Chương 5:
Kim Dữ Tử
02/07/2024
Chắc là vậy rồi.
Sau khi Bạch Uẩn Hạ rời bệnh viện, cô đi thẳng đến Vân Khê Cốc.
Vân Khê Cốc là một tiểu mhu hạng sang nằm trên đường vành đai số hai của Lăng Thị. Toàn bộ khu dân cư này bao phủ một khu vực rộng lớn, nhưng bên trong chỉ có 20 biệt thự, cảnh vật xanh mát rất thích hợp để sống.
Xe dừng trước cửa biệt thự số 9, quản gia đang đợi sẵn lập tức mở cửa, ông nói: "Xin chào tiểu thư, tôi tên Dư Triều, là quản gia ở đây. Sau này có bất kỳ việc gì, tiểu thư cũng có thể đến tìm tôi."
"Hành lý của cháu ở trong cốp xe đấy ạ."
Mặc dù nhà họ Bạch sắp phá sản nhưng Bạch Uẩn Hạ vẫn luôn được cưng chiều, nuôi nấng từ nhỏ đến nay cô chưa làm nhiều việc, đã quen với cuộc sống được người hầu hạ.
Mãi cho đến khi Dư Triều sai người giúp việc chuyển hành lý lên phòng trên lầu.
Cô chắc chắn rằng hoa văn trên giường là cánh hoa vừa tươi tắn vừa trang nhã, còn rèm cửa làm bằng những nụ hoa, trong phòng có một phòng thay đồ cỡ lớn màu trắng, chắc chắn không phải phòng ngủ chính của Mặc Yến Chu.
Đúng như dự đoán, cô phải ở một mình trong căn phòng trống.
Cô chưa từng yêu nhưng không có nghĩa là cô không biết gì cả.
Giả sử Mặc Yến Chu không chạm vào cô, giữa họ sẽ không có tình yêu, nếu sau này họ ly hôn, cái đùi to của cô sẽ không còn nữa!
Không thể như thế được!
Cặp đùi vàng này là của cô đấy!
Bạch Uẩn Hạ mỉm cười quyến rũ nói: "Chú Dư~ cháu có thể hỏi chú về sở thích của anh Mặc được không?"
Đang online chờ, tình huống rất cấp bách!
Dư Triều nhớ tới lời dặn của Mặc Yến Chu nên không để ý tới cô, cứ mặc kệ cô thôi.
Nhưng cô gái nhỏ này dễ thương quá!
Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp như bé búp bê ngồi bên cửa sổ.
Trái tim của thiếu gia thực sự được làm từ tảng băng trôi.
Lời nói của Dư Triều vừa chuẩn bị ra khỏi miệng, ông đã kìm lại kịp lúc.
Mặc Yến Chu trả lương cho ông ta, không thể nào sống thiếu tiền lương được.
Dư Triều nói: “Tiểu Thư, quá trình từ từ làm quen với một người thực ra rất đẹp. Tôi tin rằng tiểu thư đáng yêu thế này, thiếu gia sẽ không thể thờ ơ được.”
"Sao cháu lại nhìn thấy hai chữ chột dạ trên mặt chú thế?" Bạch Uẩn Hạ muốn bật khóc lắm.
Dư Triều bình tĩnh lại, nói một cách máy móc: "Tiểu thư, vui lòng nói cho tôi biết sở thích, thói quen ăn uống, thời gian làm việc và nghỉ ngơi, nhãn hiệu yêu thích của cô."
"Đợi khi nào tâm trạng tốt cháu sẽ lập một danh sách cho chú. Nếu chú Dư cũng có tâm trạng tốt thì cũng có thể lập một danh sách cho cháu, cháu thực sự rất cần sự hiểu biết của chú về Mặc Yến Chu." Những hiểu biết của cô về Mặc Yến Chu gần như chỉ dựa vào lời đồn thổi.
Mãi cho đến ngày hôm nay cô mới được gặp mặt.
Cô không biết gì ngoài việc anh vô cùng giàu có, quyền lực, thông minh, chân dài, bàn tay thon thả và khuôn mặt đẹp trai.
Tán người ta bằng cách nào bây giờ!
Cởi hết ra hả?
Có phải là hơi quá trực tiếp rồi không?
Người lạnh lùng và thờ ơ như Mặc Yến Chu hẳn sẽ không thích sự dụ dỗ trực tiếp như vậy nhỉ?
