Thật Thiên Kim Là Đại Lão Toàn Năng
Chương 42: Trực Tiếp Động Thủ
Khanh Thiển
07/11/2024
Cô ta nghe được những lời này, chọc chọc bàn trước, hạ giọng: "Tri Vãn, cậu nói dì Chung nghĩ như thế nào? Vì sao hết lần này tới lần khác muốn đem một đứa con nuôi đưa đến lớp Anh Tài?"
Chung Tri Vãn đang xem sách vật lý, nghe vậy cười nhạt một tiếng: "Dì ấy nghĩ như thế nào, tớ thật ra không biết, nhưng cô ta có thể vào lớp anh tài, vẫn là nhờ phúc của cô Doanh."
Doanh Lộ Vi là giáo viên âm nhạc được Thanh Trí trung học đặc biệt mời, thỉnh thoảng cũng dạy học sinh.
"Cô Doanh đối với cô ta cũng quá tốt rồi nhỉ?" Ứng Phỉ Phỉ khó chịu: "Cứ như vậy, cho dù cô ta thi không tốt, cũng sẽ không bị đuổi khỏi lớp anh tài."
Không ai không muốn Doanh Tử Câm rời đi, thật sự là kéo bọn họ tụt hạng.
Chung Tri Vãn khép sách lại, nhàn nhạt nói: "Đuổi cô ta khỏi lớp Anh Tài, cái này còn không đơn giản?"
Đơn giản?
Nếu đơn giản, còn có thể để cho Doanh Tử Câm ở lại lớp anh tài suốt một học kỳ?
Từ lần đầu tiên thi tháng, cô ta nên cút đi.
Nhưng Chung Tri Vãn đã nói như vậy, vậy nhất định là có biện pháp.
Đôi mắt Ứng Phỉ Phỉ sáng lên: "Tri Vãn, cậu nói nên đuổi như thế nào?"
Người đứng thứ năm mươi là bạn thân của Ứng Phỉ Phỉ, cô ta muốn đuổi Doanh Tử Câm ra ngoài rất lâu rồi.
"Tính tình cô ta thế nào, cậu còn không rõ ràng sao?" Chung Tri Vãn nhàn nhạt, "Bắt nạt thêm mấy lần, chính cô ta sẽ sụp đổ trước, còn có thể ở lại lớp anh tài sao?"
"Bắt nạt?" Ứng Phỉ Phỉ sững sờ, chần chờ: "Vạn nhất cô ta cáo trạng thì làm sao bây giờ?"
Cho dù chỉ là một đứa con nuôi, Doanh Tử Câm cũng là người nhà họ Doanh.
Tứ đại hào môn của Lam Thành, cũng không phải gia tộc bình thường có thể so sánh.
Chung Tri Vãn cười cười, có ý riêng: "Dì Chung khẳng định sẽ không quản, về phần cô Doanh..."
Lúc nghỉ đông cô ta nghe nói, Doanh Tử Câm câu dẫn Giang Mạc Viễn, làm sao còn có mặt mũi đi tìm Doanh Lộ Vi hỗ trợ?
Lúc này Ứng Phỉ Phỉ mới yên tâm, tâm tình vô cùng tốt: "Người trong lớp muốn bảo cô ta cút nhiều lắm, Tri Vãn, lát nữa tớ sẽ tìm mấy bạn học, lên kế hoạch kế hoạch."
Chung Tri Vãn không nói chuyện, cô ta lấy bút ký tiếng Anh từ trong cặp ra, tiếp tục học tập.
Lục Phóng ở một bên nghe lén rất lâu rốt cuộc không nhịn được nữa, tiến tới: "Các cậu muốn đuổi con nhỏ nhà quê kia ra ngoài?"
"Đây không phải là nói nhảm sao?" Ứng Phỉ Phỉ liếc mắt nhìn cậu ta, "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy cô ta vướng bận?"
Điểm trung bình của lớp Anh Tài lớp nào không phải từ 698 trở lên?
Doanh Tử Câm lấy sức một mình, kéo bọn họ bao nhiêu điểm?
