Chương 5:
Đại Tụ Vãn Phong/大袖晚风
02/09/2022
Nếu các sĩ quan quân đội khác cũng vênh váo tự đắc như vậy, thì họ cũng không cần phải vào để chịu sự khinh bỉ.
"Nhưng mà cho dù chúng ta không đi thì thôn dân cũng muốn đến căn cứ.”
Trong tâm trí họ chỉ có những quân nhân mới khiến họ an tâm nhất, cho dù phải rời khỏi quê hương thì cũng không thành vấn đề.
"Đúng vậy, đồ ăn cũng không còn nhiều nữa.”
Lạc Dã lại không quan tâm đến chuyện đó, anh cười lạnh nói: "Các cậu đi theo cô ta đi, ông đây không đi.”
Sau khi nói xong, anh không quay đầu lại mà rời đi luôn.
… "Mọi người đã từng gặp ông xã tôi chưa? Anh ấy tên là Lạc Dã.”
Sơ Điều đứng sau chiếc xe tải quân sự màu xanh lá cây, lấy hết can đảm bỏ qua chứng sợ xã hội hỏi đoàn người gặp được ở một thành phố tiếp viện.
Cô nghe họ nói rằng họ đã trốn thoát khỏi Phúc Châu, cô nhớ rõ anh từng nói anh đã đi qua nơi này, nói không chừng có thể anh sẽ xuất hiện ở đó.
"Lạc Dã? Chúng tôi chưa từng nghe nói về người này.”
"Đúng vậy, chắc là anh không phải người ở trong đội của chúng tôi, những người chúng tôi gặp trên đường cũng không thấy ai tên Lạc Dã cả.”
"Cô thử đến nơi khác tìm xem sao, có lẽ anh ta vẫn còn sống.”
Người trong xe trả lời cô, cũng an ủi cô.
"Vâng.”
Sơ Điều cảm ơn họ, sau đó ngồi lên chiếc xe điện đã được thay pin mới rời đi.
Anh đương nhiên là còn sống, còn phải sống để gặp cô nữa chứ.
Sơ Điều lái xe điện quay lại trạm xăng nơi có chiếc xe tiếp viện lớn đang dừng. Cô gái Tiểu Kính và ông chú đi theo vài vị quân nhân để tìm kiếm vật tư, số còn lại ở lại để bảo vệ bà cụ và hai anh em sinh đôi.
"Cô gái, cháu có nghe ngóng được tin tức gì về ông xã cháu không?”
Bà cụ hỏi Sở Điều, mọi người trên xe đều biết cô đang đi tìm chồng mình.
Sơ Điều chán nản lắc đầu: "Cháu vừa gặp một đoàn xe ở phía bên kia thành phố, không cùng đường với chúng ta, trên đường đi cũng chưa từng gặp chồng cháu.”
"Chuyện đó không quan trọng, người còn sống là còn có thể tìm được." Bà cụ an ủi cô.
Sơ Điều gật đầu: "Vâng, cháu nhất định sẽ tìm được anh ấy.”
Sau một giờ, những người đi ra ngoài để tìm vật tư cuối cùng cũng đã trở lại, chẳng qua nhìn họ rất chật vật, giống như là đang chạy trốn.
Đi đầu là Tiểu Kính đang đỡ ông chú bị thương nặng liều mạng chạy, vài người quân nhân đang cầm súng chạy phía sau, còn thường xuyên quay đầu bắn về phía nào đó, tiếng súng nặng nề vang lên, chấn động đường phố.
"Đi mau! Có biến chủng!”
Tiểu Kính nghẹn ngào hét lên với bọn họ.
Những người trong xe giật mình, đồng chí phụ trách lái xe vội vàng khởi động xe, nhanh chóng lùi xe lại gần bọn họ, Tiểu Kính đỡ ông chú đuổi theo, hai người quân nhân ở lại xe nhanh chóng kéo họ lên.
"Mau! Mau lên xe!”
Mọi người hét lên với các chiến sĩ nổ súng cản biến chủng ở phía sau.
Những người lính phía sau vội vàng thu súng chạy nhanh về phía họ, dẫm mạnh lên thùng xe rồi nhảy lên, sau khi người cuối cùng lên xe, chiếc xe tải đang lùi ngay lập tức lên số lao nhanh về phía trước và phóng ra ngoài.
