Thật Thiên Kim Là Đại Lão Toàn Năng
Chương 43:
Khanh Thiển
07/11/2024
"Cậu đừng nghĩ nữa, thầy Hạ là tiến sĩ du học, học thức uyên bác, chúng ta chỉ có thể ngước nhìn."
"Thanh Trí có thể mời thầy Hạ đến, thật sự là lợi hại, haiz, đáng tiếc tớ không phải học lớp quốc tế, bằng không còn có thể nghe thầy Hạ giảng bài..."
Doanh Tử Câm không có hứng thú nghe và xem, lúc cô vừa lên đến tầng ba, bước chân dừng một chút, đôi mắt phượng bỗng dưng nheo lại.
Một lát sau, ánh mắt cô thu lại, không có biểu cảm gì, tiếp tục đi về phía trước.
Cửa phòng học khép hờ, chỉ lộ ra một khe hở.
Mặt mày Doanh Tử Câm lạnh lùng, cô nâng chân lên, trực tiếp đạp cửa ra.
"Rầm" một tiếng, trong bạo lực lộ ra sự hung ác.
"Bịch..."
Là âm thanh nước đổ ầm ầm.
"Mẹ kiếp!"
Lục Phóng trốn ở phía sau cánh cửa không kịp né tránh, trực tiếp bị xối ướt sũng.
Cái chậu đựng nước rơi xuống nện lên đầu cậu ta, chấn động đến mức mắt cậu ta nổ đom đóm, ngã trên mặt đất, đau đến choáng váng.
Động tĩnh này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong lớp, trong ánh mắt có kinh ngạc, cũng có khinh thường.
"Tri Vãn, Lục Phóng cũng quá không cẩn thận rồi nhỉ?" Ứng Phỉ Phỉ cười nhạo: "Chỉ số thông minh này của cậu ta còn muốn theo đuổi cậu, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."
Chung Tri Vãn không trả lời, nhìn ra ngoài cửa.
Cô gái cũng đi vào lúc này, một đôi chân thon dài thẳng tắp.
Cho dù mặc đồng phục bình thường, cũng khó che giấu dung nhan kinh diễm của cô.
Giống như hoa anh đào nở rộ trên cành, lại như tuyết trắng trên đỉnh núi cao.
Một vẻ đẹp lạnh lùng lại có tính công kích, lại mang theo cảm giác mê hoặc rất mạnh, dễ dàng cướp lấy ánh mắt của tất cả mọi người.
"..."
Trong nháy mắt, toàn bộ phòng học đều yên tĩnh.
Bọn họ sững sờ nhìn cô gái đi đến một góc khuất tầm thường nhất, rất lạnh nhạt lấy khăn giấy ra, chậm rãi lau chùi.
Mãi đến khi cô ngồi xuống, mới lục tục có người hoảng hốt thu hồi tầm mắt.
Trong phòng học, tiếng xì xào bàn tán liên tiếp vang lên.
"Mẹ kiếp, đây là con nhỏ nhà quê kia sao?"
"Giả đi, nghỉ đông cô ta đi phẫu thuật thẩm mỹ à?"
"Phẫu thuật thẩm mỹ có thể chỉnh cả khí chất sao? Nói thật, với khí chất này của cô ta, Chung đại nữ thần và Doanh đại nữ thần đều không so được."
Doanh đại nữ thần, tự nhiên là chỉ Doanh Lộ Vi.
Ba nữ thần của Thanh Trí, lớp anh tài năm hai chiếm hai người.
"Các cậu nói bậy bạ gì đó?" Nghe nói như thế, Ứng Phỉ Phỉ đều tức giận nở nụ cười, "Một đứa con nuôi, cũng có thể lấy ra so sánh với Tri Vãn?"
Chung Tri Vãn là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của Chung gia, một trong tứ đại hào môn, Doanh Tử Câm là cái gì?
Hai người này có thể so sánh sao?
Chung Tri Vãn còn chưa nói gì, một giọng nói đột nhiên vang lên.
"Không thể nào, không thể nào, chỉ có mình tôi cảm thấy hôm nay vừa nhìn, Doanh đại nữ thần so sánh với cô ấy, cô ấy mới hẳn là chính chủ sao?"
"..."
Một câu nói, lại làm cho cả phòng học yên tĩnh trở lại.
Các học sinh nhịn không được lại nhìn về góc lớp một chút, vừa nhìn, tất cả những lời phản bác đều bị nuốt trở về trong bụng.
Cô gái yên lặng ngồi ở đó, ánh mặt trời nhuộm lông mày và đôi mắt cô thành màu vàng nhạt.
Không hề trang điểm, nhưng lại đẹp đến kinh tâm động phách.
Loại nhan sắc này, thật sự là thứ con người có thể có được sao?
Nói là thần nhan cũng là hạ thấp cô rồi.
Ứng Phỉ Phỉ tức giận đến không chịu được: "Mấy người dám nói những lời này trước mặt Tiểu Chỉ sao?"
Các bạn học liếc nhau một cái, không ai nói gì nữa, bắt đầu đọc sớm.