"Làm sao có thể!" Lục Phóng nhớ tới chuyện ngày đó ở tiệm thuốc, liền nghẹn khuất: "Cô ta làm hại chị tớ bị bố tớ giam lỏng."
Nghe vậy, Chung Tri Vãn ngẩng đầu: "Chị của cậu?"
Lục Chỉ chừng hai mươi tuổi, y thuật tự nhiên không thể so sánh với lão trung y hành nghề mấy chục năm.
Nhưng dù sao cô ta cũng tốt nghiệp đại học y dược ở Đế Đô, mạng lưới quan hệ rất rộng.
Nghe nói thầy của Lục Chỉ có chút quan hệ với Mộng gia ở đế đô.
Ứng Phỉ Phỉ hồ nghi: "Chị cậu bị giam lỏng, có quan hệ gì với cô ta?"
Chung Tri Vãn cũng nghiêng tai nghe.
Lục Phóng đơn giản thuật lại một chút, cười lạnh: "Cũng không biết con nhỏ nhà quê kia gặp vận cứt chó gì, lại bị Phó Vân Thâm nhìn trúng."
Chung Tri Vãn nhíu mày: "Phó thiếu gia từ Châu Âu trở về rồi?"
"Tớ thấy anh ta cũng uổng công đi Châu Âu bồi dưỡng." Lục Phóng xùy nói: "Vẫn là một công tử bột vô dụng, khi nào ông cụ Phó mất, anh ta cũng phải kêu cha gọi mẹ."
Chung Tri Vãn lạnh lùng nói: "Lục Phóng, loại lời này mà cậu cũng dám nói?"
"Tri Vãn, tớ chỉ nói mà thôi, nói mà thôi." Lục Phóng giơ hai tay lên, "Không phải cố ý."
Trong lớp anh tài cũng có cậu ấm cô chiêu nhà họ Phó, may mà không bị nghe thấy.
Bằng không, phiền phức của cậu ta sẽ rất lớn.
Chung Tri Vãn rất lãnh đạm: "Bạn học Lục Phóng, chúng ta không quen thuộc như vậy, phiền cậu sau này đừng gọi tôi như vậy."
Lục Phóng xấu hổ không thôi, nhưng không có tức giận.
Chung Tri Vãn là một trong những nữ thần được Thanh Trí công nhận, cậu ta cũng thích cô ta rất lâu, chỉ là vẫn luôn không tìm được cơ hội đi tiếp cận.
Bây giờ tới rồi.
Cậu ta nhất định phải đuổi con nhỏ nhà quê kia ra khỏi lớp anh tài.
**
Lúc Doanh Tử Câm đến trường học, là bảy giờ mười phút.
Tuy rằng cô từ chối Phó Vân Thâm, nhưng đúng 6h30, anh gọi điện thoại gọi cô dậy.
Nhân viên trực ban của hội học sinh đứng ở cổng trường, còn có chủ nhiệm Đức Dục, là những người chuyên bắt học sinh mặc đồng phục không đạt tiêu chuẩn và đến muộn.
Thanh Trí quy định, học sinh ở trường không chỉ phải mặc đồng phục, còn phải đeo huy hiệu trường.
Doanh Tử Câm nhìn đồng phục xanh trắng đan xen trên người mình, cảm thấy rất xấu, nhưng lại rất có cá tính.
Hai tay cô đút túi, cặp sách treo ở vai phải, không nhanh không chậm đi vào trong sân trường.
Mỗi khối đều có một tòa nhà độc lập, khối 11 vừa vặn ở giữa.
Trên đường có không ít học sinh, đều vội vàng.
Lúc này, ngoài cổng trường lại có người đi vào.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi.
Áo sơ mi trắng, cà vạt xanh, quần tây màu đen.
Dung nhan là con lai, trên sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính gọng vàng, khí tức cấm dục vô cùng nồng đậm.
Nữ sinh trực phiên vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng gọi một câu "Thầy Hạ".
Người đàn ông trẻ tuổi nghe được, nghiêng đầu hơi gật đầu thăm hỏi: "Vất vả rồi."
Mặt nữ sinh phiên trực lập tức đỏ lên, lắp bắp: "Cảm ơn, cảm ơn thầy Hạ."
