Chương 25:
Đại Tụ Vãn Phong/大袖晚风
02/09/2022
Nghe nói thủ lĩnh căn cứ là người quen cũ của anh, còn được anh cứu giúp. Thời gian ở căn cứ có thể nói là cuộc sống bình an nhất kể từ tận thế xảy ra đến nay, cô nghĩ cuối cùng anh cũng muốn định cư trong căn cứ, cô rất vui mừng. Kết quả là chưa đến nửa tháng, cô phát hiện anh đã bỏ cô lại và lặng lẽ rời khỏi căn cứ.
Anh đưa cô đến một nơi an toàn và sắp xếp mọi thứ, sau đó tiếp tục cuộc sống lang thang, hơn nữa cũng không báo tin cho cô.
Lúc đó cô cũng không biết mình lấy đâu ra can đảm, khi biết anh đã đi mất, cô bất chấp sự ngăn cản của mọi người trong căn cứ, không chút do dự đuổi theo anh.
Hôm đó mưa sa gió giật, cô bước nông bước sâu đi ra ngoài, cô kiên quyết đi theo hướng anh rời đi, cho đến khi kiệt sức ngã xuống bùn đất lầy lội.
Ngồi dưới mưa, cô không kìm được nước mắt mà khóc lớn, bấy lâu nay cô luôn bị anh đối xử lạnh nhạt và xua đuổi, hay dù là gặp phải nguy hiểm thì cô cũng chưa bao giờ khóc, nhưng khi anh bỏ mình mà đi, cô khóc đến trời long đất lở, không thể kiềm chế được.
Bầu trời tối đen như một cái miệng khổng lồ sắp nuốt chửng mặt đất, cô cảm thấy bầu trời của mình như sụp đổ.
Cô đã đi theo anh suốt thời gian qua, từ lâu đã coi anh là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình, nhưng người này lại lặng lẽ bỏ cô mà đi, còn tuyệt vọng hơn cả trời sập.
Cuối cùng, khi cô đang khóc đến khản cả cổ, một bóng dáng quen thuộc chậm rãi đạp lên mặt đất lầy lội thong thả đi tới, dừng lại trước mặt cô. Người đáng lẽ đã đi từ lâu lại đột nhiên xuất hiện, nhưng cô chưa kịp phản ứng, cô cũng không còn sức mà quan tâm nữa, cô liền ôm chặt lấy người đàn ông này.
Người đàn ông đã đi mà quay lại kéo cô lên khỏi mặt đất với khuôn mặt lạnh lùng, bàn tay to ấm áp thô bạo lau nước mắt hòa cùng nước mưa nước bùn trên mặt cô, làm cho mặt cô đau đớn, rõ ràng là đau nhưng cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Cô đã tanhg cược rồi, chung quy anh vẫn là người mềm lòng, anh không có thật sự bỏ rơi mình.
"Đi theo anh thì sẽ không có cuộc sống ổn định, không có nơi ở cố định, không có nơi để tránh cái lạnh vào mùa đông và tránh cái nóng vào mùa hè, không có bữa ăn đầy đủ, cũng sẽ không có bạn bè, hơn nữa luôn phải đối mặt với nguy hiểm, em có còn muốn đi theo anh không?”
Giọng người đàn ông lãnh đạm lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Cô nín khóc mỉm cười, nắm chặt lấy tay anh, gật đầu khẳng định: "Em không cần gì cả, chỉ cần anh thôi.”
Từ ngày anh cứu cô, nửa đời sau của cô đầy lận đận và khó khăn, cũng chỉ vì anh mà sống.
Nhiệm vụ giải cứu tiếp theo coi như đã thành công, nhưng ở giữa vẫn còn xuất hiện một chút nhạc đệm.
Mọi người rõ ràng cảm thấy rằng họ ngày càng trở nên vất vả hơn trong trận chiến, nhưng sức mạnh của những biến chủng đó đột nhiên tăng lên. Ban đầu còn nhờ sự giúp đỡ của Sơ Điều nên thành thạo, nhưng dần dần họ trở nên mệt mỏi.
Bởi vì không biết sức mạnh của biến chủng đã được tăng lên, một số người trở nên khinh địch dẫn tới bị thương nặng. Mà Sơ Điều vì cứu một chàng trai trẻ lỗ mãng mà bị thương ở cánh tay, nhưng cũng may là không là hữu kinh vô hiểm. Trước khi hoàng hôn buông xuống, mọi người nhanh chóng tiêu diệt các biến chủng trong thị trấn cổ và giải cứu những người sống sót bị mắc kẹt.
