Chương 34
Mèo Lười Là Tôi
11/11/2023
Sáng sớm hôm sau, Thanh Phong tiện tay tiện chân chạy xuống căn tin phụ làm một số việc vặt với chị Thảo rồi sẵn tay pha luôn mấy ly cà phê. Cậu không biết bọn họ thích uống cà phê đen hay cà phê sữa cho nên pha 3 ly này 3 ly kia vậy
“Chiến Thắng, cảm ơn cậu hôm qua đã giúp tôi” Thanh Phong cười tươi, đưa cho hắn một ly cà phê còn không quên hỏi hắn có uống được sữa không.
Chiến Thắng vẫn kiệm lời như cũ nhưng nhận ly cà phê này xong hắn lại thấy khởi đầu hôm nay cũng không tệ.
“Cốc cốc cốc” vẫn là ba tiếng gõ cửa quen thuộc
Hoàng Bách rút kinh nghiệm lần trước, nhẹ giọng bảo “Vào đi”
“Em có pha cà phê, anh muốn uống cà phê đen hay cà phê sữa” Thanh Phong vui vẻ cầm mấy ly trên tay đưa cho Hoàng Bách xem.
Hóa ra, không phải chỉ pha cho một mình mình à
“Lấy cà phê đen đi” giọng hắn lạnh đi
“Chúc anh làm việc vui vẻ” Thanh Phong đặt ly cà phê đen lên bàn rồi vui vẻ đóng cửa lại, lúc đi còn không quên vẫy tay chào người ngồi trong.
Lấy tiền của tôi đi pha cà phê cho người khác uống, hắn bĩa môi nhưng vẫn đưa cà phê lên miệng uống. Cũng được không quá tệ !
Buổi trưa, Thanh Đào sẽ live stream nên sáng sớm cô đã đến phòng live được công ty sắp xếp, cô mang theo một số vật dụng cá nhân và đồ trang trí theo phong cách của cô. Thanh Phong gõ cửa đúng lúc cô mới bê xong mấy thùng đồ vào phòng.
“Chào buổi sáng, em muốn uống cà phê không ?”
“Không ạ, em thích uống sữa hơn. Cảm ơn anh” Thanh Đào cười mỉm, đưa tay đẩy kính.
Cậu nhìn thùng đồ trên đất không nhịn được hỏi “Cần anh giúp gì không ?”
“Dạ cần” mắt cô sáng quắc lên
“Vậy đợi anh một lát nhá” còn lại bốn ly cà phê trên tay, cậu nhanh chân chạy đi kiếm chị Sang, Thế Nhất, anh Lộc đưa mỗi người một ly xong rồi vòng về phụ trang trí với Thanh Đào.
“Anh live ở phòng mấy vậy ạ ?”
“Ở phòng 1 ấy” Thanh Phong giúp cô treo cái rèm có nhân vật hoạt hình lên trên khung cửa sổ, vui vẻ nói với cô một số chuyện lặt vặt.
“Em bước vào ngành stream từ năm bao nhiêu tuổi ?” không hiểu sao tự dưng cậu lại nổi hứng lên hỏi chuyện này nhưng hỏi xong lại ngại ngùng mà thêm câu sao “Em không muốn nói cũng được”
“Năm mười ba tuổi em đã kiếm được tiền từ việc live stream rồi ạ” giọng cô hơi nhẹ hơn bình thường, dường như nghĩ tới chuyện gì đó nên sắc mặt cũng không còn tươi tắn như lúc nãy.
Thanh Phong thấy thế cũng không hỏi nữa, nhanh chân sắp xếp mọi thứ ngay ngắn rồi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa thì liền chạm mặt Hồi Chiến.
“Anh Phong” cậu cười rạng rỡ bá vai Thanh Phong “Tối qua em có xem live stream của anh với anh Thắng ấy, quá là xuất sắc luôn”
“Thắng gánh anh còng cả lưng, nếu không có cậu ấy phòng live của anh sẽ flop mất” Thanh Phong đưa tay sờ mũi, cậu có công cán gì đâu.
