Chương 84: Chúc Mừng Năm Mới
Tố Lưu Hồi Xuyên
30/10/2022
Cảnh hôn được quay vào đầu buổi chiều.
Sau khi ăn cơm trưa, bọn họ còn thừa nửa tiếng để nghỉ ngơi.
Lục Tẫn nằm dài trên sô pha, nhắm mắt muốn ngủ một chút.
Đêm hôm qua anh bị bức tranh ma nữ dọa sợ, nó thậm chí còn xuất hiện trong giấc mơ của anh.
Anh mơ thấy mình đang ôm Lâm Yến, anh muốn hôn cậu một cái, cậu cũng rất phối hợp mà tựa đầu vào lòng anh, thế nhưng không hiểu sao Lâm Yến đột ngột mọc răng nanh, hai cánh tay xanh trắng như thây ma vươn ra túm chặt lấy cổ anh, cứ như muốn một phát vặn cổ anh xuống.
Lục Tẫn: “...”
Bây giờ mỗi khi nhắm mắt, anh đều nghĩ đến hình ảnh này.
Tuy rằng giấc mơ chỉ là những hình ảnh rời rạc không rõ ràng.
Nhưng anh vẫn nhớ rất rõ cảnh Lâm Yến vô cùng căm hận mà xách anh đứng dậy, dùng roi quất anh.
Đột nhiên có tiếng cửa gỗ khép lại rất nhỏ.
Có người đang nhẹ nhàng bước lại gần anh.
Lục Tẫn mở mắt ra, liền nhìn thấy Lâm Yến đang đội tóc giả.
Cơ thể anh theo bản năng hơi co lại.
Lâm Yến: “?”
Lục Tẫn nhìn thấy cậu, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc hỏi: “Yến Yến, em có điểm nào không vừa lòng về anh không?”
Lâm Yến không hiểu tại sao anh đột ngột hỏi vậy: “Anh muốn em nói từ đâu?”
Lục Tẫn cực kỳ sợ hãi: “Không lẽ lại nhiều như thế?”
Lâm Yến: “Sao lại không?”
Lục Tẫn: “Chẳng hạn như?”
Lâm Yến: “Lúc đó anh đưa bánh ngọt cho em, không cần phải đưa cả thuốc xổ.”
Lục Tẫn: “À.”
Hình như chỉ là chuyện lặt vặt thôi.
Lâm Yến quả thực đã dọa anh, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, tay để tùy ý trên tay vịn: “Anh cứ ngủ đi.”
Lục Tẫn khép mắt một lát, lại thở dài một hơi: “Anh không ngủ được.”
Lâm Yến: “Bình thường anh ngủ còn ngoan hơn lợn con mà.”
Lục Tẫn: “??”
Lâm Yến: “Bây giờ nhìn mệt mỏi như vậy, lại nói không ngủ được.”
Không còn cách nào khác, Lục Tẫn đành phải đem hình ảnh đáng sợ trong cơn ác mộng kia của anh ra kể với Lâm Yến.
Lâm Yến nghe vậy liền ngây người.
Lúc đưa bức tranh ma nữ đó cho Lục Tẫn, cậu không nghĩ lại có thể khiến anh gặp ác mộng.
Lục Tẫn dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lâm Yến, tựa như muốn được an ủi.
Lâm Yến nghĩ ngợi rồi nói: “Anh nhắm mắt lại đi.”
Lục Tẫn ngoan ngoãn làm theo.
Lâm Yến tiếp tục: “Ôm chặt lấy bản thân.”
Hai chân Lục Tẫn co quắp, anh cố gắng đứng dậy, tự ôm lấy chính mình: “Sau đó thì sao?”
Lâm Yến: “Anh có thể run được rồi.”
Lục Tẫn: “...”
Anh liền nở nụ cười trào phúng: “Hóa ra em lại an ủi anh như vậy.”
Lâm Yến: “Bây giờ anh còn thấy sợ nữa không?”
Lục Tẫn không nói gì, nhưng ngoài ý muốn lại cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Lâm Yến cầm điện thoại lên, bật một bài hát có giai điệu nhẹ nhàng: “Anh sợ thì cứ nói thẳng đi, không cần xấu hổ làm gì.”
Khóe môi Lục Tẫn hơi cong lên, anh vốn định cười, lại nghe Lâm Yến bồi thêm một câu: “Cùng lắm là bị em kể lịch sử đen tối này với người khác thôi.”
Giọng nói Lâm Yến trong trẻo nhưng lạnh lùng, giọng điệu dường như cố ý châm chọc.
Lục Tẫn bình tĩnh nằm thẳng cẳng.
Anh cảm thấy hình như vợ mình bị dạy hư rồi.
Đến giờ quay phim.
Không biết có phải Lâm Yến tự tưởng tượng ra hay không, cậu cảm thấy hiện tại người đi lại nhìn mình có hơi nhiều.
Cậu vừa quay đầu nhìn, mọi người liền tỏ vẻ không có việc gì, lập tức thu lại ánh mắt, việc ai nấy làm tiếp tục công việc.
Lâm Yến: “...”
Vậy còn kì cục hơn.
Đạo diễn nói sơ qua kịch bản cho bọn họ rồi yêu cầu họ diễn thử một lần.
Lâm Yến không nghĩ nhiều nữa, cậu cố gắng tập trung, dần chìm vào vai diễn.
Cảnh này là một nụ hôn tạm biệt.
Diệp Trữ bất chấp hậu quả, trước mặt mọi người cứu Lê Hướng, cuối cùng thân phận thật sự bị bại lộ.
