Chương 8: Dày như da heo!
Dạ Độc Túy
22/10/2021
Lí Khoái Lai lắc đầu: "Dương ca, tuy rằng đây là ngày đầu tôi tiếp xúc Hoa Uy, nhưng tôi thấy em ấy cũng
không tồi, lúc lao động rất tích cực."
"Haizzz, lao động tích cực thì có tác dụng gì chứ, chỉ cần học tập tích cực là được rồi." Dương Thịnh bất lực thở dài. Gia đình bọn họ trước giờ chưa có ai thực sự đạt được thành tích cao trên con đường học vấn, nếu như thế hệ con trai vẫn chưa đủ tốt thì chỉ đành trông chờ vào thế hệ kế tiếp thôi.
Dương Hoa Uy đi qua một cửa hàng nhỏ trên phố, mua một bao khăn giấy, quay lại đưa cho Lí Khoái Lai, cẩn thận từng chút mà hỏi: "Thầy Lý, thầy đến đây tìm em là có việc gì sao?"
"Còn có thể là chuyện gì cơ chứ? Không phải là chuyện mày không vượt qua kỳ kiểm tra trên lớp sao?" Dương Thịnh tức giận nói, "Hoa Uy, chỉ cần mỗi kỳ thi mày đều đạt chuẩn, tao sẽ mua cho mày một cái máy tính mới."
"Ba, những lời này của ba có khác nào là nói mà như không đâu cơ chứ?" Dương Hoa Uy đáp lại. Cậu sớm đã muốn ba mua cho một cái máy tính để có thể chơi ở nhà, không cần phải suốt ngày đi ra quán nét chơi.
Lí Khoái Lai nói: "Bây giờ không phải là trưa rồi sao, tôi muốn mua chút thịt, vốn không hề có ý gì khác." Dương Thịnh này tuy là tính khí không tốt lắm, nhưng bán thịt heo một lạng cũng không thiếu, cho nên ở kiếp trước Lí Khoái Lai cũng thường xuyên đến mua thịt của ông.
Đồng thời, Lí Khoái Lai cũng nhìn qua Dương Hoa Uy, EQ của đứa nhỏ này cũng không tồi, biết đường mua bao giấy về cho thầy lau tay. Nguyên nhân khiến tính khí thằng nhóc này dễ cáu gắt chủ yếu là bắt nguồn từ gia đình, phải tìm cách giúp nó sửa lại mới được.
"Tôi cắt cho thầy một cân thịt nạc." Dương Thịnh nhanh nhẹn cắt một khối thịt nạc, cân lại một chút, vừa đúng một cân. Dương Thịnh có chút xót xa nói, "Thầy Lý, miếng thịt này tôi biếu thầy, sau này mong thầy quan tâm chăm sóc cho Hoa Uy nhiều hơn."
"Sao có thể như vậy được, các anh buôn bán làm ăn không thể để lỗ vốn được." Lí Khoái Lai hỏi giá một cân thịt, sau đó trả tiền rồi rời đi.
Dương Thịnh liền tán thưởng: "Hoa Uy, thầy giáo mới tới này của mày không tồi nha."
"Đúng vậy, con cũng cảm thấy thầy ấy rất được, làm gì có ai được cho miễn phí mà không lấy cơ chứ?" Dương Hoa Uy khẽ gật đầu, "Ý của ta là trông thầy ấy vừa đẹp vừa ngầu, hệt như ta hồi xưa vậy." Dương Thịnh đính chính lại.
"Ba, hình như ba bán thịt heo lâu quá, đến cả da mặt cũng dày như da heo luôn rồi." Dương Hoa Uy vặn lại.
"Cút ngay.."
* * *
Buổi chiều, Lí Khoái Lai mang theo sách giáo khoa và giáo án đến lớp dạy tiết ngữ văn đầu tiên. Vừa đến cửa lớp, anh liền cảm thấy có chút kỳ lạ, sao mà trong lớp có vẻ yên tĩnh quá, không có một tiếng nói chuyện nào luôn, tựa như có thể nghe được tiếng gió đang thổi luôn vậy.
