Chương 6:
Đại Tụ Vãn Phong/大袖晚风
02/09/2022
Cuối cùng cũng cầm máu được cho ông chú kia. Tuy rằng con rắn không có độc, nhưng vết thương quá sâu, ngay cả xương sườn có thể cũng đã bị cắn nát. Chú ấy đã rơi vào hôn mê, không biết có thể qua khỏi được hay không.
Tiểu Kính ngồi xuống dựa vào thành xe. Bàn tay đầy vết máu khô che đôi mắt đỏ hoe, giọng nói của cô nghẹn ngào, áy náy: "Đáng lẽ người gặp nạn là tôi. chú ấy vì đẩy tôi ra nên mới bị cắn…”
Bởi vì hàng hóa trong hầu hết các cửa hàng tiện lợi hay siêu thị đều đã bị dân bản địa vơ vét sạch sẽ. Vì vậy để tìm thêm vật tư cần thiết, họ chỉ có thể đi đến các nhà dân để thử vận may.
Không ngờ khi vừa mở cửa ra, đã va phải một con rắn khổng lồ trong phòng khách của nhà người ta. Con rắn biến dị bị quấy rầy, lập tức nổi giận xông đến cắn người.
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, ông chú đã kịp thời đẩy Tiểu Kính tránh khỏi miệng con quái vật, nhưng bản thân lại bị nó táp một miếng ngang người. Cũng may là mấy chiến sĩ nổ súng kịp thời, con rắn biến dị bị đau mới nhả chú ấy ra, nếu không có thể chú ấy đã bị nó cắn thành hai khúc rồi.
Những chiến sĩ vừa trải qua một trận chiến ác liệt đang ngồi trong xe tranh thủ nghỉ ngơi, hy vọng mau chóng khôi phục thể lực.
"Con rắn biến dị kia vẫn đang đuổi theo.”
Tiểu Dương, người anh trai trong cặp song sinh nhìn thấy phía xa xa quái vật đang đuổi theo đuôi xe bọn họ, cuốn theo bụi bay mù mịt, run rẩy nói.
Con quái vật này chắc canh đã để mắt tới bọn họ. Nó ngửi được mùi máu tươi và cả mùi vị nó lưu lại, nên sẽ bám riết không chết không thôi. Thậm chí, có thể vì động tĩnh quá lớn sẽ dẫn dụ thêm các loài biến dị khác tới.
"Tốc độ của con quái vật quá nhanh, nó sẽ sớm đuổi kịp chúng ta mất!”
Mấy chiến sĩ vừa ngồi xuống nghỉ ngơi được một lát, nghe vậy lại đứng lên, chuẩn bị nghênh chiến với con rắn lớn này.
Sơ Điều ngồi quỳ trong xe, mặc dù đã trải qua hai đời, cô vẫn thường có thói quen ẩn nấp, tránh chiến tranh. Thực lực của cô vẫn như cục nợ kiếp trước, cũng không mạnh hơn, ít nhất là bây giờ cô vẫn là một kẻ yếu đuối, vô dụng.
Cũng không có chuyện bởi vì anh không có bên cạnh mà cô có thể kiên cường hơn.
"Phải tấn công trực tiếp bắn nổ đầu của nó thì mới có thể đánh chết nó, bắn những nơi khác không có ích gì.”
Sơ Điều thấy viên đạn bắn ra đều bắn vào thân hình khổng lồ của con rắn, điều đó không làm chậm tốc độ của nó, ngược lại càng chọc giận nó thêm. Giọng của cô run rẩy, không thể không lên tiếng nhắc nhở mấy chiến sĩ này.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, toàn bộ người trên xe sẽ trở thành bữa ăn thịnh soạn của con quái vật này.
Quá thảm! Sơ Điều không nghĩ tới sống lại một kiếp còn nguy hiểm hơn kiếp trước, rất có thể sẽ chết nhanh hơn kiếp trước. Cô còn chưa tìm được ông xã của mình mà.
Mấy chiến sĩ sau khi được chỉ điểm đã thay đổi chiến lược tấn công, nhưng vẫn không có kết quả.
