Thật Thiên Kim Là Đại Lão Toàn Năng
Chương 8: Nựng Đầu
Khanh Thiển
07/11/2024
Bài Tarot, cô suýt nữa thì quên mất mình cũng từng chơi qua.
Chỉ là hiện giờ trên Trái Đất này vẫn còn tồn tại bài Tarot thật sao?
Phó Vân Thâm nghiêng đầu, đôi mắt hoa đào bỗng nhiên cong lên: "Em gái, sao em cứ nhìn chằm chằm vào anh thế?"
"Nhìn đẹp trai à?"
Anh đến gần như vậy, gương mặt yêu nghiệt kia gần trong gang tấc.
Trong đôi mắt hoa đào ẩn chứa ý cười, mang theo sức công kích cực mạnh, khiến người ta khó lòng chống đỡ.
"Khụ khụ khụ!" Nhiếp Triều bị sặc, kinh ngạc trước sự vô sỉ của Phó Vân Thâm, "Mẹ nó, Phó Vân Thâm, cậu còn biết xấu hổ là gì không vậy?"
Làm gì có ai trêu chọc con gái nhà người ta như vậy chứ?
Doanh Tử Câm chống cằm, nghe vậy liền ngước mắt lên nhìn anh, thần sắc lạnh nhạt: "Đúng là đẹp trai thật."
Nhiếp Triều: "..."
Một người nguyện đánh một người nguyện chịu, anh ấy còn có thể nói gì đây.
"Tiểu bằng hữu nói thật chính là đáng yêu." Phó Vân Thâm lười biếng đứng lên, "Vậy anh làm người tốt đến cùng, đưa em về nhà."
Nhiếp Triều vừa muốn hỏi anh ta làm sao bây giờ, liền bị một ánh mắt chặn trở về: "..."
Được rồi, anh ta tự mình đi.
Anh em, trước mặt nữ nhân không có nhân quyền.
Nhiếp Triều rất u sầu đi theo phía sau.
Doanh Tử Câm suy nghĩ một chút: "Không phiền toái, tính đi tính lại đã là em nợ."
Phó Vân Thâm người này, ngoại trừ tuổi tác và tên tuổi bên ngoài thì những chuyện quan trọng khác lại không tính ra được, có lẽ là bởi vì năng lực của cô còn chưa khôi phục, cũng có khả năng...
Vẫn nên tận lực rời xa thì tốt hơn.
"Hả?" Phó Vân Thâm lấy chìa khóa xe ra, nghe nói như thế ngược lại cười, "Sao em lại thiếu anh? Em nhắc nhở Nhiếp Triều, chúng ta không phải giao dịch công bằng sao?"
Anh dừng một chút, cong môi: "Như vậy đi, em gái, nếu em thật sự cảm thấy nợ anh, không bằng kể cho anh nghe một chút chuyện phiếm ở thành phố H."
Doanh Tử Câm nhìn anh, nhíu mày: "Bát quái?"
Cô biết ý của bát quái, đại diện cho những chuyện thú vị, lời đồn đãi, và tướng quẻ không phải là một chuyện.
Xem ra, cô cần học hỏi rất nhiều thứ mới ở thế kỷ 21.
"Không phải vừa mới trở về sao?" Phó Vân Thâm gác tay lên cửa xe: "Thế nào, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh?"
Anh giơ tay, làm một cái thủ thế mời.
Doanh Tử Câm dừng lại.
Lần đầu tiên tới Trái Đất, cô đã ở Châu Âu ba trăm năm, trong lúc đó lấy thân phận khác nhau đi khắp Châu Âu, cho nên cô biết tất cả lễ nghi của hoàng thất ở Châu Âu.
Thủ thế này, bắt nguồn từ hoàng thất nước Y, nhưng ở thế kỷ 16 đã bị vứt bỏ.
"Nếu em còn không lên xe, lát nữa Giang Mạc Viễn cũng sẽ đi ra." Phó Vân Thâm nghiêng mắt nhìn, "Em xem anh không có quyền không thế, lỡ như anh ta bắt cả hai chúng ta lại thì sao?"
Một câu nói này, làm cho cô gái quyết đoán đưa ra lựa chọn, ngồi vào vị trí ghế lái phụ.
Phó Vân Thâm nhíu mày: "Giang Mạc Viễn có lực uy hiếp như vậy sao? Em gái, em lại làm tổn thương lòng anh rồi."
Doanh Tử Câm thản nhiên: "Phiền phức mà thôi."
Phó Vân Thâm thoáng sững sờ, hiển nhiên không ngờ tới lại nghe được câu trả lời như vậy, đuôi mắt anh nâng lên, cười nhẹ một tiếng.
Ánh đèn lướt qua mái tóc đen mảnh mai của người đàn ông, lại vụt rơi xuống, nhuộm khuôn mặt anh thành màu vàng nhạt.