Mọi người cần phải trở lại căn cứ ngay trong đêm. Trong thùng xe được điều khiển vững vàng, các bác sĩ đang xử lý vết thương trên cánh tay Sơ Điều. Vết thương rất sâu, bắt buộc phải khâu lại để cầm máu. Trong suốt quá trình sát khuẩn đến khi băng bó vết thương, cô đau tới mức không dám nhìn, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.
Chàng trai trẻ được cô cứu đang ngồi một bên run rẩy khóc.
Cậu ta chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, còn ở độ tuổi không biết trời cao đất dày, không biết quan sát mà chỉ biết đánh và đánh. Cậu ta luôn cảm thấy bản thân rất mạnh, nhưng lần này cậu ta suýt thì mất mạng. Nhìn Sơ Điều bị thương vì mình mới nghĩ mà sợ, cảm thấy rất áy náy.
Sơ Điều không có thời gian để quan tâm đến cậu ta, khi vết thương đã được khâu lại và băng bó, không còn đau như lúc nãy nữa nên cô mới có thời gian an ủi cậu ta.
Bố mẹ cô qua đời khi cô còn nhỏ, từ đó cô sống với cậu mợ. Cậu thì luôn bận rộn với công việc của mình, mợ thì lại không thích cô, chỉ có người em họ nhỏ hơn vài tuổi của cô là có mối quan hệ tốt với cô.
Sau khi đi học trung học, cô đã chuyển đến ở ký túc xá của trường. Chỉ có Tết Âm Lịch mỗi năm hoặc kỳ nghỉ đông và nghỉ hè mới có cơ hội gặp nhau. Không tính đời trước thì cũng đã một năm rồi cô chưa gặp họ.
Sau tận thế, cô cũng không thể liên lạc với gia đình cậu.
Kiếp trước sau khi mọi chuyện dần ổn định hơn, cô đã từng quay lại để tìm họ, nhưng vẫn bặt vô âm tín.
Thực ra thì tạm thời chưa có tin tức gì cũng xem như là một chuyện tốt.
Khi nhìn thấy chàng trai trẻ này, cô không khỏi nhớ tới nhóc em họ của mình, tuổi tác xêm xêm nhau, cũng là một người hiếu chiến, vì vậy lúc đó cô mới cứu cậu ta.
Cũng không biết gia đình cậu hiện đang ở đâu, sống có tốt hay không.
Cô nghĩ rằng nếu suốt chặng đường này cô không tìm thấy A Dã, trước tiên cô sẽ đi theo Tiểu Kính đến thủ đô để xác nhận sự an toàn của gia đình cậu. Sau đó mới tiếp tục đi tìm A Dã, vô luận như thế nào, cô cũng phải tìm được anh.
Anh đưa cô đến một nơi an toàn và sắp xếp mọi thứ, sau đó tiếp tục cuộc sống lang thang, hơn nữa cũng không báo tin cho cô.
Lúc đó cô cũng không biết mình lấy đâu ra can đảm, khi biết anh đã đi mất, cô bất chấp sự ngăn cản của mọi người trong căn cứ, không chút do dự đuổi theo anh.
Hôm đó mưa sa gió giật, cô bước nông bước sâu đi ra ngoài, cô kiên quyết đi theo hướng anh rời đi, cho đến khi kiệt sức ngã xuống bùn đất lầy lội.
Ngồi dưới mưa, cô không kìm được nước mắt mà khóc lớn, bấy lâu nay cô luôn bị anh đối xử lạnh nhạt và xua đuổi, hay dù là gặp phải nguy hiểm thì cô cũng chưa bao giờ khóc, nhưng khi anh bỏ mình mà đi, cô khóc đến trời long đất lở, không thể kiềm chế được.
Bầu trời tối đen như một cái miệng khổng lồ sắp nuốt chửng mặt đất, cô cảm thấy bầu trời của mình như sụp đổ.
Cô đã đi theo anh suốt thời gian qua, từ lâu đã coi anh là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình, nhưng người này lại lặng lẽ bỏ cô mà đi, còn tuyệt vọng hơn cả trời sập.
Cuối cùng, khi cô đang khóc đến khản cả cổ, một bóng dáng quen thuộc chậm rãi đạp lên mặt đất lầy lội thong thả đi tới, dừng lại trước mặt cô. Người đáng lẽ đã đi từ lâu lại đột nhiên xuất hiện, nhưng cô chưa kịp phản ứng, cô cũng không còn sức mà quan tâm nữa, cô liền ôm chặt lấy người đàn ông này.
Người đàn ông đã đi mà quay lại kéo cô lên khỏi mặt đất với khuôn mặt lạnh lùng, bàn tay to ấm áp thô bạo lau nước mắt hòa cùng nước mưa nước bùn trên mặt cô, làm cho mặt cô đau đớn, rõ ràng là đau nhưng cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Cô đã tanhg cược rồi, chung quy anh vẫn là người mềm lòng, anh không có thật sự bỏ rơi mình.