Học sinh phía trước quay đầu nhìn lại, bước chân phía sau nhanh hơn, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
"Thầy Hạ đẹp trai quá, không biết có bạn gái hay chưa?"
Chung Tri Vãn đang xem sách vật lý, nghe vậy cười nhạt một tiếng: "Dì ấy nghĩ như thế nào, tớ thật ra không biết, nhưng cô ta có thể vào lớp anh tài, vẫn là nhờ phúc của cô Doanh."
Doanh Lộ Vi là giáo viên âm nhạc được Thanh Trí trung học đặc biệt mời, thỉnh thoảng cũng dạy học sinh.
"Cô Doanh đối với cô ta cũng quá tốt rồi nhỉ?" Ứng Phỉ Phỉ khó chịu: "Cứ như vậy, cho dù cô ta thi không tốt, cũng sẽ không bị đuổi khỏi lớp anh tài."
Không ai không muốn Doanh Tử Câm rời đi, thật sự là kéo bọn họ tụt hạng.
Chung Tri Vãn khép sách lại, nhàn nhạt nói: "Đuổi cô ta khỏi lớp Anh Tài, cái này còn không đơn giản?"
Đơn giản?
Nếu đơn giản, còn có thể để cho Doanh Tử Câm ở lại lớp anh tài suốt một học kỳ?
Từ lần đầu tiên thi tháng, cô ta nên cút đi.
Nhưng Chung Tri Vãn đã nói như vậy, vậy nhất định là có biện pháp.
Đôi mắt Ứng Phỉ Phỉ sáng lên: "Tri Vãn, cậu nói nên đuổi như thế nào?"
Người đứng thứ năm mươi là bạn thân của Ứng Phỉ Phỉ, cô ta muốn đuổi Doanh Tử Câm ra ngoài rất lâu rồi.
"Tính tình cô ta thế nào, cậu còn không rõ ràng sao?" Chung Tri Vãn nhàn nhạt, "Bắt nạt thêm mấy lần, chính cô ta sẽ sụp đổ trước, còn có thể ở lại lớp anh tài sao?"
"Bắt nạt?" Ứng Phỉ Phỉ sững sờ, chần chờ: "Vạn nhất cô ta cáo trạng thì làm sao bây giờ?"
Cho dù chỉ là một đứa con nuôi, Doanh Tử Câm cũng là người nhà họ Doanh.
Tứ đại hào môn của Lam Thành, cũng không phải gia tộc bình thường có thể so sánh.
Chung Tri Vãn cười cười, có ý riêng: "Dì Chung khẳng định sẽ không quản, về phần cô Doanh..."
Lúc nghỉ đông cô ta nghe nói, Doanh Tử Câm câu dẫn Giang Mạc Viễn, làm sao còn có mặt mũi đi tìm Doanh Lộ Vi hỗ trợ?
Lúc này Ứng Phỉ Phỉ mới yên tâm, tâm tình vô cùng tốt: "Người trong lớp muốn bảo cô ta cút nhiều lắm, Tri Vãn, lát nữa tớ sẽ tìm mấy bạn học, lên kế hoạch kế hoạch."
Chung Tri Vãn không nói chuyện, cô ta lấy bút ký tiếng Anh từ trong cặp ra, tiếp tục học tập.
Lục Phóng ở một bên nghe lén rất lâu rốt cuộc không nhịn được nữa, tiến tới: "Các cậu muốn đuổi con nhỏ nhà quê kia ra ngoài?"
"Đây không phải là nói nhảm sao?" Ứng Phỉ Phỉ liếc mắt nhìn cậu ta, "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy cô ta vướng bận?"
Điểm trung bình của lớp Anh Tài lớp nào không phải từ 698 trở lên?
Doanh Tử Câm lấy sức một mình, kéo bọn họ bao nhiêu điểm?
"Làm sao có thể!" Lục Phóng nhớ tới chuyện ngày đó ở tiệm thuốc, liền nghẹn khuất: "Cô ta làm hại chị tớ bị bố tớ giam lỏng."
Nghe vậy, Chung Tri Vãn ngẩng đầu: "Chị của cậu?"
