Chương 8:
Kim Dữ Tử
05/07/2024
"Chậc, mình nhất định sẽ bị Mặc Yến Chu coi là kẻ biến thái!"
Bạch Uẩn Hạ ngã xuống giường, chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ hỗn loạn.
Vốn dĩ cô muốn dậy sớm để chào Mặc Yến Chu vào ngày hôm sau, nhưng khi cô đứng dậy, Mặc Yến Chu đã rời khỏi biệt thự.
Bạch Uẩn Hạ cũng phải đi học.
Cô sắp tốt nghiệp, hiện đang thực hiện đồ án tốt nghiệp của mình.
Cô học bên mảng thiết kế thời trang.
Bạch Uẩn Hạ đang đi học nhưng lại không dám lơ là vì mục đích lớn lao là tán tỉnh Mặc Yến Chu.
Cô đã gửi tin nhắn cho Mặc Yến Chu vào buổi sáng, cả buổi trưa lẫn buổi tối.
[Chồng à, anh đã ăn gì chưa?]
[Chồng ơi, tối nay anh có về nhà không?]
Mặc Yến Chu không trả lời gì cả.
Thậm chí mấy ngày nay, Bạch Uẩn Hạ trở lại biệt thự Vân Khê Cốc mà không gặp Mặc Yến Chu.
Quản gia Dư nói rằng Mặc Yến Chu đang đi công tác.
Ngay cả vợ mình mà anh cũng không nói cho cô biết về chuyến công tác lớn như vậy.
Tin vui là Mặc Yến Chu đã bù đắp số tiền còn thiếu của nhà họ Bạch trước khi đi công tác.
Sau khi Bạch Uẩn Hạ trở về phòng, cô ngồi bên giường gửi tin nhắn cho Mặc Yến Chu.
[ Bạch Uẩn Hạ: Cảm ơn ông xã ~]
[ Bạch Uẩn Hạ: Em nhớ anh rồi, khi nào anh mới về nhà vậy?]
Không trả lời!
Vẫn chưa trả lời cái nào!
Điện thoại di động của Mặc Yến Chu bị hỏng phải không? Có thể nào đổi thành một cái điện thoại biết trả lời tin nhắn không thế?
Vẻ mặt Bạch Uẩn Hạ đầy tức giận, cô tìm một tấm hình chụp chân trong album ảnh rồi gửi đi.
Nếu đặt câu hỏi không hiệu quả, phải thử đến phương pháp khác thôi.
(◡‿◡)
Sau khi cuộc gặp mặt với đối tác nước ngoài kết thúc, Mặc Yến Chu đi đến phía trước, anh lấy điện thoại di động ra. Dường như Bạch Uẩn Hạ đã gửi cho anh rất nhiều tin nhắn.
Trước đây chỉ là những lời nói thường ngày, nhưng hôm nay khi mở ra, anh nhìn thấy một đôi chân lấp đầy màn hình, mơ hồ nhìn thấy màu xanh tươi ở phía trên đùi, tức là viền của váy ngủ của cô.
Đôi chân trắng thon, có những đường nét mịn màng, vừa trắng vừa mập mạp. Chúng nhẵn nhụi như lụa, vô cùng mịn màng, giống như một tác phẩm nghệ thuật được người thợ thủ công cẩn thận chạm khắc.
Bạch Uẩn Hạ đang làm gì thế này?
Phía sau có người nên Mặc Yến Chu lập tức tắt màn hình, bình tĩnh nhét lại vào túi quần, không ai để ý rằng tai anh đang đỏ bừng.
Ăn trưa xong, Mặc Yến Chu trở về phòng khách sạn, vừa đi vừa cởi cà vạt, tùy ý cởi hai cúc áo sơ mi, nhắm mắt ngồi uể oải trên ghế sofa.
Một đôi chân xinh đẹp trắng nõn, mềm mại và thon thả thực sự xuất hiện trong tâm trí cô.
Mặc Yến Chu từ từ mở mắt ra, anh cau mày bắt đầu suy nghĩ xem mình đã cấm dục bao lâu rồi.
——
"Bảo bối, mọi chuyện thế nào rồi? Cậu cùng với cái người chồng cấm dục kia phát triển đến đâu vậy?”
An Khả Oánh đi giày cao gót bước vào studio của Bạch Uẩn Hạ: "Ồ, đây là chiếc váy được thiết kế cho mình à?"
Sự chú ý của cô nàng ngay lập tức đổ dồn vào chiếc váy của người mẫu.
"Đây là đồ án tốt nghiệp của mình đó, đừng có chạm vào." Bạch Uẩn Hạ yếu ớt ngồi trên ghế sô pha: "Không có tiến triển gì cả, điện thoại của anh ấy hình như bị hỏng, không thể nhận được tin nhắn."
"Cậu đã gửi gì chưa?"
"Ảnh chụp chân của mình đấy!" Bạch Uẩn Hạ chậm rãi cúi đầu nhìn chân mình.
Cô khép hai chân lại, tách ra rồi lại duỗi thẳng: "Đẹp thế này cơ mà, rốt cuộc là sai ở đâu!"