"Không được! Tốc độ di chuyển của nó quá nhanh! Đầu của nó cũng chuyển động liên tục. Lớp bụi thì mù mịt cản trở tầm nhìn nên chúng ta rất khó bắn trúng. Hơn nữa, đầu của nó cứng hơn mấy chỗ khác rất nhiều, nếu chỉ bắn nó bị thương một chút thì căn bản không thể giết chết nó.”
Sơ Điều miễn cưỡng chống thành xe đứng lên, cô sợ đến mức chân run rẩy, đứng không vững, nhưng lời nói ra lại vô cùng bản lĩnh: "Để tôi làm.”
Trong khi các chiến sĩ còn đang sững sờ, Sơ Điều đã cầm lấy súng của một người đang đeo trên lưng. Cô đổi tư thế cầm súng một cách thành thạo, ngón tay đặt trên cò súng, nhắm vào đầu con rắn đang di chuyển vặn vẹo liên tục.
Trong đầu cô tự nhiên hiện ra kỹ năng kiếp trước anh đã dạy qua, gặp phải loại tình huống này nên làm thế nào để khống chế súng, theo sát sự dao động của đầu con quái vật mà bắn phá liên tục.
Đầu tiên cô bình tĩnh quan sát biên độ vặn vẹo của thân rắn và đầu rắn, nhắm mắt lại, cảm nhận lại lúc anh ở bên cạnh, nắm tay cô dạy cô cách nổ súng, cách bắn như thế nào...
Sau đó cô mở mắt, nhìn chằm chằm cái đầu của con rắn biến dị, trong mắt chỉ có đầu nó, giống như gắn thiết bị theo dõi, rồi liên tục bóp cò súng bắn, tiếng súng nặng nề lạch cạch vang lên, mỗi một viên đạn đều bắn trúng chuẩn xác cùng một chỗ trên đầu con quái vật.
Khống chế một cách chính xác tuyệt đối, cho dù con rắn có vặn vẹo đến phương hướng nào, cô đều có thể bắn trúng đầu nó. Viên đạn phá vỡ hộp sọ cứng rắn, tốc độ của con rắn dần chậm lại. Cô lại liên tục bắn thêm mấy phát, cuối cùng đầu con quái vật cũng bị bắn vỡ.
Tiểu Kính ngồi xuống dựa vào thành xe. Bàn tay đầy vết máu khô che đôi mắt đỏ hoe, giọng nói của cô nghẹn ngào, áy náy: "Đáng lẽ người gặp nạn là tôi. chú ấy vì đẩy tôi ra nên mới bị cắn…”
Bởi vì hàng hóa trong hầu hết các cửa hàng tiện lợi hay siêu thị đều đã bị dân bản địa vơ vét sạch sẽ. Vì vậy để tìm thêm vật tư cần thiết, họ chỉ có thể đi đến các nhà dân để thử vận may.
Không ngờ khi vừa mở cửa ra, đã va phải một con rắn khổng lồ trong phòng khách của nhà người ta. Con rắn biến dị bị quấy rầy, lập tức nổi giận xông đến cắn người.
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, ông chú đã kịp thời đẩy Tiểu Kính tránh khỏi miệng con quái vật, nhưng bản thân lại bị nó táp một miếng ngang người. Cũng may là mấy chiến sĩ nổ súng kịp thời, con rắn biến dị bị đau mới nhả chú ấy ra, nếu không có thể chú ấy đã bị nó cắn thành hai khúc rồi.
Những chiến sĩ vừa trải qua một trận chiến ác liệt đang ngồi trong xe tranh thủ nghỉ ngơi, hy vọng mau chóng khôi phục thể lực.
"Con rắn biến dị kia vẫn đang đuổi theo.”
Tiểu Dương, người anh trai trong cặp song sinh nhìn thấy phía xa xa quái vật đang đuổi theo đuôi xe bọn họ, cuốn theo bụi bay mù mịt, run rẩy nói.
Con quái vật này chắc canh đã để mắt tới bọn họ. Nó ngửi được mùi máu tươi và cả mùi vị nó lưu lại, nên sẽ bám riết không chết không thôi. Thậm chí, có thể vì động tĩnh quá lớn sẽ dẫn dụ thêm các loài biến dị khác tới.