Chỉ khi Mã Chí Phong kia ngồi xuống, lấy quyển sách ngữ văn ra xem, Lí Khoái Lai mới nhìn thấy Diệp Minh Quân đang ngồi ở cuối lớp, trong tay cầm quyển sổ dự giờ.
"Chủ nhiệm Diệp, ngài đây là muốn làm gì?" Lí Khoái Lai lấy làm lạ đi xuống cuối lớp, nhỏ giọng hỏi.
"Thầy Lý, thầy đừng hiểu lầm. Nhà trường yêu cầu Phòng giảng dạy mỗi học kỳ phải dự giờ ít nhất 30 tiết. Chủ yếu là muốn 'truyền kinh nghiệm' cho giáo viên mới" Diệp Minh Quân ngại ngùng nói.
Cũng không biết Lí Khoái Lai đã đắc tội gì với Bặc Vĩ Quang. Lúc trưa, Bặc Vĩ Quang đột nhiên gọi điện thoại cho ông, kêu ông buổi chiều đến dự giờ tiết ngữ văn đầu tiên của Lí Khoái Lai, để có thể đem ra đánh giá, bình phẩm trong cuộc họp ban lãnh đạo nhà trường tối nay.
Các giáo viên bình thường mới ra trường thì có bao nhiêu kinh nghiệm đứng lớp cơ chứ? Tuy là có thực tập qua, nhưng cũng chỉ như diễn viên đi ngang qua sân khấu mà thôi. Vì vậy lần này ông ấy qua đây dự giờ tiết của Lí Khoái Lai, chắc chắn là có vấn đề.
Haizzz, có lẽ lúc họp Bặc Vĩ Quang sẽ đem mấy vấn đề này phóng đại ra, mượn cơ hội để làm khó Lí Khoái Lai đây mà.
Vốn dĩ Diệp Minh Quân cũng không định qua, nhưng đây là mệnh lệnh của hiệu trưởng, ông không thể không nghe theo.
"Vậy thì tốt quá." Lí Khoái Lai đầy hào hứng nói.
Năm đó bởi vì cả nhà trường và anh đều không thèm quản cái lớp 4 này mới khiến cho kỷ luật của lớp ngày càng tệ đi. Nếu như có cả lãnh đạo nhà trường phối hợp với anh cùng nhau quản lý lớp, có thể nó sẽ thay đổi trở nên ngày càng tốt hơn thì sao.
Khi Lí Khoái Lai vừa bắt đầu tiết học, Trần Tuyết Linh và những học sinh khác có học lực tương đối đều rất mong đợi, chúng cảm thấy thầy giáo mới tới này sẽ khác với các giáo viên trước đây.
Bài giảng vô cùng dễ hiểu, ngôn ngữ sử dụng lại hài hước, gần gũi, đám học sinh nghe một hồi liền vô cùng thích thú.
Diệp Minh Quân ở cuối lớp thì như được mở rộng tầm mắt, vốn dĩ nên tìm khuyết điểm trong bài giảng của Lí Khoái Lai, nhưng nghe xong một tiết này khiến ông mê mẩn đến quên mất nhiệm vụ chính mình qua đây để làm gì lúc đầu luôn. Thật lòng mà nói, ông cũng không có nên tảng kỹ năng giảng dạy tốt đến như thế.
Khi Lí Khoái Lai tuyên bố "tiết học kết thúc", Diệp Minh Quân mới sực tỉnh trở lại.
Mã Chí Phong và đám học sinh lần lượt chạy ra khỏi lớp, muốn hít thở một chút bầu không khí "tự do" này. Vừa nãy bởi vì có lãnh đạo nhà trường dự giờ, nên bọn họ không dám lộn xộn gì, không khí lúc đó ngột ngạt đến đáng sợ.
"Chủ nhiệm Diệp, tiếp theo là tiết Toán, thầy cũng ở lại đây nghe đi." Lí Khoái Lai hi vọng Diệp Minh Quân ở lại dự tiếp.
