Chương 2:
Đại Tụ Vãn Phong/大袖晚风
02/09/2022
Từ đầu đến cuối Sơ Điều nhặt được một hộp mặt nạ, vài gói băng vệ sinh và khăn giấy, cô lẳng lặng cất những thứ này vào balo.
Ra khỏi siêu thị, mặt trời đã lặn khuất một chút sau những tán cây ở đỉnh núi phía xa, cảnh chiều là một màu tro u ám và chỉ có một đám mây màu tím sẫm vẫn còn điểm xuyết màu xanh duy nhất trong ánh hoàng hôn, phản chiếu thế giới yên tĩnh và quật cường không muốn hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
Ánh mắt Sơ Điều dừng trên con phố tịch mịch vắng vẻ.
Không có ai trong thành phố này, cũng không có người mà cô muốn tìm.
Ban đêm không nên ở quá lâu, cô phải tiếp tục đi đến thành phố tiếp theo để tìm anh.
Rời xa vùng ngoại ô của thành phố, trên đường cao tốc thẳng tắp, chiếc xe tự do chạy qua trạm thu phí bỏ hoang lâu nay không có người trông coi, làn gió điên cuồng thổi loạn tóc cô và đôi tai thỏ trên balo, đập liên hồi theo từng nhịp.
Sơ Điều căng cơ mặt vặn tay ga.
Nơi hoang vu không người, mặt đất khô cằn, xung quanh cũng không có động tĩnh khác thường nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể gặp được nguy hiểm, cô không dám buông lỏng mà vẫn duy trì sự căng thẳng và cảnh giác cao độ.
Trong đêm tối tĩnh lặng chỉ có một ánh đèn xe chiếu sáng, chiếc xe vẫn duy trì tốc độ tối đa, vẻ mặt cô căng thẳng, chạy nhanh như chớp.
Một chiếc xe bán tải quân dụng cỡ trung chạy qua con đường hư hỏng nhiều ổ gà, mọi người trên xe đồng thời bị bật dậy, thần kinh vốn đang căng thẳng đột nhiên bừng tỉnh, mấy người xoa xoa các chỗ bị đau do va đập ở các mức độ khác nhau như cằm hoặc mặt rồi ngồi dậy.
Một người đàn ông cao to vạm vỡ ngáp một cái, lấy trong túi ra một bao thuốc lá nhăn nhúm, rút điếu thuốc duy nhất còn sót lại rồi cầm bật lửa lên, cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm bên cạnh, ông ấy cười khẩy một tiếng, đứng dậy dựa vào thùng xe, đảm bảo mùi khói thuốc sẽ bị thổi tan rồi mới châm thuốc.
Cô gái vừa lườm người đàn ông vừa ôm balo của mình, cô bĩu môi khuyên bảo: "Hút thuốc ít thôi ông chú, nicotin gây ung thư.”
Người đàn ông hứng gió chưa hút được mấy hơi thì tàn thuốc đã bị gió thổi cháy hết, nhìn khung cảnh hoang vu cằn cỗi và tăm tối, như nghĩ đến chuyện gì đó, mắt ông đầy tang thương mà nói: "Con gái tôi cũng ghét mùi thuốc lá, nó không thích tôi hút thuốc nhất, trước đây tôi không nghe lời nó luôn lén hút, giờ thì chẳng có ai quản tôi nữa.”
Cô gái gác cằm trên balo, không biết phải nói gì để an ủi ông chú cao một mét chín vạm vỡ này.
Ông ấy có vẻ rất đau khổ, nhưng dường như cũng không cần được an ủi.
"Trước kia nó bảo tôi hút thuốc ít hơn để có thể sống thêm mấy năm, nhưng bây giờ hình như tôi hút thuốc nhiều hay ít thì cũng không còn quan trọng nữa." Người đàn ông như chế giễu nói một cách không còn hứng thú với cuộc sống.
Thời buổi này sống lâu cũng là giày vò, chết sớm trái lại là một loại giải thoát.
"Bỏ vẻ mặt đó đi!" Cô gái chậc lưỡi: "Còn sống thì còn cơ hội mà nhớ, chết rồi là xương trắng đất vàng, thậm chí ngay cả hài cốt còn không có, nếu bây giờ chú chết chẳng phải phụ lòng những người đã liều mạng cứu chú ra à?”