Giữa buổi học sáng và tiết học đầu tiên chỉ có năm phút nghỉ ngơi, học sinh có người đi lấy nước, có người đi vệ sinh.
Doanh Tử Câm chống khuỷu tay, nhìn sách tiếng Anh nâng cao một cách nhàm chán, suy nghĩ bay đến khoảng thời gian cô ở Y quốc.
Thời đại đó, mọi người vẫn nói tiếng Anh Trung Cổ, tiếng Anh hiện đại được đơn giản hóa không ít, học cũng rất nhanh.
Năm phút vừa đến, chuông vào lớp vang lên, tiết học đầu tiên là tiết tiếng Anh.
Giáo viên tiếng Anh là một người phụ nữ ngoài 40 tuổi, họ Đặng.
Cô Đặng bước vào lớp đúng giờ, trên tay còn cầm một xấp bài thi: "Các em đều đã biết điểm thi cuối kỳ rồi, bây giờ cô phát bài thi."
"Đề lần này rất khó, nhưng mọi người làm bài đều không tệ."
Các học sinh thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao đề của lớp Anh tài Thanh Trí nổi tiếng là biến thái, đến mức cư dân mạng thi nhau cầu nguyện cho họ.
Chỉ là tiếng Anh thôi mà có đôi khi còn khó hơn cả IELTS.
"Chung Tri Vãn, 123 điểm, đứng nhất lớp." Cô Đặng vừa phát vừa đọc điểm: "... Lục Phóng, 94 điểm, Ứng Phỉ Phỉ..."
Cho đến khi trên tay chỉ còn lại một bài thi cuối cùng, cô lại không đọc điểm.
Cô Đặng đẩy mắt kính, giọng nói hòa ái: "Doanh Tử Câm, lên đây lấy bài thi."
Doanh Tử Câm gật đầu, bước lên.
Lục Phóng không vui: "Cô Đặng, điểm của chúng em cô đều đọc, sao lại không đọc điểm của cô ấy?"
Cậu ta không biết chắc, với trình độ tiếng Anh của Doanh Tử Câm mà được 30 điểm đã là đột phá rồi.
Cô Đặng cười hiền: "Nếu Doanh Tử Câm đồng ý, cô có thể đọc."
Lục Phóng lập tức nhìn về phía Doanh Tử Câm, lên mặt: "Doanh Tử Câm, cô không ngại để mọi người biết điểm của mình chứ?"
Doanh Tử Câm nhận bài thi từ tay cô Đặng, đi xuống.
Cô hoàn toàn phớt lờ Lục Phóng, không thèm liếc nhìn cậu ta một cái.
Lục Phóng tức điên người.
"Thanh Trí có thể mời thầy Hạ đến, thật sự là lợi hại, haiz, đáng tiếc tớ không phải học lớp quốc tế, bằng không còn có thể nghe thầy Hạ giảng bài..."
Doanh Tử Câm không có hứng thú nghe và xem, lúc cô vừa lên đến tầng ba, bước chân dừng một chút, đôi mắt phượng bỗng dưng nheo lại.
Một lát sau, ánh mắt cô thu lại, không có biểu cảm gì, tiếp tục đi về phía trước.
Cửa phòng học khép hờ, chỉ lộ ra một khe hở.
Mặt mày Doanh Tử Câm lạnh lùng, cô nâng chân lên, trực tiếp đạp cửa ra.
"Rầm" một tiếng, trong bạo lực lộ ra sự hung ác.
"Bịch..."
Là âm thanh nước đổ ầm ầm.
"Mẹ kiếp!"
Lục Phóng trốn ở phía sau cánh cửa không kịp né tránh, trực tiếp bị xối ướt sũng.
Cái chậu đựng nước rơi xuống nện lên đầu cậu ta, chấn động đến mức mắt cậu ta nổ đom đóm, ngã trên mặt đất, đau đến choáng váng.
Động tĩnh này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong lớp, trong ánh mắt có kinh ngạc, cũng có khinh thường.
"Tri Vãn, Lục Phóng cũng quá không cẩn thận rồi nhỉ?" Ứng Phỉ Phỉ cười nhạo: "Chỉ số thông minh này của cậu ta còn muốn theo đuổi cậu, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."
Chung Tri Vãn không trả lời, nhìn ra ngoài cửa.
Cô gái cũng đi vào lúc này, một đôi chân thon dài thẳng tắp.
Cho dù mặc đồng phục bình thường, cũng khó che giấu dung nhan kinh diễm của cô.
Giống như hoa anh đào nở rộ trên cành, lại như tuyết trắng trên đỉnh núi cao.
Một vẻ đẹp lạnh lùng lại có tính công kích, lại mang theo cảm giác mê hoặc rất mạnh, dễ dàng cướp lấy ánh mắt của tất cả mọi người.
"..."
Trong nháy mắt, toàn bộ phòng học đều yên tĩnh.
Bọn họ sững sờ nhìn cô gái đi đến một góc khuất tầm thường nhất, rất lạnh nhạt lấy khăn giấy ra, chậm rãi lau chùi.