"Tôi, tôi lát nữa còn có việc." Diệp Minh Quân ấp úng nói. Khai giảng có cả hàng tá việc phải làm, nếu như không phải Bặc Vĩ Quang kêu ông qua dự tiết của Lí Khoái Lai, ông cũng sẽ không bỏ dở công việc mà chạy qua đây.
Lí Khoái Lai có chút tiếc nuối nhìn Diệp Minh Quân rời đi, vốn định tìm Mã Chí Phong nói chuyện một chút, nhưng lại phát hiện ra rằng phải đến khi nào vào tiết cậu ta mới quay về lớp.
Bởi vì giáo viên dạy toán đã đến rồi, anh cũng không thể gọi Mã Chí Phong ra, chỉ đành để dịp khác vậy.
Muốn thay đổi một học trò, không phải là chuyện một sớm một chiều mà cần mưa dầm thấm lâu từ từ từng bước một. Đặc biệt là Mã Chí Phong đang đi vào con đường không đứng đắn kia, phải chuẩn bị sẵn sàng trước khi sự việc trong ngày nghỉ lễ quốc khánh xảy ra mới được.
Còn một tháng nữa, chắc là vẫn có thể lo liệu được.. Lí Khoái Lai thầm nghĩ.
* * *
Ngô Đại Bàng tức giận chạy đến bàn làm việc của tổ trường cấp La Thừa Hoa: "Tổ trường La, tại sao lại trừ lớp chúng tôi 5 điểm song ưu? Lớp tôi có khi nào vệ sinh không sạch sẽ đâu?"
"Kiểm tra vệ sinh viên phát hiện lớp anh vẫn còn một đống rác chưa đem đi đổ" La Thừa Hoa lấy cốc nước trên bàn uống hai ngụm nói. Một lát nữa ông còn phải lên lớp, hơn nữa lại là dạy môn toán ở lớp 1 của Ngô Đại Bàng.
Ngô Đại Bàng lại tức giận chạy ra ngoài, không lâu sau, anh ta lại chạy về lớp. Mặc kệ La Thừa Hoa đang đứng ở trên bục giảng, anh nhìn đám học sinh trong lớp mà rống lên: "Các ngươi đã làm gì vậy hả? Tại sao khu vực vệ sinh công cộng vẫn còn rác chưa đổ?"
"Thầy Ngô, buổi sáng em có kiểm tra qua một lượt, rác của khu vực vệ sinh công cộng lớp mình đều đã được đem đi đổ hết rồi." lớp phó lao động Dương Thiên Thành đứng lên nói.
"Đây lại là chuyện gì nữa thế?" Ngô Đại Bàng khó hiểu, "Thiên Thành, em đã dẫn các bạn đem rác đi đổ rồi."
La Thừa Hoa vội vàng ngăn lại: "Thầy Ngô, bây giờ đang là giờ học."
"Chuyện học quan trọng hơn chuyện điểm song ưu đó nhiều, anh mau ra ngoài đi." Ngô Đại Bàng không thèm để ý tới La Thừa Hoa, kêu đám Dương Thiên Thành đem chổi và thùng rác đi ra ngoài.
Hết tiết, La Thừa Hoa rời khỏi phòng học, Ngô Đại Bàng xông lên thẳng bục giảng mà hỏi: "Vừa rồi thầy đã nói chuyện với Thiên Thành, lúc dọn dẹp chỗ đó hoàn toàn không có rác, nhưng lại có người muốn hại lớp chúng ta."
"Rốt cuộc là ai muốn hãm hại chúng ta chứ?" học sinh lớp 1 tỏ ra khó hiểu.
Đôi mắt nhỏ của Ngô Đại Bàng trợn lên, cười khẩy nói: "Còn có thể là ai nữa chứ? Hôm nay có mâu thuẫn với lớp chúng ta chỉ có mỗi cái lớp 4 sơ trung kia. Bọn học sinh kém cỏi đó chuyện gì cũng có thể làm ra được. Các em mau đi hỏi mấy bạn học lớp khác thử, xem xem có ai nhìn thấy kẻ giở trò đó không?"