Lục Chỉ chừng hai mươi tuổi, y thuật tự nhiên không thể so sánh với lão trung y hành nghề mấy chục năm.
Nhưng dù sao cô ta cũng tốt nghiệp đại học y dược ở Đế Đô, mạng lưới quan hệ rất rộng.
Nghe nói thầy của Lục Chỉ có chút quan hệ với Mộng gia ở đế đô.
Ứng Phỉ Phỉ hồ nghi: "Chị cậu bị giam lỏng, có quan hệ gì với cô ta?"
Chung Tri Vãn cũng nghiêng tai nghe.
Lục Phóng đơn giản thuật lại một chút, cười lạnh: "Cũng không biết con nhỏ nhà quê kia gặp vận cứt chó gì, lại bị Phó Vân Thâm nhìn trúng."
Chung Tri Vãn nhíu mày: "Phó thiếu gia từ Châu Âu trở về rồi?"
"Tớ thấy anh ta cũng uổng công đi Châu Âu bồi dưỡng." Lục Phóng xùy nói: "Vẫn là một công tử bột vô dụng, khi nào ông cụ Phó mất, anh ta cũng phải kêu cha gọi mẹ."
Chung Tri Vãn lạnh lùng nói: "Lục Phóng, loại lời này mà cậu cũng dám nói?"
"Tri Vãn, tớ chỉ nói mà thôi, nói mà thôi." Lục Phóng giơ hai tay lên, "Không phải cố ý."
Trong lớp anh tài cũng có cậu ấm cô chiêu nhà họ Phó, may mà không bị nghe thấy.
Bằng không, phiền phức của cậu ta sẽ rất lớn.
Chung Tri Vãn rất lãnh đạm: "Bạn học Lục Phóng, chúng ta không quen thuộc như vậy, phiền cậu sau này đừng gọi tôi như vậy."
Lục Phóng xấu hổ không thôi, nhưng không có tức giận.
Chung Tri Vãn là một trong những nữ thần được Thanh Trí công nhận, cậu ta cũng thích cô ta rất lâu, chỉ là vẫn luôn không tìm được cơ hội đi tiếp cận.
Bây giờ tới rồi.
Cậu ta nhất định phải đuổi con nhỏ nhà quê kia ra khỏi lớp anh tài.
**
Lúc Doanh Tử Câm đến trường học, là bảy giờ mười phút.
Tuy rằng cô từ chối Phó Vân Thâm, nhưng đúng 6h30, anh gọi điện thoại gọi cô dậy.
Nhân viên trực ban của hội học sinh đứng ở cổng trường, còn có chủ nhiệm Đức Dục, là những người chuyên bắt học sinh mặc đồng phục không đạt tiêu chuẩn và đến muộn.
Thanh Trí quy định, học sinh ở trường không chỉ phải mặc đồng phục, còn phải đeo huy hiệu trường.
Doanh Tử Câm nhìn đồng phục xanh trắng đan xen trên người mình, cảm thấy rất xấu, nhưng lại rất có cá tính.
Hai tay cô đút túi, cặp sách treo ở vai phải, không nhanh không chậm đi vào trong sân trường.
Mỗi khối đều có một tòa nhà độc lập, khối 11 vừa vặn ở giữa.
Trên đường có không ít học sinh, đều vội vàng.
Lúc này, ngoài cổng trường lại có người đi vào.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi.
Áo sơ mi trắng, cà vạt xanh, quần tây màu đen.
Dung nhan là con lai, trên sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính gọng vàng, khí tức cấm dục vô cùng nồng đậm.
Nữ sinh trực phiên vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng gọi một câu "Thầy Hạ".
Người đàn ông trẻ tuổi nghe được, nghiêng đầu hơi gật đầu thăm hỏi: "Vất vả rồi."
Mặt nữ sinh phiên trực lập tức đỏ lên, lắp bắp: "Cảm ơn, cảm ơn thầy Hạ."
Học sinh phía trước quay đầu nhìn lại, bước chân phía sau nhanh hơn, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
"Thầy Hạ đẹp trai quá, không biết có bạn gái hay chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.