Môi sắc đỏ và làn da trời sinh trắng lạnh tạo thành một sự đối lập rõ ràng, yêu nghiệt không giảm nửa phần.
Anh nâng cửa sổ xe lên: "Nghe nói, là Giang Mạc Viễn đưa em từ huyện Thanh Thủy đến thành phố H?"
"Ừm." Doanh Tử Câm nhớ lại một chút: "Nói là muốn đưa em đến Thanh Trí học."
Trường trung học Thanh Trí là trường cấp ba xếp hạng nhất toàn thành phố, hễ là học sinh lớp tinh anh đều có thể vào đại học Đế Đô, mà tỷ lệ trọng điểm là trên 98%, các bậc phụ huynh chen chúc vỡ đầu cũng muốn đưa con vào.
Doanh Tử Câm nhìn ra ngoài cửa sổ, híp mắt: "Trên đường em xảy ra tai nạn xe cộ, vào bệnh viện."
Trận tai nạn xe cộ này cũng không tạo thành tổn thương trí mạng gì, nhưng để cho nhà họ Doanh phát hiện sự tồn tại của cô, bởi vì cô là nhóm máu Rhnull, giống Doanh Lộ Vi như đúc.
Loại máu này còn được gọi là máu hoàng kim, là máu vạn năng chân chính, có thể truyền máu cho bất kỳ người thuộc nhóm máu nào, nhưng bản thân thiếu máu thì cũng chỉ có thể truyền máu Rhnull.
Toàn cầu có được nhóm máu Rhnull chỉ có một trăm người, cho dù là nhà họ Doanh, cũng không có cách nào cung cấp đầy đủ nguồn máu đúng lúc Doanh Lộ Vi bị thương.
Cô, vừa vặn là một người thích hợp.
Ngón tay Phó Vân Thâm hơi dừng lại: "Vì vậy, nhà họ Doanh nhận nuôi em?"
Doanh Tử Câm lấy tay chống đầu, trả lời hững hờ, giống như chuyện không liên quan đến mình: "Kho máu sống đưa tới cửa, vì sao không muốn."
Phó Vân Thâm nghiêng đầu, ánh mắt bình tĩnh hai giây, bỗng nhiên giơ tay lên, vỗ đầu cô một cái.
Giống như một con mèo con.
Doanh Tử Câm chậm rãi quay đầu, mặt không biểu cảm, trong mắt có sát khí hiện lên: "Anh làm gì thế?"
"Bảo em đừng suy nghĩ quá nhiều." Tâm tình Phó Vân Thâm dường như rất tốt, anh cong môi: "Thắt chặt dây an toàn, phải lên đường rồi."
**
Chỉ là hiện giờ trên Trái Đất này vẫn còn tồn tại bài Tarot thật sao?
Phó Vân Thâm nghiêng đầu, đôi mắt hoa đào bỗng nhiên cong lên: "Em gái, sao em cứ nhìn chằm chằm vào anh thế?"
"Nhìn đẹp trai à?"
Anh đến gần như vậy, gương mặt yêu nghiệt kia gần trong gang tấc.
Trong đôi mắt hoa đào ẩn chứa ý cười, mang theo sức công kích cực mạnh, khiến người ta khó lòng chống đỡ.
"Khụ khụ khụ!" Nhiếp Triều bị sặc, kinh ngạc trước sự vô sỉ của Phó Vân Thâm, "Mẹ nó, Phó Vân Thâm, cậu còn biết xấu hổ là gì không vậy?"
Làm gì có ai trêu chọc con gái nhà người ta như vậy chứ?
Doanh Tử Câm chống cằm, nghe vậy liền ngước mắt lên nhìn anh, thần sắc lạnh nhạt: "Đúng là đẹp trai thật."
Nhiếp Triều: "..."
Một người nguyện đánh một người nguyện chịu, anh ấy còn có thể nói gì đây.
"Tiểu bằng hữu nói thật chính là đáng yêu." Phó Vân Thâm lười biếng đứng lên, "Vậy anh làm người tốt đến cùng, đưa em về nhà."
Nhiếp Triều vừa muốn hỏi anh ta làm sao bây giờ, liền bị một ánh mắt chặn trở về: "..."
Được rồi, anh ta tự mình đi.
Anh em, trước mặt nữ nhân không có nhân quyền.
Nhiếp Triều rất u sầu đi theo phía sau.
Doanh Tử Câm suy nghĩ một chút: "Không phiền toái, tính đi tính lại đã là em nợ."
Phó Vân Thâm người này, ngoại trừ tuổi tác và tên tuổi bên ngoài thì những chuyện quan trọng khác lại không tính ra được, có lẽ là bởi vì năng lực của cô còn chưa khôi phục, cũng có khả năng...
Vẫn nên tận lực rời xa thì tốt hơn.
"Hả?" Phó Vân Thâm lấy chìa khóa xe ra, nghe nói như thế ngược lại cười, "Sao em lại thiếu anh? Em nhắc nhở Nhiếp Triều, chúng ta không phải giao dịch công bằng sao?"
