Chương 6
Diệp Tử Hữu Điểm Trì
19/09/2024
Ta chớp mắt vô tội:
"Ta với phu quân là một thể, chàng không khỏe, ta tất nhiên phải ở lại chăm sóc chàng."
"Ngươi..."
Bà nghẹn lời, lặng lẽ suy nghĩ rồi quay sang Tạ Tử Từ.
"Đúng rồi, ngày mai biểu ca ngươi - Lâm Thần, sẽ đến, ngươi đã tâu với Hoàng thượng chưa?"
Ánh mắt Tạ Tử Từ thoáng qua một tia lạnh lẽo, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn lại giấu kín đi rất khéo.
"Những ngày gần đây Hoàng thượng vẫn chưa triệu kiến, đợi có cơ hội ta sẽ tấu trình sau.”
"Giờ đây Tịch nhi đã gả vào Tạ gia, mẫu thân cũng nên hưởng phúc thanh nhàn. Chi bằng giao chìa khóa quản lý việc nội vụ trong phủ lại cho Tịch nhi."
Sắc mặt Lâm thị lại càng sa sầm.
"Nhân Nhân có điều gì không làm tốt sao? Hay biểu ca không hài lòng với ta?" Lâm Nhân Nhân nghẹn ngào, như sắp khóc.
"Muội chưa xuất giá, cũng không phải người Tạ gia, ta cũng chỉ đang lo lắng cho danh tiếng của biểu muội mà thôi. Nếu để người ngoài biết, còn tưởng rằng nhà họ Lâm đang muốn chiếm đoạt tài sản của cô nhi góa phụ chúng ta đấy."
Sắc mặt Lâm thị lập tức cứng đờ, liếc mắt nhìn về phía ta.
"Là ai đã nói gì với ngươi sao?
"Đều là người trong nhà cả, quan tâm gì đến lời người ngoài nói. Nếu không có Nhân Nhân đến giúp đỡ, phủ Tướng quân rộng lớn thế này, ta làm sao quản lý xuể.”
"Phụ thân ngươi mất sớm, nay thân thể ngươi cũng không tốt, nếu không dựa vào người nhà, ta còn biết dựa vào ai?"
Lâm thị trông như sắp rơi lệ, lấy khăn lau mắt.
"Dựa vào họ, lẽ nào mẫu thân nghĩ ta đã c.h.ế.t rồi sao?" Bàn tay Tạ Tử Từ bên cạnh hơi siết lại, hắn khẽ thở dài.
"Ngươi đang nói lời ngỗ nghịch gì vậy!
"Ngươi cứ thích nói mấy lời như thế để chọc tức ta. Chìa khóa quản lý nội vụ nếu ngươi muốn, ta giao cho ngươi. Nhưng nếu có bất kỳ sai sót nào, đừng trách ta dùng gia pháp!"
Ta nhận lấy chìa khóa, mỉm cười an ủi:
"Mẫu thân cứ yên tâm. Hoàng hậu nương nương sợ rằng sau khi ta xuất giá sẽ bị chê cười là không được dạy dỗ tử tế, đã sớm cho mời các ma ma trong cung dạy ta về những việc này, ta sẽ không làm Hoàng hậu nương nương mất mặt đâu."
Ta đem Hoàng hậu ra làm khiên chắn, sau này Lâm thị muốn gây khó dễ cũng phải đắn đo.
Rời khỏi chỗ của mẹ chồng, ta cùng Tạ Tử Từ bàn về việc mời người chăm sóc cho hắn.
"Không cần."
Hắn liếc qua quyển sách ta ném lên bàn, rót cho mình một chén trà.
Xem ra hắn có yêu cầu khá cao với người chăm sóc mình.
"Nếu phu quân muốn tìm một cô nương trẻ trung xinh đẹp để chăm sóc cũng không sao, chàng thích cô nương nhà nào, ta sẽ giúp chàng nói một tiếng."
"..."
Tạ Tử Từ nhìn ta, cắn răng nói:
"E là ta không hưởng thụ nổi."
Hắn đang giận ư?
Giận gì chứ?
Có một đại cô nương xinh đẹp hầu hạ mà không tốt sao?