Mà mục đích thật sự của Lê Hướng cũng dần dần lộ rõ – y muốn lật đổ cả vương triều này, trả nợ máu cho những người cùng tộc đã khuất.
Nhưng hoàng đế còn có ơn nuôi dưỡng Diệp Trữ, hắn buộc phải kiên trì đến cùng.
Diệp Trữ còn nghĩ mình đã lợi dụng Lê Hướng, nhưng thật ra bản thân hắn cũng bị đối phương lợi dụng.
Nhưng chuyện tồi tệ nhất chính là, tình cảm đậm sâu đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của bọn họ.
Sự ngọt ngào khi bọn họ ở bên nhau rốt cuộc là thật hay giả, giờ đây giữa cục diện rối rắm như vậy, với gương mặt thật của mình, bọn họ một lần nữa gặp lại nhau.
Cả hai đều không muốn giết chết đối phương, chỉ cố gắng tìm cách khiến người kia rời đi.
Diệp Trữ chưa kịp bước qua cửa, Lê Hướng dùng cánh tay rớm máu giữ chặt lấy người kia, sau đó kéo hắn vào lòng, trong một khoảnh khắc y không thể kìm lòng, liền đặt một nụ hôn xuống đôi môi người nọ.
Đó là một nụ hôn tràn ngập mùi máu tươi.
Diệp Trữ bị bao nhiêu chuyện phức tạp bủa vây, y nắm chặt lấy ống tay áo của Lê Hướng, muốn đẩy người kia ra, thế nhưng cũng không thể kiềm chế mà sa vào.
Đây không phải lần đầu bọn họ hôn nhau.
Có một lần say rượu, Diệp Trữ hôn lên khóe môi Lê Hướng, mang theo chút ngây ngô lại thẹn thùng, không khí khi ấy ngọt ngào tựa hương hoa.
Không giống hiện tại.
Diệp Trữ đau khổ đến độ muốn bật khóc.
Khi đạo diễn hô “cắt”, Lâm Yến vẫn chưa thể thoát khỏi cảm xúc của nhân vật, bắt lấy y phục của Lục Tẫn liên tục lau nước mắt.
Lục Tẫn hôn cậu một cái, dịu dàng trấn an: “Ổn cả rồi.”
Đột nhiên xung quanh vang lên tiếng hò reo vang dội.
Những người cố tình nán lại xem hết sức xúc động mà liếc nhau một cái.
Vừa nãy diễn cảnh hôn môi là do kịch bản yêu cầu.
Nhưng hiện tại đạo diễn đã hô cắt, hai người tại sao vẫn còn quấn lấy nhau vậy?
Có người nhỏ giọng nói: “Liệu Lục lão sư sau có bị đánh không nhỉ?”
Người còn lại đáp: “Tôi không nghĩ thế đâu, cảnh vừa rồi diễn ngọt như vậy mà.”
Lâm Yến nhập vai cũng không quá lâu.
Lục Tẫn hôn cậu một cái, cậu lập tức thoát vai.
Lâm Yến liền buông trang phục quay phim đã sớm bị nhàu nát của Lục Tẫn ra, hơi mím cánh môi đã hơi sưng đỏ, rồi khôi phục về vẻ mặt bình thường.
Cậu nhìn về phía đạo diễn: “Ổn rồi chứ ạ?”
Đạo diễn giơ ngón cái lên: “Đợi một chút sẽ có người đến trang điểm lại, hai đứa tranh thủ nghỉ ngơi, uống nước đi.”
Lâm Yến bước về phía Tiểu Hồ, cô đang ôm cốc giữ nhiệt vội vàng nghênh đón cậu.
Tuy rằng hiện tại trong đầu cô có hàng vạn câu hỏi, nhưng đã sớm được mài dũa, cô cuối cùng biết điều im lặng.
Lâm Yến nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh, động tác uống nước hơi khựng lại: “Bọn họ có chuyện gì vậy?”
Tiểu Hồ nhỏ giọng nói: “Có thể là bị cảnh Lục Tẫn hôn anh dọa rồi không?”
Lâm Yến nghĩ chắc rằng cô đang nói đến nụ hôn trấn an của Lục Tẫn.
Cậu chỉ “ừm” một tiếng, lại hết sức bình tĩnh tiếp tục uống nước.
Tiểu Hồ: “??”
Cậu cứ như thế cho qua chuyện này?
Lâm Yến vốn không muốn giải thích gì.
Nhưng nhìn vẻ mặt của cô giống như vừa thấy Sponge Bob bay trên trời, cậu nhịn không được hỏi thêm: “Không phải tôi đã giới thiệu anh ấy với cô rồi sao?”
Tiểu Hồ: “Hả?”
Điều đầu tiên cô nghĩ chính là: Anh giới thiệu cái gì cơ?
Tiểu Hồ cùng Lâm Yến mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, một đoạn kí ức mới hiện lên trong đầu cô, cô dùng vẻ mặt không thể tin nổi hỏi: “Tượng sáp anh bảo á?”
Lâm Yến: “Ừm.”
Vẻ mặt Lâm Yến không chút thay đổi hơi liếc mắt nhìn anh.
Tiểu Hồ từ từ nhớ lại tính cách của Lục Tẫn.
Thất lễ rồi.
Thật sự là Lục Tẫn đã diễn giả làm tượng sáp ư !?
Lâm Yến đã từng chỉ tay vào “tượng sáp”, nói: “Đây là bạn trai tôi.”
