Chương 3:
Đại Tụ Vãn Phong/大袖晚风
02/09/2022
Chiếc xe tải chạy lên trước chặn chiếc xe nhỏ lại, Sơ Điều tấp vào lề, gạt chân chống rồi ngước nhìn chiếc xe tải quân dụng bên cạnh.
Hai chiến sĩ mặc đồ xanh ô liu bước xuống xe với súng thép trên tay, Sơ Điều vốn rất có thiện cảm với những người lính này cho nên không hề tức giận khi bị chặn lại.
"Đồng chí.”
Hai chiến sĩ đứng nghiêm giơ tay chào cô: "Sao cô lại chạy xe trên đường cao tốc một mình?”
Sơ Điều suy nghĩ một chút rồi nói thật: "Tôi rời khỏi đoàn xe ban đầu nên chỉ có một mình.”
Hai người nhìn nhau, hiển nhiên không hiểu vì sao cô phải rời khỏi đoàn xe có chiến hữu của họ bảo vệ: "Tại sao?”
"Tôi muốn đi tìm người, không thuận đường.”
Hai chiến sĩ hiểu ra, lại hỏi: "Sao cô không lái xe lớn? Cô có biết chạy xe này trên đường cao tốc nguy hiểm như thế nào không? Còn rất chậm nữa.”
Sơ Điều liếc nhìn con xe điện nhỏ bên cạnh mình, im lặng một chốc: "Tại vì tôi không biết lái xe lớn.”
"Phì...”
Cô gái đang dựa trên buồng xe nghe được đoạn đối thoại của bọn họ thì không nhịn được cười ra tiếng.
Sơ Điều kinh ngạc ngẩng đầu, cô gái thấy cô đang nhìn mình thì nhịn cười, hỏi cô: "Em muốn đi đâu? Tụi chị đến thủ đô, nếu tiện đường thì đi cùng đi, nhiều người cũng an toàn hơn.”
Không, nhiều người càng nguy hiểm hơn.
Sơ Điều rất muốn phản bác lời chị ấy nhưng vẫn nhịn xuống.
Đi đã được mấy tháng, chiếc xe điện của cô chạy chậm lại hao điện nhanh, khi dừng lại cô đưa mắt nhìn thì thấy không còn nhiều điện, chốn khỉ ho cò gáy này cô cũng không tìm được nơi để sạc điện cho nó.
Sơ Điều suy nghĩ một chút về nơi mình muốn đến.
Cô cũng không biết chắc là giờ anh đang ở đâu, chỉ là kiếp trước có nghe anh kể về một vài nơi anh đã đến trước khi gặp cô.
"Em cũng không rõ anh ấy ở đâu, nhưng em biết nơi anh ấy có thể xuất hiện.”
"Bọn chị đi về phía bắc thủ đô, sẽ đi qua rất nhiều nơi, trên đường cũng cần dừng lại tiếp tế, nếu không thì em đi cùng bọn chị đến nơi em muốn đến lại tìm tiếp?" Cô gái chân thành mời cô.
Sơ Điều nhìn lướt qua bố trí đoàn xe của họ, có bảy tám chiến sĩ, cô gái này và người đàn ông, hai đứa trẻ mười một mười hai tuổi và một bà lão, so với chiếc xe cô đi trước kia thì ít người hơn nhiều, có ít nguy hiểm tiềm ẩn hơn.
Cô đồng ý lời mời đồng hành của bọn họ, nhưng cô nhìn chiếc xe điện nhỏ màu hồng đã đi cùng cô vài tháng, thành khẩn hỏi: "Có thể mang xe của em theo cùng được không? Em cần nó.”
...
Chiếc xe điện được treo trên buồng xe, đi cùng với xe tải lớn.
Cô gái đưa cho cô một cái bánh mì, ngồi cùng với cô và giải thích: "Chị muốn đến thủ đô tìm anh trai, anh ấy là nhà khoa học của Viện nghiên cứu thủ đô, sau tận thế anh ấy được chọn làm nhân viên nghiên cứu giám sát và kiểm soát giai đoạn đặc biệt của tận thế, vài người trong số họ là những quân nhân được nhà nước cử đi tìm và hộ tống thân nhân của nhà nghiên cứu về thủ đô, con dâu của bà cụ và cha mẹ của cặp song sinh cũng là những nhà nghiên cứu được lựa chọn lần này.”