Sau khi Bạch Uẩn Hạ rời bệnh viện, cô đi thẳng đến Vân Khê Cốc.
Vân Khê Cốc là một tiểu mhu hạng sang nằm trên đường vành đai số hai của Lăng Thị. Toàn bộ khu dân cư này bao phủ một khu vực rộng lớn, nhưng bên trong chỉ có 20 biệt thự, cảnh vật xanh mát rất thích hợp để sống.
Xe dừng trước cửa biệt thự số 9, quản gia đang đợi sẵn lập tức mở cửa, ông nói: "Xin chào tiểu thư, tôi tên Dư Triều, là quản gia ở đây. Sau này có bất kỳ việc gì, tiểu thư cũng có thể đến tìm tôi."
"Hành lý của cháu ở trong cốp xe đấy ạ."
Mặc dù nhà họ Bạch sắp phá sản nhưng Bạch Uẩn Hạ vẫn luôn được cưng chiều, nuôi nấng từ nhỏ đến nay cô chưa làm nhiều việc, đã quen với cuộc sống được người hầu hạ.
Mãi cho đến khi Dư Triều sai người giúp việc chuyển hành lý lên phòng trên lầu.
Cô chắc chắn rằng hoa văn trên giường là cánh hoa vừa tươi tắn vừa trang nhã, còn rèm cửa làm bằng những nụ hoa, trong phòng có một phòng thay đồ cỡ lớn màu trắng, chắc chắn không phải phòng ngủ chính của Mặc Yến Chu.
Đúng như dự đoán, cô phải ở một mình trong căn phòng trống.
Cô chưa từng yêu nhưng không có nghĩa là cô không biết gì cả.
Giả sử Mặc Yến Chu không chạm vào cô, giữa họ sẽ không có tình yêu, nếu sau này họ ly hôn, cái đùi to của cô sẽ không còn nữa!
Không thể như thế được!
Cặp đùi vàng này là của cô đấy!
Bạch Uẩn Hạ mỉm cười quyến rũ nói: "Chú Dư~ cháu có thể hỏi chú về sở thích của anh Mặc được không?"
Đang online chờ, tình huống rất cấp bách!
Dư Triều nhớ tới lời dặn của Mặc Yến Chu nên không để ý tới cô, cứ mặc kệ cô thôi.
Nhưng cô gái nhỏ này dễ thương quá!
Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp như bé búp bê ngồi bên cửa sổ.
Trái tim của thiếu gia thực sự được làm từ tảng băng trôi.
Lời nói của Dư Triều vừa chuẩn bị ra khỏi miệng, ông đã kìm lại kịp lúc.
Mặc Yến Chu trả lương cho ông ta, không thể nào sống thiếu tiền lương được.
Dư Triều nói: “Tiểu Thư, quá trình từ từ làm quen với một người thực ra rất đẹp. Tôi tin rằng tiểu thư đáng yêu thế này, thiếu gia sẽ không thể thờ ơ được.”
"Sao cháu lại nhìn thấy hai chữ chột dạ trên mặt chú thế?" Bạch Uẩn Hạ muốn bật khóc lắm.
Dư Triều bình tĩnh lại, nói một cách máy móc: "Tiểu thư, vui lòng nói cho tôi biết sở thích, thói quen ăn uống, thời gian làm việc và nghỉ ngơi, nhãn hiệu yêu thích của cô."
"Đợi khi nào tâm trạng tốt cháu sẽ lập một danh sách cho chú. Nếu chú Dư cũng có tâm trạng tốt thì cũng có thể lập một danh sách cho cháu, cháu thực sự rất cần sự hiểu biết của chú về Mặc Yến Chu." Những hiểu biết của cô về Mặc Yến Chu gần như chỉ dựa vào lời đồn thổi.
Mãi cho đến ngày hôm nay cô mới được gặp mặt.
Cô không biết gì ngoài việc anh vô cùng giàu có, quyền lực, thông minh, chân dài, bàn tay thon thả và khuôn mặt đẹp trai.
Tán người ta bằng cách nào bây giờ!
Cởi hết ra hả?
Có phải là hơi quá trực tiếp rồi không?
Người lạnh lùng và thờ ơ như Mặc Yến Chu hẳn sẽ không thích sự dụ dỗ trực tiếp như vậy nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.