Anh dừng một chút, cong môi: "Như vậy đi, em gái, nếu em thật sự cảm thấy nợ anh, không bằng kể cho anh nghe một chút chuyện phiếm ở thành phố H."
Doanh Tử Câm nhìn anh, nhíu mày: "Bát quái?"
Cô biết ý của bát quái, đại diện cho những chuyện thú vị, lời đồn đãi, và tướng quẻ không phải là một chuyện.
Xem ra, cô cần học hỏi rất nhiều thứ mới ở thế kỷ 21.
"Không phải vừa mới trở về sao?" Phó Vân Thâm gác tay lên cửa xe: "Thế nào, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh?"
Anh giơ tay, làm một cái thủ thế mời.
Doanh Tử Câm dừng lại.
Lần đầu tiên tới Trái Đất, cô đã ở Châu Âu ba trăm năm, trong lúc đó lấy thân phận khác nhau đi khắp Châu Âu, cho nên cô biết tất cả lễ nghi của hoàng thất ở Châu Âu.
Thủ thế này, bắt nguồn từ hoàng thất nước Y, nhưng ở thế kỷ 16 đã bị vứt bỏ.
"Nếu em còn không lên xe, lát nữa Giang Mạc Viễn cũng sẽ đi ra." Phó Vân Thâm nghiêng mắt nhìn, "Em xem anh không có quyền không thế, lỡ như anh ta bắt cả hai chúng ta lại thì sao?"
Một câu nói này, làm cho cô gái quyết đoán đưa ra lựa chọn, ngồi vào vị trí ghế lái phụ.
Phó Vân Thâm nhíu mày: "Giang Mạc Viễn có lực uy hiếp như vậy sao? Em gái, em lại làm tổn thương lòng anh rồi."
Doanh Tử Câm thản nhiên: "Phiền phức mà thôi."
Phó Vân Thâm thoáng sững sờ, hiển nhiên không ngờ tới lại nghe được câu trả lời như vậy, đuôi mắt anh nâng lên, cười nhẹ một tiếng.
Ánh đèn lướt qua mái tóc đen mảnh mai của người đàn ông, lại vụt rơi xuống, nhuộm khuôn mặt anh thành màu vàng nhạt.
Môi sắc đỏ và làn da trời sinh trắng lạnh tạo thành một sự đối lập rõ ràng, yêu nghiệt không giảm nửa phần.
Anh nâng cửa sổ xe lên: "Nghe nói, là Giang Mạc Viễn đưa em từ huyện Thanh Thủy đến thành phố H?"
"Ừm." Doanh Tử Câm nhớ lại một chút: "Nói là muốn đưa em đến Thanh Trí học."
Trường trung học Thanh Trí là trường cấp ba xếp hạng nhất toàn thành phố, hễ là học sinh lớp tinh anh đều có thể vào đại học Đế Đô, mà tỷ lệ trọng điểm là trên 98%, các bậc phụ huynh chen chúc vỡ đầu cũng muốn đưa con vào.
Doanh Tử Câm nhìn ra ngoài cửa sổ, híp mắt: "Trên đường em xảy ra tai nạn xe cộ, vào bệnh viện."
Trận tai nạn xe cộ này cũng không tạo thành tổn thương trí mạng gì, nhưng để cho nhà họ Doanh phát hiện sự tồn tại của cô, bởi vì cô là nhóm máu Rhnull, giống Doanh Lộ Vi như đúc.
Loại máu này còn được gọi là máu hoàng kim, là máu vạn năng chân chính, có thể truyền máu cho bất kỳ người thuộc nhóm máu nào, nhưng bản thân thiếu máu thì cũng chỉ có thể truyền máu Rhnull.
Toàn cầu có được nhóm máu Rhnull chỉ có một trăm người, cho dù là nhà họ Doanh, cũng không có cách nào cung cấp đầy đủ nguồn máu đúng lúc Doanh Lộ Vi bị thương.
Cô, vừa vặn là một người thích hợp.
Ngón tay Phó Vân Thâm hơi dừng lại: "Vì vậy, nhà họ Doanh nhận nuôi em?"
Doanh Tử Câm lấy tay chống đầu, trả lời hững hờ, giống như chuyện không liên quan đến mình: "Kho máu sống đưa tới cửa, vì sao không muốn."
Phó Vân Thâm nghiêng đầu, ánh mắt bình tĩnh hai giây, bỗng nhiên giơ tay lên, vỗ đầu cô một cái.
Giống như một con mèo con.
Doanh Tử Câm chậm rãi quay đầu, mặt không biểu cảm, trong mắt có sát khí hiện lên: "Anh làm gì thế?"
"Bảo em đừng suy nghĩ quá nhiều." Tâm tình Phó Vân Thâm dường như rất tốt, anh cong môi: "Thắt chặt dây an toàn, phải lên đường rồi."
**
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.