Thật Thiên Kim Là Đại Lão Toàn Năng
Chương 9: Chỗ Dựa
Khanh Thiển
07/11/2024
Ba mươi phút sau, xe dừng ở khu biệt thự lưng chừng núi.
"Nhớ nghỉ sớm một chút." Phó Vân Thâm nhìn cô gái xuống xe: "Uống thêm chút canh long nhãn táo đỏ."
Doanh Tử Câm khẽ động lông mi: "Em biết rồi, cảm ơn anh."
"Một ngày nghe em nói cảm ơn nhiều lần như vậy, lỗ tai cũng mọc kén rồi." Cánh tay thon dài của người đàn ông gác lên cửa sổ xe, cười khẽ: "Thật muốn cảm ơn anh, lúc khác xem cho anh một quẻ."
Doanh Tử Câm lần đầu tiên xoa xoa đầu, hơi bất đắc dĩ: "Được."
Phó Vân Thâm nghe vậy, không biết nghĩ tới điều gì, như có điều suy nghĩ.
Anh cũng không lập tức rời đi, lại lười biếng bổ sung một câu: "Được rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi, đêm hôm khuya khoắt, anh nhìn em vào."
Doanh Tử Câm gật đầu: "Anh cũng vậy."
Sau khi cáo biệt, cô xoay người đi vào trong khu biệt thự.
Còn chưa đi đến trước biệt thự, cửa đã bị mở ra, người đi ra là quản gia nhà cũ.
Ánh mắt ông ta nghiêm khắc, dò xét: "Nhị tiểu thư rốt cục đã chịu về?"
Cô gái đứng dưới bậc thang, lông mi dài nhiễm một tầng sương, tuyết cũng rơi đầy tóc.
Cổ tay cô trắng nõn, mạch máu rõ ràng, thân thể mỏng manh đến mức tựa hồ chỉ cần gió thổi qua là có thể ngã.
Quản gia thấy vậy nhíu mày, nhưng cũng không quên người trong phòng dặn dò.
Ông ta mở miệng: "Phu nhân nói, nếu nhị tiểu thư tâm lý phản nghịch nặng như vậy lại tự ý rời khỏi bệnh viện, như vậy tối hôm nay mời nhị tiểu thư không cần về nhà nữa."
"Khi nào nhị tiểu thư nhận sai, khi nào mới có thể vào cửa."
"Nhị tiểu thư, mời."
Ý vị mỉa mai mười phần.
Thần sắc quản gia tràn ngập vẻ không vui, còn có mấy phần phiền chán.
Vị nhị tiểu thư này suốt ngày chỉ biết gây chuyện thị phi, nên chịu nhiều chút khổ.
Ông ta muốn xem xem, tuyết lớn như vậy, cô có thể chống đỡ được bao lâu.
Ai ngờ, nghe nói như thế, cô gái lại là nhìn cũng không thèm liếc ông ta một cái, xoay người rời đi, không chút lưu luyến.
Quản gia sửng sốt.
Sao lại đi rồi?
Chẳng lẽ không nên khóc xin lỗi, cầu xin tha thứ?
Ông ta biết ý của phu nhân cũng không phải thật sự muốn trách phạt nhị tiểu thư, chỉ là muốn cho cô hiểu được tôn ti trật tự, bớt phạm sai lầm.
Nếu quả thật để nhị tiểu thư đi, đến lúc đó người chịu trừng phạt sẽ chỉ có ông ta.
Quản gia bước nhanh tới chắn trước mặt cô gái, mặt lộ vẻ không thể tin: "Nhị tiểu thư, cô lại muốn đi đâu? Đừng tự ý nữa, cô làm nũng với phu nhân, nói lời dễ nghe một chút, lại nhận sai, chẳng phải là không có việc gì sao?"
Còn không rõ ràng thân phận của mình sao?
Quản gia càng chán ghét, ông ta lại lần nữa mở miệng: "Nhị tiểu thư, cô thành ra như vậy, thật sự là không có cách nào khiến phu nhân vui vẻ, tôi xem cô vẫn là..."
"Xoẹt."
Ban đêm, bỗng nhiên có một tiếng cười lạnh vang lên, mang theo vài phần bất cần đời, lắng nghe kỹ lại có chút lạnh lẽo.
"Tôi không trở về cũng không biết, bây giờ hạ nhân nhà họ Doanh dám ra lệnh cho chủ nhân, Doanh phu nhân quản giáo như vậy sao?"
Người đàn ông dáng người thon dài cao ngất, cũng mặc áo sơ mi màu đen, cúc áo cài hờ hững, làn da dưới tuyết càng thêm trắng lạnh, như ngọc quý.
Đứng dưới tàng cây, liền tự thành một cảnh đẹp, cho dù là tuyết rơi hay ánh trăng, cũng khó sánh bằng vẻ phong lưu của anh.
Quản gia lại không thể nói hết lời, ông ta ngã trên mặt đất, một bàn tay bị giẫm lên, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Nghe liền thấy đau.