Đám học sinh lớp 1 sơ trung đầy tức giận chạy đi hỏi han khắp nơi, hỏi nhiều như vậy cuối cùng cũng tra ra được vấn đề.
Lúc ấy, tuy học sinh lớp 1 không ở đó, nhưng lại có học sinh các lớp khác, nhìn thấy Mã Chí Phong và một người nữa đi đổ rác, nhưng đám Mã Chí Phong chỉ mới đến khu vực vệ sinh công cộng của lớp 1 thì đã quay trở về rồi, điều này có vẻ rất lạ. Bây giờ, lại có người hỏi tới, bọn họ mới hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi điều tra rõ tình hình, Ngô Đại Bàng liền vui vẻ phấn chấn chạy thẳng đến văn phòng: "Tổ trường La, tôi đã điều tra rõ ràng rồi, là đám Mã Chí Phong làm ra đó, bây giờ anh gọi điện thoại cho Lí Khoái Lai, bảo anh ta kêu Mã Chí Phong đến văn phòng ngay đi."
La Thừa Hoa nghe xong liền nổi giận, lập tức gọi điện cho Lí Khoái Lai đưa Mã Chí Phong đến văn phòng.
Sau khi bị gọi đến văn phòng, Mã Chí Phong hiểu ngay mọi việc đã bị bại lộ, liền một mình ôm hết: "Việc này không liên quan gì đến Chu Thành Liệt, là một mình em đem rác đổ ở đó, các thầy cứ phạt em đi ạ."
Lí Khoái Lai thấy Mã Chí Phong như vậy, cũng không rõ là anh đang tức giận hay là bội phục việc làm nghĩa khí này của cậu ta, mà nghĩ lại thì cũng bởi cái gọi là nghĩa khí này mà cậu ta đã bị đám bạn bè hãm hại cả một đời.
La Thừa Hoa sau khi đã rõ chân tướng sự việc, liền bổ sung lại năm điểm song ưu cho lớp 1, trừ của lớp 4 năm điểm.
Sau khi ra khỏi văn phòng, Mã Chí Phong cúi đầu ủ rũ nói: "Thầy Lý, thầy cứ mắng em đi."
"Haizzz, lao động tích cực thì có tác dụng gì chứ, chỉ cần học tập tích cực là được rồi." Dương Thịnh bất lực thở dài. Gia đình bọn họ trước giờ chưa có ai thực sự đạt được thành tích cao trên con đường học vấn, nếu như thế hệ con trai vẫn chưa đủ tốt thì chỉ đành trông chờ vào thế hệ kế tiếp thôi.
Dương Hoa Uy đi qua một cửa hàng nhỏ trên phố, mua một bao khăn giấy, quay lại đưa cho Lí Khoái Lai, cẩn thận từng chút mà hỏi: "Thầy Lý, thầy đến đây tìm em là có việc gì sao?"
"Còn có thể là chuyện gì cơ chứ? Không phải là chuyện mày không vượt qua kỳ kiểm tra trên lớp sao?" Dương Thịnh tức giận nói, "Hoa Uy, chỉ cần mỗi kỳ thi mày đều đạt chuẩn, tao sẽ mua cho mày một cái máy tính mới."
"Ba, những lời này của ba có khác nào là nói mà như không đâu cơ chứ?" Dương Hoa Uy đáp lại. Cậu sớm đã muốn ba mua cho một cái máy tính để có thể chơi ở nhà, không cần phải suốt ngày đi ra quán nét chơi.
Lí Khoái Lai nói: "Bây giờ không phải là trưa rồi sao, tôi muốn mua chút thịt, vốn không hề có ý gì khác." Dương Thịnh này tuy là tính khí không tốt lắm, nhưng bán thịt heo một lạng cũng không thiếu, cho nên ở kiếp trước Lí Khoái Lai cũng thường xuyên đến mua thịt của ông.