“Thôi em đang đi chuyển đồ, anh làm gì làm đi nhá” Hồi Chiến vui vẻ vỗ vai cậu rồi chạy đi mất, lúc đến lúc nhanh không ai bằng.
Tấn Lộc từ xa đã thấy hai người nhưng không tiến lên bắt chuyện, đợi Hồi Chiến rời đi hắn mới tiến lên chào hỏi Thanh Phong bảo cậu lên phòng Hoàng Bách có việc. Sáng này, hắn phải đi giám sát việc thiết kế mẫu ảnh tuyên truyền game nên không có thời gian nói chuyện nhiều với người nọ, chỉ có thể cảm ơn mấy câu vì trà và bánh hôm qua rồi đi mất. Ước gì có thể ăn lại bánh đó lần nữa.
“Anh gọi em có chuyện gì không ạ ?”
Hoàng Bách quay lưng về phía cậu, nên không rõ thái độ của người nọ như thế nào, trong bụng còn suy già đoán non liệu mình đã làm sai chuyện gì sao ?
“Cậu biết chị Thiên Hương không ?”
“Dạ biết, sao vậy ạ ?” Bộ có chuyện gì hay sao ?
Hắn đột nhiên xoay ghế lại, nhìn người thanh niên trước mặt “Cô ấy bảo tôi dẫn cậu đi dự khánh thành công ty phụ kiện của cô ấy”
“Tôi đó giờ không thích dẫn người lạ theo cùng nhưng cậu thì tôi còn có thể châm chế được, cuối tuần tôi sẽ đón cậu bằng xe riêng nên lo mà uống thuốc chóng ói sửa soạn cho đàng hoàng đi” giọng hắn lạnh băng, trong lòng dâng lên cảm giác vừa thích lại vừa không thích cực kì mâu thuẫn nhau.
Một tuần đầu khi mới live stream ai cũng gặp vấn đề của riêng mình, từ sắp xếp chỗ ở đến giờ giấc lên live nhưng sau đó dần đi vào ổn định, mọi người tự điều chỉnh giờ giấc bản thân đi vào quỹ đạo.
Gần tới ngày đi dự khánh thành công ty phụ kiện, Thanh Phong ngồi trong phòng thẫn thờ nhìn tủ đồ của mình, không có áo vest, cậu chỉ có áo sơ mi trắng và quần tây đen là nhiều. Đi dự nơi đông người như vậy không mặc vest có sao không ta ?
Cậu mở điện thoại, lục tìm số điện thoại của Thiên Hương nhưng chợt nhớ ra nhiều năm chưa liên lạc với nhau cậu cũng mất luôn số điện thoại của chị ấy rồi. Cậu lên mạng tìm kiếm giá áo vest rồi im lặng để điện thoại xuống giường, không biết cái áo đó có gì mà mắc dữ thần. Haizzz
[ Cậu chuẩn bị đồ chưa ? ]
Hoàng Bách đang nằm lướt điện thoại thì vô tình lướt trúng clip đi sự kiện nên mặc gì cho nam, hắn lại chợt nhớ đến Thanh Phong không biết cậu ta có chuẩn bị trang phục gì chưa nhỉ ?
[ Em không có áo vest, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen đi em sợ làm mất mặt chị Hương ]
Y như những gì hắn đã đoán, Hoàng Bách bật người ngồi dậy [ Mai cậu đi theo Tấn Lộc đi mua áo vest đi ]
[ Nhưng mà …]
[ Tiền tôi trả ]
[ Vâng ạ ] kèm icon con thỏ đứng nghiêm giơ tay chào trước trán
Cậu nhóc này thật là, tiền lương hắn trả cũng đâu bèo bọt đến nỗi không mua được một cái áo vest cơ chứ nhưng mua xong đồng nghĩ với không ăn không uống một tháng. Hắn ngồi dậy đi ra ban công, tĩnh lặng ngồi ở ghế dựa nhìn lên bầu trời đầy mây đen, một đêm không trăng.