"..."
Phó Vân Thâm nhíu mày, cúi đầu nhìn cô gái.
Cô gái nhỏ này thật tàn nhẫn.
Doanh Tử Câm thu chân về, ung dung thản nhiên: "Anh còn chưa đi?"
"May mà chưa đi." Phó Vân Thâm đút tay vào túi quần, khóe môi cong cong: "Nếu đi rồi, em gái nhỏ nhà chúng ta sẽ bị bắt nạt mất."
Gió nhẹ thổi bay vạt áo của anh, lộ ra một phần xương quai xanh, tản ra mùi hương trầm hương nhàn nhạt.
Trầm ổn mà ôn nhu, mê hoặc trí mạng.
Doanh Tử Câm im lặng một chút: "Mặc kệ ông ta."
Cô không thích nói chuyện, nhiều lời một chữ, còn không bằng trực tiếp động thủ.
"Ừ, anh biết." Phó Vân Thâm vỗ về đầu cô: "Cho nên anh sẽ lo liệu, em đứng bên cạnh nhìn là được."
Anh quay đầu, hất cằm lên, vẫn cười: "Ông muốn ai xin lỗi?"
Quản gia vốn đã bị ngã choáng váng, giờ phút này càng không dám thở mạnh, mặt nghẹn đến đỏ bừng, lúc xanh lúc trắng, chân run rẩy, suýt nữa thì quỳ xuống.
Ông ta đương nhiên nhận ra người đàn ông xuất hiện ở đây ——
Phó thất thiếu gia, Phó Vân Thâm.
Vị công tử ăn chơi trác táng nhất thành phố H, không cầu tiến.
Nghe nói là Phó Vân Thâm quá phóng túng, chọc giận người thừa kế của một gia tộc ở thủ đô, bị nhà họ Phó đưa đi Châu Âu suốt đêm.
Sao đột nhiên lại trở về rồi?
Hơn nữa còn che chở nhị tiểu thư như vậy?
Điên rồi sao?
"Xin lỗi nhị tiểu thư." Quản gia không chịu nổi áp lực, bỗng nhiên giơ tay, tự tát mình một cái, run rẩy nói: "Tôi không nên bất kính với cô, đều là lỗi của tôi."
Phó Vân Thâm không để ý: "Đi thôi, em gái, lần này tự mình đưa em vào."
Quản gia nào dám ngăn cản: "Phó thất thiếu, nhị tiểu thư, mời đi bên này."
Trong lòng uất ức, nhưng ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất phu nhân sẽ không trách tội.
**
"Nhớ nghỉ sớm một chút." Phó Vân Thâm nhìn cô gái xuống xe: "Uống thêm chút canh long nhãn táo đỏ."
Doanh Tử Câm khẽ động lông mi: "Em biết rồi, cảm ơn anh."
"Một ngày nghe em nói cảm ơn nhiều lần như vậy, lỗ tai cũng mọc kén rồi." Cánh tay thon dài của người đàn ông gác lên cửa sổ xe, cười khẽ: "Thật muốn cảm ơn anh, lúc khác xem cho anh một quẻ."
Doanh Tử Câm lần đầu tiên xoa xoa đầu, hơi bất đắc dĩ: "Được."
Phó Vân Thâm nghe vậy, không biết nghĩ tới điều gì, như có điều suy nghĩ.
Anh cũng không lập tức rời đi, lại lười biếng bổ sung một câu: "Được rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi, đêm hôm khuya khoắt, anh nhìn em vào."
Doanh Tử Câm gật đầu: "Anh cũng vậy."
Sau khi cáo biệt, cô xoay người đi vào trong khu biệt thự.
Còn chưa đi đến trước biệt thự, cửa đã bị mở ra, người đi ra là quản gia nhà cũ.
Ánh mắt ông ta nghiêm khắc, dò xét: "Nhị tiểu thư rốt cục đã chịu về?"
Cô gái đứng dưới bậc thang, lông mi dài nhiễm một tầng sương, tuyết cũng rơi đầy tóc.
Cổ tay cô trắng nõn, mạch máu rõ ràng, thân thể mỏng manh đến mức tựa hồ chỉ cần gió thổi qua là có thể ngã.
Quản gia thấy vậy nhíu mày, nhưng cũng không quên người trong phòng dặn dò.
Ông ta mở miệng: "Phu nhân nói, nếu nhị tiểu thư tâm lý phản nghịch nặng như vậy lại tự ý rời khỏi bệnh viện, như vậy tối hôm nay mời nhị tiểu thư không cần về nhà nữa."
"Khi nào nhị tiểu thư nhận sai, khi nào mới có thể vào cửa."
"Nhị tiểu thư, mời."
Ý vị mỉa mai mười phần.
Thần sắc quản gia tràn ngập vẻ không vui, còn có mấy phần phiền chán.