Khi ấy rốt cuộc cô đã nói gì?
Hình như là... trạch nam còn có thể nắm tay đồ chơi gọi vợ.
Tiểu Hồ: “...”
Bây giờ cô quỳ xuống có phải đã quá muộn rồi không?
Con mẹ nó hóa ra Lục Tẫn thích đàn ông?
Tiểu Hồ cảm thấy có một búng máu nghẹn ứ trong cổ họng mình.
Nhưng nếu đã như vậy, cô có thể hiểu được tại sao Lâm Yến lại bình tĩnh đến vậy.
Đã là người yêu, ôm hôn vài cái là chuyện hết sức bình thường.
Trước mặt mọi người hôn một cái cũng...
Khoan đã.
Như vậy lại là chuyện khác.
Tiểu Hồ hạ thấp giọng, nói với cậu: “Nếu tin này mà truyền ra ngoài...”
Lâm Yến thế nhưng hết sức thản nhiên: “Không sao, có thể nói đó chỉ là tin giả thôi.”
Tiểu Hồ: “...”
***
Đoàn làm phim “Đêm đầy máu” đã được đài truyền hình quản chế rất nghiêm ngặt nhằm đảm bảo không có cảnh quay nào bị lộ ra ngoài.
Vì thế cả fan lẫn người qua đường hết sức háo hức, vô cùng mong chờ các thông cáo chính thức đến từ đoàn làm phim.
Bọn họ mỗi ngày đều lên mạng search tin tức, nhưng chờ hoài chờ mãi cũng chỉ thấy mấy cái tin kiểu “Lâm Yến chúc mọi người vui vẻ, mời mọi người uống trà sữa” hay “Lục Tẫn mời đoàn phim cà phê”.
Bọn họ đâu cần loại tin tức này!
Cái họ cần là hai người kia tương! tác! với! nhau!!!!
Là tương tác!
Cho đến ngày hôm nay, fan A vô cùng tuyệt vọng lại tiếp tục kiên trì lên mạng tìm kiếm...
Hả? Sao lại thế này?
Tại sao trang chủ của mọi người đều là gào khóc thảm thiết?
Cô chạy loanh quanh như tên ngốc từ thời đồ đá, cuối cùng lại phát hiện ra tin nóng từ một người chị em - cảnh hôn! Bọn họ hôn nhauu!
Wow!
Fan A thiếu chút nữa hét chói tai.
Vậy mà lại có cảnh hôn? Bùi Duẫn quả là đạo diễn đẳng cấp thần tiên, để bọn họ hôn, mãnh liệt vàooo!
Tốt nhất là nên có cảnh giường chiếu, ứ ừ ứ ư! Mạnh mẽ vàoooo!
Cảnh hôn là lời của một nhân viên trong đoàn truyền ra.
Nhưng nhân viên này sau đó đã nhanh chóng gỡ bài đăng trên Weibo xuống, tuy nhiên bản lĩnh của fan thể hiện rõ nhất là ở những trường hợp như này, rất nhiều người đã kịp chụp lại màn hình.
Đang lúc tâm trạng bọn họ rối rắm như vậy, đột nhiên lại có một tin giật gân không biết từ đâu ra, cứ như cơn mưa rào trong ngày hè khô hạn.
Sau khi đạo diễn hô cắt, Lục Tẫn vì muốn trấn an Lâm Yến đã hôn cậu thêm cái nữa.
Fan: “...”
Rốt cuộc đâu mới là tin thật.
Ăn dưa cũng nên lựa chọn sáng suốt một chút, loại tin tức kiểu này vừa nghe đã biết là tin giả! Căn bản là sẽ không có ai tin!
Nhóm fan liền kêu gọi nhau đừng để ý đến loại tin vớ vẩn này nữa, lại rủ nhau cùng gào khóc thảm thiết.
Người tung tin: “...”
Năm nay khó khăn thật đấy, thì ra nói thật cũng chưa chắc đã có người tin.
Dưới sự mong chờ của người hâm mộ, khoảnh khắc đón năm cuối cùng cũng đến.
Năm mới đến rồi nhưng đoàn làm phim vẫn kiên trì ở lại tăng ca.
Giao thừa hôm ấy, Thẩm Tinh Nguyệt đến thăm đoàn làm phim một chút.
Bà kéo tay Lâm Yến, ngắm nghía rồi cảm thán: “Chà chà, Yến Yến gầy đi nhiều lắm.”
Lục Tẫn ở bên cạnh lại thản nhiên nói: “Gầy gì ạ, còn béo lên một cân.”
Thẩm Tinh Nguyệt: “Con xéo đi.”
Lục Tẫn cười: “Có con ở đây, em ấy muốn gầy cũng không được.”
Thẩm Tinh Nguyệt: “Như thế này gầy hơn trước nhiều lắm.”
Lâm Yến: “Mẹ, đây là ít đồ dùng, bố mẹ ở khách sạn cũng đỡ bất tiện hơn.”
Thẩm Tinh Nguyệt lau lau khóe mắt: “Đúng là đứa trẻ ngoan.”
Lục Tẫn: “Còn con...”
Thẩm Tinh Nguyệt: “Con cầm tinh con chó phải không, đáng ghét như vậy.”
Lục Tẫn: “...”
Lâm Yến bật cười thành tiếng.
Vì là đêm giao thừa, công việc cũng kết thúc sớm hơn mọi ngày.
Bùi Duẫn quyết định cho cả đoàn nghỉ nửa ngày, bản thân ông liền bay đến thành phố A, tìm chồng đón năm mới.