Đồng thời, Lí Khoái Lai cũng nhìn qua Dương Hoa Uy, EQ của đứa nhỏ này cũng không tồi, biết đường mua bao giấy về cho thầy lau tay. Nguyên nhân khiến tính khí thằng nhóc này dễ cáu gắt chủ yếu là bắt nguồn từ gia đình, phải tìm cách giúp nó sửa lại mới được.
"Tôi cắt cho thầy một cân thịt nạc." Dương Thịnh nhanh nhẹn cắt một khối thịt nạc, cân lại một chút, vừa đúng một cân. Dương Thịnh có chút xót xa nói, "Thầy Lý, miếng thịt này tôi biếu thầy, sau này mong thầy quan tâm chăm sóc cho Hoa Uy nhiều hơn."
"Sao có thể như vậy được, các anh buôn bán làm ăn không thể để lỗ vốn được." Lí Khoái Lai hỏi giá một cân thịt, sau đó trả tiền rồi rời đi.
Dương Thịnh liền tán thưởng: "Hoa Uy, thầy giáo mới tới này của mày không tồi nha."
"Đúng vậy, con cũng cảm thấy thầy ấy rất được, làm gì có ai được cho miễn phí mà không lấy cơ chứ?" Dương Hoa Uy khẽ gật đầu, "Ý của ta là trông thầy ấy vừa đẹp vừa ngầu, hệt như ta hồi xưa vậy." Dương Thịnh đính chính lại.
"Ba, hình như ba bán thịt heo lâu quá, đến cả da mặt cũng dày như da heo luôn rồi." Dương Hoa Uy vặn lại.
"Cút ngay.."
* * *
Buổi chiều, Lí Khoái Lai mang theo sách giáo khoa và giáo án đến lớp dạy tiết ngữ văn đầu tiên. Vừa đến cửa lớp, anh liền cảm thấy có chút kỳ lạ, sao mà trong lớp có vẻ yên tĩnh quá, không có một tiếng nói chuyện nào luôn, tựa như có thể nghe được tiếng gió đang thổi luôn vậy.
Chỉ khi Mã Chí Phong kia ngồi xuống, lấy quyển sách ngữ văn ra xem, Lí Khoái Lai mới nhìn thấy Diệp Minh Quân đang ngồi ở cuối lớp, trong tay cầm quyển sổ dự giờ.
"Chủ nhiệm Diệp, ngài đây là muốn làm gì?" Lí Khoái Lai lấy làm lạ đi xuống cuối lớp, nhỏ giọng hỏi.
"Thầy Lý, thầy đừng hiểu lầm. Nhà trường yêu cầu Phòng giảng dạy mỗi học kỳ phải dự giờ ít nhất 30 tiết. Chủ yếu là muốn 'truyền kinh nghiệm' cho giáo viên mới" Diệp Minh Quân ngại ngùng nói.
Cũng không biết Lí Khoái Lai đã đắc tội gì với Bặc Vĩ Quang. Lúc trưa, Bặc Vĩ Quang đột nhiên gọi điện thoại cho ông, kêu ông buổi chiều đến dự giờ tiết ngữ văn đầu tiên của Lí Khoái Lai, để có thể đem ra đánh giá, bình phẩm trong cuộc họp ban lãnh đạo nhà trường tối nay.
Các giáo viên bình thường mới ra trường thì có bao nhiêu kinh nghiệm đứng lớp cơ chứ? Tuy là có thực tập qua, nhưng cũng chỉ như diễn viên đi ngang qua sân khấu mà thôi. Vì vậy lần này ông ấy qua đây dự giờ tiết của Lí Khoái Lai, chắc chắn là có vấn đề.
Haizzz, có lẽ lúc họp Bặc Vĩ Quang sẽ đem mấy vấn đề này phóng đại ra, mượn cơ hội để làm khó Lí Khoái Lai đây mà.
Vốn dĩ Diệp Minh Quân cũng không định qua, nhưng đây là mệnh lệnh của hiệu trưởng, ông không thể không nghe theo.
"Vậy thì tốt quá." Lí Khoái Lai đầy hào hứng nói.