Tiểu đồng A Nguyên đứng bên cạnh không chịu nổi nữa, liền lên tiếng giải thích:
"Ôi, lão phu nhân một lòng chỉ nghĩ đến người nhà mẹ đẻ, việc của công tử chẳng bao giờ để tâm. Quyển sách này có đến tám phần là sai, còn lại hai phần thì thừa thãi, thiếu phu nhân chỉ cần xem qua thôi, không cần bận tâm."
Bất chợt ta nhớ lại, kiếp trước sau khi Tạ Tử Từ qua đời, Thẩm Hinh vì không chịu nổi sự cô độc đã lén lút cặp kè với người bên ngoài. Việc này bị nhà họ Tạ phát hiện, nàng bị đuổi về nhà.
Sau đó, mẹ chồng ta danh chính ngôn thuận đưa Lâm Thần, cháu trai nhà họ Lâm vào kế tự. Tất cả tài sản của Tạ gia từ đó lọt vào tay của nhà họ Lâm.
Thì ra, ngay từ khi Tạ Tử Từ còn sống, họ đã bắt đầu tính toán trắng trợn như vậy rồi sao?
"Thật là tội nghiệp cho một nam nhân!"
Lỡ miệng nói ra điều trong lòng...
"Chẳng phải nàng muốn ta c.h.ế.t sớm để sống tự do tự tại sao?" Tạ Tử Từ nói với giọng thản nhiên.
"Chàng... làm sao biết được?"
"Nàng tính toán rõ ràng như vậy, hẳn ngoài việc muốn làm góa phụ, ta chẳng thể nghĩ ra lý do nào khác khiến nàng lại hối hả gả cho một kẻ sắp c.h.ế.t như ta."
Hắn nói xong, vung tay áo rời đi.
Hai ngày liền sau đó ta không thấy hắn đâu.
Mãi đến sáng ngày thứ ba, khi ta định một mình về thăm nhà, mở rèm xe ra mới phát hiện hắn đã ngồi sẵn bên trong.
"Chào buổi sáng, phu quân."
Ta ngoan ngoãn hạ giọng chào.
"Ừm."
Hắn nhắm mắt dưỡng thần, khiến ta chẳng biết nói gì thêm.
Khó khăn lắm mới về đến nhà họ Thẩm.
Không ngờ vừa bước vào phủ, ta đã thấy Thẩm Hinh cùng phu quân của nàng, Cố Trường Phong.
"Ta với phu quân là một thể, chàng không khỏe, ta tất nhiên phải ở lại chăm sóc chàng."
"Ngươi..."
Bà nghẹn lời, lặng lẽ suy nghĩ rồi quay sang Tạ Tử Từ.
"Đúng rồi, ngày mai biểu ca ngươi - Lâm Thần, sẽ đến, ngươi đã tâu với Hoàng thượng chưa?"
Ánh mắt Tạ Tử Từ thoáng qua một tia lạnh lẽo, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn lại giấu kín đi rất khéo.
"Những ngày gần đây Hoàng thượng vẫn chưa triệu kiến, đợi có cơ hội ta sẽ tấu trình sau.”
"Giờ đây Tịch nhi đã gả vào Tạ gia, mẫu thân cũng nên hưởng phúc thanh nhàn. Chi bằng giao chìa khóa quản lý việc nội vụ trong phủ lại cho Tịch nhi."
Sắc mặt Lâm thị lại càng sa sầm.
"Nhân Nhân có điều gì không làm tốt sao? Hay biểu ca không hài lòng với ta?" Lâm Nhân Nhân nghẹn ngào, như sắp khóc.
"Muội chưa xuất giá, cũng không phải người Tạ gia, ta cũng chỉ đang lo lắng cho danh tiếng của biểu muội mà thôi. Nếu để người ngoài biết, còn tưởng rằng nhà họ Lâm đang muốn chiếm đoạt tài sản của cô nhi góa phụ chúng ta đấy."
Sắc mặt Lâm thị lập tức cứng đờ, liếc mắt nhìn về phía ta.
"Là ai đã nói gì với ngươi sao?
"Đều là người trong nhà cả, quan tâm gì đến lời người ngoài nói. Nếu không có Nhân Nhân đến giúp đỡ, phủ Tướng quân rộng lớn thế này, ta làm sao quản lý xuể.”
"Phụ thân ngươi mất sớm, nay thân thể ngươi cũng không tốt, nếu không dựa vào người nhà, ta còn biết dựa vào ai?"
Lâm thị trông như sắp rơi lệ, lấy khăn lau mắt.
