Chương 26:
Đại Tụ Vãn Phong/大袖晚风
02/09/2022
…
Sau một tháng ở lại căn cứ Bình Xương, vết thương của ông chú đã phục hồi rất tốt, đám người Sơ Điều đã sẵn sàng để nói lời tạm biệt.
Họ lái chiếc xe mà họ đã đi khi đến đây ra khỏi căn cứ, Diêu Thiên Khung và những người khác đã đợi ở cửa từ sớm. Họ tới để tiễn đưa, đồng thời cũng là lần cuối cùng cố gắng níu giữ đám người Sơ Điều.
Sơ Điều xuống xe và đi tới trước mặt họ, cô biết rằng ngày này là không thể tránh khỏi.
"Cô phải đi rồi à?" Diêu Thiên Khung hỏi cô, ánh mắt nóng bỏng và phức tạp.
Sơ Điều thản nhiên nhìn lại: "Mấy ngày qua đã làm phiền mọi người rồi, tôi rất biết ơn vì điều này.”
Mới ngày đầu tiếp xúc với cô, có thể sẽ bị lừa bởi vẻ ngoài dịu dàng và thuần khiết của cô, nhưng nếu tiếp xúc lâu dài, thì sẽ phát hiện ra người tưởng chừng dễ gần này thực ra lại có sự trầm ổn khác hẳn với độ tuổi và sự xa lánh, thờ ơ khiến người ta khó tiếp cận.
Diêu Thiên Khung nãy giờ cứ ngập ngừng mãi, có vẻ muốn nói rồi lại thôi, một lát sau, anh ấy nói: "Nếu cô muốn ở lại...”
"Xin lỗi, tôi cần phải đi tìm người yêu của mình." Trước khi anh ấy kịp nói hết câu, cô đã từ chối thẳng thừng.
Sau khi nghe thấy, Diêu Thiên Khung choáng váng một lúc, cố gắng tiêu hóa lời cô nói, có nghĩa là: Cô ấy đã có người yêu, vậy là phần tình cảm đơn phương này của anh ấy chưa kịp nói ra đã bị bóp chết từ trong trứng.
Anh ấy rũ đầu, có một chút thất vọng và không cam lòng: "Vì sao?”
Cuộc sống yên ổn trong tầm tay, và đi lang thang mà không biết đích đến và kết quả, phải là người quan trọng như thế nào mới khiến cô có thể vượt lên trên tất cả mà đến bên người đó.
Sơ Điều hơi cong cong mắt, trên mặt lần đầu tiên nở một nụ cười chân thành, nói: "Bởi vì anh ấy là lý do để tôi muốn sống tốt trong thế giới tận thế này.”
… Nhóm người rời khỏi căn cứ.
Diêu Thiên Khung nhìn chiếc xe biến mất ở cuối con đường mà không nói gì.
Phó đội trưởng đi tới, bối rối nhìn anh ấy: "Thủ trưởng ra lệnh cho chúng ta nhất định phải giữ cô ấy lại.”
Giá trị của Sơ Điều đối với căn cứ từ lâu đã không thể đo lường được, thủ trưởng của căn cứ vốn không có ý định để cô đi.
Diêu Thiên Khung nhìn vào khoảng không với một nụ cười cay đắng: "Tôi giữ chân cô ấy sao.”
"Anh có thể dùng phương pháp khác để giữ chân cô ấy.”
Phó đội trưởng nói.
"Chúng ta không thể giữ một người mà người đó nhất quyết muốn đi."Diêu Thiên Khung sắc mặt trầm xuống.
"Anh không thể giữ cô ấy hay anh không muốn ép buộc cô ấy?" Phó đội trưởng bám riết không tha.
Diêu Thiên Khung cười lạnh: "Sơn Tước thà chết cũng không muốn ở trong lồng, đừng coi thường cô ấy.”
Diêu Thiên Khung biết rất rõ, cô gái tuy trông yếu đuối và nhu nhược nhưng thực sự mềm dẻo hơn bất kỳ ai khác.
Cô không phải là một người nhỏ bé, dễ dàng để cho người ta đe dọa.
Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, nếu có một ngày như vậy, bọn họ không những không giữ được người mà còn có thể mất nhiều hơn được.
Đừng nhìn cô ấy nhỏ con như vậy, nhưng dường như trong tim cô cất giấu cả một vũ trụ rộng lớn.
Vì người trong lòng mà không do dự, cho dù gặp ngàn vạn nguy hiểm và khó khăn cũng không chùn bước, ai cũng không thể ngăn cản chấp niệm duy nhất trong lòng cô.
Trong thời tận thế này, có một người ngự trị trong trái tim cô.
