Chương 4:
Kim Dữ Tử
02/07/2024
Công ty đã có quá nhiều rắc rối rồi, cô không muốn chị gái mình lại mất tập trung mà lo lắng cho mình nữa.
Bạch Dữ Sương âu yếm sờ lên gò má mềm mại của cô: "Em gái của chị rất mạnh mẽ."
"Đương nhiên rồi, cũng nhờ chị đã nuôi dưỡng em tốt đấy. Chỉ cần Mặc Yến Chu không mù, anh ấy hẳn có thể nhìn ra được, chỉ riêng việc em trở thành vợ anh ấy, anh ấy đã kiếm được một món lợi lớn rồi.”
Khi cô còn nhỏ, cha mẹ cô thường bận rộn với công việc nên hai chị em luôn bầu bạn với nhau, chính vì thế mà mối quan hệ của họ luôn rất tốt.
Bạch Uẩn Hạ vốn là người nhạy cảm lại yếu đuối, cảm thấy chị gái mình sắp khóc, cô đột nhiên đứng dậy: “Đêm nay em định thu dọn hành lý để chuyển đến đó với anh ấy. Chị ơi, chị cứ đi làm việc của mình đi, buổi chiều nay em sẽ đến bệnh viện nói với cha mẹ sau.”
Trước đây Bạch Uẩn Hạ không thích bệnh viện, cô sợ tiêm thuốc, cũng không thích nhìn thấy người trong bệnh viện mắc đủ loại bệnh tật, bởi lẽ cô rất đồng cảm và dễ khóc.
Sau khi cha cô bị ung thư, việc thường xuyên đến bệnh viện khiến cô bớt sợ hãi hơn.
Khi mở cửa vào phòng bệnh, cha cô đang được truyền dịch. Từ khi lâm bệnh, ông sụt từ 140 cân xuống còn 100 cân, thậm chí hai bên má còn hóp lại.
Bạch Uẩn Hạ đưa giấy đăng ký kết hôn cho mẹ cô: "Cha mẹ, con sắp cưới con trai nhà họ Mặc rồi."
Không khí trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"Con sắp kết hôn rồi, đây vốn là chuyện vui, mọi người phải mừng mới đúng chứ!" Bạch Uẩn Hạ mỉm cười phá vỡ sự im lặng: “Đối phương cũng đâu phải hạng người tầm thường gì mà là Mặc Yến Chu đấy ạ. Người đó có địa vị ở thành phố chúng ta, đẹp trai lại còn phóng khoáng, không có thói trăng hoa, khí phách hiên ngang, tài trí trác tuyệt, sở hữu gia tài bạc triệu…”
Phùng Tiệp thở dài: "Chị con đã gọi điện nói cho cha mẹ trước rồi. Bảo bối nhà ta nay trưởng thành, biết hiểu chuyện, cũng đều tại cha mẹ vô dụng, nếu không thì cũng không phải để các con phải liên hôn.”
Bọn họ đều đã nghe nói về tính khí của Mặc Yến Chu.
Đó là một kẻ nhẫn tâm, ít nói, chỉ nháy mắt một cái thì mọi thứ đều có thể tan thành mây khói, là người nổi bật trong thế hệ trẻ. Liệu Bạch Uẩn Hạ có hạnh phúc nếu ở bên một người đàn ông điềm tĩnh, lý trí và không có nhân tính như vậy không?
Cô suốt ngày ríu rít, ồn ào và khó chịu. Liệu Mặc Yến Chu có thể chịu đựng được cô hay không đây?
Cuộc hôn nhân này có thể hòa hợp được không?
Cha mẹ Bạch không ngừng lo lắng.
Bạch Uẩn Hạ giả vờ thoải mái: "Chúng ta là một gia đình, sẽ cùng nhau đối mặt mọi chuyện. Sớm muộn gì con cũng kết hôn mà, hơn nữa Mặc Yến Chu là một bạn đò xuất sắc như vậy, nếu để bỏ lỡ anh ấy thì thật đáng tiếc!"
┭┮﹏┭┮
Thực ra cô đang sợ hãi.
Cô không thể kết bạn với một tảng băng trôi ít nói, từ chối người ở cách xa ngàn dặm, nhưng cô lại tìm đến một người chồng lạnh lùng, trân trọng lời nói như vàng.
Cô có thể tưởng tượng những ngày sau khi kết hôn sẽ nhạt nhẽo như thế nào.