Năm đó bởi vì cả nhà trường và anh đều không thèm quản cái lớp 4 này mới khiến cho kỷ luật của lớp ngày càng tệ đi. Nếu như có cả lãnh đạo nhà trường phối hợp với anh cùng nhau quản lý lớp, có thể nó sẽ thay đổi trở nên ngày càng tốt hơn thì sao.
Khi Lí Khoái Lai vừa bắt đầu tiết học, Trần Tuyết Linh và những học sinh khác có học lực tương đối đều rất mong đợi, chúng cảm thấy thầy giáo mới tới này sẽ khác với các giáo viên trước đây.
Bài giảng vô cùng dễ hiểu, ngôn ngữ sử dụng lại hài hước, gần gũi, đám học sinh nghe một hồi liền vô cùng thích thú.
Diệp Minh Quân ở cuối lớp thì như được mở rộng tầm mắt, vốn dĩ nên tìm khuyết điểm trong bài giảng của Lí Khoái Lai, nhưng nghe xong một tiết này khiến ông mê mẩn đến quên mất nhiệm vụ chính mình qua đây để làm gì lúc đầu luôn. Thật lòng mà nói, ông cũng không có nên tảng kỹ năng giảng dạy tốt đến như thế.
Khi Lí Khoái Lai tuyên bố "tiết học kết thúc", Diệp Minh Quân mới sực tỉnh trở lại.
Mã Chí Phong và đám học sinh lần lượt chạy ra khỏi lớp, muốn hít thở một chút bầu không khí "tự do" này. Vừa nãy bởi vì có lãnh đạo nhà trường dự giờ, nên bọn họ không dám lộn xộn gì, không khí lúc đó ngột ngạt đến đáng sợ.
"Chủ nhiệm Diệp, tiếp theo là tiết Toán, thầy cũng ở lại đây nghe đi." Lí Khoái Lai hi vọng Diệp Minh Quân ở lại dự tiếp.
"Tôi, tôi lát nữa còn có việc." Diệp Minh Quân ấp úng nói. Khai giảng có cả hàng tá việc phải làm, nếu như không phải Bặc Vĩ Quang kêu ông qua dự tiết của Lí Khoái Lai, ông cũng sẽ không bỏ dở công việc mà chạy qua đây.
Lí Khoái Lai có chút tiếc nuối nhìn Diệp Minh Quân rời đi, vốn định tìm Mã Chí Phong nói chuyện một chút, nhưng lại phát hiện ra rằng phải đến khi nào vào tiết cậu ta mới quay về lớp.
Bởi vì giáo viên dạy toán đã đến rồi, anh cũng không thể gọi Mã Chí Phong ra, chỉ đành để dịp khác vậy.
Muốn thay đổi một học trò, không phải là chuyện một sớm một chiều mà cần mưa dầm thấm lâu từ từ từng bước một. Đặc biệt là Mã Chí Phong đang đi vào con đường không đứng đắn kia, phải chuẩn bị sẵn sàng trước khi sự việc trong ngày nghỉ lễ quốc khánh xảy ra mới được.
Còn một tháng nữa, chắc là vẫn có thể lo liệu được.. Lí Khoái Lai thầm nghĩ.
* * *
Ngô Đại Bàng tức giận chạy đến bàn làm việc của tổ trường cấp La Thừa Hoa: "Tổ trường La, tại sao lại trừ lớp chúng tôi 5 điểm song ưu? Lớp tôi có khi nào vệ sinh không sạch sẽ đâu?"
"Kiểm tra vệ sinh viên phát hiện lớp anh vẫn còn một đống rác chưa đem đi đổ" La Thừa Hoa lấy cốc nước trên bàn uống hai ngụm nói. Một lát nữa ông còn phải lên lớp, hơn nữa lại là dạy môn toán ở lớp 1 của Ngô Đại Bàng.
Ngô Đại Bàng lại tức giận chạy ra ngoài, không lâu sau, anh ta lại chạy về lớp. Mặc kệ La Thừa Hoa đang đứng ở trên bục giảng, anh nhìn đám học sinh trong lớp mà rống lên: "Các ngươi đã làm gì vậy hả? Tại sao khu vực vệ sinh công cộng vẫn còn rác chưa đổ?"
