đêm, giờ lại tận mắt thấy người tuyết đã được
đắp xong xuôi bị Tiểu Thảo dùng mông đập nát!
“Dương Tiểu Thảo, bà có biết tôi mất bao lâu để đắp người tuyết này không hả? Bà là đồ khốn kiếp!”
Tiểu Thảo cũng thực ủy khuất, vốn là muốn bổ nhào vào Dạ Ngưng, ai ngờ lại lao vào người tuyết, mà mặc kệ nói thế nào thì cũng chính nàng đạp nát người tuyết của người ta, nổi giận cũng là chuyện bình thường. Nàng cũng không giải thích gì, đầy trông mong nhìn Dạ Ngưng, nhắm mắt lại, trên mông trên thân đều là tuyết, hơn nữa nàng còn đội một cái mũ tròn tròn, rất có cảm giác người tuyết tái hiện nhân gian.
“……” Nắm đấm vốn định vung ra lại khựng lại giữa không trung, Dạ Ngưng vừa tức vừa buồn cười nhìn Tiểu Thảo, con bé này cũng thật là, sao lại thật thà đến vậy, cứ như thế chờ bị đánh, trách không được, một quả hồng mềm như vậy, bảo sao Phong tổng không bắt nạt. A, đúng rồi, Phong tổng đâu?
Dạ Ngưng nhìn chung quanh tìm kiếm, Tiểu Thảo đợi mãi cũng không thấy Dạ Ngưng đánh mình, liền mở to mắt, cười cười với nàng. Quả nhiên, Ngưng Ngưng yêu mình hơn người tuyết!
“Phong tổng đâu, Tiểu Thảo?”
“Sao tôi biết được.” Vừa nhắc đến Phong tổng Tiểu Thảo liền ngượng ngùng, liếc vội Tiếu Vũ Hàm một cái, cúi đầu không để ý đến ai nữa.
Dạ Ngưng vừa thấy nàng như vậy liền nở nụ cười, đi đến bên cạnh Tiếu Vũ Hàm, hai tay ôm eo cô, đầu ngả lên vai Vũ Hàm: “Ai chà, hơn nửa đêm chạy đến đây, không phải là mộng du đấy chứ? Rốt cuộc là sao, nói đi.”
Tiểu Thảo lại xấu hổ một hồi, sau đó mới vén vén tóc bên tai, nhỏ giọng nói: “Cô ấy nhắn tin cho tôi nói muốn xem mặt trời mọc, tôi đây không phải là đi tìm chỗ sao, cũng muốn đắp một người tuyết để cô ấy vui vẻ một chút. Ai biết nhìn thấy bà và Tiếu tỷ tỷ……”
Tiếu Vũ Hàm nghe xong liền cười cười, lắc đầu, Dạ Ngưng hai mắt trợn tròn hỏi: “Nói như vậy thì rốt cuộc bà vẫn bị chị ta tóm sao?”
“Tôi cũng không biết hiện tại tôi và cô ấy được coi là trạng thái gì nữa, thế nào thì tôi cũng cảm thấy có chút không thật, mà cứ như vậy cũng tốt rồi, Phong tổng đối xử với tôi tốt lắm.”
“Cứ như thế nào?!” Thanh âm trầm thấp mang theo một tia tức giận phá vỡ cuộc đối thoại của hai người, thân mình Tiểu Thảo run lên, kinh hãi xoay người, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Phong Uyển Nhu vẻ mặt âm trầm đứng ở kia.
“A, Phong tổng.” Dạ Ngưng vội buông Tiếu Vũ Hàm ra đứng nghiêm, Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, lại nhìn Tiểu Thảo, nở nụ cười. Sao vậy, sợ lãnh đạo đến thế cơ à?
Chiếc áo khoác cao cổ màu đen che khuất nửa khuôn mặt Phong Uyển Nhu, cô cũng không nói gì, liền cứ như vậy sắc mặt âm trầm nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo cúi đầu thấp đến nỗi như muốn chui luôn xuống đất, Dạ Ngưng đứng một bên nhìn hai người cười xấu xa.