Vị nhị tiểu thư này suốt ngày chỉ biết gây chuyện thị phi, nên chịu nhiều chút khổ.
Ông ta muốn xem xem, tuyết lớn như vậy, cô có thể chống đỡ được bao lâu.
Ai ngờ, nghe nói như thế, cô gái lại là nhìn cũng không thèm liếc ông ta một cái, xoay người rời đi, không chút lưu luyến.
Quản gia sửng sốt.
Sao lại đi rồi?
Chẳng lẽ không nên khóc xin lỗi, cầu xin tha thứ?
Ông ta biết ý của phu nhân cũng không phải thật sự muốn trách phạt nhị tiểu thư, chỉ là muốn cho cô hiểu được tôn ti trật tự, bớt phạm sai lầm.
Nếu quả thật để nhị tiểu thư đi, đến lúc đó người chịu trừng phạt sẽ chỉ có ông ta.
Quản gia bước nhanh tới chắn trước mặt cô gái, mặt lộ vẻ không thể tin: "Nhị tiểu thư, cô lại muốn đi đâu? Đừng tự ý nữa, cô làm nũng với phu nhân, nói lời dễ nghe một chút, lại nhận sai, chẳng phải là không có việc gì sao?"
Còn không rõ ràng thân phận của mình sao?
Quản gia càng chán ghét, ông ta lại lần nữa mở miệng: "Nhị tiểu thư, cô thành ra như vậy, thật sự là không có cách nào khiến phu nhân vui vẻ, tôi xem cô vẫn là..."
"Xoẹt."
Ban đêm, bỗng nhiên có một tiếng cười lạnh vang lên, mang theo vài phần bất cần đời, lắng nghe kỹ lại có chút lạnh lẽo.
"Tôi không trở về cũng không biết, bây giờ hạ nhân nhà họ Doanh dám ra lệnh cho chủ nhân, Doanh phu nhân quản giáo như vậy sao?"
Người đàn ông dáng người thon dài cao ngất, cũng mặc áo sơ mi màu đen, cúc áo cài hờ hững, làn da dưới tuyết càng thêm trắng lạnh, như ngọc quý.
Đứng dưới tàng cây, liền tự thành một cảnh đẹp, cho dù là tuyết rơi hay ánh trăng, cũng khó sánh bằng vẻ phong lưu của anh.
Quản gia lại không thể nói hết lời, ông ta ngã trên mặt đất, một bàn tay bị giẫm lên, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Nghe liền thấy đau.
"..."
Phó Vân Thâm nhíu mày, cúi đầu nhìn cô gái.
Cô gái nhỏ này thật tàn nhẫn.
Doanh Tử Câm thu chân về, ung dung thản nhiên: "Anh còn chưa đi?"
"May mà chưa đi." Phó Vân Thâm đút tay vào túi quần, khóe môi cong cong: "Nếu đi rồi, em gái nhỏ nhà chúng ta sẽ bị bắt nạt mất."
Gió nhẹ thổi bay vạt áo của anh, lộ ra một phần xương quai xanh, tản ra mùi hương trầm hương nhàn nhạt.
Trầm ổn mà ôn nhu, mê hoặc trí mạng.
Doanh Tử Câm im lặng một chút: "Mặc kệ ông ta."
Cô không thích nói chuyện, nhiều lời một chữ, còn không bằng trực tiếp động thủ.
"Ừ, anh biết." Phó Vân Thâm vỗ về đầu cô: "Cho nên anh sẽ lo liệu, em đứng bên cạnh nhìn là được."
Anh quay đầu, hất cằm lên, vẫn cười: "Ông muốn ai xin lỗi?"
Quản gia vốn đã bị ngã choáng váng, giờ phút này càng không dám thở mạnh, mặt nghẹn đến đỏ bừng, lúc xanh lúc trắng, chân run rẩy, suýt nữa thì quỳ xuống.
Ông ta đương nhiên nhận ra người đàn ông xuất hiện ở đây ——
Phó thất thiếu gia, Phó Vân Thâm.
Vị công tử ăn chơi trác táng nhất thành phố H, không cầu tiến.
Nghe nói là Phó Vân Thâm quá phóng túng, chọc giận người thừa kế của một gia tộc ở thủ đô, bị nhà họ Phó đưa đi Châu Âu suốt đêm.
Sao đột nhiên lại trở về rồi?
Hơn nữa còn che chở nhị tiểu thư như vậy?
Điên rồi sao?
"Xin lỗi nhị tiểu thư." Quản gia không chịu nổi áp lực, bỗng nhiên giơ tay, tự tát mình một cái, run rẩy nói: "Tôi không nên bất kính với cô, đều là lỗi của tôi."
Phó Vân Thâm không để ý: "Đi thôi, em gái, lần này tự mình đưa em vào."
Quản gia nào dám ngăn cản: "Phó thất thiếu, nhị tiểu thư, mời đi bên này."
Trong lòng uất ức, nhưng ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất phu nhân sẽ không trách tội.
**
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.