Sơ Điều nhìn về phía người đàn ông vạm vỡ cao mét chín, là công dân duy nhất ở đây.
"Ông chú là được bọn chị cứu trên đường đi, những quân nhân ban đầu bảo vệ họ di tản đều đã hy sinh, mà chú ấy là người duy nhất còn sống trong đoàn xe đó.”
"Vậy còn em? Em muốn đi tìm ai?" Cô gái hỏi cô.
Sơ Điều: "Em muốn tìm ông xã của em.”
"Em muốn đi tìm ông xã của em.”
Cô gái kia sửng sốt, nghi ngờ nhìn cô: "Chị nghĩ em có lẽ nhỏ tuổi hơn chị, tầm mười sáu mười bảy tuổi, chắc là vẫn còn đi học đúng không? Em kết hôn lấy chồng sớm thế á?”
Sơ Điều cũng sửng sốt một lúc.
À, hiện tại anh chưa phải là chồng của cô.
Cô gái thấy vậy liền nói giùm cô: "Là bạn trai em đúng không? Xem ra em rất yêu cậu ấy, lúc loạn lạc thế này mà dám một thân một mình đi tìm người ta.”
Mấy người trẻ tuổi yêu đương không phải đều thích gọi bạn trai mình là ông xã sao?
Sơ Điều không phản bác.
"Bạn trai em là người như thế nào?”
Đêm nay vẫn còn dài lắm, cuối cùng cũng gặp được một cô gái gần bằng tuổi mình cho nên cô gái này không khỏi nói nhiều hơn.
Sơ Điều nhớ lại cái chết của anh ở kiếp trước, trong lòng đột nhiên đau nhói, nhưng cũng may hiện tại mọi chuyện còn có thể cứu vãn được, vẫn chưa muộn.
Cô nghĩ rất nhiều từ ngữ để miêu tả anh, nhưng cuối cùng cô chỉ nói: "Anh ấy rất mạnh.”
"Rất mạnh? Cậu ấy là dị năng giả?” Cô gái kinh ngạc hỏi: “Nhưng sau thảm họa này, tín hiệu cũng đã bị cắt đứt. Hai người liên lạc với nhau kiểu gì? Làm sao em biết cậu ấy là dị năng giả?”
Sơ Điều mím môi không nói gì.
Hai chiến sĩ mặc đồ xanh ô liu bước xuống xe với súng thép trên tay, Sơ Điều vốn rất có thiện cảm với những người lính này cho nên không hề tức giận khi bị chặn lại.
"Đồng chí.”
Hai chiến sĩ đứng nghiêm giơ tay chào cô: "Sao cô lại chạy xe trên đường cao tốc một mình?”
Sơ Điều suy nghĩ một chút rồi nói thật: "Tôi rời khỏi đoàn xe ban đầu nên chỉ có một mình.”
Hai người nhìn nhau, hiển nhiên không hiểu vì sao cô phải rời khỏi đoàn xe có chiến hữu của họ bảo vệ: "Tại sao?”
"Tôi muốn đi tìm người, không thuận đường.”
Hai chiến sĩ hiểu ra, lại hỏi: "Sao cô không lái xe lớn? Cô có biết chạy xe này trên đường cao tốc nguy hiểm như thế nào không? Còn rất chậm nữa.”
Sơ Điều liếc nhìn con xe điện nhỏ bên cạnh mình, im lặng một chốc: "Tại vì tôi không biết lái xe lớn.”
"Phì...”
Cô gái đang dựa trên buồng xe nghe được đoạn đối thoại của bọn họ thì không nhịn được cười ra tiếng.
Sơ Điều kinh ngạc ngẩng đầu, cô gái thấy cô đang nhìn mình thì nhịn cười, hỏi cô: "Em muốn đi đâu? Tụi chị đến thủ đô, nếu tiện đường thì đi cùng đi, nhiều người cũng an toàn hơn.”
Không, nhiều người càng nguy hiểm hơn.
Sơ Điều rất muốn phản bác lời chị ấy nhưng vẫn nhịn xuống.
Đi đã được mấy tháng, chiếc xe điện của cô chạy chậm lại hao điện nhanh, khi dừng lại cô đưa mắt nhìn thì thấy không còn nhiều điện, chốn khỉ ho cò gáy này cô cũng không tìm được nơi để sạc điện cho nó.