Liệu cô có phải ở một mình trong căn phòng trống không?
Thật thế à?
Bạch Dữ Sương âu yếm sờ lên gò má mềm mại của cô: "Em gái của chị rất mạnh mẽ."
"Đương nhiên rồi, cũng nhờ chị đã nuôi dưỡng em tốt đấy. Chỉ cần Mặc Yến Chu không mù, anh ấy hẳn có thể nhìn ra được, chỉ riêng việc em trở thành vợ anh ấy, anh ấy đã kiếm được một món lợi lớn rồi.”
Khi cô còn nhỏ, cha mẹ cô thường bận rộn với công việc nên hai chị em luôn bầu bạn với nhau, chính vì thế mà mối quan hệ của họ luôn rất tốt.
Bạch Uẩn Hạ vốn là người nhạy cảm lại yếu đuối, cảm thấy chị gái mình sắp khóc, cô đột nhiên đứng dậy: “Đêm nay em định thu dọn hành lý để chuyển đến đó với anh ấy. Chị ơi, chị cứ đi làm việc của mình đi, buổi chiều nay em sẽ đến bệnh viện nói với cha mẹ sau.”
Trước đây Bạch Uẩn Hạ không thích bệnh viện, cô sợ tiêm thuốc, cũng không thích nhìn thấy người trong bệnh viện mắc đủ loại bệnh tật, bởi lẽ cô rất đồng cảm và dễ khóc.
Sau khi cha cô bị ung thư, việc thường xuyên đến bệnh viện khiến cô bớt sợ hãi hơn.
Khi mở cửa vào phòng bệnh, cha cô đang được truyền dịch. Từ khi lâm bệnh, ông sụt từ 140 cân xuống còn 100 cân, thậm chí hai bên má còn hóp lại.
Bạch Uẩn Hạ đưa giấy đăng ký kết hôn cho mẹ cô: "Cha mẹ, con sắp cưới con trai nhà họ Mặc rồi."
Không khí trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"Con sắp kết hôn rồi, đây vốn là chuyện vui, mọi người phải mừng mới đúng chứ!" Bạch Uẩn Hạ mỉm cười phá vỡ sự im lặng: “Đối phương cũng đâu phải hạng người tầm thường gì mà là Mặc Yến Chu đấy ạ. Người đó có địa vị ở thành phố chúng ta, đẹp trai lại còn phóng khoáng, không có thói trăng hoa, khí phách hiên ngang, tài trí trác tuyệt, sở hữu gia tài bạc triệu…”
Phùng Tiệp thở dài: "Chị con đã gọi điện nói cho cha mẹ trước rồi. Bảo bối nhà ta nay trưởng thành, biết hiểu chuyện, cũng đều tại cha mẹ vô dụng, nếu không thì cũng không phải để các con phải liên hôn.”
Bọn họ đều đã nghe nói về tính khí của Mặc Yến Chu.
Đó là một kẻ nhẫn tâm, ít nói, chỉ nháy mắt một cái thì mọi thứ đều có thể tan thành mây khói, là người nổi bật trong thế hệ trẻ. Liệu Bạch Uẩn Hạ có hạnh phúc nếu ở bên một người đàn ông điềm tĩnh, lý trí và không có nhân tính như vậy không?
Cô suốt ngày ríu rít, ồn ào và khó chịu. Liệu Mặc Yến Chu có thể chịu đựng được cô hay không đây?
Cuộc hôn nhân này có thể hòa hợp được không?
Cha mẹ Bạch không ngừng lo lắng.
Bạch Uẩn Hạ giả vờ thoải mái: "Chúng ta là một gia đình, sẽ cùng nhau đối mặt mọi chuyện. Sớm muộn gì con cũng kết hôn mà, hơn nữa Mặc Yến Chu là một bạn đò xuất sắc như vậy, nếu để bỏ lỡ anh ấy thì thật đáng tiếc!"
┭┮﹏┭┮
Thực ra cô đang sợ hãi.
Cô không thể kết bạn với một tảng băng trôi ít nói, từ chối người ở cách xa ngàn dặm, nhưng cô lại tìm đến một người chồng lạnh lùng, trân trọng lời nói như vàng.
Cô có thể tưởng tượng những ngày sau khi kết hôn sẽ nhạt nhẽo như thế nào.
Liệu cô có phải ở một mình trong căn phòng trống không?
Thật thế à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.