"Thầy Ngô, buổi sáng em có kiểm tra qua một lượt, rác của khu vực vệ sinh công cộng lớp mình đều đã được đem đi đổ hết rồi." lớp phó lao động Dương Thiên Thành đứng lên nói.
"Đây lại là chuyện gì nữa thế?" Ngô Đại Bàng khó hiểu, "Thiên Thành, em đã dẫn các bạn đem rác đi đổ rồi."
La Thừa Hoa vội vàng ngăn lại: "Thầy Ngô, bây giờ đang là giờ học."
"Chuyện học quan trọng hơn chuyện điểm song ưu đó nhiều, anh mau ra ngoài đi." Ngô Đại Bàng không thèm để ý tới La Thừa Hoa, kêu đám Dương Thiên Thành đem chổi và thùng rác đi ra ngoài.
Hết tiết, La Thừa Hoa rời khỏi phòng học, Ngô Đại Bàng xông lên thẳng bục giảng mà hỏi: "Vừa rồi thầy đã nói chuyện với Thiên Thành, lúc dọn dẹp chỗ đó hoàn toàn không có rác, nhưng lại có người muốn hại lớp chúng ta."
"Rốt cuộc là ai muốn hãm hại chúng ta chứ?" học sinh lớp 1 tỏ ra khó hiểu.
Đôi mắt nhỏ của Ngô Đại Bàng trợn lên, cười khẩy nói: "Còn có thể là ai nữa chứ? Hôm nay có mâu thuẫn với lớp chúng ta chỉ có mỗi cái lớp 4 sơ trung kia. Bọn học sinh kém cỏi đó chuyện gì cũng có thể làm ra được. Các em mau đi hỏi mấy bạn học lớp khác thử, xem xem có ai nhìn thấy kẻ giở trò đó không?"
Đám học sinh lớp 1 sơ trung đầy tức giận chạy đi hỏi han khắp nơi, hỏi nhiều như vậy cuối cùng cũng tra ra được vấn đề.
Lúc ấy, tuy học sinh lớp 1 không ở đó, nhưng lại có học sinh các lớp khác, nhìn thấy Mã Chí Phong và một người nữa đi đổ rác, nhưng đám Mã Chí Phong chỉ mới đến khu vực vệ sinh công cộng của lớp 1 thì đã quay trở về rồi, điều này có vẻ rất lạ. Bây giờ, lại có người hỏi tới, bọn họ mới hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi điều tra rõ tình hình, Ngô Đại Bàng liền vui vẻ phấn chấn chạy thẳng đến văn phòng: "Tổ trường La, tôi đã điều tra rõ ràng rồi, là đám Mã Chí Phong làm ra đó, bây giờ anh gọi điện thoại cho Lí Khoái Lai, bảo anh ta kêu Mã Chí Phong đến văn phòng ngay đi."
La Thừa Hoa nghe xong liền nổi giận, lập tức gọi điện cho Lí Khoái Lai đưa Mã Chí Phong đến văn phòng.
Sau khi bị gọi đến văn phòng, Mã Chí Phong hiểu ngay mọi việc đã bị bại lộ, liền một mình ôm hết: "Việc này không liên quan gì đến Chu Thành Liệt, là một mình em đem rác đổ ở đó, các thầy cứ phạt em đi ạ."
Lí Khoái Lai thấy Mã Chí Phong như vậy, cũng không rõ là anh đang tức giận hay là bội phục việc làm nghĩa khí này của cậu ta, mà nghĩ lại thì cũng bởi cái gọi là nghĩa khí này mà cậu ta đã bị đám bạn bè hãm hại cả một đời.
La Thừa Hoa sau khi đã rõ chân tướng sự việc, liền bổ sung lại năm điểm song ưu cho lớp 1, trừ của lớp 4 năm điểm.
Sau khi ra khỏi văn phòng, Mã Chí Phong cúi đầu ủ rũ nói: "Thầy Lý, thầy cứ mắng em đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.