"Dựa vào họ, lẽ nào mẫu thân nghĩ ta đã c.h.ế.t rồi sao?" Bàn tay Tạ Tử Từ bên cạnh hơi siết lại, hắn khẽ thở dài.
"Ngươi đang nói lời ngỗ nghịch gì vậy!
"Ngươi cứ thích nói mấy lời như thế để chọc tức ta. Chìa khóa quản lý nội vụ nếu ngươi muốn, ta giao cho ngươi. Nhưng nếu có bất kỳ sai sót nào, đừng trách ta dùng gia pháp!"
Ta nhận lấy chìa khóa, mỉm cười an ủi:
"Mẫu thân cứ yên tâm. Hoàng hậu nương nương sợ rằng sau khi ta xuất giá sẽ bị chê cười là không được dạy dỗ tử tế, đã sớm cho mời các ma ma trong cung dạy ta về những việc này, ta sẽ không làm Hoàng hậu nương nương mất mặt đâu."
Ta đem Hoàng hậu ra làm khiên chắn, sau này Lâm thị muốn gây khó dễ cũng phải đắn đo.
Rời khỏi chỗ của mẹ chồng, ta cùng Tạ Tử Từ bàn về việc mời người chăm sóc cho hắn.
"Không cần."
Hắn liếc qua quyển sách ta ném lên bàn, rót cho mình một chén trà.
Xem ra hắn có yêu cầu khá cao với người chăm sóc mình.
"Nếu phu quân muốn tìm một cô nương trẻ trung xinh đẹp để chăm sóc cũng không sao, chàng thích cô nương nhà nào, ta sẽ giúp chàng nói một tiếng."
"..."
Tạ Tử Từ nhìn ta, cắn răng nói:
"E là ta không hưởng thụ nổi."
Hắn đang giận ư?
Giận gì chứ?
Có một đại cô nương xinh đẹp hầu hạ mà không tốt sao?
Tiểu đồng A Nguyên đứng bên cạnh không chịu nổi nữa, liền lên tiếng giải thích:
"Ôi, lão phu nhân một lòng chỉ nghĩ đến người nhà mẹ đẻ, việc của công tử chẳng bao giờ để tâm. Quyển sách này có đến tám phần là sai, còn lại hai phần thì thừa thãi, thiếu phu nhân chỉ cần xem qua thôi, không cần bận tâm."
Bất chợt ta nhớ lại, kiếp trước sau khi Tạ Tử Từ qua đời, Thẩm Hinh vì không chịu nổi sự cô độc đã lén lút cặp kè với người bên ngoài. Việc này bị nhà họ Tạ phát hiện, nàng bị đuổi về nhà.
Sau đó, mẹ chồng ta danh chính ngôn thuận đưa Lâm Thần, cháu trai nhà họ Lâm vào kế tự. Tất cả tài sản của Tạ gia từ đó lọt vào tay của nhà họ Lâm.
Thì ra, ngay từ khi Tạ Tử Từ còn sống, họ đã bắt đầu tính toán trắng trợn như vậy rồi sao?
"Thật là tội nghiệp cho một nam nhân!"
Lỡ miệng nói ra điều trong lòng...
"Chẳng phải nàng muốn ta c.h.ế.t sớm để sống tự do tự tại sao?" Tạ Tử Từ nói với giọng thản nhiên.
"Chàng... làm sao biết được?"
"Nàng tính toán rõ ràng như vậy, hẳn ngoài việc muốn làm góa phụ, ta chẳng thể nghĩ ra lý do nào khác khiến nàng lại hối hả gả cho một kẻ sắp c.h.ế.t như ta."
Hắn nói xong, vung tay áo rời đi.
Hai ngày liền sau đó ta không thấy hắn đâu.
Mãi đến sáng ngày thứ ba, khi ta định một mình về thăm nhà, mở rèm xe ra mới phát hiện hắn đã ngồi sẵn bên trong.
"Chào buổi sáng, phu quân."
Ta ngoan ngoãn hạ giọng chào.
"Ừm."
Hắn nhắm mắt dưỡng thần, khiến ta chẳng biết nói gì thêm.
Khó khăn lắm mới về đến nhà họ Thẩm.
Không ngờ vừa bước vào phủ, ta đã thấy Thẩm Hinh cùng phu quân của nàng, Cố Trường Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.