Chương 7
Diệp Tử Hữu Điểm Trì
19/09/2024
Hai người họ mới thành thân, tình cảm nồng nàn, quấn quýt không rời.
So sánh với ta và Tạ Tử Từ, thật khiến người khác thấy lạnh nhạt.
"Tưởng rằng muội phu thân thể không khỏe, hôm nay sẽ không đến rồi chứ." Thẩm Hinh cười tươi rói: "Đi thôi, mọi người đang đợi chúng ta."
Nhà họ Thẩm giờ đây đã hoàn toàn là của bá phụ, ta ở đây chỉ như người ngoài.
"Hôm nay ta đến là để lấy lại sính lễ mẫu thân ta để lại."
Vì gả cho Tạ Tử Từ quá vội vã, ta chưa kịp kiểm kê, đến khi kiểm tra kỹ mới phát hiện mất hơn chục rương đồ cưới.
"Làm sao có thể? Có lẽ ngươi nhớ nhầm rồi." Bá mẫu Trần thị ánh mắt thoáng qua sự lấp lánh.
"Sính lễ của mẫu thân nó là do ta ghi chép, sao có thể nhớ nhầm?" Tổ mẫu trầm mặt, nhìn về phía bá phụ.
"Giờ các ngươi ở triều đình như mặt trời ban trưa, nhưng đừng quên những ngày tháng này được đổi bằng điều gì.”
"Tịch nhi đã xuất giá, tâm nguyện của ta cũng đã hoàn thành, ta có được ý chỉ của Thái hậu, sắp tới sẽ vào chùa tu hành. Trước khi đi, ta còn phải đến vấn an Thái hậu đấy."
Lời vừa dứt, bá phụ liền tát mạnh vào mặt bá mẫu.
"Đi tìm ngay lập tức! Thiếu một thứ cũng không được!"
Bá mẫu không dám cãi nửa lời, nước mắt lưng tròng chạy ra ngoài tìm lại đồ cho ta.
Ta lạnh lùng nhìn, rồi cảm kích nhìn về phía tổ mẫu.
Những năm qua, bà đã hết sức bảo vệ ta.
Chỉ là giờ đây, ngay cả bà cũng không thể bảo vệ được nhà họ Thẩm nữa rồi.
Bữa ăn xem như chẳng thể tiếp tục.
Bá phụ và đường huynh đều kiếm cớ rời đi.
Đường tỷ trừng mắt nhìn ta, đôi mắt ngấn lệ đầy căm hận. Cố Trường Phong cũng nhìn ta với ánh mắt phức tạp, như thể không còn nhận ra ta nữa.
Ta vẫn bình thản, tiễn tổ mẫu về rồi trở lại nơi ta từng sống trước đây.
Ban đầu, ta vốn không ở đây.
Phụ mẫu chỉ có ta là con gái, nên ta được sống trong viện tốt nhất phủ.
Về sau, viện ấy bị đường tỷ Thẩm Hinh chiếm đoạt.
Người mà ta đáng lẽ phải gả chính là Tạ Tử Từ.
Nhưng khi chưa kịp bàn hôn sự, nhà ta đã xảy ra biến cố.
Một cô nhi như ta làm sao có thể xứng với Tạ gia.
Bá mẫu nhân cơ hội chen vào, thay ta bằng đường tỷ.
Sau đó, tổ mẫu không chịu nổi cảnh bất công, đã cầu ân huệ từ trong cung, gả ta cho Cố Trường Phong.
Kiếp này, ta và bá mẫu cùng trọng sinh, lại đưa mọi thứ trở về đúng vị trí ban đầu.
Số phận thật trêu ngươi.
"Thẩm Hinh cũng không tệ, tuy không bằng nàng, nhưng nàng ấy yêu ta sâu đậm. Thế nhưng ta vẫn không thể quên nàng. Đợi khi Tạ Tử Từ c.h.ế.t, ta sẽ đón nàng về làm bình thê."
Giọng nói lạnh lùng từ phía sau đột nhiên vang lên.
Cố Trường Phong với vẻ ngoài thanh nhã, lời nói lại khiến người ta rợn gáy.
"Nàng cũng đã trọng sinh đúng không? Nàng biết hắn sẽ c.h.ế.t sau nửa năm nữa."
"Vậy thì sao? Ta tình nguyện thủ tiết cho chàng ấy!"