"Tốc độ của con quái vật quá nhanh, nó sẽ sớm đuổi kịp chúng ta mất!”
Mấy chiến sĩ vừa ngồi xuống nghỉ ngơi được một lát, nghe vậy lại đứng lên, chuẩn bị nghênh chiến với con rắn lớn này.
Sơ Điều ngồi quỳ trong xe, mặc dù đã trải qua hai đời, cô vẫn thường có thói quen ẩn nấp, tránh chiến tranh. Thực lực của cô vẫn như cục nợ kiếp trước, cũng không mạnh hơn, ít nhất là bây giờ cô vẫn là một kẻ yếu đuối, vô dụng.
Cũng không có chuyện bởi vì anh không có bên cạnh mà cô có thể kiên cường hơn.
"Phải tấn công trực tiếp bắn nổ đầu của nó thì mới có thể đánh chết nó, bắn những nơi khác không có ích gì.”
Sơ Điều thấy viên đạn bắn ra đều bắn vào thân hình khổng lồ của con rắn, điều đó không làm chậm tốc độ của nó, ngược lại càng chọc giận nó thêm. Giọng của cô run rẩy, không thể không lên tiếng nhắc nhở mấy chiến sĩ này.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, toàn bộ người trên xe sẽ trở thành bữa ăn thịnh soạn của con quái vật này.
Quá thảm! Sơ Điều không nghĩ tới sống lại một kiếp còn nguy hiểm hơn kiếp trước, rất có thể sẽ chết nhanh hơn kiếp trước. Cô còn chưa tìm được ông xã của mình mà.
Mấy chiến sĩ sau khi được chỉ điểm đã thay đổi chiến lược tấn công, nhưng vẫn không có kết quả.
"Không được! Tốc độ di chuyển của nó quá nhanh! Đầu của nó cũng chuyển động liên tục. Lớp bụi thì mù mịt cản trở tầm nhìn nên chúng ta rất khó bắn trúng. Hơn nữa, đầu của nó cứng hơn mấy chỗ khác rất nhiều, nếu chỉ bắn nó bị thương một chút thì căn bản không thể giết chết nó.”
Sơ Điều miễn cưỡng chống thành xe đứng lên, cô sợ đến mức chân run rẩy, đứng không vững, nhưng lời nói ra lại vô cùng bản lĩnh: "Để tôi làm.”
Trong khi các chiến sĩ còn đang sững sờ, Sơ Điều đã cầm lấy súng của một người đang đeo trên lưng. Cô đổi tư thế cầm súng một cách thành thạo, ngón tay đặt trên cò súng, nhắm vào đầu con rắn đang di chuyển vặn vẹo liên tục.
Trong đầu cô tự nhiên hiện ra kỹ năng kiếp trước anh đã dạy qua, gặp phải loại tình huống này nên làm thế nào để khống chế súng, theo sát sự dao động của đầu con quái vật mà bắn phá liên tục.
Đầu tiên cô bình tĩnh quan sát biên độ vặn vẹo của thân rắn và đầu rắn, nhắm mắt lại, cảm nhận lại lúc anh ở bên cạnh, nắm tay cô dạy cô cách nổ súng, cách bắn như thế nào...
Sau đó cô mở mắt, nhìn chằm chằm cái đầu của con rắn biến dị, trong mắt chỉ có đầu nó, giống như gắn thiết bị theo dõi, rồi liên tục bóp cò súng bắn, tiếng súng nặng nề lạch cạch vang lên, mỗi một viên đạn đều bắn trúng chuẩn xác cùng một chỗ trên đầu con quái vật.
Khống chế một cách chính xác tuyệt đối, cho dù con rắn có vặn vẹo đến phương hướng nào, cô đều có thể bắn trúng đầu nó. Viên đạn phá vỡ hộp sọ cứng rắn, tốc độ của con rắn dần chậm lại. Cô lại liên tục bắn thêm mấy phát, cuối cùng đầu con quái vật cũng bị bắn vỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.