Mặc dù không biết người cô yêu sâu đậm đó là ai, nhưng lại vô cớ khiến người ta cảm thấy ghen tị.
…
Ngắn ngủn hơn một tháng, tốc độ biến dị cùng với tốc độ sinh sôi nảy nở không thể giải thích được của đám biến chủng đã khiến các căn cứ nhân loại trở tay không kịp, các trận chiến phòng thủ liên tục bị đánh bại, khổ không kể hết.
Những người hoạt động ngoài khu vực an toàn bị thương vong nặng nề, rất khó khăn để đi cứu viện.
Hiện giờ tỷ lệ sinh sản của các biến chủng đã đạt đến điểm bất thường, những chỉ số này đã gây ra rất nhiều rắc rối lớn cho nhân loại.
Ngoài ra, sau khi biến chủng trở nên mạnh mẽ, một lớp giáp dày đã được sinh ra, khiến cơ thể của bọn chúng cứng rắn như sắt.
Những vũ khí mà nhân loại từng tự hào đã dần yếu đi, trước đây đạn có thể dễ dàng xuyên qua da thịt chúng, nhưng bây giờ thậm chí khó có thể xuyên thủng lớp giáp đó.
Đối mặt với thủy triều biến chủng dần dần không có khả năng chống cự lại, vô số căn cứ buộc phải đóng cửa, một số nhà nghiên cứu thực hiện nghiên cứu thực nghiệm về các biến chủng cũng lần lượt đưa ra kết luận: Tốc độ biến dị của các biến chủng không phải là ngẫu nhiên mà là tất nhiên. Các gen “cảm nhiễm” trong cơ thể chúng biến dị liên tục, tích tụ những thay đổi về số lượng đã gây ra những thay đổi về thể chất. Loại hiện tượng biến dị này được gọi là “dị biến hóa”, cũng có người gọi là “tiến hóa”.
Tuy nhiên, cho dù đó là biến dị hay tiến hóa thì đây cũng là một đả kích mang tính hủy diệt đối với nhân loại.
Một số chuyên gia đưa ra dự đoán, nếu con người không tìm ra biện pháp đối phó hiệu quả hoặc các loại vũ khí mới có thể chống lại các biến chủng trong vòng ba tháng, con người sẽ bị lũ biến chủng cai trị hoặc thậm chí là diệt vong.
Sau một tháng ở lại căn cứ Bình Xương, vết thương của ông chú đã phục hồi rất tốt, đám người Sơ Điều đã sẵn sàng để nói lời tạm biệt.
Họ lái chiếc xe mà họ đã đi khi đến đây ra khỏi căn cứ, Diêu Thiên Khung và những người khác đã đợi ở cửa từ sớm. Họ tới để tiễn đưa, đồng thời cũng là lần cuối cùng cố gắng níu giữ đám người Sơ Điều.
Sơ Điều xuống xe và đi tới trước mặt họ, cô biết rằng ngày này là không thể tránh khỏi.
"Cô phải đi rồi à?" Diêu Thiên Khung hỏi cô, ánh mắt nóng bỏng và phức tạp.
Sơ Điều thản nhiên nhìn lại: "Mấy ngày qua đã làm phiền mọi người rồi, tôi rất biết ơn vì điều này.”
Mới ngày đầu tiếp xúc với cô, có thể sẽ bị lừa bởi vẻ ngoài dịu dàng và thuần khiết của cô, nhưng nếu tiếp xúc lâu dài, thì sẽ phát hiện ra người tưởng chừng dễ gần này thực ra lại có sự trầm ổn khác hẳn với độ tuổi và sự xa lánh, thờ ơ khiến người ta khó tiếp cận.
Diêu Thiên Khung nãy giờ cứ ngập ngừng mãi, có vẻ muốn nói rồi lại thôi, một lát sau, anh ấy nói: "Nếu cô muốn ở lại...”
"Xin lỗi, tôi cần phải đi tìm người yêu của mình." Trước khi anh ấy kịp nói hết câu, cô đã từ chối thẳng thừng.
Sau khi nghe thấy, Diêu Thiên Khung choáng váng một lúc, cố gắng tiêu hóa lời cô nói, có nghĩa là: Cô ấy đã có người yêu, vậy là phần tình cảm đơn phương này của anh ấy chưa kịp nói ra đã bị bóp chết từ trong trứng.
Anh ấy rũ đầu, có một chút thất vọng và không cam lòng: "Vì sao?”
Cuộc sống yên ổn trong tầm tay, và đi lang thang mà không biết đích đến và kết quả, phải là người quan trọng như thế nào mới khiến cô có thể vượt lên trên tất cả mà đến bên người đó.