Người đàn ông liếc nhìn những người lính mặc đồ màu xanh ô liu đang ngồi trên xe với họ, tay cầm súng thép, dù đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng không buông lỏng tay cầm. Nhìn những vết sẹo lớn nhỏ trên khuôn mặt của họ và cả những đồng chí đã hy sinh ở thành phố và dọc đường đi, ông nặng nề thở ra một hơi.
"Đúng vậy, bây giờ tôi không thể chết được, ít nhất phải chết có ý nghĩa một chút mới xứng đáng với những chiến sĩ Quân đội Nhân dân đã cứu tôi.”
Quân nhân, là một nhóm người chỉ cần nghe đến tên thôi là đã khiến con người ta xúc động, an tâm và ngập tràn hy vọng.
Họ chưa hề sợ hãi lùi bước khi đối mặt với thảm họa trước mắt, vì bảo vệ nhân dân, đất nước mà xông pha chiến đấu anh dũng, cúc cung tận tụy, dù cho thảm hoạ lần này ngay cả bọn họ cũng lộ ra vẻ nhân đan lực bạc (1) nhưng vẫn giữ vững sứ mệnh thực hiện đến cùng, cho dù là toàn quân bị diệt.
(1) Nhân đan lực bạc: Người ít nên sức không nhiều.
Điếu thuốc của người đàn ông cháy hết, miệng nhả khói thuốc, một đốm lửa nhỏ bị gió thổi tắt, khi mà gió thổi mạnh khiến ông híp mắt thì nhìn thấy đằng xa có một chút ánh sáng khác.
"Đó là cái gì?”
Cô gái ngẩng đầu: "Cái gì?”
"Phía trước hình như có người." Người đàn ông cố nheo mắt nhìn một ngọn đèn đang lao vùn vụt trước mặt bọn họ.
"Trên đường này còn có ai khác sao?" Cô gái cũng tò mò đứng lên, đứng bên cạnh người đàn ông nhìn ra ngoài.
Tốc độ xe của bọn họ nhanh hơn người đó rất nhiều, bọn họ nhanh chóng đuổi kịp, khi đèn xe chiếu vào bóng dáng nhỏ nanh đang lái xe lao vùn vụt phía trước, họ đồng loạt giật mình mở to mắt.
Ra khỏi siêu thị, mặt trời đã lặn khuất một chút sau những tán cây ở đỉnh núi phía xa, cảnh chiều là một màu tro u ám và chỉ có một đám mây màu tím sẫm vẫn còn điểm xuyết màu xanh duy nhất trong ánh hoàng hôn, phản chiếu thế giới yên tĩnh và quật cường không muốn hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
Ánh mắt Sơ Điều dừng trên con phố tịch mịch vắng vẻ.
Không có ai trong thành phố này, cũng không có người mà cô muốn tìm.
Ban đêm không nên ở quá lâu, cô phải tiếp tục đi đến thành phố tiếp theo để tìm anh.
Rời xa vùng ngoại ô của thành phố, trên đường cao tốc thẳng tắp, chiếc xe tự do chạy qua trạm thu phí bỏ hoang lâu nay không có người trông coi, làn gió điên cuồng thổi loạn tóc cô và đôi tai thỏ trên balo, đập liên hồi theo từng nhịp.
Sơ Điều căng cơ mặt vặn tay ga.
Nơi hoang vu không người, mặt đất khô cằn, xung quanh cũng không có động tĩnh khác thường nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể gặp được nguy hiểm, cô không dám buông lỏng mà vẫn duy trì sự căng thẳng và cảnh giác cao độ.
Trong đêm tối tĩnh lặng chỉ có một ánh đèn xe chiếu sáng, chiếc xe vẫn duy trì tốc độ tối đa, vẻ mặt cô căng thẳng, chạy nhanh như chớp.
Một chiếc xe bán tải quân dụng cỡ trung chạy qua con đường hư hỏng nhiều ổ gà, mọi người trên xe đồng thời bị bật dậy, thần kinh vốn đang căng thẳng đột nhiên bừng tỉnh, mấy người xoa xoa các chỗ bị đau do va đập ở các mức độ khác nhau như cằm hoặc mặt rồi ngồi dậy.