"Đi theo anh thì sẽ không có cuộc sống ổn định, không có nơi ở cố định, không có nơi để tránh cái lạnh vào mùa đông và tránh cái nóng vào mùa hè, không có bữa ăn đầy đủ, cũng sẽ không có bạn bè, hơn nữa luôn phải đối mặt với nguy hiểm, em có còn muốn đi theo anh không?”
Giọng người đàn ông lãnh đạm lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Cô nín khóc mỉm cười, nắm chặt lấy tay anh, gật đầu khẳng định: "Em không cần gì cả, chỉ cần anh thôi.”
Từ ngày anh cứu cô, nửa đời sau của cô đầy lận đận và khó khăn, cũng chỉ vì anh mà sống.
Nhiệm vụ giải cứu tiếp theo coi như đã thành công, nhưng ở giữa vẫn còn xuất hiện một chút nhạc đệm.
Mọi người rõ ràng cảm thấy rằng họ ngày càng trở nên vất vả hơn trong trận chiến, nhưng sức mạnh của những biến chủng đó đột nhiên tăng lên. Ban đầu còn nhờ sự giúp đỡ của Sơ Điều nên thành thạo, nhưng dần dần họ trở nên mệt mỏi.
Bởi vì không biết sức mạnh của biến chủng đã được tăng lên, một số người trở nên khinh địch dẫn tới bị thương nặng. Mà Sơ Điều vì cứu một chàng trai trẻ lỗ mãng mà bị thương ở cánh tay, nhưng cũng may là không là hữu kinh vô hiểm. Trước khi hoàng hôn buông xuống, mọi người nhanh chóng tiêu diệt các biến chủng trong thị trấn cổ và giải cứu những người sống sót bị mắc kẹt.
Mọi người cần phải trở lại căn cứ ngay trong đêm. Trong thùng xe được điều khiển vững vàng, các bác sĩ đang xử lý vết thương trên cánh tay Sơ Điều. Vết thương rất sâu, bắt buộc phải khâu lại để cầm máu. Trong suốt quá trình sát khuẩn đến khi băng bó vết thương, cô đau tới mức không dám nhìn, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.
Chàng trai trẻ được cô cứu đang ngồi một bên run rẩy khóc.
Cậu ta chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, còn ở độ tuổi không biết trời cao đất dày, không biết quan sát mà chỉ biết đánh và đánh. Cậu ta luôn cảm thấy bản thân rất mạnh, nhưng lần này cậu ta suýt thì mất mạng. Nhìn Sơ Điều bị thương vì mình mới nghĩ mà sợ, cảm thấy rất áy náy.
Sơ Điều không có thời gian để quan tâm đến cậu ta, khi vết thương đã được khâu lại và băng bó, không còn đau như lúc nãy nữa nên cô mới có thời gian an ủi cậu ta.
Bố mẹ cô qua đời khi cô còn nhỏ, từ đó cô sống với cậu mợ. Cậu thì luôn bận rộn với công việc của mình, mợ thì lại không thích cô, chỉ có người em họ nhỏ hơn vài tuổi của cô là có mối quan hệ tốt với cô.
Sau khi đi học trung học, cô đã chuyển đến ở ký túc xá của trường. Chỉ có Tết Âm Lịch mỗi năm hoặc kỳ nghỉ đông và nghỉ hè mới có cơ hội gặp nhau. Không tính đời trước thì cũng đã một năm rồi cô chưa gặp họ.
Sau tận thế, cô cũng không thể liên lạc với gia đình cậu.
Kiếp trước sau khi mọi chuyện dần ổn định hơn, cô đã từng quay lại để tìm họ, nhưng vẫn bặt vô âm tín.
Thực ra thì tạm thời chưa có tin tức gì cũng xem như là một chuyện tốt.
Khi nhìn thấy chàng trai trẻ này, cô không khỏi nhớ tới nhóc em họ của mình, tuổi tác xêm xêm nhau, cũng là một người hiếu chiến, vì vậy lúc đó cô mới cứu cậu ta.
Cũng không biết gia đình cậu hiện đang ở đâu, sống có tốt hay không.
Cô nghĩ rằng nếu suốt chặng đường này cô không tìm thấy A Dã, trước tiên cô sẽ đi theo Tiểu Kính đến thủ đô để xác nhận sự an toàn của gia đình cậu. Sau đó mới tiếp tục đi tìm A Dã, vô luận như thế nào, cô cũng phải tìm được anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.