Nhăn nhăn nhó nhó hồi lâu, Tiểu Thảo ngẩng đầu nhìn Phong Uyển Nhu, nhỏ giọng nói: “Em có gói bánh sủi cảo chị thích ăn nhất, chờ về nhà là có thể nấu.”
“……” Tiếu Vũ Hàm kinh ngạc nhìn Tiểu Thảo, Dạ Ngưng nhún nhún vai thực bất đắc dĩ.
Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm Tiểu Thảo, trông thấy cái mũi vì lạnh mà hồng hồng của nàng liền thở dài, lòng lại mềm nhũn: “Sao lại mặc ít như vậy? Không sợ cảm lạnh à, còn không lại đây?”
“Dạ.” Tiểu Thảo lên tiếng ngoan ngoãn đi đến bên người Phong Uyển Nhu, Phong tổng cởi nút áo khoác, cũng không để ý Tiểu Thảo một thân đầy tuyết, kéo nàng vào trong lòng bọc lại.
Thực ấm áp, Tiểu Thảo ngốc nghếch cười cười, chui vào trong lòng Phong Uyển Nhu, vừa thơm vừa ấm áp, rất có cảm giác của mẹ.
Vũ Hàm không thể tin nổi nhìn hai người, bộ dáng Dạ Ngưng lại như thể nhìn mãi thành quen, tiến sát lại Vũ Hàm, ghé vào tai cô nhỏ giọng: “Vũ Hàm, em cũng lạnh.”
Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu, không hài lòng liếc nàng một cái, lại nhìn nhìn Phong Tổng và Tiểu Thảo, nghi hoặc hỏi: “Đến như thế rồi mà hai người còn chưa ở bên nhau?”
“Haiz, đây không phải là vì Tiểu Thảo cứ luôn cảm thấy Phong tổng lớn tuổi rồi mà còn không có con cho nên mới coi nó là đứa bé sao, nó vẫn cứ luôn cảm thấy tình cảm của Phong tổng định vị sai hướng rồi.”
“Phong tổng mới bao nhiêu tuổi chứ.”
“Dương Tiểu Thảo, bà có biết tôi mất bao lâu để đắp người tuyết này không hả? Bà là đồ khốn kiếp!”
Tiểu Thảo cũng thực ủy khuất, vốn là muốn bổ nhào vào Dạ Ngưng, ai ngờ lại lao vào người tuyết, mà mặc kệ nói thế nào thì cũng chính nàng đạp nát người tuyết của người ta, nổi giận cũng là chuyện bình thường. Nàng cũng không giải thích gì, đầy trông mong nhìn Dạ Ngưng, nhắm mắt lại, trên mông trên thân đều là tuyết, hơn nữa nàng còn đội một cái mũ tròn tròn, rất có cảm giác người tuyết tái hiện nhân gian.
“……” Nắm đấm vốn định vung ra lại khựng lại giữa không trung, Dạ Ngưng vừa tức vừa buồn cười nhìn Tiểu Thảo, con bé này cũng thật là, sao lại thật thà đến vậy, cứ như thế chờ bị đánh, trách không được, một quả hồng mềm như vậy, bảo sao Phong tổng không bắt nạt. A, đúng rồi, Phong tổng đâu?
Dạ Ngưng nhìn chung quanh tìm kiếm, Tiểu Thảo đợi mãi cũng không thấy Dạ Ngưng đánh mình, liền mở to mắt, cười cười với nàng. Quả nhiên, Ngưng Ngưng yêu mình hơn người tuyết!
“Phong tổng đâu, Tiểu Thảo?”
“Sao tôi biết được.” Vừa nhắc đến Phong tổng Tiểu Thảo liền ngượng ngùng, liếc vội Tiếu Vũ Hàm một cái, cúi đầu không để ý đến ai nữa.
Dạ Ngưng vừa thấy nàng như vậy liền nở nụ cười, đi đến bên cạnh Tiếu Vũ Hàm, hai tay ôm eo cô, đầu ngả lên vai Vũ Hàm: “Ai chà, hơn nửa đêm chạy đến đây, không phải là mộng du đấy chứ? Rốt cuộc là sao, nói đi.”