Một người đàn ông cao to vạm vỡ ngáp một cái, lấy trong túi ra một bao thuốc lá nhăn nhúm, rút điếu thuốc duy nhất còn sót lại rồi cầm bật lửa lên, cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm bên cạnh, ông ấy cười khẩy một tiếng, đứng dậy dựa vào thùng xe, đảm bảo mùi khói thuốc sẽ bị thổi tan rồi mới châm thuốc.
Cô gái vừa lườm người đàn ông vừa ôm balo của mình, cô bĩu môi khuyên bảo: "Hút thuốc ít thôi ông chú, nicotin gây ung thư.”
Người đàn ông hứng gió chưa hút được mấy hơi thì tàn thuốc đã bị gió thổi cháy hết, nhìn khung cảnh hoang vu cằn cỗi và tăm tối, như nghĩ đến chuyện gì đó, mắt ông đầy tang thương mà nói: "Con gái tôi cũng ghét mùi thuốc lá, nó không thích tôi hút thuốc nhất, trước đây tôi không nghe lời nó luôn lén hút, giờ thì chẳng có ai quản tôi nữa.”
Cô gái gác cằm trên balo, không biết phải nói gì để an ủi ông chú cao một mét chín vạm vỡ này.
Ông ấy có vẻ rất đau khổ, nhưng dường như cũng không cần được an ủi.
"Trước kia nó bảo tôi hút thuốc ít hơn để có thể sống thêm mấy năm, nhưng bây giờ hình như tôi hút thuốc nhiều hay ít thì cũng không còn quan trọng nữa." Người đàn ông như chế giễu nói một cách không còn hứng thú với cuộc sống.
Thời buổi này sống lâu cũng là giày vò, chết sớm trái lại là một loại giải thoát.
"Bỏ vẻ mặt đó đi!" Cô gái chậc lưỡi: "Còn sống thì còn cơ hội mà nhớ, chết rồi là xương trắng đất vàng, thậm chí ngay cả hài cốt còn không có, nếu bây giờ chú chết chẳng phải phụ lòng những người đã liều mạng cứu chú ra à?”
Người đàn ông liếc nhìn những người lính mặc đồ màu xanh ô liu đang ngồi trên xe với họ, tay cầm súng thép, dù đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng không buông lỏng tay cầm. Nhìn những vết sẹo lớn nhỏ trên khuôn mặt của họ và cả những đồng chí đã hy sinh ở thành phố và dọc đường đi, ông nặng nề thở ra một hơi.
"Đúng vậy, bây giờ tôi không thể chết được, ít nhất phải chết có ý nghĩa một chút mới xứng đáng với những chiến sĩ Quân đội Nhân dân đã cứu tôi.”
Quân nhân, là một nhóm người chỉ cần nghe đến tên thôi là đã khiến con người ta xúc động, an tâm và ngập tràn hy vọng.
Họ chưa hề sợ hãi lùi bước khi đối mặt với thảm họa trước mắt, vì bảo vệ nhân dân, đất nước mà xông pha chiến đấu anh dũng, cúc cung tận tụy, dù cho thảm hoạ lần này ngay cả bọn họ cũng lộ ra vẻ nhân đan lực bạc (1) nhưng vẫn giữ vững sứ mệnh thực hiện đến cùng, cho dù là toàn quân bị diệt.
(1) Nhân đan lực bạc: Người ít nên sức không nhiều.
Điếu thuốc của người đàn ông cháy hết, miệng nhả khói thuốc, một đốm lửa nhỏ bị gió thổi tắt, khi mà gió thổi mạnh khiến ông híp mắt thì nhìn thấy đằng xa có một chút ánh sáng khác.
"Đó là cái gì?”
Cô gái ngẩng đầu: "Cái gì?”
"Phía trước hình như có người." Người đàn ông cố nheo mắt nhìn một ngọn đèn đang lao vùn vụt trước mặt bọn họ.
"Trên đường này còn có ai khác sao?" Cô gái cũng tò mò đứng lên, đứng bên cạnh người đàn ông nhìn ra ngoài.
Tốc độ xe của bọn họ nhanh hơn người đó rất nhiều, bọn họ nhanh chóng đuổi kịp, khi đèn xe chiếu vào bóng dáng nhỏ nanh đang lái xe lao vùn vụt phía trước, họ đồng loạt giật mình mở to mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.