Eo của ông chú bị cắn thành cái hai cái lỗ, máu đang không ngừng chảy ra, bà cụ vội vã lấy băng gạc và thuốc giúp ông chú băng bó và cầm máu. Hai cái lỗ có độ dài gần bằng chiếc đũa, không những thế chúng còn rất sâu, cắn ngay trên treo, giống như muốn cắn đứt eo luôn vậy.
Miệng vết thương chảy rất nhiều máu, cô em gái của cặp song sinh sợ hãi ôm chặt anh trai, không dám mở mắt.
"Khốn nạn! Không sợ trời không sợ đất chém giết ngàn đao mà lại gặp phải tình cảnh nuôi rắn trong nhà!" Tay của Tiểu Kính toàn là máu, tuyệt vọng bịt kín vết thương đang chảy máu của ông chú, nhìn chú ấy rơi vào hôn mê, hai mắt đỏ bừng đầy phẫn nộ.
Sơ Điều cuối cùng cũng biết là thứ gì gây ra vết thương cho chú ấy.
Cô ngước mắt lên nhìn thứ còn đang đuổi theo đằng sau chiếc xe tải, cái đuôi khổng lồ đang vặn vẹo trên mặt đất, phá vỡ cửa kính của cửa hàng, và thậm chí phá hủy bức tường của các tòa nhà, thân hình của nó bị khói bụi do nó tạo ra che mất, thoắt ẩn thoắt hiện.
Xuyên qua khói bụi, Sơ Điều nhìn thấy đôi mắt đỏ tươi và hàm răng đẫm máu của con rắn đột biến, cô sợ hãi tới mức hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.
Cô rất sợ động vật thân mềm, mà sợ nhất là con rắn.
Hơn nữa, đó là còn là một con rắn đã biến dị, sức chiến đấu của nó tăng lên gấp mấy chục lần.
Nuôi một con rắn trong nhà, tôi thực sự không biết là nó bạo hơn, hay là chủ của nó bạo hơn nữa.
Tác giả có chuyện muốn nói: Điều Điều: Ông xã của tôi là người mạnh nhất, không nghe ai phản bác hết!
"Nhưng mà cho dù chúng ta không đi thì thôn dân cũng muốn đến căn cứ.”
Trong tâm trí họ chỉ có những quân nhân mới khiến họ an tâm nhất, cho dù phải rời khỏi quê hương thì cũng không thành vấn đề.
"Đúng vậy, đồ ăn cũng không còn nhiều nữa.”
Lạc Dã lại không quan tâm đến chuyện đó, anh cười lạnh nói: "Các cậu đi theo cô ta đi, ông đây không đi.”
Sau khi nói xong, anh không quay đầu lại mà rời đi luôn.
… "Mọi người đã từng gặp ông xã tôi chưa? Anh ấy tên là Lạc Dã.”
Sơ Điều đứng sau chiếc xe tải quân sự màu xanh lá cây, lấy hết can đảm bỏ qua chứng sợ xã hội hỏi đoàn người gặp được ở một thành phố tiếp viện.
Cô nghe họ nói rằng họ đã trốn thoát khỏi Phúc Châu, cô nhớ rõ anh từng nói anh đã đi qua nơi này, nói không chừng có thể anh sẽ xuất hiện ở đó.
"Lạc Dã? Chúng tôi chưa từng nghe nói về người này.”
"Đúng vậy, chắc là anh không phải người ở trong đội của chúng tôi, những người chúng tôi gặp trên đường cũng không thấy ai tên Lạc Dã cả.”
"Cô thử đến nơi khác tìm xem sao, có lẽ anh ta vẫn còn sống.”
Người trong xe trả lời cô, cũng an ủi cô.
"Vâng.”
Sơ Điều cảm ơn họ, sau đó ngồi lên chiếc xe điện đã được thay pin mới rời đi.
Anh đương nhiên là còn sống, còn phải sống để gặp cô nữa chứ.
Sơ Điều lái xe điện quay lại trạm xăng nơi có chiếc xe tiếp viện lớn đang dừng. Cô gái Tiểu Kính và ông chú đi theo vài vị quân nhân để tìm kiếm vật tư, số còn lại ở lại để bảo vệ bà cụ và hai anh em sinh đôi.