Quả nhiên bông hoa nhỏ khó mà leo lên được ngọn núi cao.
Bạch Uẩn Hạ ngã xuống giường, chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ hỗn loạn.
Vốn dĩ cô muốn dậy sớm để chào Mặc Yến Chu vào ngày hôm sau, nhưng khi cô đứng dậy, Mặc Yến Chu đã rời khỏi biệt thự.
Bạch Uẩn Hạ cũng phải đi học.
Cô sắp tốt nghiệp, hiện đang thực hiện đồ án tốt nghiệp của mình.
Cô học bên mảng thiết kế thời trang.
Bạch Uẩn Hạ đang đi học nhưng lại không dám lơ là vì mục đích lớn lao là tán tỉnh Mặc Yến Chu.
Cô đã gửi tin nhắn cho Mặc Yến Chu vào buổi sáng, cả buổi trưa lẫn buổi tối.
[Chồng à, anh đã ăn gì chưa?]
[Chồng ơi, tối nay anh có về nhà không?]
Mặc Yến Chu không trả lời gì cả.
Thậm chí mấy ngày nay, Bạch Uẩn Hạ trở lại biệt thự Vân Khê Cốc mà không gặp Mặc Yến Chu.
Quản gia Dư nói rằng Mặc Yến Chu đang đi công tác.
Ngay cả vợ mình mà anh cũng không nói cho cô biết về chuyến công tác lớn như vậy.
Tin vui là Mặc Yến Chu đã bù đắp số tiền còn thiếu của nhà họ Bạch trước khi đi công tác.
Sau khi Bạch Uẩn Hạ trở về phòng, cô ngồi bên giường gửi tin nhắn cho Mặc Yến Chu.
[ Bạch Uẩn Hạ: Cảm ơn ông xã ~]
[ Bạch Uẩn Hạ: Em nhớ anh rồi, khi nào anh mới về nhà vậy?]
Không trả lời!
Vẫn chưa trả lời cái nào!
Điện thoại di động của Mặc Yến Chu bị hỏng phải không? Có thể nào đổi thành một cái điện thoại biết trả lời tin nhắn không thế?
Vẻ mặt Bạch Uẩn Hạ đầy tức giận, cô tìm một tấm hình chụp chân trong album ảnh rồi gửi đi.
Nếu đặt câu hỏi không hiệu quả, phải thử đến phương pháp khác thôi.
(◡‿◡)
Sau khi cuộc gặp mặt với đối tác nước ngoài kết thúc, Mặc Yến Chu đi đến phía trước, anh lấy điện thoại di động ra. Dường như Bạch Uẩn Hạ đã gửi cho anh rất nhiều tin nhắn.
Trước đây chỉ là những lời nói thường ngày, nhưng hôm nay khi mở ra, anh nhìn thấy một đôi chân lấp đầy màn hình, mơ hồ nhìn thấy màu xanh tươi ở phía trên đùi, tức là viền của váy ngủ của cô.
Đôi chân trắng thon, có những đường nét mịn màng, vừa trắng vừa mập mạp. Chúng nhẵn nhụi như lụa, vô cùng mịn màng, giống như một tác phẩm nghệ thuật được người thợ thủ công cẩn thận chạm khắc.
Bạch Uẩn Hạ đang làm gì thế này?
Phía sau có người nên Mặc Yến Chu lập tức tắt màn hình, bình tĩnh nhét lại vào túi quần, không ai để ý rằng tai anh đang đỏ bừng.
Ăn trưa xong, Mặc Yến Chu trở về phòng khách sạn, vừa đi vừa cởi cà vạt, tùy ý cởi hai cúc áo sơ mi, nhắm mắt ngồi uể oải trên ghế sofa.
Một đôi chân xinh đẹp trắng nõn, mềm mại và thon thả thực sự xuất hiện trong tâm trí cô.
Mặc Yến Chu từ từ mở mắt ra, anh cau mày bắt đầu suy nghĩ xem mình đã cấm dục bao lâu rồi.
——
"Bảo bối, mọi chuyện thế nào rồi? Cậu cùng với cái người chồng cấm dục kia phát triển đến đâu vậy?”
An Khả Oánh đi giày cao gót bước vào studio của Bạch Uẩn Hạ: "Ồ, đây là chiếc váy được thiết kế cho mình à?"
Sự chú ý của cô nàng ngay lập tức đổ dồn vào chiếc váy của người mẫu.
"Đây là đồ án tốt nghiệp của mình đó, đừng có chạm vào." Bạch Uẩn Hạ yếu ớt ngồi trên ghế sô pha: "Không có tiến triển gì cả, điện thoại của anh ấy hình như bị hỏng, không thể nhận được tin nhắn."
"Cậu đã gửi gì chưa?"
"Ảnh chụp chân của mình đấy!" Bạch Uẩn Hạ chậm rãi cúi đầu nhìn chân mình.
Cô khép hai chân lại, tách ra rồi lại duỗi thẳng: "Đẹp thế này cơ mà, rốt cuộc là sai ở đâu!"
Quả nhiên bông hoa nhỏ khó mà leo lên được ngọn núi cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.