Không biết lúc đó hắn nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên mỉm cười.
“Chiến Thắng, cảm ơn cậu hôm qua đã giúp tôi” Thanh Phong cười tươi, đưa cho hắn một ly cà phê còn không quên hỏi hắn có uống được sữa không.
Chiến Thắng vẫn kiệm lời như cũ nhưng nhận ly cà phê này xong hắn lại thấy khởi đầu hôm nay cũng không tệ.
“Cốc cốc cốc” vẫn là ba tiếng gõ cửa quen thuộc
Hoàng Bách rút kinh nghiệm lần trước, nhẹ giọng bảo “Vào đi”
“Em có pha cà phê, anh muốn uống cà phê đen hay cà phê sữa” Thanh Phong vui vẻ cầm mấy ly trên tay đưa cho Hoàng Bách xem.
Hóa ra, không phải chỉ pha cho một mình mình à
“Lấy cà phê đen đi” giọng hắn lạnh đi
“Chúc anh làm việc vui vẻ” Thanh Phong đặt ly cà phê đen lên bàn rồi vui vẻ đóng cửa lại, lúc đi còn không quên vẫy tay chào người ngồi trong.
Lấy tiền của tôi đi pha cà phê cho người khác uống, hắn bĩa môi nhưng vẫn đưa cà phê lên miệng uống. Cũng được không quá tệ !
Buổi trưa, Thanh Đào sẽ live stream nên sáng sớm cô đã đến phòng live được công ty sắp xếp, cô mang theo một số vật dụng cá nhân và đồ trang trí theo phong cách của cô. Thanh Phong gõ cửa đúng lúc cô mới bê xong mấy thùng đồ vào phòng.
“Chào buổi sáng, em muốn uống cà phê không ?”
“Không ạ, em thích uống sữa hơn. Cảm ơn anh” Thanh Đào cười mỉm, đưa tay đẩy kính.
Cậu nhìn thùng đồ trên đất không nhịn được hỏi “Cần anh giúp gì không ?”
“Dạ cần” mắt cô sáng quắc lên
“Vậy đợi anh một lát nhá” còn lại bốn ly cà phê trên tay, cậu nhanh chân chạy đi kiếm chị Sang, Thế Nhất, anh Lộc đưa mỗi người một ly xong rồi vòng về phụ trang trí với Thanh Đào.
“Anh live ở phòng mấy vậy ạ ?”
“Ở phòng 1 ấy” Thanh Phong giúp cô treo cái rèm có nhân vật hoạt hình lên trên khung cửa sổ, vui vẻ nói với cô một số chuyện lặt vặt.
“Em bước vào ngành stream từ năm bao nhiêu tuổi ?” không hiểu sao tự dưng cậu lại nổi hứng lên hỏi chuyện này nhưng hỏi xong lại ngại ngùng mà thêm câu sao “Em không muốn nói cũng được”
“Năm mười ba tuổi em đã kiếm được tiền từ việc live stream rồi ạ” giọng cô hơi nhẹ hơn bình thường, dường như nghĩ tới chuyện gì đó nên sắc mặt cũng không còn tươi tắn như lúc nãy.
Thanh Phong thấy thế cũng không hỏi nữa, nhanh chân sắp xếp mọi thứ ngay ngắn rồi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa thì liền chạm mặt Hồi Chiến.
“Anh Phong” cậu cười rạng rỡ bá vai Thanh Phong “Tối qua em có xem live stream của anh với anh Thắng ấy, quá là xuất sắc luôn”
“Thắng gánh anh còng cả lưng, nếu không có cậu ấy phòng live của anh sẽ flop mất” Thanh Phong đưa tay sờ mũi, cậu có công cán gì đâu.