Ta định rời đi, nhưng Cố Trường Phong lại nắm chặt lấy cổ tay ta.
"Cố Thế tử định làm gì vậy?"
Giọng nói lạnh lẽo như băng đ.â.m thẳng tới, khiến Cố Trường Phong vô thức buông tay.
Tạ Tử Từ với gương mặt tái nhợt tiến tới, đứng chắn trước ta, bảo vệ ta.
"Ngươi không hiểu lời nàng nói sao?"
Hắn nhíu mày, dáng vẻ như một người sắp vỡ vụn, nhưng lời nói lại khiến người khác phải sợ hãi.
Cố Trường Phong mở miệng, rồi hừ lạnh một tiếng trước khi rời đi.
"Nàng thực sự muốn thủ tiết cho ta sao?"
Tạ Tử Từ nhìn chằm chằm vào ta, ẩn giấu một nụ cười.
Ta đỏ mặt nói: "Đã là gả cho gà thì theo gà, gả cho c.h.ó thì theo c.h.ó, dù tương lai thế nào, chàng vẫn là phu quân của ta."
Ta mang tất cả những gì còn lại của mẫu thân từ nhà họ Thẩm đi, khiến bá mẫu đau lòng không thôi.
Ta tính toán cẩn thận của hồi môn của mình, lễ vật Tạ Tử Từ đưa, cùng với việc quản lý chi tiêu trong Tạ phủ. Tài sản vô cùng dồi dào, đến mức sổ sách không đủ để ghi hết.
Kiếp trước, sau khi đường tỷ bị đuổi về nhà, không lâu sau thì ngoại thất của bá phụ sinh được một đứa con trai. Bá mẫu vì quá đau buồn, cộng thêm đường huynh gặp thất bại trên quan trường, đường tỷ lại bị phát hiện thông dâm với hạ nhân, từ đó lâm bệnh nặng, không gượng dậy nổi.
Kiếp này, bá mẫu đã sắp xếp cho đường tỷ một cuộc hôn nhân tốt, đồng thời dặn dò đường huynh tránh liên quan đến chuyện cứu trợ thiên tai, sau đó bà bắt đầu ra tay đối phó với ngoại thất của bá phụ.
Kể từ khi biết bà cũng đã trọng sinh, ta đã âm thầm cho người theo dõi mọi hành động của bà.
So sánh với ta và Tạ Tử Từ, thật khiến người khác thấy lạnh nhạt.
"Tưởng rằng muội phu thân thể không khỏe, hôm nay sẽ không đến rồi chứ." Thẩm Hinh cười tươi rói: "Đi thôi, mọi người đang đợi chúng ta."
Nhà họ Thẩm giờ đây đã hoàn toàn là của bá phụ, ta ở đây chỉ như người ngoài.
"Hôm nay ta đến là để lấy lại sính lễ mẫu thân ta để lại."
Vì gả cho Tạ Tử Từ quá vội vã, ta chưa kịp kiểm kê, đến khi kiểm tra kỹ mới phát hiện mất hơn chục rương đồ cưới.
"Làm sao có thể? Có lẽ ngươi nhớ nhầm rồi." Bá mẫu Trần thị ánh mắt thoáng qua sự lấp lánh.
"Sính lễ của mẫu thân nó là do ta ghi chép, sao có thể nhớ nhầm?" Tổ mẫu trầm mặt, nhìn về phía bá phụ.
"Giờ các ngươi ở triều đình như mặt trời ban trưa, nhưng đừng quên những ngày tháng này được đổi bằng điều gì.”
"Tịch nhi đã xuất giá, tâm nguyện của ta cũng đã hoàn thành, ta có được ý chỉ của Thái hậu, sắp tới sẽ vào chùa tu hành. Trước khi đi, ta còn phải đến vấn an Thái hậu đấy."
Lời vừa dứt, bá phụ liền tát mạnh vào mặt bá mẫu.
"Đi tìm ngay lập tức! Thiếu một thứ cũng không được!"
Bá mẫu không dám cãi nửa lời, nước mắt lưng tròng chạy ra ngoài tìm lại đồ cho ta.
Ta lạnh lùng nhìn, rồi cảm kích nhìn về phía tổ mẫu.
Những năm qua, bà đã hết sức bảo vệ ta.
Chỉ là giờ đây, ngay cả bà cũng không thể bảo vệ được nhà họ Thẩm nữa rồi.
Bữa ăn xem như chẳng thể tiếp tục.