Lâm Yến cùng Lục Tẫn đưa Thẩm Tinh Nguyệt ra ngoài đi dạo loanh quanh.
Các cửa hàng lớn xung quanh đều đã sớm đóng cửa, mọi người đều đã về quê đón năm mới cùng gia đình.
Thẩm Tinh Nguyệt hai tay hai đứa nhỏ, cũng không cảm thấy cô đơn, bà vui vẻ cùng bọn họ nói chuyện.
Trên mặt Lâm Yến đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo, cậu theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.
Những bông tuyết nhỏ xíu đang lả tả rơi xuống.
“Tuyết rơi rồi.” Lâm Yến liền đưa tay ra đỡ lấy, nhưng bông tuyết vừa chạm đến lòng bàn tay liền tan ra.
Thẩm Tinh Nguyệt cười khúc khích, nói: “Trước đây mỗi lần nhìn thấy tuyết A Tẫn đều vô cùng vui vẻ, khi tuyết rơi, nó còn ngồi xổm ở trước cửa há to miệng, nói nhất định phải uống nước đá bào.”
Lục Tẫn: “...”
Lâm Yến cười một tiếng: “Anh ấy có bị tiêu chảy không ạ?”
Thẩm Tinh Nguyệt: “Không bị, nhưng bị sái quai hàm.”
Lâm Yến: “...”
Lục Tẫn, không hổ là anh.
Trước đây Lục Tẫn trải qua bao nhiêu chuyện ly kì, làm Lục Khiếu từng nghĩ rằng con mình có phải thằng ngốc hay không.
Thẩm Tinh Nguyệt ngậm ngùi nói: “Khi đó bố nó luôn tự trách chính mình, cho rằng vì ông ấy không kiêng rượu nên mới khiến cho trí tuệ của A Tẫn bị tổn thương.”
Lâm Yến: “...”
Lúc này mà cười có vẻ không đúng lắm?
Lục Tẫn rốt cuộc nghe không nổi nữa: “Mẹ!”
Cũng may Thẩm Tinh Nguyệt còn để lại cho anh ít thể diện: “Được rồi được rồi, mẹ không nói nữa.”
Thẩm Tinh Nguyệt vẫn còn chưa nói xong: “Có điều hóa ra cũng không phải ngốc toàn tập, nếu không làm sao Yến Yến có thể nhìn trúng con.”
Lâm Yến lại cười nói: “Ngốc cũng không sao đâu ạ.”
Thẩm Tinh Nguyệt có hơi ngạc nhiên nhìn cậu.
Lâm Yến: “Anh ấy còn có thể ngốc đến đâu được nữa?”
Lục Tẫn: “Lâm Yến, em có thể chừa cho anh chút mặt mũi không.”
Thẩm Tinh Nguyệt cười tủm tỉm nhìn hai người ăn ý đấu võ mồm.
Tuyết rơi ngày càng dày.
Lâm Yến xoa xoa tay trong túi áo, nói với Lục Tẫn mình muốn chụp ảnh.
Lục Tẫn nhìn thấy tuyết rơi dày như vậy, nghĩ bụng nhất định phải chụp, hơn nữa phải chụp sao cho thật khí chất.
Anh tạo dáng một loạt các tư thế, hiện tại muốn chọn ra một cái thật sự không dễ dàng chút nào.
Thẩm Tinh Nguyệt càng nhìn càng không chịu nổi, bà cầm lấy điện thoại của Lâm Yến, đẩy vai cậu: “Việc gì phải lằng nhằng thế, để mẹ chụp cho hai đứa.”
Lâm Yến đút tay vào túi rồi bước đến gần Lục Tẫn, cảm giác giống như cái bốt điện thoại đứng bên cạnh anh.
Lục Tẫn: “Em muốn tạo dáng thế nào.”
Lâm Yến nghĩ ngợi một lúc, sau đó giơ một chữ V lên.
Lục Tẫn: “Không phải như vậy có hơi đơn giản sao?”
Lâm Yến lại nghĩ thêm, sau đó bình tĩnh giơ thêm chữ V nữa.
Lục Tẫn không nhịn được đành giúp cậu chỉnh lại đầu ngón tay cậu một chút.
“Tách tách.”
Thẩm Tinh Nguyệt ấn nút chụp ảnh.
Trong ảnh, Lâm Yến đang mỉm cười nhìn người trước mặt, Lục Tẫn còn thật sự nghịch nghịch ngón tay cậu, mười ngón tựa như đan thật chặt lấy nhau.
“Chúc mừng năm mới.” Lâm Yến nắm lấy tay Lục Tẫn, khi cậu nói còn phả ra làn khói trắng.
Lục Tẫn sửng sốt mất một giây, sau đó cũng nắm lấy tay cậu: “Chúc mừng năm mới.”
Đây là năm đầu tiên bọn họ ở bên nhau.
Lục Tẫn dịu dàng nói: “Bọn mình cùng nhau làm gì đó đi.”
Lâm Yến: “Bây giờ? Không thích hợp cho lắm.”
Lục Tẫn: “Nhân lúc tuyết đang rơi, bọn mình...”
Lâm Yến: “Ừm?”
“Hoa Sơn luận kiếm đi.”
“Hả?”
Lục Tẫn: “Đầu tiên anh ra chiêu đại bàng tung cánh.”
Lâm Yến: “...”
Anh mỗi ngày chẳng phải đều dùng chiêu đó với huyết áp của em rồi sao!