“Thôi em đang đi chuyển đồ, anh làm gì làm đi nhá” Hồi Chiến vui vẻ vỗ vai cậu rồi chạy đi mất, lúc đến lúc nhanh không ai bằng.
Tấn Lộc từ xa đã thấy hai người nhưng không tiến lên bắt chuyện, đợi Hồi Chiến rời đi hắn mới tiến lên chào hỏi Thanh Phong bảo cậu lên phòng Hoàng Bách có việc. Sáng này, hắn phải đi giám sát việc thiết kế mẫu ảnh tuyên truyền game nên không có thời gian nói chuyện nhiều với người nọ, chỉ có thể cảm ơn mấy câu vì trà và bánh hôm qua rồi đi mất. Ước gì có thể ăn lại bánh đó lần nữa.
“Anh gọi em có chuyện gì không ạ ?”
Hoàng Bách quay lưng về phía cậu, nên không rõ thái độ của người nọ như thế nào, trong bụng còn suy già đoán non liệu mình đã làm sai chuyện gì sao ?
“Cậu biết chị Thiên Hương không ?”
“Dạ biết, sao vậy ạ ?” Bộ có chuyện gì hay sao ?
Hắn đột nhiên xoay ghế lại, nhìn người thanh niên trước mặt “Cô ấy bảo tôi dẫn cậu đi dự khánh thành công ty phụ kiện của cô ấy”
“Tôi đó giờ không thích dẫn người lạ theo cùng nhưng cậu thì tôi còn có thể châm chế được, cuối tuần tôi sẽ đón cậu bằng xe riêng nên lo mà uống thuốc chóng ói sửa soạn cho đàng hoàng đi” giọng hắn lạnh băng, trong lòng dâng lên cảm giác vừa thích lại vừa không thích cực kì mâu thuẫn nhau.
Một tuần đầu khi mới live stream ai cũng gặp vấn đề của riêng mình, từ sắp xếp chỗ ở đến giờ giấc lên live nhưng sau đó dần đi vào ổn định, mọi người tự điều chỉnh giờ giấc bản thân đi vào quỹ đạo.
Gần tới ngày đi dự khánh thành công ty phụ kiện, Thanh Phong ngồi trong phòng thẫn thờ nhìn tủ đồ của mình, không có áo vest, cậu chỉ có áo sơ mi trắng và quần tây đen là nhiều. Đi dự nơi đông người như vậy không mặc vest có sao không ta ?
Cậu mở điện thoại, lục tìm số điện thoại của Thiên Hương nhưng chợt nhớ ra nhiều năm chưa liên lạc với nhau cậu cũng mất luôn số điện thoại của chị ấy rồi. Cậu lên mạng tìm kiếm giá áo vest rồi im lặng để điện thoại xuống giường, không biết cái áo đó có gì mà mắc dữ thần. Haizzz
[ Cậu chuẩn bị đồ chưa ? ]
Hoàng Bách đang nằm lướt điện thoại thì vô tình lướt trúng clip đi sự kiện nên mặc gì cho nam, hắn lại chợt nhớ đến Thanh Phong không biết cậu ta có chuẩn bị trang phục gì chưa nhỉ ?
[ Em không có áo vest, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen đi em sợ làm mất mặt chị Hương ]
Y như những gì hắn đã đoán, Hoàng Bách bật người ngồi dậy [ Mai cậu đi theo Tấn Lộc đi mua áo vest đi ]
[ Nhưng mà …]
[ Tiền tôi trả ]
[ Vâng ạ ] kèm icon con thỏ đứng nghiêm giơ tay chào trước trán
Cậu nhóc này thật là, tiền lương hắn trả cũng đâu bèo bọt đến nỗi không mua được một cái áo vest cơ chứ nhưng mua xong đồng nghĩ với không ăn không uống một tháng. Hắn ngồi dậy đi ra ban công, tĩnh lặng ngồi ở ghế dựa nhìn lên bầu trời đầy mây đen, một đêm không trăng.
Không biết lúc đó hắn nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.