Bá phụ và đường huynh đều kiếm cớ rời đi.
Đường tỷ trừng mắt nhìn ta, đôi mắt ngấn lệ đầy căm hận. Cố Trường Phong cũng nhìn ta với ánh mắt phức tạp, như thể không còn nhận ra ta nữa.
Ta vẫn bình thản, tiễn tổ mẫu về rồi trở lại nơi ta từng sống trước đây.
Ban đầu, ta vốn không ở đây.
Phụ mẫu chỉ có ta là con gái, nên ta được sống trong viện tốt nhất phủ.
Về sau, viện ấy bị đường tỷ Thẩm Hinh chiếm đoạt.
Người mà ta đáng lẽ phải gả chính là Tạ Tử Từ.
Nhưng khi chưa kịp bàn hôn sự, nhà ta đã xảy ra biến cố.
Một cô nhi như ta làm sao có thể xứng với Tạ gia.
Bá mẫu nhân cơ hội chen vào, thay ta bằng đường tỷ.
Sau đó, tổ mẫu không chịu nổi cảnh bất công, đã cầu ân huệ từ trong cung, gả ta cho Cố Trường Phong.
Kiếp này, ta và bá mẫu cùng trọng sinh, lại đưa mọi thứ trở về đúng vị trí ban đầu.
Số phận thật trêu ngươi.
"Thẩm Hinh cũng không tệ, tuy không bằng nàng, nhưng nàng ấy yêu ta sâu đậm. Thế nhưng ta vẫn không thể quên nàng. Đợi khi Tạ Tử Từ c.h.ế.t, ta sẽ đón nàng về làm bình thê."
Giọng nói lạnh lùng từ phía sau đột nhiên vang lên.
Cố Trường Phong với vẻ ngoài thanh nhã, lời nói lại khiến người ta rợn gáy.
"Nàng cũng đã trọng sinh đúng không? Nàng biết hắn sẽ c.h.ế.t sau nửa năm nữa."
"Vậy thì sao? Ta tình nguyện thủ tiết cho chàng ấy!"
Ta định rời đi, nhưng Cố Trường Phong lại nắm chặt lấy cổ tay ta.
"Cố Thế tử định làm gì vậy?"
Giọng nói lạnh lẽo như băng đ.â.m thẳng tới, khiến Cố Trường Phong vô thức buông tay.
Tạ Tử Từ với gương mặt tái nhợt tiến tới, đứng chắn trước ta, bảo vệ ta.
"Ngươi không hiểu lời nàng nói sao?"
Hắn nhíu mày, dáng vẻ như một người sắp vỡ vụn, nhưng lời nói lại khiến người khác phải sợ hãi.
Cố Trường Phong mở miệng, rồi hừ lạnh một tiếng trước khi rời đi.
"Nàng thực sự muốn thủ tiết cho ta sao?"
Tạ Tử Từ nhìn chằm chằm vào ta, ẩn giấu một nụ cười.
Ta đỏ mặt nói: "Đã là gả cho gà thì theo gà, gả cho c.h.ó thì theo c.h.ó, dù tương lai thế nào, chàng vẫn là phu quân của ta."
Ta mang tất cả những gì còn lại của mẫu thân từ nhà họ Thẩm đi, khiến bá mẫu đau lòng không thôi.
Ta tính toán cẩn thận của hồi môn của mình, lễ vật Tạ Tử Từ đưa, cùng với việc quản lý chi tiêu trong Tạ phủ. Tài sản vô cùng dồi dào, đến mức sổ sách không đủ để ghi hết.
Kiếp trước, sau khi đường tỷ bị đuổi về nhà, không lâu sau thì ngoại thất của bá phụ sinh được một đứa con trai. Bá mẫu vì quá đau buồn, cộng thêm đường huynh gặp thất bại trên quan trường, đường tỷ lại bị phát hiện thông dâm với hạ nhân, từ đó lâm bệnh nặng, không gượng dậy nổi.
Kiếp này, bá mẫu đã sắp xếp cho đường tỷ một cuộc hôn nhân tốt, đồng thời dặn dò đường huynh tránh liên quan đến chuyện cứu trợ thiên tai, sau đó bà bắt đầu ra tay đối phó với ngoại thất của bá phụ.
Kể từ khi biết bà cũng đã trọng sinh, ta đã âm thầm cho người theo dõi mọi hành động của bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.