Chương 7:
Kim Dữ Tử
04/07/2024
"Cám ơn." Bạch Uẩn Hạ đi theo Mặc Yến Chu tới cửa phòng ngủ.
Mặc Yến Chu dừng lại và nói: "Phòng của em ở bên kia."
“Tại sao?” Thân thể trắng nõn mềm mại của Bạch Uẩn Hạ đứng ở trước mặt Mặc Yến Chu, cô ngẩng đầu, dùng đôi mắt hạnh nhân ngấn nước nhìn anh, dịu dàng hỏi lại: “Chúng ta không ngủ cùng phòng sao?”
Câu này có chút quen thuộc, lúc sáng hình như cô cũng dùng giọng điệu ngây thơ hỏi anh, vợ chồng không nên sống chung sao?
Mặc Yến Chu đã quen với việc ở một mình cũng như ngủ một mình, nên đột nhiên có thêm một người sẽ khiến anh cảm thấy khó chịu.
Mặc dù họ đã kết hôn nhưng Mặc Yến Chu vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó với việc đột ngột có thêm một người vợ nhỏ vào gia đình mình.
Đôi mắt của Mặc Yến Chu tối sầm mang ý tứ không rõ ràng, Bạch Uẩn Hạ ngay lập tức sợ hãi.
Bên tai trắng nõn hiện lên vẻ ngượng ngùng, cô bắt đầu điên cuồng cố gắng bù đắp: “Thật ra em cũng thấy hơi nhanh, hôm nay chúng ta mới gặp nhau lần đầu, không có cảm xúc gì cả, vả lại em cũng chưa sẵn sàng.”
"Thế về phòng nghỉ ngơi đi. "
"Ừm..." Bạch Uẩn Hạ rụt rè lấy điện thoại di động ra: "Em có thể thêm thông tin liên lạc của anh không?"
Mặc Yến Chu lấy điện thoại di động ra, cô quét mã rồi ấn kết bạn, anh thấy Bạch Uẩn Hạ viết từ "ông xã" vào cột ghi chú.
Ảnh đại diện của Bạch Uẩn Hạ là ảnh selfie chụp từ một bên, cài một bông hoa anh đào màu hồng cài trên tai, nụ cười rạng rỡ, vừa duyên dáng vừa ngây thơ.
Anh đang ghi lại tên Bạch Uẩn Hạ, giọng nói nhẹ nhàng êm ái của Bạch Uẩn Hạ truyền vào tai anh.
Cô nói: “Ông xã, người ta không ngủ được, em có thể gửi tin nhắn cho anh được không?”
"Tốt hơn là không."
"Ồ." Bạch Uẩn Hạ phiền muộn cúi đầu: "Vậy... ông xã ngủ ngon nhé~"
╭(╯^╰)╮
Tốt nhất là không nên nhưng cũng không hẳn là không.
Cô vẫn sẽ gửi!
Mặc Yến Chu cố tình phớt lờ bộ dạng đáng thương của cô, mở cửa bước vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại, động tác vô cùng liền mạch dứt khoát.
Không để Bạch Uẩn Hạ sống trong phòng ngủ chính là một quyết định sáng suốt, căn phòng này vẫn giống như trước, không có gì khác biệt khi nó thuộc về một mình anh.
Mặc Yến Chu tắm rửa xong, theo thói quen nhấc điện thoại lên.
[Bạch Uẩn Hạ: Chồng, anh ngủ rồi à? Em không ngủ được.]
Ngoài ra còn có biểu tượng cảm xúc về một chú mèo con đang khóc.
Thật đáng thương khi thay thế con mèo con bằng Bạch Uẩn Hạ, nằm trên mặt đất như thể bị chủ bỏ rơi.
Anh cũng đâu phải liều thuốc ngủ, vậy nói chuyện với anh có ích gì nếu cô không thể ngủ được?
Mặc Yến Chu đặt điện thoại xuống, giả vờ như không nhìn thấy.
Bên kia, Bạch Uẩn Hạ nằm trên giường đã hai mươi phút, Mặc Yến Chu vẫn chưa trả lời lại.
Cô chạy vào nhóm chat xin trợ giúp.
[Nhóm chat phú bà (3)]
[Phú Khả Khả: Bảo bối, cậu quá dè dặt rồi. Phải mạnh dạn lên, chụp chân gửi cho anh ta đi.]
[Mỹ Sắt Sắt: Đổi thành ngực đi, ngực của bảo bối Hạ Hạ được chăm sóc tốt, không chỉ trắng mà còn mềm mại nữa.]
[Bạch Hạ Hạ: Cậu dám nhìn lén mình, cậu phải chịu trách nhiệm với mình đấy!]
[Mỹ Sắt Sắt: Được thôi, bảo bối đang ở đâu? Để mình đến đón cậu.]
[Bạch Hạ Hạ: Cậu mình thật sự có ý định với mình hả, nhưng mình đã có chồng rồi đấy~]
[Phú Khả Khả: Chồng cậu đối mặt với cậu mà tâm lại không loạn, đoán không chừng anh ta không được rồi. Sinh hoạt là chìa khóa để duy trì mối quan hệ hôn nhân, phải rời xa anh ta càng sớm càng tốt.]
Ly hôn là chuyện không thể.
Cô phải tán đổ Mặc Yến Chu.
Hạ Hạ yêu kiều chụp đủ ảnh trên giường, thay đổi nhiều tư thế chụp ảnh khác nhau, ấy thế mà cô xấu hổ không dám gửi cho Mặc Yến Chu.