Tác giả có lời muốn nói: Đã canh hai rồi; Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người dành cho tôi, tôi nhất định sẽ tiếp tục cố gắng!
Sau khi ăn cơm trưa, bọn họ còn thừa nửa tiếng để nghỉ ngơi.
Lục Tẫn nằm dài trên sô pha, nhắm mắt muốn ngủ một chút.
Đêm hôm qua anh bị bức tranh ma nữ dọa sợ, nó thậm chí còn xuất hiện trong giấc mơ của anh.
Anh mơ thấy mình đang ôm Lâm Yến, anh muốn hôn cậu một cái, cậu cũng rất phối hợp mà tựa đầu vào lòng anh, thế nhưng không hiểu sao Lâm Yến đột ngột mọc răng nanh, hai cánh tay xanh trắng như thây ma vươn ra túm chặt lấy cổ anh, cứ như muốn một phát vặn cổ anh xuống.
Lục Tẫn: “...”
Bây giờ mỗi khi nhắm mắt, anh đều nghĩ đến hình ảnh này.
Tuy rằng giấc mơ chỉ là những hình ảnh rời rạc không rõ ràng.
Nhưng anh vẫn nhớ rất rõ cảnh Lâm Yến vô cùng căm hận mà xách anh đứng dậy, dùng roi quất anh.
Đột nhiên có tiếng cửa gỗ khép lại rất nhỏ.
Có người đang nhẹ nhàng bước lại gần anh.
Lục Tẫn mở mắt ra, liền nhìn thấy Lâm Yến đang đội tóc giả.
Cơ thể anh theo bản năng hơi co lại.
Lâm Yến: “?”
Lục Tẫn nhìn thấy cậu, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc hỏi: “Yến Yến, em có điểm nào không vừa lòng về anh không?”
Lâm Yến không hiểu tại sao anh đột ngột hỏi vậy: “Anh muốn em nói từ đâu?”
Lục Tẫn cực kỳ sợ hãi: “Không lẽ lại nhiều như thế?”
Lâm Yến: “Sao lại không?”
Lục Tẫn: “Chẳng hạn như?”
Lâm Yến: “Lúc đó anh đưa bánh ngọt cho em, không cần phải đưa cả thuốc xổ.”
Lục Tẫn: “À.”
Hình như chỉ là chuyện lặt vặt thôi.
Lâm Yến quả thực đã dọa anh, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, tay để tùy ý trên tay vịn: “Anh cứ ngủ đi.”
Lục Tẫn khép mắt một lát, lại thở dài một hơi: “Anh không ngủ được.”
Lâm Yến: “Bình thường anh ngủ còn ngoan hơn lợn con mà.”
Lục Tẫn: “??”
Lâm Yến: “Bây giờ nhìn mệt mỏi như vậy, lại nói không ngủ được.”
Không còn cách nào khác, Lục Tẫn đành phải đem hình ảnh đáng sợ trong cơn ác mộng kia của anh ra kể với Lâm Yến.
Lâm Yến nghe vậy liền ngây người.
Lúc đưa bức tranh ma nữ đó cho Lục Tẫn, cậu không nghĩ lại có thể khiến anh gặp ác mộng.
Lục Tẫn dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lâm Yến, tựa như muốn được an ủi.
Lâm Yến nghĩ ngợi rồi nói: “Anh nhắm mắt lại đi.”
Lục Tẫn ngoan ngoãn làm theo.
Lâm Yến tiếp tục: “Ôm chặt lấy bản thân.”
Hai chân Lục Tẫn co quắp, anh cố gắng đứng dậy, tự ôm lấy chính mình: “Sau đó thì sao?”
Lâm Yến: “Anh có thể run được rồi.”
Lục Tẫn: “...”
Anh liền nở nụ cười trào phúng: “Hóa ra em lại an ủi anh như vậy.”
Lâm Yến: “Bây giờ anh còn thấy sợ nữa không?”
Lục Tẫn không nói gì, nhưng ngoài ý muốn lại cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Lâm Yến cầm điện thoại lên, bật một bài hát có giai điệu nhẹ nhàng: “Anh sợ thì cứ nói thẳng đi, không cần xấu hổ làm gì.”
Khóe môi Lục Tẫn hơi cong lên, anh vốn định cười, lại nghe Lâm Yến bồi thêm một câu: “Cùng lắm là bị em kể lịch sử đen tối này với người khác thôi.”
Giọng nói Lâm Yến trong trẻo nhưng lạnh lùng, giọng điệu dường như cố ý châm chọc.
Lục Tẫn bình tĩnh nằm thẳng cẳng.
Anh cảm thấy hình như vợ mình bị dạy hư rồi.
Đến giờ quay phim.
Không biết có phải Lâm Yến tự tưởng tượng ra hay không, cậu cảm thấy hiện tại người đi lại nhìn mình có hơi nhiều.
Cậu vừa quay đầu nhìn, mọi người liền tỏ vẻ không có việc gì, lập tức thu lại ánh mắt, việc ai nấy làm tiếp tục công việc.
Lâm Yến: “...”
Vậy còn kì cục hơn.
Đạo diễn nói sơ qua kịch bản cho bọn họ rồi yêu cầu họ diễn thử một lần.
Lâm Yến không nghĩ nhiều nữa, cậu cố gắng tập trung, dần chìm vào vai diễn.
Cảnh này là một nụ hôn tạm biệt.
Diệp Trữ bất chấp hậu quả, trước mặt mọi người cứu Lê Hướng, cuối cùng thân phận thật sự bị bại lộ.