Tiểu Thảo lại xấu hổ một hồi, sau đó mới vén vén tóc bên tai, nhỏ giọng nói: “Cô ấy nhắn tin cho tôi nói muốn xem mặt trời mọc, tôi đây không phải là đi tìm chỗ sao, cũng muốn đắp một người tuyết để cô ấy vui vẻ một chút. Ai biết nhìn thấy bà và Tiếu tỷ tỷ……”
Tiếu Vũ Hàm nghe xong liền cười cười, lắc đầu, Dạ Ngưng hai mắt trợn tròn hỏi: “Nói như vậy thì rốt cuộc bà vẫn bị chị ta tóm sao?”
“Tôi cũng không biết hiện tại tôi và cô ấy được coi là trạng thái gì nữa, thế nào thì tôi cũng cảm thấy có chút không thật, mà cứ như vậy cũng tốt rồi, Phong tổng đối xử với tôi tốt lắm.”
“Cứ như thế nào?!” Thanh âm trầm thấp mang theo một tia tức giận phá vỡ cuộc đối thoại của hai người, thân mình Tiểu Thảo run lên, kinh hãi xoay người, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Phong Uyển Nhu vẻ mặt âm trầm đứng ở kia.
“A, Phong tổng.” Dạ Ngưng vội buông Tiếu Vũ Hàm ra đứng nghiêm, Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, lại nhìn Tiểu Thảo, nở nụ cười. Sao vậy, sợ lãnh đạo đến thế cơ à?
Chiếc áo khoác cao cổ màu đen che khuất nửa khuôn mặt Phong Uyển Nhu, cô cũng không nói gì, liền cứ như vậy sắc mặt âm trầm nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo cúi đầu thấp đến nỗi như muốn chui luôn xuống đất, Dạ Ngưng đứng một bên nhìn hai người cười xấu xa.
Nhăn nhăn nhó nhó hồi lâu, Tiểu Thảo ngẩng đầu nhìn Phong Uyển Nhu, nhỏ giọng nói: “Em có gói bánh sủi cảo chị thích ăn nhất, chờ về nhà là có thể nấu.”
“……” Tiếu Vũ Hàm kinh ngạc nhìn Tiểu Thảo, Dạ Ngưng nhún nhún vai thực bất đắc dĩ.
Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm Tiểu Thảo, trông thấy cái mũi vì lạnh mà hồng hồng của nàng liền thở dài, lòng lại mềm nhũn: “Sao lại mặc ít như vậy? Không sợ cảm lạnh à, còn không lại đây?”
“Dạ.” Tiểu Thảo lên tiếng ngoan ngoãn đi đến bên người Phong Uyển Nhu, Phong tổng cởi nút áo khoác, cũng không để ý Tiểu Thảo một thân đầy tuyết, kéo nàng vào trong lòng bọc lại.
Thực ấm áp, Tiểu Thảo ngốc nghếch cười cười, chui vào trong lòng Phong Uyển Nhu, vừa thơm vừa ấm áp, rất có cảm giác của mẹ.
Vũ Hàm không thể tin nổi nhìn hai người, bộ dáng Dạ Ngưng lại như thể nhìn mãi thành quen, tiến sát lại Vũ Hàm, ghé vào tai cô nhỏ giọng: “Vũ Hàm, em cũng lạnh.”
Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu, không hài lòng liếc nàng một cái, lại nhìn nhìn Phong Tổng và Tiểu Thảo, nghi hoặc hỏi: “Đến như thế rồi mà hai người còn chưa ở bên nhau?”
“Haiz, đây không phải là vì Tiểu Thảo cứ luôn cảm thấy Phong tổng lớn tuổi rồi mà còn không có con cho nên mới coi nó là đứa bé sao, nó vẫn cứ luôn cảm thấy tình cảm của Phong tổng định vị sai hướng rồi.”
“Phong tổng mới bao nhiêu tuổi chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.