"Cô gái, cháu có nghe ngóng được tin tức gì về ông xã cháu không?”
Bà cụ hỏi Sở Điều, mọi người trên xe đều biết cô đang đi tìm chồng mình.
Sơ Điều chán nản lắc đầu: "Cháu vừa gặp một đoàn xe ở phía bên kia thành phố, không cùng đường với chúng ta, trên đường đi cũng chưa từng gặp chồng cháu.”
"Chuyện đó không quan trọng, người còn sống là còn có thể tìm được." Bà cụ an ủi cô.
Sơ Điều gật đầu: "Vâng, cháu nhất định sẽ tìm được anh ấy.”
Sau một giờ, những người đi ra ngoài để tìm vật tư cuối cùng cũng đã trở lại, chẳng qua nhìn họ rất chật vật, giống như là đang chạy trốn.
Đi đầu là Tiểu Kính đang đỡ ông chú bị thương nặng liều mạng chạy, vài người quân nhân đang cầm súng chạy phía sau, còn thường xuyên quay đầu bắn về phía nào đó, tiếng súng nặng nề vang lên, chấn động đường phố.
"Đi mau! Có biến chủng!”
Tiểu Kính nghẹn ngào hét lên với bọn họ.
Những người trong xe giật mình, đồng chí phụ trách lái xe vội vàng khởi động xe, nhanh chóng lùi xe lại gần bọn họ, Tiểu Kính đỡ ông chú đuổi theo, hai người quân nhân ở lại xe nhanh chóng kéo họ lên.
"Mau! Mau lên xe!”
Mọi người hét lên với các chiến sĩ nổ súng cản biến chủng ở phía sau.
Những người lính phía sau vội vàng thu súng chạy nhanh về phía họ, dẫm mạnh lên thùng xe rồi nhảy lên, sau khi người cuối cùng lên xe, chiếc xe tải đang lùi ngay lập tức lên số lao nhanh về phía trước và phóng ra ngoài.
Eo của ông chú bị cắn thành cái hai cái lỗ, máu đang không ngừng chảy ra, bà cụ vội vã lấy băng gạc và thuốc giúp ông chú băng bó và cầm máu. Hai cái lỗ có độ dài gần bằng chiếc đũa, không những thế chúng còn rất sâu, cắn ngay trên treo, giống như muốn cắn đứt eo luôn vậy.
Miệng vết thương chảy rất nhiều máu, cô em gái của cặp song sinh sợ hãi ôm chặt anh trai, không dám mở mắt.
"Khốn nạn! Không sợ trời không sợ đất chém giết ngàn đao mà lại gặp phải tình cảnh nuôi rắn trong nhà!" Tay của Tiểu Kính toàn là máu, tuyệt vọng bịt kín vết thương đang chảy máu của ông chú, nhìn chú ấy rơi vào hôn mê, hai mắt đỏ bừng đầy phẫn nộ.
Sơ Điều cuối cùng cũng biết là thứ gì gây ra vết thương cho chú ấy.
Cô ngước mắt lên nhìn thứ còn đang đuổi theo đằng sau chiếc xe tải, cái đuôi khổng lồ đang vặn vẹo trên mặt đất, phá vỡ cửa kính của cửa hàng, và thậm chí phá hủy bức tường của các tòa nhà, thân hình của nó bị khói bụi do nó tạo ra che mất, thoắt ẩn thoắt hiện.
Xuyên qua khói bụi, Sơ Điều nhìn thấy đôi mắt đỏ tươi và hàm răng đẫm máu của con rắn đột biến, cô sợ hãi tới mức hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.
Cô rất sợ động vật thân mềm, mà sợ nhất là con rắn.
Hơn nữa, đó là còn là một con rắn đã biến dị, sức chiến đấu của nó tăng lên gấp mấy chục lần.
Nuôi một con rắn trong nhà, tôi thực sự không biết là nó bạo hơn, hay là chủ của nó bạo hơn nữa.
Tác giả có chuyện muốn nói: Điều Điều: Ông xã của tôi là người mạnh nhất, không nghe ai phản bác hết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.