Mà mục đích thật sự của Lê Hướng cũng dần dần lộ rõ – y muốn lật đổ cả vương triều này, trả nợ máu cho những người cùng tộc đã khuất.
Nhưng hoàng đế còn có ơn nuôi dưỡng Diệp Trữ, hắn buộc phải kiên trì đến cùng.
Diệp Trữ còn nghĩ mình đã lợi dụng Lê Hướng, nhưng thật ra bản thân hắn cũng bị đối phương lợi dụng.
Nhưng chuyện tồi tệ nhất chính là, tình cảm đậm sâu đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của bọn họ.
Sự ngọt ngào khi bọn họ ở bên nhau rốt cuộc là thật hay giả, giờ đây giữa cục diện rối rắm như vậy, với gương mặt thật của mình, bọn họ một lần nữa gặp lại nhau.
Cả hai đều không muốn giết chết đối phương, chỉ cố gắng tìm cách khiến người kia rời đi.
Diệp Trữ chưa kịp bước qua cửa, Lê Hướng dùng cánh tay rớm máu giữ chặt lấy người kia, sau đó kéo hắn vào lòng, trong một khoảnh khắc y không thể kìm lòng, liền đặt một nụ hôn xuống đôi môi người nọ.
Đó là một nụ hôn tràn ngập mùi máu tươi.
Diệp Trữ bị bao nhiêu chuyện phức tạp bủa vây, y nắm chặt lấy ống tay áo của Lê Hướng, muốn đẩy người kia ra, thế nhưng cũng không thể kiềm chế mà sa vào.
Đây không phải lần đầu bọn họ hôn nhau.
Có một lần say rượu, Diệp Trữ hôn lên khóe môi Lê Hướng, mang theo chút ngây ngô lại thẹn thùng, không khí khi ấy ngọt ngào tựa hương hoa.
Không giống hiện tại.
Diệp Trữ đau khổ đến độ muốn bật khóc.
Khi đạo diễn hô “cắt”, Lâm Yến vẫn chưa thể thoát khỏi cảm xúc của nhân vật, bắt lấy y phục của Lục Tẫn liên tục lau nước mắt.
Lục Tẫn hôn cậu một cái, dịu dàng trấn an: “Ổn cả rồi.”
Đột nhiên xung quanh vang lên tiếng hò reo vang dội.
Những người cố tình nán lại xem hết sức xúc động mà liếc nhau một cái.
Vừa nãy diễn cảnh hôn môi là do kịch bản yêu cầu.
Nhưng hiện tại đạo diễn đã hô cắt, hai người tại sao vẫn còn quấn lấy nhau vậy?
Có người nhỏ giọng nói: “Liệu Lục lão sư sau có bị đánh không nhỉ?”
Người còn lại đáp: “Tôi không nghĩ thế đâu, cảnh vừa rồi diễn ngọt như vậy mà.”
Lâm Yến nhập vai cũng không quá lâu.
Lục Tẫn hôn cậu một cái, cậu lập tức thoát vai.
Lâm Yến liền buông trang phục quay phim đã sớm bị nhàu nát của Lục Tẫn ra, hơi mím cánh môi đã hơi sưng đỏ, rồi khôi phục về vẻ mặt bình thường.
Cậu nhìn về phía đạo diễn: “Ổn rồi chứ ạ?”
Đạo diễn giơ ngón cái lên: “Đợi một chút sẽ có người đến trang điểm lại, hai đứa tranh thủ nghỉ ngơi, uống nước đi.”
Lâm Yến bước về phía Tiểu Hồ, cô đang ôm cốc giữ nhiệt vội vàng nghênh đón cậu.
Tuy rằng hiện tại trong đầu cô có hàng vạn câu hỏi, nhưng đã sớm được mài dũa, cô cuối cùng biết điều im lặng.
Lâm Yến nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh, động tác uống nước hơi khựng lại: “Bọn họ có chuyện gì vậy?”
Tiểu Hồ nhỏ giọng nói: “Có thể là bị cảnh Lục Tẫn hôn anh dọa rồi không?”
Lâm Yến nghĩ chắc rằng cô đang nói đến nụ hôn trấn an của Lục Tẫn.
Cậu chỉ “ừm” một tiếng, lại hết sức bình tĩnh tiếp tục uống nước.
Tiểu Hồ: “??”
Cậu cứ như thế cho qua chuyện này?
Lâm Yến vốn không muốn giải thích gì.
Nhưng nhìn vẻ mặt của cô giống như vừa thấy Sponge Bob bay trên trời, cậu nhịn không được hỏi thêm: “Không phải tôi đã giới thiệu anh ấy với cô rồi sao?”
Tiểu Hồ: “Hả?”
Điều đầu tiên cô nghĩ chính là: Anh giới thiệu cái gì cơ?
Tiểu Hồ cùng Lâm Yến mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, một đoạn kí ức mới hiện lên trong đầu cô, cô dùng vẻ mặt không thể tin nổi hỏi: “Tượng sáp anh bảo á?”
Lâm Yến: “Ừm.”
Vẻ mặt Lâm Yến không chút thay đổi hơi liếc mắt nhìn anh.
Tiểu Hồ từ từ nhớ lại tính cách của Lục Tẫn.
Thất lễ rồi.
Thật sự là Lục Tẫn đã diễn giả làm tượng sáp ư !?
Lâm Yến đã từng chỉ tay vào “tượng sáp”, nói: “Đây là bạn trai tôi.”
Khi ấy rốt cuộc cô đã nói gì?
Hình như là... trạch nam còn có thể nắm tay đồ chơi gọi vợ.