Mặc Yến Chu dừng lại và nói: "Phòng của em ở bên kia."
“Tại sao?” Thân thể trắng nõn mềm mại của Bạch Uẩn Hạ đứng ở trước mặt Mặc Yến Chu, cô ngẩng đầu, dùng đôi mắt hạnh nhân ngấn nước nhìn anh, dịu dàng hỏi lại: “Chúng ta không ngủ cùng phòng sao?”
Câu này có chút quen thuộc, lúc sáng hình như cô cũng dùng giọng điệu ngây thơ hỏi anh, vợ chồng không nên sống chung sao?
Mặc Yến Chu đã quen với việc ở một mình cũng như ngủ một mình, nên đột nhiên có thêm một người sẽ khiến anh cảm thấy khó chịu.
Mặc dù họ đã kết hôn nhưng Mặc Yến Chu vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó với việc đột ngột có thêm một người vợ nhỏ vào gia đình mình.
Đôi mắt của Mặc Yến Chu tối sầm mang ý tứ không rõ ràng, Bạch Uẩn Hạ ngay lập tức sợ hãi.
Bên tai trắng nõn hiện lên vẻ ngượng ngùng, cô bắt đầu điên cuồng cố gắng bù đắp: “Thật ra em cũng thấy hơi nhanh, hôm nay chúng ta mới gặp nhau lần đầu, không có cảm xúc gì cả, vả lại em cũng chưa sẵn sàng.”
"Thế về phòng nghỉ ngơi đi. "
"Ừm..." Bạch Uẩn Hạ rụt rè lấy điện thoại di động ra: "Em có thể thêm thông tin liên lạc của anh không?"
Mặc Yến Chu lấy điện thoại di động ra, cô quét mã rồi ấn kết bạn, anh thấy Bạch Uẩn Hạ viết từ "ông xã" vào cột ghi chú.
Ảnh đại diện của Bạch Uẩn Hạ là ảnh selfie chụp từ một bên, cài một bông hoa anh đào màu hồng cài trên tai, nụ cười rạng rỡ, vừa duyên dáng vừa ngây thơ.
Anh đang ghi lại tên Bạch Uẩn Hạ, giọng nói nhẹ nhàng êm ái của Bạch Uẩn Hạ truyền vào tai anh.
Cô nói: “Ông xã, người ta không ngủ được, em có thể gửi tin nhắn cho anh được không?”
"Tốt hơn là không."
"Ồ." Bạch Uẩn Hạ phiền muộn cúi đầu: "Vậy... ông xã ngủ ngon nhé~"
╭(╯^╰)╮
Tốt nhất là không nên nhưng cũng không hẳn là không.
Cô vẫn sẽ gửi!
Mặc Yến Chu cố tình phớt lờ bộ dạng đáng thương của cô, mở cửa bước vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại, động tác vô cùng liền mạch dứt khoát.
Không để Bạch Uẩn Hạ sống trong phòng ngủ chính là một quyết định sáng suốt, căn phòng này vẫn giống như trước, không có gì khác biệt khi nó thuộc về một mình anh.
Mặc Yến Chu tắm rửa xong, theo thói quen nhấc điện thoại lên.
[Bạch Uẩn Hạ: Chồng, anh ngủ rồi à? Em không ngủ được.]
Ngoài ra còn có biểu tượng cảm xúc về một chú mèo con đang khóc.
Thật đáng thương khi thay thế con mèo con bằng Bạch Uẩn Hạ, nằm trên mặt đất như thể bị chủ bỏ rơi.
Anh cũng đâu phải liều thuốc ngủ, vậy nói chuyện với anh có ích gì nếu cô không thể ngủ được?
Mặc Yến Chu đặt điện thoại xuống, giả vờ như không nhìn thấy.
Bên kia, Bạch Uẩn Hạ nằm trên giường đã hai mươi phút, Mặc Yến Chu vẫn chưa trả lời lại.
Cô chạy vào nhóm chat xin trợ giúp.
[Nhóm chat phú bà (3)]
[Phú Khả Khả: Bảo bối, cậu quá dè dặt rồi. Phải mạnh dạn lên, chụp chân gửi cho anh ta đi.]
[Mỹ Sắt Sắt: Đổi thành ngực đi, ngực của bảo bối Hạ Hạ được chăm sóc tốt, không chỉ trắng mà còn mềm mại nữa.]
[Bạch Hạ Hạ: Cậu dám nhìn lén mình, cậu phải chịu trách nhiệm với mình đấy!]
[Mỹ Sắt Sắt: Được thôi, bảo bối đang ở đâu? Để mình đến đón cậu.]
[Bạch Hạ Hạ: Cậu mình thật sự có ý định với mình hả, nhưng mình đã có chồng rồi đấy~]
[Phú Khả Khả: Chồng cậu đối mặt với cậu mà tâm lại không loạn, đoán không chừng anh ta không được rồi. Sinh hoạt là chìa khóa để duy trì mối quan hệ hôn nhân, phải rời xa anh ta càng sớm càng tốt.]
Ly hôn là chuyện không thể.
Cô phải tán đổ Mặc Yến Chu.
Hạ Hạ yêu kiều chụp đủ ảnh trên giường, thay đổi nhiều tư thế chụp ảnh khác nhau, ấy thế mà cô xấu hổ không dám gửi cho Mặc Yến Chu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.