Mãi đến khi cô ngồi xuống, mới lục tục có người hoảng hốt thu hồi tầm mắt.
Trong phòng học, tiếng xì xào bàn tán liên tiếp vang lên.
"Mẹ kiếp, đây là con nhỏ nhà quê kia sao?"
"Giả đi, nghỉ đông cô ta đi phẫu thuật thẩm mỹ à?"
"Phẫu thuật thẩm mỹ có thể chỉnh cả khí chất sao? Nói thật, với khí chất này của cô ta, Chung đại nữ thần và Doanh đại nữ thần đều không so được."
Doanh đại nữ thần, tự nhiên là chỉ Doanh Lộ Vi.
Ba nữ thần của Thanh Trí, lớp anh tài năm hai chiếm hai người.
"Các cậu nói bậy bạ gì đó?" Nghe nói như thế, Ứng Phỉ Phỉ đều tức giận nở nụ cười, "Một đứa con nuôi, cũng có thể lấy ra so sánh với Tri Vãn?"
Chung Tri Vãn là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của Chung gia, một trong tứ đại hào môn, Doanh Tử Câm là cái gì?
Hai người này có thể so sánh sao?
Chung Tri Vãn còn chưa nói gì, một giọng nói đột nhiên vang lên.
"Không thể nào, không thể nào, chỉ có mình tôi cảm thấy hôm nay vừa nhìn, Doanh đại nữ thần so sánh với cô ấy, cô ấy mới hẳn là chính chủ sao?"
"..."
Một câu nói, lại làm cho cả phòng học yên tĩnh trở lại.
Các học sinh nhịn không được lại nhìn về góc lớp một chút, vừa nhìn, tất cả những lời phản bác đều bị nuốt trở về trong bụng.
Cô gái yên lặng ngồi ở đó, ánh mặt trời nhuộm lông mày và đôi mắt cô thành màu vàng nhạt.
Không hề trang điểm, nhưng lại đẹp đến kinh tâm động phách.
Loại nhan sắc này, thật sự là thứ con người có thể có được sao?
Nói là thần nhan cũng là hạ thấp cô rồi.
Ứng Phỉ Phỉ tức giận đến không chịu được: "Mấy người dám nói những lời này trước mặt Tiểu Chỉ sao?"
Các bạn học liếc nhau một cái, không ai nói gì nữa, bắt đầu đọc sớm.
Giữa buổi học sáng và tiết học đầu tiên chỉ có năm phút nghỉ ngơi, học sinh có người đi lấy nước, có người đi vệ sinh.
Doanh Tử Câm chống khuỷu tay, nhìn sách tiếng Anh nâng cao một cách nhàm chán, suy nghĩ bay đến khoảng thời gian cô ở Y quốc.
Thời đại đó, mọi người vẫn nói tiếng Anh Trung Cổ, tiếng Anh hiện đại được đơn giản hóa không ít, học cũng rất nhanh.
Năm phút vừa đến, chuông vào lớp vang lên, tiết học đầu tiên là tiết tiếng Anh.
Giáo viên tiếng Anh là một người phụ nữ ngoài 40 tuổi, họ Đặng.
Cô Đặng bước vào lớp đúng giờ, trên tay còn cầm một xấp bài thi: "Các em đều đã biết điểm thi cuối kỳ rồi, bây giờ cô phát bài thi."
"Đề lần này rất khó, nhưng mọi người làm bài đều không tệ."
Các học sinh thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao đề của lớp Anh tài Thanh Trí nổi tiếng là biến thái, đến mức cư dân mạng thi nhau cầu nguyện cho họ.
Chỉ là tiếng Anh thôi mà có đôi khi còn khó hơn cả IELTS.
"Chung Tri Vãn, 123 điểm, đứng nhất lớp." Cô Đặng vừa phát vừa đọc điểm: "... Lục Phóng, 94 điểm, Ứng Phỉ Phỉ..."
Cho đến khi trên tay chỉ còn lại một bài thi cuối cùng, cô lại không đọc điểm.
Cô Đặng đẩy mắt kính, giọng nói hòa ái: "Doanh Tử Câm, lên đây lấy bài thi."
Doanh Tử Câm gật đầu, bước lên.
Lục Phóng không vui: "Cô Đặng, điểm của chúng em cô đều đọc, sao lại không đọc điểm của cô ấy?"
Cậu ta không biết chắc, với trình độ tiếng Anh của Doanh Tử Câm mà được 30 điểm đã là đột phá rồi.
Cô Đặng cười hiền: "Nếu Doanh Tử Câm đồng ý, cô có thể đọc."
Lục Phóng lập tức nhìn về phía Doanh Tử Câm, lên mặt: "Doanh Tử Câm, cô không ngại để mọi người biết điểm của mình chứ?"
Doanh Tử Câm nhận bài thi từ tay cô Đặng, đi xuống.
Cô hoàn toàn phớt lờ Lục Phóng, không thèm liếc nhìn cậu ta một cái.
Lục Phóng tức điên người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.