Tiểu Hồ: “...”
Bây giờ cô quỳ xuống có phải đã quá muộn rồi không?
Con mẹ nó hóa ra Lục Tẫn thích đàn ông?
Tiểu Hồ cảm thấy có một búng máu nghẹn ứ trong cổ họng mình.
Nhưng nếu đã như vậy, cô có thể hiểu được tại sao Lâm Yến lại bình tĩnh đến vậy.
Đã là người yêu, ôm hôn vài cái là chuyện hết sức bình thường.
Trước mặt mọi người hôn một cái cũng...
Khoan đã.
Như vậy lại là chuyện khác.
Tiểu Hồ hạ thấp giọng, nói với cậu: “Nếu tin này mà truyền ra ngoài...”
Lâm Yến thế nhưng hết sức thản nhiên: “Không sao, có thể nói đó chỉ là tin giả thôi.”
Tiểu Hồ: “...”
***
Đoàn làm phim “Đêm đầy máu” đã được đài truyền hình quản chế rất nghiêm ngặt nhằm đảm bảo không có cảnh quay nào bị lộ ra ngoài.
Vì thế cả fan lẫn người qua đường hết sức háo hức, vô cùng mong chờ các thông cáo chính thức đến từ đoàn làm phim.
Bọn họ mỗi ngày đều lên mạng search tin tức, nhưng chờ hoài chờ mãi cũng chỉ thấy mấy cái tin kiểu “Lâm Yến chúc mọi người vui vẻ, mời mọi người uống trà sữa” hay “Lục Tẫn mời đoàn phim cà phê”.
Bọn họ đâu cần loại tin tức này!
Cái họ cần là hai người kia tương! tác! với! nhau!!!!
Là tương tác!
Cho đến ngày hôm nay, fan A vô cùng tuyệt vọng lại tiếp tục kiên trì lên mạng tìm kiếm...
Hả? Sao lại thế này?
Tại sao trang chủ của mọi người đều là gào khóc thảm thiết?
Cô chạy loanh quanh như tên ngốc từ thời đồ đá, cuối cùng lại phát hiện ra tin nóng từ một người chị em - cảnh hôn! Bọn họ hôn nhauu!
Wow!
Fan A thiếu chút nữa hét chói tai.
Vậy mà lại có cảnh hôn? Bùi Duẫn quả là đạo diễn đẳng cấp thần tiên, để bọn họ hôn, mãnh liệt vàooo!
Tốt nhất là nên có cảnh giường chiếu, ứ ừ ứ ư! Mạnh mẽ vàoooo!
Cảnh hôn là lời của một nhân viên trong đoàn truyền ra.
Nhưng nhân viên này sau đó đã nhanh chóng gỡ bài đăng trên Weibo xuống, tuy nhiên bản lĩnh của fan thể hiện rõ nhất là ở những trường hợp như này, rất nhiều người đã kịp chụp lại màn hình.
Đang lúc tâm trạng bọn họ rối rắm như vậy, đột nhiên lại có một tin giật gân không biết từ đâu ra, cứ như cơn mưa rào trong ngày hè khô hạn.
Sau khi đạo diễn hô cắt, Lục Tẫn vì muốn trấn an Lâm Yến đã hôn cậu thêm cái nữa.
Fan: “...”
Rốt cuộc đâu mới là tin thật.
Ăn dưa cũng nên lựa chọn sáng suốt một chút, loại tin tức kiểu này vừa nghe đã biết là tin giả! Căn bản là sẽ không có ai tin!
Nhóm fan liền kêu gọi nhau đừng để ý đến loại tin vớ vẩn này nữa, lại rủ nhau cùng gào khóc thảm thiết.
Người tung tin: “...”
Năm nay khó khăn thật đấy, thì ra nói thật cũng chưa chắc đã có người tin.
Dưới sự mong chờ của người hâm mộ, khoảnh khắc đón năm cuối cùng cũng đến.
Năm mới đến rồi nhưng đoàn làm phim vẫn kiên trì ở lại tăng ca.
Giao thừa hôm ấy, Thẩm Tinh Nguyệt đến thăm đoàn làm phim một chút.
Bà kéo tay Lâm Yến, ngắm nghía rồi cảm thán: “Chà chà, Yến Yến gầy đi nhiều lắm.”
Lục Tẫn ở bên cạnh lại thản nhiên nói: “Gầy gì ạ, còn béo lên một cân.”
Thẩm Tinh Nguyệt: “Con xéo đi.”
Lục Tẫn cười: “Có con ở đây, em ấy muốn gầy cũng không được.”
Thẩm Tinh Nguyệt: “Như thế này gầy hơn trước nhiều lắm.”
Lâm Yến: “Mẹ, đây là ít đồ dùng, bố mẹ ở khách sạn cũng đỡ bất tiện hơn.”
Thẩm Tinh Nguyệt lau lau khóe mắt: “Đúng là đứa trẻ ngoan.”
Lục Tẫn: “Còn con...”
Thẩm Tinh Nguyệt: “Con cầm tinh con chó phải không, đáng ghét như vậy.”
Lục Tẫn: “...”
Lâm Yến bật cười thành tiếng.
Vì là đêm giao thừa, công việc cũng kết thúc sớm hơn mọi ngày.
Bùi Duẫn quyết định cho cả đoàn nghỉ nửa ngày, bản thân ông liền bay đến thành phố A, tìm chồng đón năm mới.
Lâm Yến cùng Lục Tẫn đưa Thẩm Tinh Nguyệt ra ngoài đi dạo loanh quanh.