Sơ Điều suy nghĩ một chút về nơi mình muốn đến.
Cô cũng không biết chắc là giờ anh đang ở đâu, chỉ là kiếp trước có nghe anh kể về một vài nơi anh đã đến trước khi gặp cô.
"Em cũng không rõ anh ấy ở đâu, nhưng em biết nơi anh ấy có thể xuất hiện.”
"Bọn chị đi về phía bắc thủ đô, sẽ đi qua rất nhiều nơi, trên đường cũng cần dừng lại tiếp tế, nếu không thì em đi cùng bọn chị đến nơi em muốn đến lại tìm tiếp?" Cô gái chân thành mời cô.
Sơ Điều nhìn lướt qua bố trí đoàn xe của họ, có bảy tám chiến sĩ, cô gái này và người đàn ông, hai đứa trẻ mười một mười hai tuổi và một bà lão, so với chiếc xe cô đi trước kia thì ít người hơn nhiều, có ít nguy hiểm tiềm ẩn hơn.
Cô đồng ý lời mời đồng hành của bọn họ, nhưng cô nhìn chiếc xe điện nhỏ màu hồng đã đi cùng cô vài tháng, thành khẩn hỏi: "Có thể mang xe của em theo cùng được không? Em cần nó.”
...
Chiếc xe điện được treo trên buồng xe, đi cùng với xe tải lớn.
Cô gái đưa cho cô một cái bánh mì, ngồi cùng với cô và giải thích: "Chị muốn đến thủ đô tìm anh trai, anh ấy là nhà khoa học của Viện nghiên cứu thủ đô, sau tận thế anh ấy được chọn làm nhân viên nghiên cứu giám sát và kiểm soát giai đoạn đặc biệt của tận thế, vài người trong số họ là những quân nhân được nhà nước cử đi tìm và hộ tống thân nhân của nhà nghiên cứu về thủ đô, con dâu của bà cụ và cha mẹ của cặp song sinh cũng là những nhà nghiên cứu được lựa chọn lần này.”
Sơ Điều nhìn về phía người đàn ông vạm vỡ cao mét chín, là công dân duy nhất ở đây.
"Ông chú là được bọn chị cứu trên đường đi, những quân nhân ban đầu bảo vệ họ di tản đều đã hy sinh, mà chú ấy là người duy nhất còn sống trong đoàn xe đó.”
"Vậy còn em? Em muốn đi tìm ai?" Cô gái hỏi cô.
Sơ Điều: "Em muốn tìm ông xã của em.”
"Em muốn đi tìm ông xã của em.”
Cô gái kia sửng sốt, nghi ngờ nhìn cô: "Chị nghĩ em có lẽ nhỏ tuổi hơn chị, tầm mười sáu mười bảy tuổi, chắc là vẫn còn đi học đúng không? Em kết hôn lấy chồng sớm thế á?”
Sơ Điều cũng sửng sốt một lúc.
À, hiện tại anh chưa phải là chồng của cô.
Cô gái thấy vậy liền nói giùm cô: "Là bạn trai em đúng không? Xem ra em rất yêu cậu ấy, lúc loạn lạc thế này mà dám một thân một mình đi tìm người ta.”
Mấy người trẻ tuổi yêu đương không phải đều thích gọi bạn trai mình là ông xã sao?
Sơ Điều không phản bác.
"Bạn trai em là người như thế nào?”
Đêm nay vẫn còn dài lắm, cuối cùng cũng gặp được một cô gái gần bằng tuổi mình cho nên cô gái này không khỏi nói nhiều hơn.
Sơ Điều nhớ lại cái chết của anh ở kiếp trước, trong lòng đột nhiên đau nhói, nhưng cũng may hiện tại mọi chuyện còn có thể cứu vãn được, vẫn chưa muộn.
Cô nghĩ rất nhiều từ ngữ để miêu tả anh, nhưng cuối cùng cô chỉ nói: "Anh ấy rất mạnh.”
"Rất mạnh? Cậu ấy là dị năng giả?” Cô gái kinh ngạc hỏi: “Nhưng sau thảm họa này, tín hiệu cũng đã bị cắt đứt. Hai người liên lạc với nhau kiểu gì? Làm sao em biết cậu ấy là dị năng giả?”
Sơ Điều mím môi không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.