Sơ Điều hơi cong cong mắt, trên mặt lần đầu tiên nở một nụ cười chân thành, nói: "Bởi vì anh ấy là lý do để tôi muốn sống tốt trong thế giới tận thế này.”
… Nhóm người rời khỏi căn cứ.
Diêu Thiên Khung nhìn chiếc xe biến mất ở cuối con đường mà không nói gì.
Phó đội trưởng đi tới, bối rối nhìn anh ấy: "Thủ trưởng ra lệnh cho chúng ta nhất định phải giữ cô ấy lại.”
Giá trị của Sơ Điều đối với căn cứ từ lâu đã không thể đo lường được, thủ trưởng của căn cứ vốn không có ý định để cô đi.
Diêu Thiên Khung nhìn vào khoảng không với một nụ cười cay đắng: "Tôi giữ chân cô ấy sao.”
"Anh có thể dùng phương pháp khác để giữ chân cô ấy.”
Phó đội trưởng nói.
"Chúng ta không thể giữ một người mà người đó nhất quyết muốn đi."Diêu Thiên Khung sắc mặt trầm xuống.
"Anh không thể giữ cô ấy hay anh không muốn ép buộc cô ấy?" Phó đội trưởng bám riết không tha.
Diêu Thiên Khung cười lạnh: "Sơn Tước thà chết cũng không muốn ở trong lồng, đừng coi thường cô ấy.”
Diêu Thiên Khung biết rất rõ, cô gái tuy trông yếu đuối và nhu nhược nhưng thực sự mềm dẻo hơn bất kỳ ai khác.
Cô không phải là một người nhỏ bé, dễ dàng để cho người ta đe dọa.
Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, nếu có một ngày như vậy, bọn họ không những không giữ được người mà còn có thể mất nhiều hơn được.
Đừng nhìn cô ấy nhỏ con như vậy, nhưng dường như trong tim cô cất giấu cả một vũ trụ rộng lớn.
Vì người trong lòng mà không do dự, cho dù gặp ngàn vạn nguy hiểm và khó khăn cũng không chùn bước, ai cũng không thể ngăn cản chấp niệm duy nhất trong lòng cô.
Trong thời tận thế này, có một người ngự trị trong trái tim cô.
Mặc dù không biết người cô yêu sâu đậm đó là ai, nhưng lại vô cớ khiến người ta cảm thấy ghen tị.
…
Ngắn ngủn hơn một tháng, tốc độ biến dị cùng với tốc độ sinh sôi nảy nở không thể giải thích được của đám biến chủng đã khiến các căn cứ nhân loại trở tay không kịp, các trận chiến phòng thủ liên tục bị đánh bại, khổ không kể hết.
Những người hoạt động ngoài khu vực an toàn bị thương vong nặng nề, rất khó khăn để đi cứu viện.
Hiện giờ tỷ lệ sinh sản của các biến chủng đã đạt đến điểm bất thường, những chỉ số này đã gây ra rất nhiều rắc rối lớn cho nhân loại.
Ngoài ra, sau khi biến chủng trở nên mạnh mẽ, một lớp giáp dày đã được sinh ra, khiến cơ thể của bọn chúng cứng rắn như sắt.
Những vũ khí mà nhân loại từng tự hào đã dần yếu đi, trước đây đạn có thể dễ dàng xuyên qua da thịt chúng, nhưng bây giờ thậm chí khó có thể xuyên thủng lớp giáp đó.
Đối mặt với thủy triều biến chủng dần dần không có khả năng chống cự lại, vô số căn cứ buộc phải đóng cửa, một số nhà nghiên cứu thực hiện nghiên cứu thực nghiệm về các biến chủng cũng lần lượt đưa ra kết luận: Tốc độ biến dị của các biến chủng không phải là ngẫu nhiên mà là tất nhiên. Các gen “cảm nhiễm” trong cơ thể chúng biến dị liên tục, tích tụ những thay đổi về số lượng đã gây ra những thay đổi về thể chất. Loại hiện tượng biến dị này được gọi là “dị biến hóa”, cũng có người gọi là “tiến hóa”.
Tuy nhiên, cho dù đó là biến dị hay tiến hóa thì đây cũng là một đả kích mang tính hủy diệt đối với nhân loại.
Một số chuyên gia đưa ra dự đoán, nếu con người không tìm ra biện pháp đối phó hiệu quả hoặc các loại vũ khí mới có thể chống lại các biến chủng trong vòng ba tháng, con người sẽ bị lũ biến chủng cai trị hoặc thậm chí là diệt vong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.