Các cửa hàng lớn xung quanh đều đã sớm đóng cửa, mọi người đều đã về quê đón năm mới cùng gia đình.
Thẩm Tinh Nguyệt hai tay hai đứa nhỏ, cũng không cảm thấy cô đơn, bà vui vẻ cùng bọn họ nói chuyện.
Trên mặt Lâm Yến đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo, cậu theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.
Những bông tuyết nhỏ xíu đang lả tả rơi xuống.
“Tuyết rơi rồi.” Lâm Yến liền đưa tay ra đỡ lấy, nhưng bông tuyết vừa chạm đến lòng bàn tay liền tan ra.
Thẩm Tinh Nguyệt cười khúc khích, nói: “Trước đây mỗi lần nhìn thấy tuyết A Tẫn đều vô cùng vui vẻ, khi tuyết rơi, nó còn ngồi xổm ở trước cửa há to miệng, nói nhất định phải uống nước đá bào.”
Lục Tẫn: “...”
Lâm Yến cười một tiếng: “Anh ấy có bị tiêu chảy không ạ?”
Thẩm Tinh Nguyệt: “Không bị, nhưng bị sái quai hàm.”
Lâm Yến: “...”
Lục Tẫn, không hổ là anh.
Trước đây Lục Tẫn trải qua bao nhiêu chuyện ly kì, làm Lục Khiếu từng nghĩ rằng con mình có phải thằng ngốc hay không.
Thẩm Tinh Nguyệt ngậm ngùi nói: “Khi đó bố nó luôn tự trách chính mình, cho rằng vì ông ấy không kiêng rượu nên mới khiến cho trí tuệ của A Tẫn bị tổn thương.”
Lâm Yến: “...”
Lúc này mà cười có vẻ không đúng lắm?
Lục Tẫn rốt cuộc nghe không nổi nữa: “Mẹ!”
Cũng may Thẩm Tinh Nguyệt còn để lại cho anh ít thể diện: “Được rồi được rồi, mẹ không nói nữa.”
Thẩm Tinh Nguyệt vẫn còn chưa nói xong: “Có điều hóa ra cũng không phải ngốc toàn tập, nếu không làm sao Yến Yến có thể nhìn trúng con.”
Lâm Yến lại cười nói: “Ngốc cũng không sao đâu ạ.”
Thẩm Tinh Nguyệt có hơi ngạc nhiên nhìn cậu.
Lâm Yến: “Anh ấy còn có thể ngốc đến đâu được nữa?”
Lục Tẫn: “Lâm Yến, em có thể chừa cho anh chút mặt mũi không.”
Thẩm Tinh Nguyệt cười tủm tỉm nhìn hai người ăn ý đấu võ mồm.
Tuyết rơi ngày càng dày.
Lâm Yến xoa xoa tay trong túi áo, nói với Lục Tẫn mình muốn chụp ảnh.
Lục Tẫn nhìn thấy tuyết rơi dày như vậy, nghĩ bụng nhất định phải chụp, hơn nữa phải chụp sao cho thật khí chất.
Anh tạo dáng một loạt các tư thế, hiện tại muốn chọn ra một cái thật sự không dễ dàng chút nào.
Thẩm Tinh Nguyệt càng nhìn càng không chịu nổi, bà cầm lấy điện thoại của Lâm Yến, đẩy vai cậu: “Việc gì phải lằng nhằng thế, để mẹ chụp cho hai đứa.”
Lâm Yến đút tay vào túi rồi bước đến gần Lục Tẫn, cảm giác giống như cái bốt điện thoại đứng bên cạnh anh.
Lục Tẫn: “Em muốn tạo dáng thế nào.”
Lâm Yến nghĩ ngợi một lúc, sau đó giơ một chữ V lên.
Lục Tẫn: “Không phải như vậy có hơi đơn giản sao?”
Lâm Yến lại nghĩ thêm, sau đó bình tĩnh giơ thêm chữ V nữa.
Lục Tẫn không nhịn được đành giúp cậu chỉnh lại đầu ngón tay cậu một chút.
“Tách tách.”
Thẩm Tinh Nguyệt ấn nút chụp ảnh.
Trong ảnh, Lâm Yến đang mỉm cười nhìn người trước mặt, Lục Tẫn còn thật sự nghịch nghịch ngón tay cậu, mười ngón tựa như đan thật chặt lấy nhau.
“Chúc mừng năm mới.” Lâm Yến nắm lấy tay Lục Tẫn, khi cậu nói còn phả ra làn khói trắng.
Lục Tẫn sửng sốt mất một giây, sau đó cũng nắm lấy tay cậu: “Chúc mừng năm mới.”
Đây là năm đầu tiên bọn họ ở bên nhau.
Lục Tẫn dịu dàng nói: “Bọn mình cùng nhau làm gì đó đi.”
Lâm Yến: “Bây giờ? Không thích hợp cho lắm.”
Lục Tẫn: “Nhân lúc tuyết đang rơi, bọn mình...”
Lâm Yến: “Ừm?”
“Hoa Sơn luận kiếm đi.”
“Hả?”
Lục Tẫn: “Đầu tiên anh ra chiêu đại bàng tung cánh.”
Lâm Yến: “...”
Anh mỗi ngày chẳng phải đều dùng chiêu đó với huyết áp của em rồi sao!
Tác giả có lời muốn nói: Đã canh hai rồi; Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người dành cho tôi, tôi nhất định sẽ tiếp tục cố gắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.